Rể cuồng

Chương 154 : Người nhà họ vương vô liêm sỉ

“Mộng Thần, đời này anh sao có thể cho em phải ghen tị với những người phụ nữ khác, em là vợ của Lâm Chi Diêu anh, đời này chỉ có những người phụ nữ khác ghen tị với em mà thôi.” Lâm Chi Diêu nhìn bóng lưng của Thẩm Mộng Thần, lẩm bẩm nói trong lòng. Những món ăn đơn giản được làm xong rất nhanh, cho dù là đồ ăn rất đơn giản nhưng mà Vương Thu Cúc cũng làm bốn món ăn và một món canh, hơn nữa gần đây tay nghề nấu nướng của Vương Thu Cúc càng ngày càng tốt. Trong lúc ba người muốn dùng cơm, điện thoại ở ngoài cửa lại vang lên, Vương Thu Cúc đi qua nhận, sau khi nói vài câu thì cúp điện thoại, chỉ là sau khi trở về sắc mặt của Vương Thu Cúc có chút khó coi. Lâm Chi Diêu liền nghi ngờ, không phải là Vương Thu Cúc chỉ đi nghe cuộc điện thoại thôi à? Có chuyện gì vậy chứ, Thẩm Mộng Thần cũng nghi hoặc nhìn Vương Thu Cúc, hỏi: “Có chuyện gì vậy mẹ?” Vương Thu Cúc nhíu mày có chút xấu hổ vì Lâm Chi Diêu và Thẩm Mộng Thần lên tiếng nói: “Là người nhà mẹ, Vương Thư Đào và Vương Thư Văn là hai người anh của mẹ, bọn họ đến Nam Giang là để tham gia buổi họp báo của chủ tịch mới tập đoàn Cửu Châu vào ba ngày sau, tối nay đã đến đây tìm mẹ.” Sắc mặt của Thẩm Mộng Thần cũng không tốt cho lắm, nhưng mà vẫn cười nói với Vương Thu Cúc: “Mẹ ạ, nếu như hai cậu đã đến đây thì mẹ cứ để hai người vào đi, đúng lúc chúng ta vẫn còn chưa động đũa, cùng ăn với nhau luôn..." Vương Thu Cúc lại nhìn Thẩm Mộng Thần, bộ dạng như là muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng đáp một tiếng rồi nhẹ gật đầu, Vương Thu Cúc và Thẩm Mộng Thần nói xong thì liền đi ra mở cửa. Lâm Chi Diêu thấy Vương Thu Cúc đi khỏi, thế là liền hỏi Thẩm Mộng Thần: “Mộng Thần, có chuyện gì vậy? Anh thấy sắc mặt của mẹ có hơi là lạ, mối quan hệ của mẹ với lại hai người cậu đó không tốt hả?” Thẩm Mộng Thần nhẹ gật đầu, nhỏ giọng nói với Lâm Chi Diêu: “Đúng vậy, em không phải là con ruột của mẹ, cho nên lúc trước sau khi bà ấy đến nhà họ Thẩm trên cơ bản đã cắt đứt mối quan hệ với mẹ rồi, những năm gần đây cũng chẳng thèm quan tâm gì tới mẹ, thật ra thì hai mươi năm trước tính tình của mẹ rất tốt và hoàn toàn không phải là như thế này, chính là năm đó vì nuôi em mà mẹ gây gỗ đi khỏi nhà. Lâm Chi Diêu, chờ một lát nữa anh nói chuyện giúp mẹ nha, hai người cậu đó của em không dễ ở chung cho lắm, những năm gần đây em cũng chỉ gặp bọn họ có ba lần mà thôi.” Lâm Chi Diêu chậm rãi nhẹ gật đầu: “Được rồi, yên tâm đi, tất cả đều có anh ở đây rồi, bây giờ chúng ta sống không tệ mà, hơn nữa còn ở khu biệt thự tốt nhất ở thành phố Nam Giang, cũng coi như cho mẹ chút mặt mũi rồi.” Thẩm Mộng Thần nặng nề gật đầu. Chẳng mấy chốc ở bên ngoài đã truyền đến tiếng cười to của mấy người đàn ông, có một người trong đó rõ ràng nói với Vương Thu Cúc: “Ôi chao, Thu Cúc, cô được quá đó nhỉ! Hiện tại sống tốt như thế này, căn nhà ở đây còn tốt hơn thành phố Thiên Hải rất nhiều, ở đây không có được khoảng năm mươi tỷ là không thể ở đúng không? Bây giờ cô sống coi như không tệ..." Một người đàn ông khác cũng cười nói: “Ừ, em gái út sống cực khổ nhiều năm như vậy rồi, hiện tại cũng coi như được sống một cuộc sống tốt hơn. Được rồi được, rồi chúng ta đi vào bên trong tham quan đi..." Sau đó lại truyền đến giọng nói bình thản của Vương Thu Cúc: “Anh hai với anh cả, chắc là hai người vẫn còn chưa ăn cơm có đúng không, đúng lúc mọi người đang dùng cơm, vào ăn cùng luôn đi.” Hai người đàn ông đắp một tiếng. Ngay sau đó Lâm Chi Diêu và Thẩm Mộng Thần đã nhìn thấy có hai người đàn ông gầy gò mặc đồ vest đi theo đằng sau lưng của Vương Thu Cúc, dáng dấp của hai người đàn ông và Vương Thu Cúc có chút giống nhau, chỉ nhìn tướng mạo liền biết được bọn họ có quan hệ họ hàng với Vương Thu Cúc. Thẩm Mộng Thần nói với Lâm Chi Diêu cái người cao cao đó là cậu cả của cô, tên là Vương Thư Văn, cái người thấp hơn một chút có mang mắt kính gọng vàng chính là Vương Thư Đào. Sau khi Vương Thư Văn và Vương Thư Đào bước vào trong, xoay vòng vòng ở trong phòng khách, hai người vừa đi dạo rồi lại hết sờ cái này tới cái kia, đều cầm hai tay hai người đi biển trong phòng khách rồi lại chuyển đến phòng ngủ và phòng bếp, lúc hai người muốn lên lầu hai, Lâm Chi Diêu bỗng nhiên lạnh lùng quát lên một tiếng: “Dừng lại, ai cho các người lên đó?” Giờ phút này sắc mặt của Lâm Chi Diêu âm trầm như nước, anh là vì nể mặt Thẩm Mộng Thần và Vương Thu Cúc cho nên để cho hai người này bước vào đây, nhưng mà sau khi hai người này vào trong liền lấy tư thế như là chủ nhân của bọn họ. Quan sát trong phòng khách thì cũng coi như xong đi, thế mà còn ra tay, hơn nữa còn vào trong phòng ngủ xem xem, vừa nhìn vừa nhỏ giọng bàn tán với nhau, tối nay ở chỗ này tốt hơn nhiều so với ở khách sạn gì gì đó. Con mẹ nó, đã cho bọn họ mặt mũi rồi, con người của Lâm Chi Diêu chính là như vậy, người ta tôn trọng mình, thật sự tốt với mình, vậy thì mình cũng sẽ tôn trọng và đối xử tốt với người ta, nhưng nếu như người đã không tôn trọng mình còn muốn mình tôn trọng người đó à? Dựa vào thân phận của người lớn trong nhà, muốn tự cao tự đại với Lâm Chi Diêu, thật sự coi Lâm Chi Diêu là bùn nhão không trát tường? Giờ phút này không chỉ là Lâm Chi Diêu, hành động của Vương Thư Văn và Vương Thư Đào cũng làm cho Vương Thu Cúc và Thẩm Mộng Thần cũng rất không thoải mái, sắc mặt của Vương Thu Cúc cũng khó coi đến cực hạn. Dù sao thì bà ta cũng biết tính cách của Lâm Chi Diêu, bà ta mãi mãi không quên được lúc trước Lâm Chi Diêu đã cứu bà ta từ trong tay của đám lưu manh, cảnh tượng ép Yến Tử phải tự tay đánh gãy một cánh tay của mình. “Ôi chao? Ha ha, cậu chính là cái tên con rể phế vật đó à? Sao vậy, nhìn thấy người lớn mà không biết chào à, bây giờ còn dám quát lớn tôi với cậu cả của cậu nữa à, cậu là cái thá gì chứ?” Anh hai của Vương Thu Cúc, Vương Thư Đào lạnh lùng nói với Lâm Chi Diêu, sau khi mắng một câu thì lại tiếp tục bước lên trên. Ầm... Trong mắt của Lâm Chi Diêu lóe lên một tia sát khí, trên đó là phòng ngủ của anh và Thẩm Mộng Thần, bình thường ngay cả Vương Thu Cúc cũng không bước lên đó, hai người đàn ông bọn họ bây giờ là không muốn mặt mũi mà đi làm gì, xem cái này đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Lâm Chi Diêu? Lúc này sắc mặt của Vương Thu Cúc cũng đen thành một mảnh, một chút hảo cảm đối với người nhà mẹ đẻ ở trong lòng của bà ta giờ phút này cũng đã biến mất không còn sót lại cái gì. “Cút xuống đây hết đi, nếu như hai người không muốn ở nơi này thì cút ra ngoài cho tôi.” Sắc mặt của Vương Thu Cúc đen thui nắm chặt nắm đấm, quát lớn với hai người bọn họ. Lần này làm cho Vương Thư Văn và Vương Thư Đào phải dừng bước chân lại, hai người bọn họ cau mày, Vương Thư Văn nói với Vương Thu Cúc: “Thu Cúc, cô nói chuyện với bọn tôi như thế này có phải là quá đáng rồi không hả, trong mắt của cô còn có hai người anh trai là bọn tôi đây không?” Vương Thu Cúc cười lạnh nói: “Ha ha, trong mắt tôi có hai người anh trai các người hay không ấy à? Haha, vậy thì trong mắt của các người còn có cô em gái là tôi hay không? Tôi đã có ý tốt để các người bước vào đây, thấy là các người từ xa đến đây vẫn còn chưa ăn cơm, mời các người vào ăn một bữa cơm, các người thì hay quá ha? Thật sự coi là nhà của mình? Rồi có ăn hay không hả, không ăn thì cút đi!” Vương Thu Cúc tức giận đến nỗi cả người đều đang run rẩy, hai mươi năm trước bởi vì bà ta đến nhà họ Thẩm, hơn nữa còn kết hôn với một người đàn ông đã có con, lúc ấy người nhà họ Vương thiếu chút nữa đã đuổi bà ta ra khỏi nhà, thậm chí những năm gần đây trên cơ bản cũng không thèm lui tới với bà ta, cùng lắm thì sau tết có gọi điện thoại hỏi thăm vài tiếng rồi thôi. Nếu như nhà họ Vương đối xử với bà ta như vậy, thế thì Vương Thu Cúc dựa vào cái gì phải trưng ra bộ mặt tươi cười với hai người này cơ chứ? Vương Thư Đào tức giận đùng đùng đi xuống dưới lầu, hét lên với Vương Thu Cúc: “Vương Thu Cúc, cô đừng quên nhà họ Vương đã nuôi lớn cô, tại sao bây giờ cô giàu có rồi thì lại không muốn nhận chúng tôi? Haha, đúng là bạch nhãn lang mà, chỉ sợ lúc đó mắt của ba mẹ bị mù rồi sinh ra một đứa bạch nhãn lan giống như cô.” “Anh...” Ngón tay của Vương Thu Cúc cũng bắt đầu run rẩy, thở hổn hển, bởi vì lời mắng chửi của Vương Thư Đào rất khó nghe. Lúc này Vương Thư Văn đứng ra hòa giải: “Được rồi, hai người đừng có cãi nhau nữa mà, Thu Cúc, em cũng đừng có để ở trong lòng, lần này anh với anh hai đến đây là có chuyện muốn tìm em. Bọn anh nghe nói chị hai Thẩm Nhược Tuyết của Mộng Thần là bạn gái của chủ tịch tập đoàn Cửu Châu, mà nhà họ Vương chúng ta cũng muốn thương lượng mấy dự án với tập đoàn Cửu Châu, lần này vừa lúc có em ở giữa nói khéo cho Thẩm Nhược Tuyết, nói giúp bọn anh một chút. Thu Cúc, em cứ yên tâm đi, sau khi em thành công giúp đỡ gia đình, thế thì anh sẽ nói vài lời có tác dụng cho em với ba mẹ, hơn nữa ba mẹ cũng đã nói rồi, nếu như lần đàm phán này thành công thì sẽ cho phép em về nhà..." “Ha ha, đi cầu xin tôi mà còn có tư thái cao như vậy à? Xin lỗi nha, chuyện này tôi không giúp được đâu, không phải là các người cũng quen biết với Thẩm Chấn Hoa đó à? Nếu như các người muốn hợp tác thì các người tự mình đi tìm đi?” Vương Thu Cúc cười lạnh nói. Vương Thư Đào nhíu mày: “Vương Thu Cúc, cô đừng có quá đáng nha! Có người nào nói chuyện với anh cả giống như cô không hả? Cô có thái độ gì vậy chứ, chúng tôi quen biết với Thẩm Chấn Hoa nhưng mà cái này không phải để Mộng Thần ra mặt còn tốt hơn à?” “Xin lỗi nha, các người vẫn nên đừng uổng phí tâm tư, cháu với nhà họ Thẩm đã sớm cắt đứt quan hệ với nhau rồi, cháu đã không còn là người của nhà họ Thẩm nữa.” Thẩm Mộng Thần thấy hai người cậu buồn nôn của mình vẫn luôn nói Vương Thu Cúc, lập tức không nhịn được mà nói lại một câu.