Rể cuồng

Chương 137 : Nam giang bắt đầu mưa gió

Tin tức đầu tiên gây chấn động Nam Giang được Giang Hằng tuyên bố trong cuộc họp của tập đoàn Cửu Châu: “Lễ nhậm chức của chủ tịch Tập đoàn Cửu Châu dự kiến diễn ra vào ngày mai, sẽ hoãn lại bảy ngày sau thì tiến hành! Tôi vẫn giữ nguyên chức vị phó chủ tịch thứ nhất của tập đoàn Cửu Châu.” Tin tức thứ hai là Lý Song Hào tuyên bố ở trong tập đoàn của mình: “Tập đoàn Lý Thị ở Nam Giang ngày mai hoàn toàn sát nhập vào tập đoàn Cửu Châu, tập đoàn Lý Thị không giữ bất cứ quyền hạn gì, toàn quyền sát nhập vào tập đoàn Cửu Châu! Bản thân tôi giữ chức vị phó chủ tịch thứ hai của tập đoàn Cửu Châu.” Tin tức thứ hai là Tiêu Viễn Sơn ở trong tập đoàn Tiêu Thị cùng thời gian tuyên bố: “Từ sáng nay trở đi, tập đoàn Tiêu Thị hoàn toàn sát nhập vào tập đoàn Cửu Châu, không tiếp tục là thu mua đơn giản còn giữ lại quyền hạn. Lần này tập đoàn Tiêu Thị hoàn toàn biến mất, Nam Giang không còn Tiêu Thị nữa! Về sau chỉ có nhà họ Tiêu của Cửu Châu! Bản thân tôi giữ chức vị phó chủ tịch thứ ba của tập đoàn Cửu Châu!” Tin tức thứ tư là tất cả khu giải trí lớn nhất thành phố Nam Giang, Lục Sẹo tuyên bố ở cửa giải trí Cửu Giang: “Từ sang nay trở đi, giải trí Cửu Giang hoàn toàn sát nhập vào tập đoàn Cửu Châu, giải trí Cửu Giang không tiếp tục giữ lại bất cứ quyền hạn gì, toàn quyền sát nhập! Ngay lập tức dừng hoàn toàn khu giải trí dưới trướng của giải trí Cửu Giang, tự kiểm! Xử lý sạch sẽ tất cả các hạng mục! Bản thân tôi từ nay giữ chức vị phó chủ tịch thứ tư của tập đoàn Cửu Châu!” Bùm bùm bùm bùm... Tin tức gây chấn động nối tiếp nhau diễn ra ngay trong đêm ở thành phố Nam Giang, sắp khiến tất cả mọi người đều không có phản ứng kịp. Ba đại cự đầu của thành phố Nam Giang hoàn toàn sát nhập vào tập đoàn Cửu Châu, nhất là Lục Sẹo, người hơi có địa vị ở thành phố Nam Giang đều rõ Lục Sẹo là sự tồn tại như thế nào, lúc này bọn họ cuối cùng cũng hiểu, hiểu tạo sao hai năm nay Lục Sẹo phát triển nhanh như vậy, thì ra kim chủ sau lưng Lục Sẹo chính là tập đoàn Cửu Châu! Nhất thời theo bốn tin tức này được công bố ra, giá cổ phiếu của tập đoàn Cửu Châu bùng mạnh, bởi vì ba người này hoàn toàn vô điều kiện gia nhập vào tập đoàn Cửu Châu, điều này đại biểu từ nay về sau một công ty của tập đoàn Cửu Châu có thể bao phủ cả một thành phố! Thành phố Nam Giang bản địa không có bất có bất cứ một doanh nghiệp nào, bất cứ một gia tộc nào dám tranh giành, trong một đêm tập đoàn Cửu Châu đã hình thành đại thế cuồn cuộn! Hơn nữa lúc này vô số người của thành phố Nam Giang cũng đều đang suy đoán, chủ tịch mới nhậm chức của tập đoàn Cửu Châu rốt cuộc là nhân vật như thế nào? Vậy mà trong mấy ngày ngắn ngủi hoàn toàn thu phục được bốn ông lớn của thành phố Nam Giang. Điều này khiến tầng lớp tinh anh của thành phố Nam Giang, trong lòng càng thêm mong chờ chủ tịch mới của tập đoàn Cửu Châu được bổ nhiệm vào 7 ngày sau! Trừ những phóng viên và các thế gia ra, cục trưởng Tôn của cục cảnh sát thành phố Nam Kinh càng là mặt mày đại biến. Lý Song Hào và Tiêu Viễn Sơn cũng thôi đi, hai người này vốn chính là doanh nghiệp đỉnh cấp nhất của bản địa thành phố Nam Giang. Nhưng Lục Sẹo ông là nhân vật gì, trong lòng ông không có tính toán sao? Ông cũng muốn gia nhập tập đoàn Cửu Châu? Còn lên làm phó chủ tịch thứ tư của tập đoàn Cửu Châu? Fuck... Trong lòng cục trưởng Tôn rất chấn động, sợ Lục Sẹo đêm nay lại làm ra chuyện gì nữa, trực tiếp dẫn trăm cảnh sát lao đến, đêm nay thế cục của thành phố Nam Giang đều hoàn toàn chao đảo, nhất định không thể xảy ra chuyện, nhất định không thể! Cục trưởng Tôn điên cuồng gào lên ở trong lòng... Rất nhanh cục trưởng Tôn dẫn hơn một trăm cảnh sát đến cửa lớn của giải trí Cửu Giang, vừa đến cửa thì bọn họ nhìn thấy khu giải trí lớn nhất thành phố Nam Giang đã đóng cửa, các cô gái vốn người nào người nấy đều mặc đồ hở bạo đã đổi thành vest của nữ. Mà mấy chục bảo vệ, cũng đang lái từng chiếc xe, đưa đến xung quanh biệt viện Tử Trúc! Cục trưởng Tôn nhìn Lục Sẹo bận bịu chỉ huy, ông ta đều cảm thấy bản thân nhìn sai, vết sẹo trên mặt Lục Sẹo vào lúc này vậy mà cũng mất rồi, sắc mặt rất là bình thường, mặc một bộ vest. Nhìn thế nào cũng không giống người lăn lộn nhiều năm trong giới hắc đạo. Ngược lại giống một thương nhân thành đạt, hoặc là gia chủ của thế gia! “Lục Sẹo, ông làm cái quỷ gì thế? Ông điên rồi sao?” Cục trưởng Tôn nhíu mày quát hỏi Lục Sẹo. Lục Sẹo mặt mày bình tĩnh mỉm cười với cục trưởng Tôn: “Cục trưởng Tôn đang nói cái gì thế, rất xin lỗi không nghe hiểu.” “Ông... ông một người sống trong giới hắc đạo, ông tham gia vào thương nghiệp cái gì chứ? Ông rốt cuộc có âm mưu gì? Hoặc là ông với ông chủ đằng sau của tập đoàn Cửu Châu đã đạt thành thỏa thuận gì?” Cục trưởng Tôn căn bản không tin lời của Lục Sẹo. Lục Sẹo thản nhiên mỉm cười, đi đến bên cạnh cục trưởng Tôn, ở bên tai cục trưởng Tôn nói khẽ: “Vậy tôi bây giờ nói cho ông biết, tôi vốn chính là phó chủ tịch thứ tư của tập đoàn Cửu Châu, ông chủ của tôi nói thành phố Nam Giang quá loạn rồi, cậu ấy không thích, cho nên có một khoảng thời gian tôi ra ngoài giúp chỉnh lại như thế. Sao bây giờ tôi dừng tất cả khu giải trí của tập đoàn Nam Giang, triệt để tự kiểm, cục trưởng Tôn ngược lại là không bằng lòng rồi sao? Hay là tôi tiếp tục làm như trước kia? Ông yên tâm không? Ha ha...” Cục trưởng Tôn nghe vậy thì sững ra, ông ta nhìn sâu vào Lục Sẹo, cũng nhỏ giọng nói với Lục Sẹo: “Các ông chắc chắn muốn làm như vậy sao? Như thế các ông sẽ tổn thất rất nhiều tiền...” Lục Sẹo nhìn về bầu trời phía xa: “Trời của thế giới này rất rất lớn, tổn thất chút tiền? Ha ha, ông cảm thấy ông chủ tôi cậu ấy thiếu tiền sao?” Cục trưởng Tôn sững ra, ngây ngốc ra đó, đứng một lúc lâu, sau đó mới xoay người dẫn tất cả cảnh sát trở về cục cảnh sát. Đêm nay Lục Sẹo làm như vậy, thật ra cũng giảm nhẹ rất rất nhiều gánh nặng cho bọn họ, không nói đến cái khác, nói về sau, trị an của thành phố Nam Giang tuyệt đối sẽ tốt hơn rất rất nhiều... Chỉ là trên đường trở về, cục tưởng Tôn nhìn thấy một số thủ hạ tinh anh của Lục Sẹo, vậy mà đều tập trung ở một nơi, lông mày của ông ta nhíu chặt lại, bởi vì nơi bọn họ tập trung là biệt viện Tử Trúc! Cục trưởng Tôn không biết trong biệt viện Tử Trúc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng ông ta có loại dự cảm đêm nay tất cả mọi chuyện xảy ra ở thành phố Nam Giang, đều không thoát khỏi có liên quan đến ai đó trong biệt viện Tử Trúc: “Sẽ là cậu ta sao?” Lúc này trong lòng cục trưởng Tôn bỗng xuất hiện bóng dáng của Lâm Chi Diêu, người trẻ tuổi hôm đó bị ông ta bắt đến cục cảnh sát... Trong biệt viện Tử Trúc, trong phòng khác Thẩm Mộng Thần và Lâm Chi Diêu ngồi đối diện nhau. Lâm Chi Diêu vừa nói với Thẩm Mộng Thần rồi, lát nữa phải đến Thiên Hải, sau khi nói rồi, Thẩm Mộng Thần cứ trầm mặc mãi, bởi vì lần trước Lâm Chi Diêu đến Thiên Hải, trở về thì biến thành bộ dạng này. trong lòng cô thật sự rất lo lắng rất lo lắng. “Nhất định phải đi sao?” Thẩm Mộng Thần cắn môi lo lắng nói với Lâm Chi Diêu. “Nhất định phải đi!” Lâm Chi Diêu quả quyết gật đầu, thái độ của anh rất kiên định. Thẩm Mộng Thần hít sâu một hơi từ từ nói: “Được, em vẫn là câu nói đó, mặc kệ như nào, em đều ở nhà đợi anh! Em là vợ của anh, em ở nhà nấu cơm đợi anh!” “Ừm, yên tâm đi lần này sẽ không xảy ra chuyện, anh ngày mai sẽ trở về!” Lâm Chi Diêu gật đầu với Thẩm Mộng Thần. Sau đó anh đi ra khỏi cửa lớn của biệt thự, lên chiếc xe Dạ Nhất lái đến đón anh đang đỗ ở cửa... 11h30 đêm, Lâm Chi Diêu với Dạ Nhất đến một khu căn cứ huyết luyện của Nam Giang, nơi này là nơi Dạ Nhất bí mật huấn luyện tác chiến. Khi Lâm Chi Diêu xuống xe thì nhìn thấy hơn một trăm chiến dĩ khí tức lạnh lẽo mặc trang phục tác chiến màu đen đứng đầy ở trong sân. “Thiếu chủ!” Ngay sau đó một trăm người đồng loạt quỳ một chân với Lâm Chi Diêu, một trăm người ngay ngắn chỉnh tề, không có một chút âm thanh ồn ào nào truyền ra. “Đêm nay, mọi người theo tôi... đi... giết người!” Giọng của Lâm Chi Diêu lạnh lẽo hô to với một trăm chiến sĩ tác chiến.