Rể cuồng
Chương 26 : vương thu cúc hối hận rồi
Vương Thu Cúc cũng không ngốc, ngay lập tức liền nghĩ đến là do tập đoàn Cửu Châu đang chơi bà ta, bà ta lập tức đi đến tập đoàn Cửu Châu. Những nhân viên lúc nãy vừa mới rời khỏi đều đã lấy đi hết tất cả các tài liệu, tiêu hủy hết tất cả thông tin, bây giờ cho dù có muốn bán công ty này đi thì chỉ sợ cũng không ai dám mua nữa.
Dù sao thì từ đầu tới cuối, công ty này đều là do Thẩm Mộng Thần xử lý, tất cả các bộ phận bà ta đều không thể hiểu ngay lập tức được...
Trên đường đi đến tập đoàn Cửu Châu, Vương Thu Cúc không ngừng gọi điện thoại cho Thẩm Mộng Thần, nhưng mà Thẩm Mộng Thần đã sớm chặn số của bà ta rồi, sau đó bà ta lại gọi điện thoại cho Lâm Chi Diêu, Lâm Chi Diêu cũng đã chặn bà ta... cho nên Vương Thu Cúc cũng chỉ có thể đến tập đoàn Cửu Châu một mình.
“Tôi muốn gặp ông chủ của các người.” Vương Thu Cúc vừa mới đi vào tập đoàn Cửu Châu thì liền kêu gào với nhân viên lễ tân.
“Bà tên là Vương Thu Cúc đúng không?” Nhân viên lễ tân lạnh lùng hỏi.
“Đúng vậy, làm sao?” Vương Thu Cúc nhẹ gật đầu.
Nhân viên lễ tân không phản ứng lại bà ta, mà là đưa mắt liếc nhìn ra hiệu với một nhân viên bảo vệ đang đứng ở cửa: “Giang tổng đã dặn dò rồi, nếu như là Vương Thu Cúc tới thì đưa bà ta tới phòng làm việc ở tầng cao nhất.”
Sau đó Vương Thu Cúc liền đi theo người bảo vệ đó, đi thang máy lên trên toàn cao nhất. Trên đường đi, Vương Thu Cúc còn đang cảm thán tập đoàn khổng lồ Cửu Châu này cũng có tiền đó chứ, chỉ là văn phòng mà còn có ba mươi tầng, nhân viên thì hơn mấy trăm người...
Sau khi Vương Thu Cúc đến phòng làm việc của Giang Hằng, bà ta liền vội vàng nói với Giang Hằng: “Giang tổng, có phải là giữa chuyện này có hiểu lầm gì đó hay không? Không phải là ngày hôm qua cậu vừa mới ký hợp đồng hợp tác dự án với công ty của chúng tôi hay sao? Ha ha, tại... tại sao hôm nay toàn bộ nhân viên của chúng tôi đều bị cậu mời đến đây?”
Giang Hằng nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Vương Thu Cúc giống như là đang nhìn một người ngu ngốc: “Vương Thu Cúc, mặc dù bà là mẹ của Thẩm Mộng Thần, mặc dù là bà đối xử với cô ấy vô cùng cay nghiệt và thiếu tình cảm, nhưng mà Thẩm Mộng Thần cũng rất tôn kính bà, vẫn luôn gọi bà là mẹ có đúng không?”
Vương Thu Cúc thay đổi sắc mặt, nhẹ gật đầu rồi nói: “Đúng vậy, giành công ty Mộng Thần vào trong tay là do tôi không đúng. Nhưng mà Giang tổng à, công ty này ở trong tay của tôi, dự án hợp tác cùng với cậu tôi cũng nhất định sẽ làm cho thật tốt...”
Giang Hằng cười lạnh phất tay đánh gãy lời của Vương Thu Cúc: “Bà cảm thấy tôi sẽ quan tâm đến lãi lỗ của một dự án nhỏ không? Nếu như thua lỗ thì sao chứ? Hàng tỷ à, hả, có nhiều không?”
“Vậy tại sao cậu...” Trong lòng của Vương Thu Cúc có một dự cảm không tốt.
Giang Hằng cười lạnh một tiếng: “Dự án cho công ty Mộng Thần vốn dĩ chính là tiện tay cho Thẩm Mộng Thần, bây giờ Thẩm Mộng Thần đã đi rồi.”
Vương Thu Cúc nhướng mày một cái: “Là con nhỏ đê tiện Thẩm Mộng Thần đã tìm cậu đó à? Ha ha, tôi biết lắm mà, hóa ra là cô ta vẫn còn ghi hận trong lòng!”
“Bà suy nghĩ nhiều quá rồi.” Giang Hằng cười lạnh nói.
Sau đó, anh ta đứng lên nhìn Vương Thu Cúc rồi nói: “Vương Thu Cúc à, tôi không có quen biết với Thẩm Mộng Thần, người để cho tôi hợp tác với công ty của các người, dựa vào bản thân của Thẩm Mộng Thần thì còn xa lắm, không đủ đâu.”
Vẻ mặt của Vương Thu Cúc vô cùng nghi hoặc mà hỏi: “Không phải Thẩm Mộng Thần thì đó là ai chứ?”
Giang Hằng cười lạnh nói: “Vương Thu Cúc, bà là một kẻ ngu hả? Không phải là Thẩm Mộng Thần thì đó đương nhiên chính là Lâm Chi Diêu rồi.”
Sắc mặt của Vương Thu Cúc liền thay đổi, chỉ vào Giang Hằng rồi nói: “Cậu cậu cậu... cậu chính là người bạn đó của Lâm Chi Diêu ư?”
“Ha ha ha...” Giang Hằng đều đã cười đến đau bụng.
“Bạn bè à, cũng phải mà cũng không phải...”
Dự cảm bất an ở trong lòng của Vương Thu Cúc càng ngày càng dữ dội hơn: “Rốt cuộc là cậu muốn nói cái gì hả?”
Giang Hằng vô cùng nghiêm túc mà nói: “Điều mà tôi muốn nói chính là Lâm Chi Diêu không chỉ là bạn bè của tôi, mà còn là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi đã nói với cậu ấy, khi nào cậu ấy và Thẩm Mộng Thần chân chính ở cùng bên nhau thì tôi sẽ chia một nửa tập đoàn Cửu Châu này cho cậu ấy để làm quà chúc mừng.”
Oành... một tiếng vang thật lớn nổ tung ở sâu trong óc của Vương Thu Cúc, sắc mặt của Vương Thu Cúc trắng bệch, bịch một tiếng, đặt mông ngồi trên mặt đất.
“Không thể nào! Sao có thể được chứ! Cậu ta chính là một tên phế vật, sao cậu có thể chia một nửa công ty cho cậu ta được, không có khả năng!” Sắc mặt của Vương Thu Cúc trắng bệch, tự tìm lý do thuyết phục mình.
Giang Hằng cười lạnh một tiếng, đi đến trước mặt của Vương Thu Cúc rồi ngồi xổm xuống, chậm rãi nói: “Chắc là bây giờ cũng đã biết rõ rồi, haha, Lâm Chi Diêu hiền lành cho nên vẫn luôn chịu đựng bà, bà cảm thấy nếu như bà không phải là mẹ của Thẩm Mộng Thần, bây giờ bà còn có thể sống được hay không?”
Nói đến đây, Vương Thu Cúc rốt cuộc cũng đã nghĩ đến trong cái đêm mà Lâm Chi Diêu đi khỏi thì đã nói với bà ta: “Vương Thu Cúc, bà thật may vì bà đã là mẹ của Thẩm Mộng Thần."
Vương Thu Cúc nhớ đến cái này thì trong lòng sợ hãi đến cực điểm, bây giờ Thẩm Mộng Thần với bà ta đã cắt đứt quan hệ với nhau rồi, mà dựa vào thế lực của Giang Hằng, nếu như muốn chơi chết bà ta thì có ai quan tâm chứ.
Nghĩ đến cái này, Vương Thu Cúc nhanh chóng cầu xin tha thứ với Giang Hằng: “Tôi sai rồi Giang tổng, Giang tổng, cậu không thể giết tôi được, mặc dù tôi không phải là mẹ ruột của Thẩm Mộng Thần, nhưng mà cũng đã nuôi nó hai mươi mấy năm rồi...”
Giang Hằng thở một hơi, bàn tay không nhẹ không nặng vuốt gương mặt của Vương Thu Cúc rồi nói: “Vương Thu Cúc à, bà nói xem ngày nào bà cũng phải giả vờ để làm cái gì chứ, nếu như bà đối xử với Lâm Chi Diêu tốt một chút, bà cảm thấy bây giờ bà sẽ có cuộc sống như thế nào... chỉ sợ là bà sẽ không tưởng tượng được đâu .”
Giang Hằng nói xong rồi chỉ chỉ một tòa cao ốc khác ở bên ngoài cửa sổ: “Một năm trước chúng tôi chuyển tập đoàn Cửu Châu đến thành phố Nam Giang, bà cảm thấy là vì sao chứ, không phải đó chính là một món quà cho gia đình của bà à?”
“Một nửa tập đoàn Cửu Châu là món quà dành cho gia đình của tôi?” Trong lòng của Vương Thu Cúc không dám tin.
Giang Hằng gật đầu rồi nói: “Đúng vậy, không phải vừa nãy tôi đã nói cho bà biết rồi à, Lâm Chi Diêu là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi chia chút tiền cho cậu ấy thì có quan trọng không? Thật ra lúc trước tôi lập nghiệp thì chính cậu ấy đã cho tôi mượn tiền, tôi vẫn luôn chừa cổ phần cho cậu ấy đấy thôi.”
Giang Hằng vừa chỉ ra ngoài cửa sổ nói với Vương Thu Cúc: “Có biết tại sao tôi lại để cho bà đi lên không? Không phải là tôi muốn để cho bà nhìn xem, nếu như Vương Thu Cúc bà không làm như vậy, tương lai sẽ có một ngày bà đứng trên đỉnh cao nhất của thành phố Nam Giang, trong tay nắm giữ tập đoàn có giá trị nghìn tỷ, khi đó Vương Thu Cúc bà sẽ tỏa sáng đến mức nào?”
Trong lòng của Giang Hằng thật sự rất muốn giết Vương Thu Cúc chết đi, anh rất muốn trực tiếp nói với Vương Thu Cúc rằng toàn bộ tập đoàn Cửu Châu của anh đều là của Lâm Chi Diêu, nhưng mà cuối cùng anh ta cũng không nói ra. Bởi vì Lâm Chi Diêu đã từng dặn dò anh ta, cho dù không thể nói lời nói thật thì Giang Hằng vẫn có thể khiến cho Vương Thu Cúc hối hận hết mức.
Quả nhiên trong lòng của Vương Thu Cúc dao động đến cực điểm, một nỗi hối hận nồng đậm tràn ngập ở trong lòng.
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
3 chương
95 chương
5 chương
10 chương
31 chương
135 chương