Resident Evil 3 - Thành Phố Chết
Chương 17
Dịch giả: JediDarkLord, meomuntiteo, Lioncoeu , q_thanhbt, Twiness_nast, Christie, bforward, alice_linh, Soroxas
Annette Birkin ngồi trong phòng giám sát ngiên cứu, kiệt sức, nhìn chằm chặp vào bức tường nơi có gắn những màn hình quan sát. Cô ngồi đó tưởng chừng như đã hàng năm rồi, chờ đợi William xuất hiện, và đã bắt đầu nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ anh ấy tới. Cô có thể chờ thêm một lúc nữa, nhưng nếu vẫn không thấy thì có lẽ cô phải tìm một cách khác.
“Công nghệ chết tiệt...”
Đó là một hệ thống mới toanh cách đây chưa đầy một tháng, màn hình 25” cùng với một thiết bị điều khiển kênh cho phép cô nhìn thấy mọi thứ một cách dễ dàng. Một tiến bộ vượt bậc cho bảo vệ an ninh – ngoại trừ việc còn có mười một màn hình hoạt động được, và hơn nửa trong số chúng đã bị nhiễu, chỉ có thể thấy sự dao động không ngừng của các dòng tĩnh điện. Chỉ có năm màn hình phát ra hình ảnh rõ ràng, nhưng tất cả những gì mà cô thấy – và chỉ có nhiêu đó thứ để thấy thôi - là chết chóc, những cái thây thối rữa, thỉnh thoảng bọn Re3 lại xuất hiện để nhập tiệc hoặc đánh một giấc.
"Lickers. Anh nên gọi chúng là Lickers mới đúng, bởi vì những cái lưỡi..."
Annette những tưởng rằng mình đã đau khổ tới mức không thể đau khổ hơn nữa, nhưng việc không một ai đáp lại lời tâm sự lẻ loi của cô trong căn phòng lạnh lẽo sâu thẳm – thêm một lần nữa không ai đáp lời - đã khiến cô chìm vào một nỗi đau mới. William đã ra đi, anh ấy đã ra đi và cô chỉ đang trò chuyện với hư không mà thôi.
Annette gục xuống bàn phím, nhắm nghiền đôi mắt mệt mỏi lại. Chẳng còn giọt nước mắt nào để khóc; cô đã khóc thỏa thuê từ lúc Umbrella gieo rắc G-Virus rồi, có khóc nữa cũng chỉ phí công. Bây giờ chỉ còn là nỗi đau đớn, xen lẫn những cơn thịnh nộ dữ dội trong bất lực trước những gì mà Umbrella đã làm.
“Một tháng nữa, có lẽ là hai, chúng tôi sẽ phải giao nó cho họ. Lẽ ra chúng ta đã vượt qua nó mà không cần có một cuộc chiến nào xảy ra, lẽ ra William sẽ xây dựng một ban quản trị, lẽ ra chúng ta sẽ rất hạnh phúc. Lẽ ra mọi người sẽ có hạnh phúc.”
Có tiếng kêu yếu ớt phát ra từ một trong các màn hình. Annette nhìn lên, hy vọng và rồi kinh hãi, lại là một con Licker ở tầng trên trong phòng giải phẫu. Nó đã chui ra khỏi chỗ trú ẩn để dùng bữa, cất tiếng tru một cách ngu ngốc trong khi xé toạt bộ đồ lòng của một cái xác. Người bị giết trông như là Don Weller, một tay môi giới chất hóa học, nhưng cô không chắc lắm, anh ta đã bẹp dí, biến dạng trước khi Re3 ăn thịt.
Annette chứng kiến Licker ăn qua màn hình nhỏ nhưng không thật sự nhìn kỹ cho lắm, đầu óc căng ra để suy nghĩ xem mình nên làm gì lúc này. Cô đã dọn dẹp tất cả dữ liệu máy tính và đặt mã đếm ngược cho chúng, phòng thí nghiệm đã sẵn sàng và cô có thể an toàn tẩu thoát. Nhưng cô không thể kết liễu mọi việc chừng nào chưa thấy William quay lại khu nghiên cứu Umbrella. Phá hủy phòng thí nghiệm chẳng giải quyết được gì nếu anh ta không ở trong tầm phá hủy, bọn họ sẽ tìm thấy và chiết xuất lại virus từ máu của anh ta...
“… và Umbrella sẽ không thể có được điều đó. Tôi thà chết còn hơn để bọn họ thành công, cầu Chúa hãy giúp con.”
Điều an ủi sau cuối của cô trong cái công việc điên rồ kinh khủng này là Umbrella sẽ không có cơ hội chạm những bàn tay tham lam của chúng vào thành quả của William. Chúng đã không và sẽ không bao giờ có nó. Mọi thứ liên quan đến G-Virus sẽ bị chôn vùi dưới một nghìn tấn đất đá và gỗ, kéo theo William cùng với tất cả những quái vật mà họ đã tạo ra cho công ty. Cô sẽ lẩn trốn một thời gian để chờ nỗi đau nguôi ngoai, để cân nhắc những chọn lựa, và rồi cô sẽ bán G-Virus để cạnh tranh. Umbrella là tập đoàn lớn nhất nhưng không phải là đối tượng duy nhất nghiên cứu vũ khí sinh học, và một khi cô liên kết với những đối tác khác, bọn họ sẽ không còn lớn nhất nữa. Đó không chỉ là một sự báo thù mà còn là tất cả những gì cô còn có thể làm.
"Ngoại trừ Sherry", Annette nghẹn ngào, ý nghĩ về đứa con gái của họ khiến tim cô như thắt lại. Một cảm giác đau đớn vô phương kềm chế. Kể từ ngày Sherry được sinh ra, Annette đã nghĩ là phải dành nhiều thời gian cho nó hơn là đồng hành cùng William trong công việc. Nhiều năm trôi qua, cơ hội thăng tiến của William cứ đến không ngừng, công việc tiến triển và được chú ý nhiều hơn cũng như mang lại nhiều giá trị hơn; mặc dù cả cô và William đã hứa với bản thân và với nhau rằng sẽ nỗ lực nhiều hơn để chăm chút cho cuộc sống gia đình, nhưng họ cứ phải hoãn lại những dự tính đó.
“Và bây giờ nó đã quá muộn rồi. Chúng tôi sẽ không bao giờ là một gia đình, chúng tôi sẽ không bao giờ cùng là bố mẹ được nữa. Tất cả thời gian lãng phí lao lực cho công ty đã đưa chúng tôi đến kết cục này...”
Đã quá muộn, than khóc lúc này cũng chẳng thay đổi được gì. Tất cả những gì cô nên làm bây giờ là ngăn Umbrella lấy đi bất cứ thứ gì của nhà Birkin. William đã ra đi nhưng ở đây vẫn còn có Sherry; vai trò của anh ấy đã chấm dứt, Annette cuối cùng đã trở thành một người mẹ mà cô lẽ ra phải làm từ lâu. Dĩ nhiên phải đợi đến khi mọi việc lắng xuống trước khi tìm đến Sherry, ít nhất cũng vài tháng, nhưng con bé sẽ an toàn thôi, cảnh sát sẽ gửi nó về sống với chị của William, cả hai ắt đều muốn vậy...
“…Trừ phi Irons vẫn còn sống. Tên mập tham lam thối tha đó có thể sẽ tìm cách bòn rút dù chỉ có một nửa cơ hội. “
Cô mong sao hắn ta chết quách đi cho rồi, thậm chí nếu Irons không trực tiếp chịu trách nhiệm trong sự tường tận của Umbrella về G-Virus thì hắn vẫn là một kẻ ngạo mạn, ghê tởm, vô lương tâm. Sau nhiều năm trung thành với công ty, hắn đã bán nó để lấy hàng trăm nghìn đô la bẩn thỉu. Thậm chí William đã phải ngạc nhiên khi hắn ta có những quan điểm thấp hèn, không xứng với cái chức danh cảnh sát truởng chút nào...
Trên màn hình, Re3 đã hoàn thành xong bữa ăn. Cái xác lúc nãy giờ chỉ còn là một cái vỏ rỗng không với những cái sườn đẫm máu và khung sọ trơ xương, những màu sắc sặc sỡ đó thật sự đã lấn át đi những gam màu xám xịt của màn hình. Nó đã biến khỏi tầm nhìn, để lại những bãi nhầy nhụa theo dấu chân. Nhờ có T-virus mà cả một loạt bò sát đã trở thành những kẻ giết người hiệu quả, mặc dù thế hệ thứ ba đã bị thiết kế sai lầm - bộ não lồi ra quá mức cần thiết và có một tỷ lệ trao đổi chất cao đến phát tởm, khiến cho việc nuôi được chúng là một vấn đề rắc rối không ngừng.
“Sẽ không có thêm bất cứ rắc rối nào nữa. Hàng tấn thiết bị kim loại ở khắp nơi – bọn mày thật may mắn khi có một bữa tối nóng sốt, nhanh thôi...”
Annette cảm thấy kiệt sức và không muốn quay vào khu nghiên cứu – nhưng cô ta cũng không thể ngồi chờ William xuất hiện trước máy quay được nữa. Cô có nghe thấy anh ta trên tầng ba, có lẽ từ hai ngày trước, nhưng thấy anh ta thì chưa tới hai lần,cô không thể chờ nữa.
Người của Umbrella chắc chắn đã bắt đầu tiến vào rồi, cho dù cổng chính đã bị đóng nhưng vẫn còn nhiều cách để vượt qua những cánh cửa...
“… Và có thể William đã tìm thấy một lối ra. Dù muốn hay không thì mình cũng không thể ngăn chặn chuyện đó được.”
Có một nhà máy bỏ hoang phía tây phòng thí nghiệm, nơi của một công ty chuyên chở được mua bởi Umbrella để đảm bảo rằng tầng ngầm được giữ bí mật; đó là lý do vì sao Umbrella có thể xoay xở xây dựng khu liên hợp đầu tiên mà không gây chú ý. Họ đã che giấu thiết bị và nguyên liệu trong những kho hàng và dùng thang máy trọng tải lớn để vận chuyển chúng. Mặc dù lối vào của nhà máy còn bị phong tỏa khi cô kiểm tra lần trước, vẫn có một cơ hội mỏng manh là William đã vượt qua - và nếu anh ta vào được trong nhà máy, anh ấy có thể lẩn vào hệ thống cống ngầm.
Annette cố gắng đứng lên, cố quên đi cái chân đang bị chuột rút và quay lại lấy khẩu súng ngắn trên bảng điều khiển, cô không biết nhiều về súng nhưng cũng đã tìm hiểu cách sử dụng nó sao cho đủ nhanh, sau khi...
“... Sau khi bọn họ đến tìm G-Virus, những kẻ mang mặt nạ chống độc, chúng đã bắn giết rồi bỏ đi, và William, William khốn khổ phải chết trong vũng máu, còn tôi thì không tài nào tìm ra ống tiêm đến khi mọi thứ đã trễ...”
Cô hít một hơi sâu, cố gắng xua tan những ký ức tồi tệ, cố gắng quên đi việc rắc rối đã cướp đi William khỏi cô rồi biến Raccoon trở nên một thành phố chết. Chuyện đó không còn là vấn đề nữa. Hành trình phía trước không dễ dàng chút nào và cô phải thật tập trung. Bọn Re3 đã trốn thoát, những người bị nhiễm virus trong giai đoạn một hoặc hai, những thí nghiệm thực vật, lũ nhện - cô có thể chạm trán một vật chủ T-virus bất kỳ lúc nào, ấy là chưa đề cập đến kẻ mà Umbrella gởi đến.
“Và William, chồng tôi, người yêu dấu của tôi – vật chủ G-Virus đầu tiên, người không còn là người nữa.”
Cô đã nhầm khi nghĩ rằng mình không còn giọt nước mắt nào để rơi nữa. Annette đứng giữa căn phòng trống trải mênh mông cách bề mặt Raccoon năm tầng, nức nở thổn thức trong nỗi đau đớn của sự cô độc.
Umbrella sẽ phải hối tiếc. Một khi chắc chắn rằng William đã ở trong phạm vi vụ nổ, cô sẽ phá hủy khu nghiên cứu tối tân của bọn họ, sẽ lấy G-Virus đi và bỏ chạy, Annette cam đoan sẽ làm cho Umbrella phải nếm mùi của những điều tồi tệ mà họ đã gieo rắc – và chỉ có Chúa mới giúp được kẻ nào muốn cản bước cô.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
72 chương
32 chương
100 chương
14 chương
20 chương
23 chương
71 chương