Rể cuồng

Chương 42 : bọn họ đang dày vò lẫn nhau

Vương Thu Cúc lại không nhúc nhích, mà cứ trực tiếp sấn tới kéo cánh tay của Lâm Chi Diêu, kéo về phía ngoài cửa: “Không được, cậu hôm nay bắt buộc phải đi cùng tôi, nhất định phải cùng tôi đi tìm Mộng Thần!” “Cút...” Cánh tay Lâm Chi Diêu bỗng dùng sức hất thì hất Vương Thu Cúc sang một bên. Sau đó đi vào bên trong, cũng không muốn quan tâm người phụ nữ Vương Thu Cúc này. Vương Thu Cúc bị Lâm Chi Diêu hất ngã ra đất, điều này nếu đổi lại một năm trước, bà ta chắc sớm đã lao đến Lâm Chi Diêu, dùng cái loại quyền cước tay chân, nhưng lúc này bà ta lại không dám, bà ta thấy Lâm Chi Diêu không thèm để tâm đến bà ta. Ánh mắt của bà ta đột nhiên nhìn lên người của Trần Viên Viên, Vương Thu Cúc đứng dậy, túm lấy tay của Trần Viên Viên. Giọng điệu chua ngoa: “Còn cả cô! Cô gái, tôi không ngờ tâm cơ của cô lại sâu như thế, cô hôm qua nói với tôi thế nào? Cô không phải nói cô chỉ là em gái của cậu ta thôi sao? Cô bây giờ thế nào lại trở thành bạn gái của con rể tôi rồi hả? Cô cướp chồng của con gái tôi, cô còn biết xấu hổ nữa hay không? Cô...” “Dì à, tôi không phải, dì nghe tôi giải thích...” Trần Viên Viên khẩn trương đến mức sắp khóc rồi, muốn giải thích với Vương Thu Cúc. Trần Viên Viên là một cô gái tốt, tâm địa lương thiện, bị Vương Thu Cúc mắng như thế, cô ta trước giờ chưa từng gặp phải. Ý lạnh trên người Lâm Chi Diêu càng lúc càng dày, anh hít sâu một hơi, nắm chặt tay của Trần Viên Viên, anh không muốn quan tâm đến Vương Thu Cúc, vì thế kéo Trần Viên Viên đi vào trong công ty. Nhưng Vương Thu Cúc căn bản không để cho Lâm Chi Diêu và Trần Viên Viên đi, bà ta tiếp tục kéo cánh tay của Trần Viên Viên, liều mạnh kéo ra ngoài, dùng sức rất lớn. Trần Viên Viên kêu á một tiếng, nước mắt rơi xuống. “Cô còn khóc? Cô còn có mặt mũi mà khóc? Tuổi của cô còn trẻ mà lại đi cướp chồng của người khác, cô còn biết xấu hổ không? Tuổi cô còn nhỏ, còn chưa tốt nghiệp đại học phải không, thế nào học làm tiểu tam cho người ta rồi? Phá hoại gia đình của người khác, cô sao lại không biết xấu hổ như thế, mọi người mau lại mà xem, đây chính là nhân viên của công ty các người... mọi người mau lại mà xem tiểu tam này...” Vương Thu Cúc ở cửa của công ty Thiên Hải mà gào to... Chát... Lâm Chi Diêu bỗng xoay người tát vào mặt Vương Thu Cúc một cái thật mạnh. Lập tức khiến Vương Thu Cúc lảo đảo ngã ra đất... Lâm Chi Diêu không nhịn được nữa rồi, Vương Thu Cúc thật sự quá ác độc. Lúc này ý nghĩ muốn giết chết bà ta Lâm Chi Diêu cũng có, một cỗ sát ý âm lãnh đã tỏa ra từ trên Lâm Chi Diêu... Mà lúc này đang là giờ cao điểm đi làm, tập đoàn Thiên Hải là doanh nghiệp lớn trong top 500 doanh nghiệp mạnh nhất toàn cầu, nhân viên có có hơn ngàn người. Lúc này không đến một phút ngắn ngủi, xung quanh đã vây kín người, hàng chục lên tới hàng trăm cũng có. Vương Thu Cúc sau khi bị Lâm Chi Diêu đáng ngã ra đất, cũng không dám chọc Lâm Chi Diêu nữa, nhưng giả bộ chính là sở trường của bà ta. Lúc này Vương Thu Cúc dứt khoát ngồi trên đất không chịu đứng dậy. Lập tức Vương Thu Cúc dần sụt sịt khóc lóc nói: “Con rể đánh mẹ vợ, ôi, cái số của con gái tôi sao lại khổ như vậy chứ, con gái à, đều là mẹ có lỗi với con, đều là mẹ vô dụng...” Đám người xung quanh thấy Vương Thu Cúc khóc đến trời đất mịt mù như vậy, khóc thảm thương như thế, lúc này đưa tay chỉ, bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ vào Lâm Chi Diêu và Trần Viên Viên. Rất nhiều người nói chuyện rất khó nghe... “Cô gái này là nhân viên của công ty chúng ta sao? Trời ạ, hồ ly tinh, trông cũng khá xinh đẹp, quả nhiên không biết xấu hổ...” Một nữ nhân viên mắng nhỏ Trần Viên Viên. “Đúng thế, thật sự không ngờ, tuổi còn trẻ mà đã học cách câu dẫn chồng của người khác rồi, thật sự không biết xấu hổ...” Lại có một người chỉ chỉ trỏ trỏ với Trần Viên Viên. ... Trần Viên Viên vô cùng ủy khuất, nước mắt không ngừng rơi xuống: “Không, không phải, không phải... tôi không có... tôi không có...” Lâm Chi Diêu kéo tay của Trần Viên Viên, nhìn chằm chằm vào Vương Thu Cúc: “Vương Thu Cúc, bà nếu như muốn chết như vậy, tôi thành toàn cho bà...” Lâm Chi Diêu nói xong rút điện thoại ra, muốn gọi điện cho Katy, Vương Thu Cúc đã độc ác đến mức này, anh đã không định nhịn nữa, Vương Thu Cúc hôm nay đã chạm đến giới hạn của Lâm Chi Diêu anh! Khi Lâm Chi Diêu muốn gọi điện kêu người đến, đột nhiên sau đám đông truyền đến một tiếng quát to: “Đủ rồi!” Sau tiếng quát này, đám đông huyên náo lập tức trở nên yên tĩnh. Thẩm Mộng Thần mặc chiếc áo khoác đen hai mắt sưng đỏ đi xuyên qua đám đông. Cô đi đến trước mặt Vương Thu Cúc lạnh giọng nói: “Còn chê không đủ mất mặt sao? Con với Lâm Chi Diêu sớm đã ly hôn rồi, là con có lỗi với anh ấy! Con tại sao ly hôn với anh ấy, trong lòng mẹ rõ nhất! Mẹ nếu như đến làm phiền anh ấy, kiếp này con không nhận mẹ là mẹ nữa!” Vương Thu Cúc bị Thẩm Mộng Thần nói thế thì cúi thấp đầu, một câu cũng không dám nói nữa. Thẩm Mộng Thần khi trách móc Vương Thu Cúc, mắt có hơi cay, cô hít một hơi thật sâu, ngửa mắt nhìn trời, muốn kiềm chế nước mắt khỏi rơi xuống, nhưng vẫn không nhịn được. Thẩm Mộng Thần xoay người nhìn Lâm Chi Diêu, trên mặt cố gắng nở một nụ cười: “Lâm Chi Diêu, chúc phúc cho anh, mẹ em đến tìm anh, chuyện này em thật sự không biết, xin lỗi. Trước đây em đối với anh không tốt, mới khiến anh rời xa em, tối qua đến bây giờ em cũng nghĩ thông rồi, em buông xuống rồi, em không cầu sự tha thứ của anh nữa!” Sau khi Lâm Chi Diêu nghe thấy lời này của Thẩm Mộng Thần, cơ thể run lên, bàn tay nắm tay Trần Viên Viên cũng càng dùng sức. Anh há miệng, muốn nói gì đó với Thẩm Mộng Thần, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói ra được. “Lâm Chi Diêu, hôn lễ của anh với Viên Viên, nhớ thông báo cho em, em muốn nhìn thấy dáng vẻ đẹp trai khi anh là chú rể... Anh với Viên Viên nhất định phải hạnh phúc...” Thẩm Mộng Thần cố gắng mỉm cười nói với Lâm Chi Diêu và Trần Viên Viên. “Chị Mộng Thần...” Trần Viên Viên cũng khóc gọi Thẩm Mộng Thần. Thẩm Mộng Thần bước tới kéo tay của Trần Viên Viên, đưa tay lau nước mắt trên mặt của Trần Viên Viên, mỉm cười nói: “Viên Viên em là một cô gái tốt, em với Lâm Chi Diêu nhất định phải hạnh phúc, chị chúc phúc cho hai người... thay chị yêu anh ấy... đừng để anh ấy tiếp tục tổn thương nữa...” Thẩm Mộng Thần nói xong cũng không màng sự níu kéo của Trần Viên Viên, kéo Vương Thu Cúc xông qua đám đông, đi xa dần. Sau khi Thẩm Mộng Thần và Vương Thu Cúc đi rồi, mọi người xung quanh lúc này đều trở nên yên ắng. Sự xuất hiện của Thẩm Mộng Thần khiến bọn họ hiểu ra, chuyện này không đơn giản như bề ngoài. Lúc này ai ai cũng quay sang mắng Vương Thu Cúc... Lâm Chi Diêu nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Thẩm Mộng Thần, thấy sự bi thương của Thẩm Mộng Thần. Anh lại không nhúc nhích, thậm chí ngay cả một câu níu kéo cũng không có nói ra. Anh cũng không biết mình làm sao nữa, cách làm của anh chính là đang dày vò Thẩm Mộng Thần, đồng thời cũng đang dày vò chính bản thân anh... Lâm Chi Diêu chưa từng hẹn hò, gặp phải loại chuyện này anh cũng không biết nên làm thế nào. Trong lòng anh rõ ràng yêu Thẩm Mộng Thần yêu cô muốn chết, nhưng vẻ ngoài lại tổn thương cô lần sau còn sâu hơn lần trước, đồng thời khi anh tổn thương Thẩm Mộng Thần, vết thương trong tim anh cũng càng lúc càng nặng.