<img alt="" src="https://emotionlezblog.files.wordpress.com/2017/07/4c0f73883fb58ecc3b780c04d1656062.jpg" data-pagespeed-url-hash=3581520494 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Vừa đi được nửa tiếng thì bãi đậu xe đã chật kín, chúng tôi xuống xe đi về phía lối vào, Hà béo mới tới cửa đã gặp người gã muốn gặp nhất. “Ế!” Một người đàn ông trẻ tuổi mắt một mí gầy teo gọi gã lại, vẫy tay về phía bên này, “Bắt tên mập trong đó nè!” Chợt bị bao vây bởi một nhóm người, chúng tôi dừng chân, Hà Cố khi đã nhìn rõ mặt người ta rồi cũng cười lại, “Ấy chưa xong nữa à, có tin tao đè phát chết không?” Mắt một mí cùng đám bạn lưng đeo nhạc cụ đến ôm siết Hà Cố, sau đó cả nhóm đứng một bên không khác chi thịt ba chỉ xếp hàng phòng thủ. “Ta giới thiệu, ” Gã kéo mấy người kia qua, “Đây là ban nhạc ngày trước của ta, hôm nay đến xem so tài, nghe nói học trò ta cần đệm nhạc, còn là một cô bé xinh xắn, lập tức ba chân bốn cẳng chạy tới đây.” “Phắn đê.” Mắt một mí thụi gã một cái, lúc quay sang chúng tôi thì cố gắng hết sức ra dạng nghiêm túc chững chạc, “Chúng ta lúc hay Hà béo nhận học trò thì tên đó trông vênh váo gì đâu, chúng ta đây ai cũng khinh bỉ ổng vài câu, cũng không phải người xa lạ, đừng khách sáo.” “Cảm ơn các anh.” Kiều Hinh Tâm nở nụ cười hiếm hoi, giọng điệu chân thành nói lời cảm ơn, “Xin giúp đỡ nhiều hơn.” Mục đích của Hà Cố chuyến này cũng bao gồm ở đây – gã bị chúng tôi mè nheo năn nỉ, khóc lóc xin xỏ bao nhiêu trò đều dùng hết, cuối cùng cũng đồng ý nhờ tay guitar đệm đàn cho Kiều Hinh Tâm. Ban đầu gã từ chối. “Một khi đã rửa tay gác kiếm thì không thể phá hủy quy củ giang hồ.” Nhưng cái tính nói thì nặng mà lòng lại mềm của gã chúng tôi đã biết thừa, có mà tôi với Lý Khiêm Lam cùng giới thì không có trọng lượng mấy, cuối cùng thì Kiều Hinh Tâm tự thân ra trận, như lần đầu tiên nhỏ gặp Hà Cố, tựa đầu lên quầy duỗi hai tay lên, biểu cảm vẫn lạnh nhạt như thường, trông như chú mèo bị vứt trong hộp giấy, nhẹ nhàng lên tiếng, “Lão sư Hà ơi.” Hà Cố lập tức quỳ. Không chút đắn đo, “Được rồi được rồi được rồi ta giúp con tìm người.” Bạn bè của gã có khí chất cũng hao hao gã, với quan sát của tôi, cho dù cách ăn mặc hơi khác nhưng vừa nhìn đã biết chính là cùng một hội. Không phải hình tượng thường thấy ở các Rocker trẻ như phản nghịch, hận đời, mặc dù nói năng thô tục động tí là văng miểng, nhưng trông cũng không phải người xấu. Đa số người xung quanh cũng vậy. Có nhóm trông trang phục lẫn đạo cụ chuyên nghiệp bỏ xa đám học sinh nghèo chúng tôi mấy con phố, có 3 5 người đẹp bầu bạn, không biết là đến thi tài hay đến xem, áo T-shirt hở bụng cùng quần soóc, vóc dáng nóng bỏng, đứng trong đám đông như muốn bỏng mắt người ta, ngay cả tôi không kìm nổi cũng nhìn vài lần; cũng có những Rapper giống tôi, ngoại hình có vẻ rất giàu có, hình xăm đen dây chuyền vàng, mỗi bước chân có nhạc nền. Tôi lơ đãng tìm kiếm người tôi đang đợi lẫn trong dòng người. Có nên gọi cho hắn một cú không nhỉ? Nhưng tôi chưa kịp động đến điện thoại, Hà Cố vừa nói chuyện với người ta vừa ấn đầu tôi, đẩy ba đứa trẻ vị thành niên dễ bị coi thường vào cổng quán bar, một đường thẳng đến hành lang thông xuống tầng hầm. “Bây tìm ai?” Không hổ là Lý Khiêm Lam, mấy năm với nhau đã hiểu quá rõ, ngay cả chuyện tôi đã hết sức che giấu rồi vẫn nhận ra, Kiều Hinh Tâm cũng quay sang, hỏi, “Có phải cậu hẹn với người nào khác không?” “…Ừ.” Tôi đáp, “Một người bạn muốn đến xem tôi biểu diễn.” “Vậy thì cố mà diễn cho tốt đó.” Lý Khiêm Lam xoa xoa lưng tôi, “Sợ mày thôi.” Tôi biết nó cũng không mấy bình tĩnh. Bởi vì lúc chọn nhạc, lên sân khấu DJ phối khí chưa hẳn âm thanh đã được như ý muốn, còn không bằng tự mang dàn DJ cá nhân. Trước đó vài hôm nó cùng tập luyện với tôi nhiều lần, còn muốn giữ nguyên như khi đó thì phải xem phát huy trên sân trực tiếp như thế nào đã. 7 giờ 50, tôi và Kiều Hinh Tâm lần lượt ra khán đài báo dang, sau đó phân tổ bốc thăm chọn ra thứ tự biểu diễn, tôi vừa đưa tờ giấy ghi số 13 cho nhân viên, lại mới phát hiện vài bạn cùng lứa hiếm hoi trong nhóm, cơ mà toàn trong tổ dân ca của Kiều Hinh Tâm, một thằng nhóc theo phong cách Punk và một cô bé trang phục giản dị, bọn họ nắm tay nhau, một sự kết hợp kỳ diệu. Tiếp theo chúng tôi cùng nhau đi đến trước sân khấu, không gian rất rộng, gần như lớn gấp 4 lần ‘Bình Minh’, chứa mấy trăm người dư sức. Ba chúng tôi đi phía trước, Hà Cố đã lâu không gặp lại bạn bè cũ trong band, đi phía sau nói chuyện trên trời dưới đất, đôi lúc lại nghe tiếng cười của Mắt Một Mí. Tôi còn phân vân không biết có nên gọi cho Cung Tuyển Dạ không thì chuông điện thoại đã kêu, là chuông tin nhắn. Tôi lập tức kích động, trái tim đập thình thịch, trực giác nói cho tôi hắn chắc chắn tới, phỏng chừng đang cách tôi không xa. Tôi mở tin nhắn lên, chỉ bốn chữ: Nhìn bên phải nhóc ấy. Tôi nóng ruột mà nhầm phương hướng, trái quay phải quay lại quay một vòng, sau đó mới thấy bên ngoài đám đông đang đi tới, có một người đàn ông cầm di động đứng tựa tường, trên đầu là ngọn đèn băng xanh, tôi không nhìn rõ mặt hắn, nhưng tôi biết đó chính là hắn. “Lát nữa tôi ra khán đài tìm các cậu, “Tôi nói, “Bạn tôi tới rồi, tôi đi nói với người ta một tiếng.” Không chờ bọn họ phản ứng liền chạy, tiếc thay người quá nhiều, vì không muốn bị dây phải phiền toái vào người, tôi rề rà đi tới trước mặt hắn, muốn nói lại không biết nói gì. Hắn trông hơi khác với lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Tôi cũng không quan tâm có lịch sự hay không, tham lam nhìn chằm chằm hắn nửa buổi, nhìn hắn nở nụ cười, “Lại đã lâu không gặp nhỉ.” Tôi thầm may ánh đèn mờ tối nơi góc tường, nếu không lỡ đâu bị hắn phát hiện bộ dạng ngượng chín cả mặt, vậy thì tiêu. “Anh nhận lời nên tôi rất vui.” Bởi vì chung quanh tiếng người ồn ã, hắn không nghe rõ lời tôi nói, chợt cúi đầu để tai sát ngay miệng tôi, trong tích tắc cổ tôi sượt qua hắn, hắn nói, “Gì cơ?” Hắn một tay nắm lấy vai tôi, tôi cảm thấy tư thế này rất giống như đang ôm, “Tôi biết là anh sẽ đến.” “Tất nhiên, ta đồng ý rồi mà.” Hắn thả tay khỏi vai tôi, vỗ lưng, chắc là để như thế này dễ nói chuyện hơn, “Hồi hộp à.” Kết quả là mũi tôi tràn ngập cảm giác thuộc về hắn, giọng nói hạ tông, nhả hơi khi nói, còn có mùi nước hoa dịu nhẹ trên người, nước hoa có mùi quế và xạ hương. “Hồi hộp.” Hắn như này thế quái nào mà không hồi hộp cho được. Tôi điên rồ nghĩ, sự kích thích từ men say trước mắt đã đột phá cảnh giới mới, tôi cảm thấy có lẽ mình có thể cứu vãn được. “Thả lỏng một chút, ” Hắn kề sát tai tôi bật cười, “Có ta ở đây mà.” “Vâng, “Tôi kinh hồn bạt vía, “Tôi có thể ăn ké vận may của anh.” “Ăn ké vận may sao.” Không kịp chuẩn bị tâm lý, hắn đã cầm lấy bàn tay trái đang siết chặt góc áo của tôi, hôn một cái lên mu bàn tay. Đôi môi mềm mại mà ấm áp chạm vào mu bàn tay trong nháy mắt, sau đó hắn giương mắt nhìn tôi. “Cho em.” …. Tôi cảm giác có gì đó trở tay một phát là vỡ tan trong lòng rồi.