<img alt="" src="https://i.pinimg.com/564x/2c/06/33/2c0633968f53b42bb0fffe8d09b24d65.jpg" data-pagespeed-url-hash=1745758826 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Khi tỉnh giấc tôi thấy anh đứng ngoài ban công hút thuốc. Trần thân trên, khuỷu tay gác trên lan can nửa vòng cung, hình xăm sau lưng đập vào mắt tôi, đường nét thắt lưng góc cạnh, quần trễ rất thấp. Ánh nắng phủ lên tấm lưng vững chãi như núi của anh, dẫn đến những tiếng huýt sáo từ những nữ du khách trẻ phía dưới. Ở đây rất ít được thấy người phương Đông trông ưa nhìn đến thế. Anh cũng gật đầu chào hỏi các cô gái, dí đầu lọc thuốc lá vào cái gạt tàn thủy tinh. Sau đó thì anh nhìn tôi, động tác quay đầu ấy trông vô cùng tự nhiên như thể đã tập luyện rất nhiều lần, trong những tia nắng ngập nắng cười với tôi. Tôi thất thủ vô cùng dễ dàng ngay tức khắc, cả người mềm oặt. Đúng vậy, hông tôi quả thật là oặt ẹo đến mức không cảm giác được gì, tư thế xuống giường được hơn nửa liền ngưng lại, một chân chạm đất, chân còn lại vươn ra ngoài chăn, cứ như bày ra dáng điệu khoe thân vậy, lại có vẻ cực kỳ thân tàn nhưng không ma dại. May mà, cái người khiến tôi ra nông nỗi này, ít ra thấy thì cũng động lòng trắc ẩn đi tới ôm lấy tôi – trong lúc tôi đỡ vai anh cúi đầu tìm dép, có 3 giây nhìn nhau đắm đuối với Bờ Cờ Sờ ướt sũng trong thùng rác nơi góc nhà, suýt thì lảo đảo – tôi thẹn đến không dám ngẩng đầu lên, nghe thấy điệu ngâm nga của anh, giọng vẫn trầm thấp rõ ràng như ngày nào, có điều là không theo nhịp được. Tôi nhớ lại khi ấy anh có nói, ngượng nghịu hỏi, tinh thần rất tốt sao? Đương nhiên. Ngón tay anh ấn lên vùng lõm nơi thắt lưng tôi, buộc tôi phải nhìn anh, khi nói chuyện môi không ngừng cọ cọ lên xương mày tôi, hơi ngứa. Anh nói, chúng ta đang trong tuần trăng mật nè. Trong tuần trăng mật dù tôi có mỏi hông cũng phải đi dạo chợ đêm với anh, vài ngày sau còn đến thành phố thánh địa nổi tiếng và công viên quốc gia, di chuyển qua lại bằng xe lửa, đường bờ biển cũng đồng thời là một tuyến đường du lịch có tiếng, dành chút thì giờ ngắm cảnh dọc đường đi, không hề uổng công. Chúng tôi ở lại trong 5 ngày, đến ngày thứ tư vào nhà dân trong trấn xin tá túc một đêm. Nữ chủ nhân căn nhà là một người phụ nữ da màu đầy đặn, không chồng con, bà mặc bộ quần áo vải bông thô ráp và nói được chút tiếng Trung dù ngữ tự lộn xộn nhưng vẫn có hiểu được ý. Bà hỏi chúng tôi, các cậu là Couple à? Lúc ấy không hiểu sao tôi lại mừng thầm, như trong lòng ôm lấy cái bí mật nào đó, ngại nói thẳng ra, lại mong chờ một ngày nào đó được người lật tẩy như thế này chẳng hạn. Tôi nhìn lướt qua Cung Tuyển Dạ trong phòng bếp một chút, anh xếp đôi chân dài ngồi trên sàn nhà, trong lúc chúng tôi tán chuyện trên trời dưới đất, anh đang giúp sửa cái máy ảnh của con gái chủ nhà, phiền phức này đã quấy nhiễu cô bé nhỏ này nhiều ngày rồi, cô bé nâng hộ anh cái đèn bàn, nhón chân một bên nhìn. Anh đùa với cô bé, thiên thần nhỏ nè, camera của nhóc hóa thành yêu quái rồi, hình của nhóc nó ăn sạch mất luôn, nó còn nói nữa. Cô bé nhỏ sốt ruột bĩu môi, hốc mắt ứa nước long lanh, ngây ngô hỏi, thế, thế nó nói gì vậy ạ? Cung Tuyển Dạ dùng giọng nói âm trầm rợn người phán, nó nói đêm nay nó sẽ ăn thịt nhóc. Cô bé nhỏ òa khóc. Tôi và mẹ cô bé: “…” Nhưng tôi chỉ còn nước mặt dày thú nhận, đúng vậy. Là gì đây? Tôi nên dùng từ nào để mô tả đây? “Partner” quá chung chung, thiếu sự thân mật, mà “Boyfriend” lại rất láu lỉnh, còn xa mới đủ hình dung vị trí của anh trong lòng tôi. Tôi nói, He’s my lover. Anh ấy là người yêu của tôi. Lời thú nhân thốt ra vô cùng tự nhiên đến vậy, trong vài giây ngắn ngủi sự trìu mến trong vô thức ấy khiến tôi không khỏi bất ngờ. Anh nói, sửa xong rồi. Tôi quay lại nhìn anh, muốn nhìn thành quả sau cùng, vừa lúc ngay khi anh giơ ống kính lên, tách tách một tiếng, tấm ảnh tôi nhướn cằm ngạc nhiên rơi ra, mực in ra nhanh hơn khi bị anh cầm trên tay, giấy cứng thô khẽ kêu rèn rẹt, đưa tôi. Tôi vừa nhìn thoáng qua anh đã lấy lại ngay, nói như thật, muốn cắt ra nhét vào ví ghê. Em không thèm ở chung với Black Card với Bờ Cờ Sờ của anh đâu papa. Tôi vừa oán thầm anh ấu trĩ, vừa muốn tìm thứ gì đấy thuộc về anh mang bên mình, nghĩ cả đêm. Buổi tối chúng tôi ngủ trên chiếc giường vải cỏ trong phòng ngủ của nữ chủ nhân, cái không được hoàn hảo lắm là, chiếc giường lớn xinh đẹp có 4 cột giường lại chưa đến 1m8, hai người đàn ông trưởng thành không thể không ôm nhau mà nằm. Một khi đã làm với anh, hễ cứ ám chỉ liên quan đến cái kia cũng không khiến tôi không thể làm ngơ được, tôi cố sức đè lại cái tay sờ vào trong quần áo tôi, sợ làm ra chuyện xấu hổ trong nhà người ta, xấu hổ nhẹ quát: “Anh đừng để bạn bè quốc tế cảm thấy coi thường đối với tác phong trong sinh hoạt của chúng ta chứ…!” Nơi này vào ban đêm yên tĩnh lành lạnh, không một cơn gió dù nhẹ, ánh sáng từ ngọn đèn chiếu xuống, đồ trang trí mang chất quý giá của nơi đảo xa cũng chỉ còn lại đường nét mơ hồ. Anh cầm lấy hai tay tôi bắt chéo ra sau lưng, tức thì ôm trọn nửa người trên của tôi vào lòng, rướn người cắn lên hầu kết của tôi, hơi thở tràn ngập như tơ kéo vậy, cuốn lấy làn da đang nóng bừng lên của tôi. “Em khiến ta thực tủy tri vị (ăn được một lần lại muốn ăn thêm) rồi.” Đâu chỉ tri vị. Anh sớm muộn gì cũng lóc sạch em không còn một mẩu. Chuyến bay đi về vào sáng sớm hôm, về đến nhà phải hơn năm giờ chiều. Kỳ nghỉ kết thúc, công việc của anh cũng nhiều lên, vừa xuống máy bay lập tức lấy di động ra, chuông vừa reo là không ngừng lại. Tôi một tay kéo hành lý một tay kéo anh ra ngoài sân bay đón xe, quê nhà vừa nghênh đón một đợt mưa phùn, cây cối kết băng cả, luồng khí lạnh buông xuống, đài khí tượng đã thông báo về đợt tuyết rơi có. Tôi không e ngại xách cổ áo anh lên mà hét, sao anh chỉ mặc mỗi cái áo khoác lông dê thôi vậy hả! Anh trong làn gió tuyết thanh cao ngạo nghễ mà đáp, bởi vì ta đẹp trai chứ sao. Tôi thiếu điều lấy khăn quàng cổ siết chết cái tên dzai đẹp này. Dù rằng tôi không nghĩ trên đời này còn có ai tự kỷ mà người ta phải chịu thua mà phục như anh cả. Chuông điện thoại lại reo, anh lại không tiếp, đột nhiên nắm lại bàn tay toan về lại túi áo, nói, cục cưng lại định bỏ rơi ta. Anh bao nhiêu tuổi rồi còn tủi thân cái chi. Mặc dù nghĩ thì nghĩ, tôi vẫn nhân lúc xung quanh vắng bóng người qua lại, gan to ra mà nhón người lên, mi một cái thật nhanh lên làn môi sau khăn choàng của anh. Cách lớp len ấm áp mà mềm mại, hơi ấm còn vương hẳn sẽ lưu lại một lúc bên môi anh nhỉ. Tôi nói, năm sau gặp lại nhé. Đêm đó tôi quay lại trường, bắt đầu chuẩn bị cho kỳ khảo sát tuần sau. Tôi giấu kỹ những ngày ấy, chỉ có hai chúng tôi biết. Tác giả chú thích: Lover: person in love with another; person with whom another is having sexual relations; unmarried couple in love or having sexual relations; person who likes or enjoys specified thing. W aka Glen Yuruzu: Lover nghĩa rộng hơn 2 từ bà tác đã nêu trên nên mới giải thích ấy mà Say, chap này làm tui nhớ tới UsuiMisa một thời của tui, dù hints BL cp phụ rất nhèo rất kawaii nhưng tui chỉ chăm vô cặp BG chính thôi:v <img alt="" src="https://emotionlezblog.files.wordpress.com/2017/10/usui-x-misa.jpg" data-pagespeed-url-hash=1563636519 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Lảm nhảm: ‘Go fuck yourself’ chưa bao giờ đúng như lúc này…