Remix - Hỗn Âm Nhân Sinh
Chương 79
<img alt="" src="https://i.pinimg.com/564x/40/da/8c/40da8c414b1b04234139fcfc82481c58.jpg" data-pagespeed-url-hash=2284994045 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Đây là một bộ phim kinh dị nội địa dở đến mức phát chửi.
Nội dung của nó so với tấm áp phích coi như có lướt qua thực sự là rất biết cách thu hút người xem.
Từ đầu đến cuối chỉ có thét toáng lên và tạo cảm giác rùng rợn, tôi có thể tưởng tượng vì qua được kiểm duyệt mà hi sinh đến bao nhiêu, người xem sáng suốt rất không hài lòng với những tình tiết bôi bác chỉ số thông minh như vậy, tiếng xì liên tục vang lên.
Nhưng tôi không hề có lấy một câu oán hận.
Bởi vì chiếu phim mà toàn bộ rạp tắt đèn, khi ấy tôi cùng bạn trai khóa môi.
Ngồi ở hàng ghế cuối, 2 hàng trước mặt lại trống, người xem thưa thớt ngồi rải rác, có thể thấy những người có gu thẩm mỹ kỳ lạ như chúng tôi, đi chọn bộ phim dở tệ này, quả thực là không nhiều. Nhưng ai quan tâm, chúng tôi vốn cũng đâu phải đến chỉ để xem phim.
Chỉ cần được cùng với anh, đi đâu cũng được. Quan trọng là làm gì cơ.
Những tình tiết phi lý trên màn ảnh, hễ xuất hiện cảnh nào đó “Hù dọa”, anh liền quay đầu lại hôn tôi, có khi cầm hộp bỏng che đi, nụ hôn kia mang theo mùi vị của caramel sữa, cảnh phim càng lâu, nụ hôn cũng sẽ tùy theo đó mà kéo dài.
Chúng tôi đều thích chơi trò như thế này.
Vì thế đến khi phim kết thúc và mọi người ra về, tôi thậm chí không nhớ mình đã xem gì, mấy con ma trông như nào, kết cục ra sao, đầu óc nhấn chìm trong cảm xúc lưu luyến khi được hôn, thứ cho tôi hẹp hòi, lòng thì lớn, lại không thể ôm những sự vật sự việc không quan hệ gì đến anh.
Đi ở lối cửa sau rạp chiếu phim, có cặp đôi cùng trường đi ngang qua chúng tôi, anh hỏi, em thấy nữ chính thế nào.
Tha cho em đi, anh còn xem nữa à?
Mà anh thấy dáng vẻ trố mắt nhìn của tôi, như đã sớm đoán tôi không trả lời được, lấy mu bàn tay cọ cọ chóp mũi, nghiêm chỉnh nói, ít ra thì nữ chính có thân hình khá chuẩn đấy, vì ta á hả, ta có xem cảnh lên giường một chút…
Ra khỏi rạp chiếu phim không xa, tôi bỗng nhận được cuộc gọi từ Lê Hưng.
“Cậu đang ở đâu?”
Trong lòng thầm than, không sớm không muộn lại gọi ngay lúc này.
“Chuyện là vầy.” Cậu ta ho khan một cái, “Cậu còn nhớ Vương ngâu si đối diện phòng chúng ta không, cậu ta để ý cô nàng cùng phòng bạn gái tớ ấy?
Vương ngâu si chính là một tên ngốc có tiếng trong ký túc xá nam chúng tôi, thích vận áo ba lỗ quần soóc chắp tay sau lưng đi qua các phòng, cứ như cán bộ kỳ cựu xuống thôn thăm dân vậy, hay cười, người không xấu. Tôi nghe vậy thì cười, “Nhớ chứ, sao thế?”
“Tên siêu ngốc kia mời con gái người ta đi ăn, hai người đi riêng thì xấu hổ, thật không có tiền đồ mà… Liền kéo cả hai bên ký túc xá cùng nhau tụ tập, bên nữ là 6 người, còn bên ta có ngâu si cân hội, Vu đại gia với Nhất Lương không có ở đây, cậu mau về đi.”
Tôi bất mãn nhìn lướt qua Cung Tuyển Dạ, “Tôi đang đi với người nhà mà.”
“Không sao đâu.” Cậu ta cười rộ, đoán là bạn gái tôi, “Cứ dẫn theo đi, ăn bữa cơm cũng được.”
“…Là nam.” Tôi cố gắng tìm từ, “Ờm, là anh họ bà con xa của tôi, lớn hơn chúng ta vài tuổi, hôm nay đến đón tôi về.”
“Chời ạ tưởng là âm thịnh dương suy, dẫn đến đi.”
Cung Tuyển Dạ nhìn tôi cười mãi, tôi thả cái tay khoát trên người anh xuống, bị anh giữ lại, chỉ nắm thật chặt lòng bàn tay thật lâu. Tôi hỏi người anh họ không được công nhận: “Anh có phiền nếu cùng em đến chỗ nhóm bạn mới… Nếm thử các món quán cơm không.”
Tôi không hứng thú với các cô gái, nếu anh không vừa lòng thì tôi sẽ từ chối ngay.
Tôi thề tôi trọng sắc khinh bạn lần này thôi.
Anh nghĩ nghĩ, bóc vỏ một que kẹo mút khác cho vào miệng, lần này là vị nước có ga.
Anh nói, “Là bạn em thì phải đi chứ.”
Tôi bỏ tay ra khỏi loa, nói, “Đi chứ, tôi đến.”
“Thật may mà, Vương ngâu si nói chú ấy mời.” Lê Hưng búng ngón tay cái tách, nói tóm gọn, “Căn tin lầu một, bên cửa phía Tây, ăn lẩu.”
Cúp máy, hai chúng tôi chuyển hướng về ký túc xá nam, đi về phía căn tin. Đi một cách chậm rãi, tôi hỏi xin anh giấy gói kẹo nhăn nhúm có màu sắc sặc sỡ, gẩy gẩy ngón tay và mắt thì dán vào những hình vẽ trên giấy gói.
Bên nhau cũng đã hơn 3 tháng rồi, không dài không ngắn, tôi luôn nhớ. Thích một người liền nghĩ đến chuyện công khai, đây là chuyện thường tình. Nhưng tôi còn không dám nói với Hạ Giai, huống chi những người bạn mới quen nửa thân nửa lạ này.
Tôi không dám chắc rằng người bên cạnh tôi đây sẽ vô điều kiện tiếp nhận tôi và mọi thứ thuộc về tôi, cũng không có tư cách đưa ra yêu cầu như yêu tôi hoặc không yêu tôi thì thế nào, càng không muốn mạo hiểm mối quan hệ này.
Quán lẩu ở ngay mặt tiền, hai chúng tôi đi qua đã thấy Lê Hưng và Vương ngâu si ở kia gọi món, Lê Hưng còn kẹp điếu thuốc trên vành tai.
Điều hòa mang theo mùi gia vị, các cô gái ngồi phía bên kia thành một hàng bên bàn dài, bên cạnh là bạn gái mới của Lê Hưng, tôi học theo tụi Vu Xán gọi cô nàng là chị dâu. Cô nàng đứng dậy gọi tôi, “Hạ Tức, bên này.”
Tôi đi được nửa đường, từ cửa kính của quán nhìn bên sườn mặt nghiêng của Cung Tuyển Dạ, dáng vẻ người lành vô hại.
“Giới thiệu chút, ” Kéo ghế ngồi xuống, tôi nghiêng đầu chào, “Anh tôi.”
“Trông không giống nhau chút nào hết á!” Chị dâu lên tiếng.
Người tới ngồi xuống hết cả, món ăn thì phải chờ một lát, mọi người vây quanh dĩa rau xà lách và nồi lẩu lềnh phềnh dầu ớt tán chuyện. Nhóm các cô gái khoa Quản lý cũng không hề nhút nhát, chuyện trò không dứt, có một cô nàng gan dạ dẫn đầu trêu, “Anh cậu làm nghề gì?”
Anh rất khiêm tốn mà, “Làm công việc tài chính trái phiếu.”
Tay run một cái, “Cạch” một tiếng đẩy ly trà lạnh đến trước mặt anh.
Cô nàng kia cười hì hì, “Có đối tượng chưa?”
Chị em bên cạnh cô nàng ngại ngùng đẩy cô nàng tới lui, Cung Tuyển Dạ tựa lưng vào ghế, một tay cầm ly trà, một tay như không để ý vị trí đặt ngay mái tóc lâu nay không sửa sang, “Có.”
“Xì–” Các cô cụt cả hứng.
Hôm nay anh vận áo thun màu xám tro, giày Oxford, chiếc quần làm nổi bật cặp chăn dài, thường ăn diện phong cách nhẹ nhàng, nói năng ôn hòa, không ai thấy được hình xăm dưới tay áo anh, chỉ ra điều gì, cũng không ai quan tâm nữa.
Tôi không đói lắm, gắp miếng thịt dê đã được chần vào bát Cung Tuyển Dạ, nghe anh trong làn khói trắng nói vào tai tôi, “Ta làm tốt chứ.”
“Tốt.” Tôi thổi thổi tiết vịt gắp trên đũa, “Anh rất ngoan.”
“Ừ, “Anh xoa gáy tôi, “Về nhớ thưởng cho ta đấy.”
Tôi có cảm giác anh đang làm gì đấy phía dưới.
Truyện khác cùng thể loại
114 chương
12 chương
452 chương