Rể cuồng

Chương 105 : Bà cụ thẩm tức giận

Năm ngoái khi Lâm Chi Diêu đến ở rể nhà họ Thẩm, đúng là lúc thằng ba qua đời. Lúc đó Mộng Thần đau thương tuyệt vọng, Lâm Chi Diêu vì yêu cô, mà âm thầm ở bên Thẩm Mộng Thần, cho nên cam tâm chịu đựng sự sỉ nhục của tất cả mọi người xung quanh! Sau đó điều này cũng đủ để giải thích, tại sao mãi đến bây giờ Lâm Chi Diêu mới phản kích! Đó hoàn toàn là bởi vì nhà họ Thẩm đối với Lâm Chi Diêu thế nào, bản thân Lâm Chi Diêu không quan tâm, nhưng nếu bọn họ ra tay với Thẩm Mộng Thần, uy hiếp đe dọa các kiểu, thì Lâm Chi Diêu không phản kích mới lạ! Đôi mắt Thẩm Vu Ân càng lúc càng sáng, càng lúc càng sáng, ông ta cảm thấy mình đã tìm được chân tướng! Tuy ông ta cũng không biết rốt cuộc Lâm Chi Diêu có thân phận gì, nhưng ông ta tin trực giác của mình! Thẩm Vu Ân ông ta nhiều năm như vậy, ở nhà họ Thẩm quả thực không có chiến tích gì cả, nhưng ông ta cũng không có phạm qua lỗi sai! Mà lần này vào lúc gia tộc đang sinh tử tồn vong, ông ta phải tin vào trực giác của ông ta, tuy lời mà em trai ông ta Thẩm Chấn Hoa nói trông như rất logic, nhưng nghĩ kỹ lại thì lại có một chỗ thiếu sót chí mạng! Đó chính là Giang Hằng và Thẩm Mộng Thần năm ngoái đã có hợp tác, nếu như Giang Hằng và Thẩm Mộng Thần có ẩn tình, vậy tại sao không mua biệt thự cho Thẩm Mộng Thần vào năm ngoái luôn đi? Đương nhiên điểm này cũng có thể bị Thẩm Chấn Hoa phủ định, Giang Hằng là năm nay mới động lòng với Thẩm Mộng Thần! Nhưng đừng quên còn có một chuyện có thể hoàn toàn phủ định cách nói của Thẩm Chấn Hoa. Đó chính là tập đoàn Cửu Châu nửa năm trước đã từng dời khỏi thành phố Nam Giang, nhưng mấy hôm trước lại dọn về, không những dọn về, mà hơn nữa còn tăng đầu tư vào thành phố Nam Giang! Xí nghiệp lớn như tập đoàn Cửu Châu, đi đi về về như vậy tổn thất tài sản mấy trăm tỷ. Nếu như nói Giang Hằng chỉ đơn thuần là vì Thẩm Mộng Thần, ha ha, điều này căn bản nghe không ổn! Những cái khác thì không nói, chỉ nội tập đoàn Cửu Châu thôi thì cũng có biết bao nhiêu mỹ nữ rồi chứ? Hơn nữa với thân phận và địa vị của Giang Hằng, thì muốn người phụ nữ thế nào mà chả có? Nếu như anh ra chỉ vì nhan sắc của Thẩm Mộng Thần, thì có cần dày vò cả một tập đoàn lớn như vậy không? Hơn nữa còn có một điểm, đó chính là Thẩm Vũ Nặc nói, cô ta vốn dĩ đã kêu rất nhiều người đi đánh Lâm Chi Diêu. Nhưng sau đó Lâm Chi Diêu chỉ một cuộc gọi liền trực tiếp kêu lão đại của đối phương tới! Nếu như Lâm Chi Diêu chỉ là một tên phế vật thì anh lấy đâu ra năng lực lớn như vậy? Cho nên mới nói sự việc không có đơn giản như bề ngoài. Tuy bây giờ vẫn còn rất nhiều câu đố Thẩm Vu Ân vẫn chưa nghĩ thông, nhưng vốn không cản trở ông ta tin tưởng suy nghĩ của mình. Cho nên lúc này Thẩm Vu Ân trực tiếp cắt ngang tiếng mắng của Thẩm Chấn Hoa mà nói: “Em hai, mẹ, con tin chắc tất cả những gì của nhà họ Thẩm bây giờ chính là vì Lâm Chi Diêu! Là nhà họ Thẩm chúng ta có lỗi với Mộng Thần, cho nên Lâm Chi Diêu mới báo thù chúng ta!” Thẩm Chấn Hoa nhìn chăm chăm vào Thẩm Vu Ân, nộ khí xung thiên: “Chứng cứ đâu?” Sắc mặt Thẩm Vu Ân ngưng trọng mà lắc lắc đầu: “Tôi không có chứng cứ, nhưng tôi tin phán đoán của mình! Tôi sẽ đi tìm Lâm Chi Diêu và Mộng Thần xin lỗi! Để chúng nó bỏ qua cho chúng ta một lần, mẹ, em hai, con muốn kêu hai người đi cùng con! Xin hai người tin con…thật sự là…” Thẩm Vu Ân còn chưa nói xong thì bà cụ Thẩm liền đứng phắt dậy, hung dữ mà vỗ bàn một cái, tức giận mà quát: “Đủ rồi! Đừng nói nữa, bộ xương già của tôi cho dù có chết, anh cũng đừng mong kêu tôi cúi đầu với thằng phế vật đó! Bắt đầu từ hôm nay anh bị giải trừ tất cả chức vụ ở công ty, công ty giao cho Chấn Hoa phụ trách! Bây giờ anh cút đi cho tôi!” Bà cụ Thẩm hoàn toàn tức giận, sắc mặt đen đến đáng sợ. Thẩm Vu Ân cũng sốt sắng, ông ta thật tâm là vì tốt cho nhà họ Thẩm, ông ta thật sự không có ý khác mà. “Mẹ…con thật sự là vì tốt cho nhà họ Thẩm thôi!!! tất cả những gì con nghĩ đều là vì nhà họ Thẩm hết!” Thẩm Vu Ân khóc lóc kể lể mà sốt sắng nói, nhưng người vốn không giỏi ăn nói như ông ta, những lời khuyên ngăn khác căn bản không nói nên lời. “Cút! Nếu như anh còn dám nói với tôi một câu nữa thì anh không phải con trai của tôi, cút ra ngoài, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh!” Bà cụ Thẩm nặng nề chống gậy mà gào lên với Thẩm Vu Ân. Đam Mỹ Hài Nhìn sắc mặt kiên quyết của bà cụ Thẩm, trong lòng Thẩm Vu Ân nặng nề thở ra một hơi, ông ta cũng hiểu nhất thời chỉ e là sẽ khó mà khiến bà cụ Thẩm thay đổi thái độ với Lâm Chi Diêu. Nhưng nhà họ Thẩm thật sự còn thời gian sao? Nhà họ Thẩm….không còn thời gian nữa…không còn nữa rồi. Trong lòng Thẩm Vu Ân vô cùng khổ sở, nước mắt chảy xuống. Ông ta là con cả nhà họ Thẩm, ông ta yêu cái nhà này hơn bất kỳ ai khác, ông ta cũng hy sinh một đời vì nhà họ Thẩm. Nhưng vào lúc nhà họ Thẩm nguy cấp nhất, thì lời nói của ông ta lại không có tác dụng nào. Thẩm Vu Ân chỉ có thể nặng nề thở dài, rời đi…. ….. Sau khi Thẩm Vu Ân ra ngoài, Thẩm Chấn Hoa vội vàng khuyên nhủ bà cụ Thẩm, nói một đống lời dễ nghe. Sắc mặt bà cụ Thẩm mới từ từ bình tĩnh lại, sau đó Thẩm Chấn Hoa lại nói chuyện với bà cụ Thẩm rất lâu rất lâu ở trong văn phòng, rồi mới rời khỏi. Lúc bà cụ Thẩm đi đến cửa, nhìn thấy Thẩm Vu Ân vẫn còn đứng đó đợi, nhìn thấy mình thì định mở miệng. Bà cụ Thẩm sợ ông ta lại nói ra lời khiến mình bạo nộ, nên dứt khoác nói trước: “Bắt đầu từ hôm nay, tất cả quyết định của công ty bao gồm nhà họ Thẩm, đều do em trai anh Chấn Hoa làm chủ! Không cần anh cầu xin thằng phế vật đó, nhà họ Thẩm ta chìm nổi ở Nam Giang 40 năm, ta không thể mất cái mặt đó, nghĩ tới người cha đã chết trước kia của anh đi!” Nói xong bà cụ Thẩm liền rời đi, Thẩm Chấn Hoa thì đứng sóng vai với Thẩm Vu Ân, sau khi nhìn bà cụ Thẩm đi, Thẩm Chấn Hoa thấy Thẩm Vu Ân lại muốn mở miệng nói chuyện với ông ta, thì vội vàng ngăn lại: “Anh cả, tôi khuyên anh đừng nói nữa. Anh có từng nghĩ bây giờ mẹ đã lớn tuổi thế nào rồi chưa? Bà ấy còn sống được mấy năm nữa chứ? Mà anh cứ phải làm bà tức chết thì mới vui à?” Thẩm Vu Ân thở ra một hơi thật dài: “Em hai, công ty và gia tộc đều giao cho chú, trong lòng tôi thật sự không có suy nghĩ gì hết. Bây giờ công ty và nhà họ Thẩm đều đã đến bờ vực bị hủy diệt rồi, chú tranh với tôi cả một đời, bây giờ không còn gì hay để tranh nữa. Chú thật sự tưởng rằng tôi muốn cúi đầu với Lâm Chi Diêu như thế sao? Hai năm nay các người xem thường Lâm Chi Diêu thế nào, tôi cũng không phải như vậy sao? Các người mắng cậu ta mỉa mai cậu ta sỉ nhục cậu ta, không lẽ tôi chưa làm qua sao? Ha ha...” Thẩm Vu Ân nói xong lại nặng nề mà thở dài, cúi đầu châm một điếu thuốc, rít sâu một hơi, ánh mắt bình tĩnh mà phức tạp, còn xen kẽ một tia tuyệt vọng sâu sắc. Thẩm Chấn Hoa vốn dĩ muốn phản bác Thẩm Vu Ân, khi nghe thấy lời của Thẩm Vu Ân, lại nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Vu Ân, ông ta nhíu mày nói: “Anh cả, nếu anh đã nói đến nước này rồi, khoan hẵng nói tôi không đồng ý với quan điểm của anh. Chỉ nói về mẹ, hôm nay cho dù tôi đứng về phía của anh, có cùng suy nghĩ như anh. Cho dù hai chúng ta cùng khuyên mẹ thì cũng vô dụng, cho dù mẹ có chết thì cũng sẽ không đồng ý đâu, anh đừng tưởng mẹ thật sự chỉ cần nói miệng là được...” Thẩm Vu Ân nhíu mày thật chặt: “Không thể! Nếu chú cùng tôi khuyên mẹ, bà ấy vì nhà họ Thẩm sẽ chịu cúi đầu thôi, bà ấy cũng không phải loại người ngoan cố!” Thẩm Chấn Hoa xua xua tay cười cười: “Ha, anh biết mẹ đã chịu biết bao nhiêu sự tức giận từ chỗ Lâm Chi Diêu, từ Thẩm Mộng Thần, và thậm chí là Vương Thu Cúc chưa? Ồ đúng rồi, có thể là anh chưa biết, cho nên tối nay anh mới nói như vậy, anh về hỏi con trai anh Nhất Bân đi....” Thẩm Chấn Hoa nói xong thì rời đi, để lại một mình Thẩm Vu Ân đứng tại chỗ ngây ngốc, Thẩm Nhất Bân? Con trai của mình? Trong đây có chuyện gì mà mình còn chưa biết nữa sao?