“Cố tổng, sản phẩm của công ty chúng tôi thực sự rất tốt, ngài có thể xem xét không?” Một mỹ nữ tay cầm một ly rượu vang đỏ, tạo dáng õng ẹo nhưng không hề thấp kém ti tiện, ngược lại rất phong tình, âm thanh cũng đã ngà ngà. Khóe miệng Cố Minh Thành khẽ nhếch lên, nói một câu: “Nếu cần tự nhiên sẽ xem xét.” Khương Thục Đồng nghĩ thầm, nếu trả lời như vậy người ta còn mới cơm anh làm gì? Còn không phải muốn anh mở hầu bao sao? Mỹ nữ kia vẫn cọ vào người Cố Minh Thành, Cố Minh Thành cũng không né tránh. Nhìn mỹ nữ kia cứ quấn lấy Cố Minh Thành khiến Khương Thục Đồng có chút cảm giác không muốn nhìn, thật đã quá chừng mực, ngực cô ta cứ cọ xát trên người Cố Minh Thành. Khương Thục Đồng luôn cúi đầu ăn cơm, vừa nhìn lên đã thấy màn ngượng ngùng này. Thoạt nhìn xem ra Cố Minh Thành đã sớm quen như vậy, chắc chắn đã trải qua không ít mỹ nữ mới có thể không màng tới cô gái xinh đẹp kia. Cho nên nụ hôn của anh ta ngày đó hiện tại Khương Thục Đồng hoàn toàn có thể bỏ qua, chỉ là anh ta tùy tiện hôn một cái. Cơm nước xong Khương Thục Đồng liền đi, cô đứng ở cửa khách sạn đợi xe, thầy Đại cùng mọi người về rồi, cô về một mình. Cố Minh Thành chạy xe đến trước mặt Khương Thục Đồng, di, anh ta còn chưa đi sao? “Nơi này khó gọi xe lắm, để tôi đưa em.” Trước nay Cố Minh Thành đều không có biểu cảm gì khi nói. Khương Thục Đồng nhìn xung quanh, xác thật là không có xe, bèn lên xe anh. Dọc đường đi hai người đều không nói chuyện, Khương Thục Đồng cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói, bụng đầy tâm sự nhưng lại không biết nói từ đâu. Về đến nhà, không thể tượng được cô em họ Khương Vũ Vi của cô tới. Khương Thục Đồng cùng Khương Vũ Vi là con chú con bác, năm đó cha của hai cô cùng nhau buôn bán, cha Khương Vũ Vi làm càng ngày càng lớn, trở thành nhà giàu mới nổi nức tiếng gần xa, còn cha Khương Thục Đồng vẫn buôn bán nhỏ, cho nên người so người, tức chết người*. *thành ngữ, chỉ sự ghen tị. Khương Vũ Vi đang nói chuyện cùng Lục Chi Khiêm, đại khái là tới tìm Khương Thục Đồng. Nhìn thấy Khương Thục Đồng bèn nói: “Vũ Đồng, chị đã về.” Khương Vũ Vi chỉ nhỏ hơn Khương Thục Đồng một ngày, bỏi vì mẹ Khương Thục Đồng sinh non, cho nên thoạt nhìn Khương Vũ Vi còn lớn hơn Khương Thục Đồng một chút. Khương Vũ Vi không muốn kế thừa xí nghiệp của gia đình, học đại học xong liền làm bên ngoài, rất độc lập cũng rất giỏi giang. Lục Chi Khiêm vẫn luôn nhìn chằm chằm Khương Vũ Vi. Khương Vũ Vi hôm nay không có việc gì, chỉ là đi ngang Lục gia nên vào thăm Khuong Thục Đồng bởi vì thời gian trước có nghe chú nói Khương Thục Đồng với Lục Chi Khiêm có mẫu thuẫn không giải quyết được. Với mọi chuyện Khương Thục Đồng trước giờ chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nên thấy không có gì Khương Vũ Vi bèn đi. Trước khi đi Lục Chi Khiêm hỏi một câu: “Vũ Vi có bạn trai chưa?” “Không có. Em điều kiện quá tốt, người bình thường em không để vào mắt.” Khương Vũ Vi có chút ngạc nhiên, nửa đùa nửa thật nói. Thái độ của Lục Chi Khiêm với Khương Vũ Vi rất tốt, còn với Khương Thục Đồng thì khác. Lục Chi Khiêm nói: “Anh giới thiệu cho em một người, thế nào?” “Vậy thì tốt quá.” Khương Vũ Vi cũng không từ chối, không giống nhiều cô gái khác tỏ vẻ kênh kiệu. “Được, anh với anh ta sẽ sớm gọi điện thoại cho em.” Khương Thục Đồng cho rằng Lục Chi Khiêm chỉ nói đùa, nhưng ngày hôm sau anh bảo Khương Thục Đồng ăn mặc lổng lẫy, bởi vì muốn đi giới thiệu bạn trai cho Khương Vũ Vi. Khương Thục Đồng buồn bực: “Làm mối cho Khương Vũ Vi thì ăn diện làm gì, không phải cướp sự nổi bật của Khương Vũ Vi sao?” Lục Chi Khiêm đưa mắt nhìn trên dưới đánh giá Khương Thục Đồng: “Vợ của Lục mỗ không thể nào kém bạn gái của người khác được.” Khương Thục Đồng lười suy nghĩ, cũng không muốn giận dỗi với Lục Chi Khiêm. Cô ăn mặc rất khéo, tóc dài cuốn lọn to, trang điểm rất nhẹ, đi một đôi giày cao gót, tổng thể rất phong tình vạn chủng. Khương Vũ Vi vẫn trang điểm bình thường, mặc áo gió cùng tóc dài, so với Khương Thục Đồng thật kém, diện mạo cũng kém hơn. Đương nhiên cô cũng không phải là xấu, chỉ là có chút kém so với Khương Thục Đồng mà thôi. Trong lúc chờ đợi Khương Thục Đồng cầm thấy gương để chỉnh lại lớp trang điểm, vừa mới đưa lên liền thấy trong gương xuất hiện một người… là Cố Minh Thành.