Rể cuồng
Chương 139 : Anh dám giết tôi
Ha ha...Lâm Tịch đi đến trước mặt của Dạ Tam, nhấc chân giẫm lên trên đầu của Dạ Tam rồi chậm rãi nói: “Xin lỗi nha, dù sao thì những người bảo vệ giống như các anh cũng là do người kia đã huấn luyện ra, và người đó chỉ trung thành với Lâm thị, nói như vậy thì thật ra cũng không sai nhưng mà cuối cùng Lâm thị không phải là do chúng tôi không chế à? Cho nên chúng tôi đối với những người bảo vệ giống như các người chắc chắn sẽ không tin tưởng, có rõ chưa?”
Giờ phút này, Dạ Tam cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhưng mà một câu anh ta cũng không dám nói ra khỏi miệng, giữ lại trong lòng, hối hận càng dữ dội hơn nữa. Những năm gần đây anh ta đã đi theo Lâm Tịch liều mạng hơn cả trăm lần, thậm chí vào tình thế chắc chắn phải chết anh ta cũng đã từng cản cho Lâm Tịch bảy tám lần, nhưng mà cuối cùng lại không đổi được lòng tin, thứ đổi lại chỉ là bị không chế bởi kịch độc.
Lời nói của Lâm Tịch xoay chuyển: “Con người của tôi có cái gì thì nói cái đó, ít nhất một để cậu hiểu rõ được chân tướng, về phần những người khác chắc có lẽ là còn không biết chân tướng là gì, cho nên cậu cứ luôn luôn đi theo tôi đi, dù sao thì thực lực của cậu cũng đứng hàng nhất, cậu cứ đi theo tôi đảm bảo là một đời vinh quang, có thể không?” Lâm Tịch lấy cái chân đang giẫm ở trên đầu của Dạ Tam ra, lấy một cái thẻ đen từ trong túi ra đưa cho Dạ Tam.
Dạ Tam nhận lấy cái thẻ đen, cúi đầu với Lâm Tịch rồi nói: “Tạ thiếu chủ ban thưởng.”
“Ha ha, lúc này mới đúng này. Tôi chết thì cậu chết, cho nên sau này chúng ta là anh em tốt của nhau..." Lâm Tịch cười rất âm trầm, trong lòng của Dạ Tam cảm thấy vô cùng đắng chát. Lâm Tịch chết thì anh ta cũng phải chết, mà cái chết của anh ta đối với Lâm Tịch cũng chỉ là thiếu đi một trợ thủ đắc lực mà thôi, mà đối với gia tộc Lâm thị mà nói mất đi một thủ hạ có lực chiến đấu cao, thật sự là chẳng đâu vào đâu.
Chỉ là bọn họ không biết giờ phút này ở xung quanh tòa cao ốc tập đoàn Thiên Diệu của bọn họ, Lâm Chi Diêu đã dẫn theo một trăm đội viên trong danh sách tác chiến chạy tới...
Dưới bóng đêm, hơn một chục nhân viên an ninh hàng đầu đang tuần tra ở xung quanh tập đoàn Thiên Diệu, đột nhiên thân thể của bọn họ lại ngã xuống không hề có tiếng động. Sau khi bọn họ ngã xuống rồi, những đội viên tác chiến mặc áo đen cầm theo con dao ở phía sau đột ngột xuất hiện, sau đó chính là một trăm đội viên tác chiến, giống như là một dòng nước màu đen mang theo sát ý băng lãnh vô tận, nhưng mà lại vô thanh vô thức truyền vào trong tòa cao ốc của tập đoàn Thiên Diệu.
Một tầng nối tiếp một tầng, lấy tốc độ cực kỳ nhanh chóng mà tiến lên phía trên, Lâm Chi Diêu đi ở cuối cùng, ở bên cạnh từ đầu đến cuối đều có bốn thủ hộ nằm trong danh sách tác chiến mạnh mẽ nhất, mà Dạ Nhất thì tự mình dẫn đội nhanh chóng đi lên phía trước...
Giờ phút này, trong căn phòng hạng sang trên tầng cao nhất của tập đoàn Thiên Diệu, ly rượu đỏ ở trong tay của Lâm Tịch đột nhiên lại xuất hiện một tia gợn sóng, trong lòng của Lâm Tịch run lên, cúi đầu nhìn ly rượu đỏ ở trong tay, mặc dù là tia gợn sóng đó đã trở nên bình tĩnh lại, nhưng mà anh ta vẫn nhíu mày thật sâu.
Cạch... Đột nhiên trong phòng khách lại xuất hiện một cái bóng, một giây sau liền có một cô gái mặc áo đen choàng khăn lụa màu đen xuất hiện ở sau lưng của Lâm Tịch, ánh mắt vô cùng đề phòng nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt. Mặt của Dạ Tam cũng thay đổi, ngay lập tức rút ra con dao găm quân đội ở bên hông ra, hai nữ diễn viên nằm trên mặt đất thậm chí sợ hãi đến nỗi trốn ở đằng sau ghế sofa.
“Thật sự đã đến rồi à?” Lâm Tịch bỗng nhiên quay người lại nhìn về phía cửa phòng.
Ầm... Đột nhiên cửa phòng bị một sức lực vô cùng lớn đá tung bay ra, sức lực lớn đến nỗi làm cho Dạ Tam không khỏi lui ra sau lưng của Lâm Tịch, cường giả nữ ở bên cạnh của Lâm Tịch cũng bị thổi bay mái tóc lên.
Một giây sau, trong ánh mắt ngưng trọng của Lâm Tịch, cùng lúc đó Lâm Chi Diêu với gương mặt tái nhợt cùng với mười mấy người bảo vệ có trong danh sách tác chiến và Dạ Nhất đi vào trong phòng, ánh mắt của Lâm Chi Diêu và Lâm Tịch đối diện với nhau.
Vẻ âm trầm trong đôi mắt của Lâm Tịch càng trở nên đậm hơn, cứ nhìn chằm chằm vào Lâm Chi Diêu: “Anh, tự anh hiểu rõ, bây giờ anh... không nên đến đây..."
Lâm Chi Diêu gật gật đầu: “Đúng vậy, quả thật là bây giờ không phải là lúc, nhưng mà Lâm thị và quy tắc do các người đặt ra, tôi dựa vào cái gì mà phải tuân thủ theo chứ hả?” Lâm Chi Diêu hờ hững cười lạnh một tiếng.
Ánh mắt của Lâm Tịch hơi híp lại, chậm rãi nói: “Nếu như ngày hôm nay anh giết tôi, vậy thì anh sẽ mãi mãi không có duyên với vị trí gia chủ.”
Ý cười trên mặt của Lâm Chi Diêu lại càng sâu sắc hơn nữa: “Ai đã từng nói với cậu là tôi muốn có được vị trí đó, mà hiện tại người đang ngồi vị trí đó là Lâm Diễn, ông ta vẫn còn chưa chết thì tôi mãi mãi không thể ngồi được vị trí đó, không phải à? Cho nên cùng với việc chờ đợi mấy chục năm, còn không bằng để Lâm Diễn đau đầu, tôi chỉ phụ trách giết cậu, người nên đau đầu chính là Lâm Diễn mà không phải là tôi, không phải à?”
Trên mặt của Lâm Tịch vẫn vô cùng bình tĩnh như cũ, nhìn Lâm Chi Diêu một lúc lâu rồi nói: “Anh à, vết thương ở trên người của anh vẫn còn chưa hồi phục mà đúng không? Anh liền có thể tự tin là tối nay anh có thể giết được tôi? Năm phút, anh chỉ có năm phút, năm phút sau Lâm thị sẽ chạy đến đây từ Thiên Hải, anh... anh cảm thấy là anh có thể làm được?”
“Ồ, chỉ dựa vào cái tên ở đằng sau lưng của cậu đó à?” Lâm Chi Diêu cười cười, cả toàn bộ quá trình cũng chưa thèm nhìn Dạ Tam một cái nào.
Ánh mắt của Lâm Tịch hơi híp lại, gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng là sức chiến đấu của cô ta yếu hơn Dạ Nhất của anh, có muốn thử một chút hay không?”
Không đợi Lâm Chi Diêu mở miệng nói chuyện, Dạ Nhất đã đứng ở trước mặt của Dạ Tam, nói với Dạ Tam: “Sư đệ, chúng ta đi ra ngoài đi?”
Dạ Tam nhìn Dạ Nhất thật lâu, chậm rãi gật đầu: “Được, mời sư huynh chỉ giáo.” Sau khi nói xong thì đi theo Dạ Nhất ra bên ngoài.
Đợi sau khi Dạ Nhất đi rồi, nụ cười ở trên mặt của Lâm Tịch lại càng có nhiều hơn nữa, thậm chí anh ta còn trực tiếp ngồi xuống ở trên ghế sofa, mà nữ ninja đó lại mang theo gương mặt lạnh như băng đứng ở trước mặt của anh ta, tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm vào Lâm Chi Diêu, trong tay xuất hiện thêm hai con dao găm lóe lên ánh sáng màu đen. Chỉ chờ một câu nói của Lâm Tịch, cô ta sẽ lập tức gắm con dao vào trong trái tim của Lâm Chi Diêu. Ở trong mắt của cô ta, cô ta căn bản không đặt những tên danh sách tác chiến ở bên cạnh Lâm Chi Diêu vào trong mắt, cô ta có sự tự tin tuyệt đối trước khi những người kia chưa kịp phản ứng thì cô ta đã có thể xử lý Lâm Chi Diêu.
Lâm Chi Diêu cũng cười, nhìn Lâm Tịch giống như là đang nhìn một tên ngu: “Cậu em à, cậu nói xem đều đã đến thời đại nào rồi, ai mà còn xài vũ khí lạnh nữa chứ? Haha, có phải là cậu quá ngây thơ hay không, vẫn còn đang tuân thủ theo phương pháp cổ xưa?”
Lâm Chi Diêu vừa mới dứt lời, mấy chục người trong danh sách tác chiến ở trong phòng nhẹ nhàng nhấc tay lên một cái, họng súng lạnh như băng ngắm ngay vào Lâm Tịch. Lúc Lâm Tịch nhìn thấy cảnh tượng này, rốt cuộc sắc mặt cũng đã thay đổi...
Lâm Tịch muốn mở miệng nói chuyện, nhưng mà Lâm Chi Diêu lại không tiếp tục cho anh ta có cơ hội để mở miệng nói chuyện, mà là nhìn nữ ninja đang chặn ở trước mặt của Lâm Tịch, lên tiếng nói: “Tôi đây đối với ninja do Đông Doanh đào tạo ra từ đầu đến cuối đều không hề có chút hảo cảm nào hết, chỉ là một đám rác rưởi mà thôi. À đúng rồi, hiện tại tôi đang bị thương, cô cũng có thể giết chết tôi, nhưng mà chuyện đó chắc chắn sẽ xảy ra sau khi tôi giết ông chủ của cô, không phải à? Cho nên cô tiến công trước hay là phòng thủ trước đây?”
Sắc mặt của nữ ninja thay đổi, Lâm Chi Diêu không dựa theo quy định mà ra chiêu làm cho cô ta trở nên bối rối, lúc này Lâm Tịch nhanh chóng mở miệng uy hiếp: “Lâm Chi Diêu, ở đây là Thiên Hải, anh lại dám động súng ở đây à?”
“Ha ha, cậu cũng biết nơi này là Thiên Hải đó à? Vậy cậu còn có biết nơi này tóm lại vẫn là của nước Y không vậy? Chi nhánh của các người cấu kết với ninja phản đồ, tại sao cậu lại không chịu nói đi. Với lại ấy, vẫn là câu nói đó, ai nói cho cậu biết là tôi sẽ chịu trách nhiệm cho hậu quả sau này? Đây là chuyện của Lâm Diễn, không phải ông ta rất lợi hại ư? Vậy thì cứ để ông ta xử lý đi, nói như thế nào thì thân phận của tôi cũng là người thừa kế đầu tiên của Lâm thị, nhỉ?” Lâm Chi Diêu cười lạnh không thôi.
Một giây sau, Lâm Chi Diêu đưa tay chỉ vào Lâm Tịch rồi nói: “Không cần phải quản con đàn bà đó đâu, tất cả mọi người cứ nhắm ngay cậu ta mà bắn toàn lực..."
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
10 chương
18 chương
1078 chương