Resident Evil 5 – Nemesis
Chương 17
Cửa xe bị kẹt, Jill và Carlos phải leo ra bằng cửa sổ, Carlos trông cũng mệt như Jill. Một sự trùng hợp kỳ lạ là cái xe lại dừng hay đúng nơi họ cần đi, nhưng những giờ gần đầy – khốn, tuần lễ mới đúng – đều kì quái. Jill nghĩ tốt hơn không để mọi việc làm cô bất ngờ nữa.
Sân tháp có vẻ không chút sự sống, không gì chuyển động ngoài làn khói mỏng đầy mùi dầu bốc lên từ hệ thống điện của cái xe cáp. Họ bước tới cái đài phun nước chưa qua sử dụng trước cổng chính, ngước mắt lên nhìn cái đồng hồ khổng lồ cùng cái tháp chuông nhỏ trên đỉnh. Suy nghĩ của Jill đầy hình ảnh Mikhail Victor. Cô chưa bao giờ chính thức được giới thiệu với người đã cứu mạng cô, nhưng cô nghĩ họ đã mất đi một đồng minh quí giá. Sức mạnh khiến một người tình nguyện chết để người khác có thể sống…anh hùng là từ duy nhất thích hợp.
Có thể anh ta đã giết luôn Nemesis, khi quả lựu đạn phát nổ nó gần như ở trên anh ấy… Cô ao ước nghĩ, gần như vậy, nhưng cô có thể hy vọng.
“Vậy, tôi nghĩ chúng ta sẽ cố tìm hệ thống chuông, ” Carlos nói. “Cô có nghĩ sẽ an toàn nếu chúng ta chia ra không, hay chúng ta nên…”
Quạ!
Tiếng con quạ kêu chói tai ngắt lời anh, Jill thấy một luồng adrenaline bơm một sức sống mới vào huyết quản. Cô chụp tay Carlos cùng lúc đó tiếng vỗ cánh trong màn đêm càng nhiều hơn từ bên trên và xung quanh họ, âm thanh cánh chim đẩy không khí.
Căn phòng chứa những bước chân dung trong tòa biệt thự, bị giám sát từ trên cao bởi cả tá cặp mắt đen nhánh, chúng chực chờ tấn công. Và Forest Speyer, đội Bravo, Chris nói anh ta bị xé nát bởi cả tá, có lẻ cả trăm con.
“Nhanh lên!” Cô kéo Carlos, hồi tưởng sự tàn bạo của đám quá quá khổ biến đổi gen ở biệt thự Spencer. Carlos biết nhiều hơn là hỏi, thêm nhiều tiếng kêu xé không khí vang lên. Họ chạy quanh vòi phun tới cổng trước.
Khóa
“Yểm trợ cho tôi!” Jill nói to, đưa tay vào túi tìm bộ mở khóa, tiếng kêu mỗi lúc một gần…
…Carlos tông vào cánh cửa, mạnh đến nổi mảnh gỗ bay ra. Anh lùi lại vài bước rồi lại chạy đến, rầm…rồi chúng bật tung ra, Carlos bay theo vào nằm xoãi ra trên sàn nhà lát đá đầy tính nghệ thuật. Jill mau chóng bước vào sau anh. Cô nắm lấy tay cửa đóng mạnh vào không đến một giây quá sớm. Từ bên kia có thể nghe thấy hai tiếng thụp, kéo theo một tràng réo giận dữ, tiếng quẹt cánh, rồi chúng tản đi, âm thanh cũng dịu dần. Jill ngồi sụp xuống, thở dốc.
Lạy Chúa, chuyện này không ngừng được sao?Chúng ta có phải đối mặt với từng con quỷ trong thành phố trước khi được phép rời nơi đây không chứ?
“Chim zombie ư?Cô có đang đùa tôi không?” Carlos nói, đẩy mình đứng dậy, Jill khoá cửa lại. Cô không buồn trả lời, thay vào đó quay sang nhìn cái sảnh rộng.
Nó làm cô nhớ tới sảnh trước tòa biệt thự Spencer, ánh sáng mờ ảo, hình trang trí kiểu Gothic cho nó không khí thanh nhã ảm đạm. Cầu thang lớn bằng đá cẩm thạch ngự trị căn phòng rộng lớn, dẫn lên tầng hai có các cửa kính màu. Hai bên phòng đều có cửa, vài cái bàn gỗ được đánh bóng phía trước họ, bên trái họ…
Jill lặng lẽ thở dài, thấy có gì đó bên trong thắt lại một chút. Cô không mong tháp đồng hồ là một thứ tu viện nguyên vẹn, dù nó ở khá gần ngoại ô thành phố, nhưng cô nhận ra cô đã hi vọng thế - niềm hi vọng vụt tắt trước cảnh tượng có thêm nhiều cái chết.
Khung cảnh kể một câu chuyện, một bí ẩn. Năm xác chết nam, mặc quân phục. Ba trong số họ nằm cạnh bàn, hình như là nạn nhân của đám xác mang virus; cái xác găm đầy đạn gần đó. Thịt nạn nhân bị gặm nham nhở, xương xọ bị đập nát và trống rỗng. Cái xác thứ năm, một thanh niên, đã tự bắn vào đầu, có lẽ sau khi kết liễu con zombie. Anh ta tự sát vì tuyệt vọng khi nhìn thấy những người bạn bị ăn thịt của mình ư?Anh ta cũng có phần nào trách nhiệm chăng?Hay anh ta cũng quen thân cái xác mang virus, tự sát sau khi bị buộc phải giết nó?
Không cách nào chúng ta biết được. Chỉ là vài mạng sống mất đi trong một bi kịch không được kể, một trong hàng ngàn tại thành phố này.
Carlos xích lại gần mấy thi thể, vẻ khó chịu. Từ cái nhìn bực tức trên gương mặt, cô có ấn tượng anh biết họ. Anh cúi xuống và kéo ra một bao vải len thô đẫm máu từ giữa hai cái xác, để lại một vệt đỏ trên sàn. Jill có thể nghe thấy tiếng kim loại va chạm bên trong, nó hẳn nhiên nặng, cơ bắp tay Carlos đang căng lên để nhấc cái bao.
“Có phải là thứ tôi nghĩ không?” Jill hỏi.
Carlos đem cái túi tới một cái bàn và đổ bên trong ra. Jill chợt thấy vui mừng khi thấy những thứ bên trong; cô bước nhanh tới bàn, khó mà tin được sự may mắn của họ.
Một nửa tá lựu đạn cầm tay giống loại của Mikhail, RG34; tám băng đạn chứa 36 viên cho khẩu M16, theo cô thấy đều đầy; và hơn cả gì cô hi vọng, khẩu phóng lựu US M79 cùng một nắm băng đạn 40mm.
“Vũ khí ở tháp đồng hồ, ” Carlos nói trầm ngâm. Trước khi Jill kịp hỏi anh muốn ám chỉ gì, Carlos nhặt một quả lựu đạn lên và huýt sáo.
“Vũ khí hạng nặng, ” anh nói. “Trong đây hẳn có thứ xử được con Nemesis espantajo đó. ”
Jill nhướn mày. “ ‘Espantajo’?”
“Theo nghĩa đen là con bù nhìn, ” Carlos nói, “nhưng nó cũng dùng như tên lập dị, hay là quái vật. ”
Thích hợp với nó. Jill hất đầu về phía mấy người đã mang số vũ khí. “Anh có nhận ra những người này không?” Carlos nhún vai, không thoải mái lắm, đưa cho cô ba quả lựu đạn. “Bọn họ đều là U. B. C. S., tôi có thấy họ, nhưng tôi không – tôi chưa hề biết họ. Họ chăng biết gì khi họ gia nhập Umbrella, hay khi bị điều động tới đây. Giống tôi vậy. ”
Anh có vẻ giận dữ vừa hơi buồn, rồi đột ngột chuyển đề tài, nhớ đến việc họ gần thoát khỏi thành phố Raccoon. “Cô có muốn giữ khẩu phóng lự không?”
“Tôi nghĩ anh sẽ không hỏi chứ, ” Jill trả lời, mỉm cười. Cô có thể sử dụng món vũ khí sẽ, như Carlos đã văn vẻ nói, xử con quái vật Nemesis.
“Giờ chúng ta chỉ việc tìm cái nút đâu đó, ấn và đợi taxi của chúng ta tới. ”
Carlos cười nhạt, nhét mấy bawng M16 vào túi. “Và cố đừng chết như những người khác ở nơi khốn kiếp này đấy. ”
Jill không trả lời. “Lên lầu chứ?”
Carlos gật đầu. Đã vũ trang và sẵn sàng, họ bắt đầu tiến lên. Tầng hai tháp đồng hồ thật ra chỉ là ban công quan sát sảnh trước. Nó chạy dọc theo ba hướng của tòa nhà, tại nơi nó dừng lại là một cánh cửa, nó hẳn phải dẫn tới một cầu thang nữa – tới tháp chuông, nếu Carlos nhớ đúng. Nơi đặt quả chuông.
Gần kết thúc rồi, chuyện này sắp kết thúc rồi, sắp kết thúc rồi…
Anh để suy nghĩ lập đi lập lại đó che lấp hầu như mọi thứ khác, quá mệt mỏi để suy nghĩ đến cảm giác giận dữ, đau thương và sợ hãi, nhận thức được thời điểm nghỉ ngơi không còn xa mấy. Anh có thể bình tâm suy nghĩ một khi họ đã bỏ lại Raccoon phía sau.
Ban công cũng được trang hoàng lộng lẫy như tiền sảnh, đá lát xanh hợp với màu xanh cửa kính, những cánh vòm được các cột trắng chống đỡ. Họ có thể thấy gần hết ban công từ trên đỉnh cầu thang, không một bóng zombie hay quái vật. Carlos thở dễ hơn và thấy Jill cũng bớt căng thẳng. Cô mang theo khẩu Colt Python và dùng dây nịt của Carlos làm dây đeo khẩu phóng lựu sau lưng,
Sau Trent lại biết sẽ có vũ khí ở đây?Ông ta có biết mình sẽ lấy từ những người chết không?
Carlos chợt nhận ra anh đã đánh giá quá cao Trent. Chắc chắn phải có một nơi giấu vũ khí đâu đó trong tòa nhà, chỉ thế thôi, anh và Jill chỉ vô tình tìm được cái túi vải. Cách giải thích khác – là bằng cách nào đó Trent biết được về những người lính đã chết – quá kì quái, mơ hồ.
Họ đi cạnh nhau lên phần đầu balcon, Carlos tự hỏi Jill sẽ nói gì nếu anh nói với cô về Trent. Cô có thể nghĩ anh đang đùa, mọi thứ đều đậm vẻ huyền bí như trong tiểu thuyết trinh thám…
Cái gì đó chuyển động. Phía trước họ gần khúc quanh đầu tiên, ở trên tường, một bóng đen vụt qua. Carlos bước tới lan can, chồm ra nhìn, nhưng, dù nó là gì, nó có thể đã trốn sau mấy cánh vòm hay cái gì đó bộ não mệt lử của anh tạo ra để giữ anh tỉnh táo.
“Gì thế?” Jill hỏi nhỏ, tay đã cầm khẩu revolver.
Carlos tìm vài giây rồi lắc đầu quay đi. “Không có gì, tôi đoán vậy, tôi nghĩ tôi thấy gì trên trần, nhưng…”
“Khốn kiếp!”
Carlos quay phắt lại khi thấy Jill đưa vũ khí lên, chĩa lên trần nhà trước mặt họ, một sinh vật cỡ con chó lớn đang bò về phía họ, một thứ với thân hình như cục bướu và nhiều chân, mấy cái chân lông lá nhầy nhụa của nó bò quanh trần nhà nhanh hơn bề ngoài.
Jill xả vào nó ba phát đạn trước khi Carlos kip chớp mắt, nhưng sau khi anh nhận ra thứ anh đang nhìn. Một con nhện, đủ lớn để Carlos thấy được hình ảnh phản chiếu của anh trong mấy con mắt bóng lưỡng của nó khi nó rớt mạnh xuống sàn.
Chất lỏng màu tối phun ra từ lưng nó, chân nó ngọ nguậy trong không khí, máu vàng chảy thành vũng bên dưới. Vũ điệu thầm lặng điên cuồng diễn ra trong một hai giây trước khi nó co lại, chết.
“Tôi ghét nhện, ” Jill nói, đôi mắt sợ sệt, cô tiếp tục tiến lên, dò xét trần nhà.
“Đám chân đó, cái bụng phồng đó…oẹ. ”
“Cô thấy nó trước đây rồi à?” Carlos hỏi, mắt không rời khỏi cải cục tròn tròn.
“Ừ, ở phòng thí nghiệm của Umbrella trong rừng. Nhưng mà nó không còn sống, mấy con tôi thấy đã chết rồi. ”
Biểu hiện bình tĩnh của Jill sau khi họ đi khỏi con nhện chết và tiếp tục nhắc cho Carlos biết anh đã may mắn tới mức nào khi đi cùng cô. Anh đã gặp nhiều người cứng cựa, nhưng anh rất nghi ngờ bất kì người nào, trong hoàn cảnh cô ấy, có thể điều khiển bản thân khéo léo như Jill Valentine. Phần ban công còn lại không có bóng dáng con quái nào, mặc dù Carlos thấy khó chịu khi nhìn thấy lưới nhện trên trần, từng ụ trăng trắng ở khắp mọi ngóc ngách; anh cũng không quan tâm mấy đên nhện. Khi họ tới được cửa, Jill thấp người xuống, Carlos thở phào vì lại được ở bên ngoài.
Họ ra tới bờ rìa rộng rãi trước tháp, một không gian cằn cỗi vây bằng hàng rào cổ kính, vài cái đèn chiếu cũ, vài cái cây chết. Khoảng một tầng trên tháp là một lối vào giống như cửa nhưng không có đường lên. Trông như là ngõ cụt, không còn lối nào ngoài đường họ tới. Carlos thở dài; ít nhất lũ quạ, nếu bọn nó là quạ, đã di cư đi nơi khác.
“Vậy giờ làm gì đây?” Carlos hỏi, nhìn ra ngoài sân u ám, mắt hướng vào cái xe vẫn đang bốc khói. Không thấy Jill trả lời, Carlos quay lại và thấy cô đứng cạnh tấm bảng đồng khi nãy anh không để ý, nó gắn vào phiến đá tòa tháp. Cô cho tay vào túi, lấy ra một bộ mở khóa gói ghém cẩn thận.
“Anh bỏ cuộc dễ quá đấy. ” Jill nói, lựa ra vài món trong gói. “Canh chừng lũ quạ, tôi sẽ thử xem có cách nào kiếm cho chúng ta một cái thang không. ”
Carlos canh chừng cho cô, mơ hồ không biết có gì cô không thể làm được, vừa cảm nhận cơn mưa từ luồng gió lạnh lùa qua. Một lúc sau, nhiều tiếng lách cách trỗi lên theo sau tiếng âm ỉ từ một thiết bị ẩn, rồi từ ngay dưới lối vào phía trên hạ xuống một cái thang kim loại nhỏ.
“Anh đứng gác thêm một lúc được không?” Jill mỉm cười hỏi.
Carlos cười, cảm nhận niềm phấn khởi của cô; mọi chuyện thật sự sắp kết thúc. “Sẵn sàng thưa quí cô. ”
Jill mau chóng trèo lên và mất dạng qua cánh cửa mở phía trên. Một phút sau cô nói vọng xuống là trên đó an toàn, sau nhiều phút sau, Carlos đi loanh quanh, suy nghĩ về việc sẽ làm sau khi được cứu. Anh muốn nói chuyện với Trent lần nữa, về những gì họ phải làm để ngăn chặn Umbrella; dù là gì đi nữa, anh cũng sẽ làm.
Mình cá là ông ta sẽ muốn nói chuyện với Jill. Khi trực thăng tới, chúng ta giả bộ không biết gì tới khi họ thả ra, sau đó chuẩn bị bước tiếp theo – tất nhiên là sau một bữa thịnh soạn, tắm rửa thoải mái và một giấc ngủ 24 tiếng…
Anh quá lo nghĩ tới việc được giải thoát khỏi Raccoon đến mức không để ý nét mặt Jill khi cô xuống thang, không nghĩ tới việc không có tiếng chuông nào cả. Anh mỉm cười với cô…rồi tim như chùng xuống, hiểu rằng thử thách của họ vẫn chưa kết thúc.
“Thiếu mất một bánh răng trong hệ thống chuông, ” cô nói “và chúng ta phải có nó mới làm chuông rung được. Tin tốt lành là tôi cá nó đâu đó trong tòa nhà này. ”
Carlos nhướn mày. “Sao cô biết?”
“Tôi tìm thấy cái này cạnh mấy cái bánh răng khác, ” Jill nói, đưa cho anh một tấm bưu thiếp đã cũ.
Bức hình phía trước gồm ba bức tranh theo hàng ngang, mỗi bức có một cái đồng hồ. Carlos lật mặt sau và thấy “Tháp đồng hồ St. Michael, thành phố Raccoon” in ngay ngắn ở trên phía bên trái. Phía dưới là một đoạn thơ, Jill đọc to.
“ ‘Hãy dâng hiến linh hồn cho nữ thần. Chắp tay lại và cầu nguyện trước người. ’ ”
Carlos nhìn cô đăm đăm. “Ý cô là chúng ta nên cầu nguyện xin cái bánh răng bị thiếu đó hả?”
“Ha ha. Tôi muốn nói là cái bánh răng ở chỗ mấy cái đồng hồ. ”
Carlos đưa lại tấm card. “Cô nói đó là tin tốt lành – vậy tin dữ là gì?”
Jill cười chua chát, gương mặt cô không có vẻ gì là vui cả.
“Tôi không nghĩ là cái bánh răng sẽ ở nơi chúng ta bình thường có thể thấy đâu. Một loại câu đố, giống như mấy cái tôi gặp ở biệt thự Spencer – vài cái khiên tôi suýt chết nữa. ”
Carlos không hỏi. Ít nhất vào lúc này anh không muốn biết.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
18 chương
6 chương
85 chương
17 chương