Khi Huống Ưng Kiệt tỉnh dậy liền nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Quý Tiểu Ba đâu, anh lập tức ngồi bật dậy, phòng làm việc lớn như vậy, những nơi có thể lọt vào tầm mắt đều không nhìn thấy cô, cô nhất định đã đi rồi…… Huống Ưng Kiệt khó nén thất vọng, anh cho rằng mình có thói quen sống cuộc sống một mình, nhưng giờ phút này khi thiếu vắng cô, nơi nho nhỏ này chỉ có mình anh, cảm giác rất trống vắng. Anh xuống giường, nhìn thấy tờ giấy cô để lại trên bàn, cầm lên đọc cẩn thận, trên mặt lập tức nở rộ nụ cười, anh đương nhiên sẽ nhớ kỹ cô thương anh, nhắc nhở của cô thật đáng yêu. Anh gấp tờ giấy lại, bỏ vào trong túi áo, thuận tay cho thành phẩm trên bàn làm việc vào trong thùng, đi vào phòng tắm rửa mặt, mặc áo quần, sau đó liền ra cửa đi đến công ty đồ chơi. “Đại Ưng, cậu tới vừa đúng lúc, chúng ta đang triệu tập họp hội nghị khẩn cấp, cậu cũng tham gia.” Ông chủ công ty đồ chơi Hán Lâm là Lâm Quốc Cường đi ra từ văn phòng muốn đến phòng họp trước, đúng lúc gặp Huống Ưng Kiệt, mời anh cùng tham gia hội nghị. “Học trưởng, hội nghị gì vậy?” Huống Ưng Kiệt là người thiết kế tự do đặc biệt, bình thường không cần tham dự hội nghị của công ty đồ chơi. “Chúng ta nhận được tin tức, bởi vì chúng ta đẩy búp bê Cầu Cầu ra thị trường quá thành công, hiện tại công ty đồ chơi Tường Thụy cũng muốn theo hình thức của chúng ta đẩy ra một loạt búp bê Điềm Tâm, nghe nói mời ba nhà thiết kế đối phó với chúng ta. Hiện tại chúng ta cần khẩn cấp thảo luận đối sách, để tránh bọn họ phân chia thị trường bánh nướng của chúng ta.” Lâm Quốc Cường sắc mặt nặng nề. “Ồ!” Huống Ưng Kiệt cũng muốn biết đối phương định hành động ra sao, vì vậy cùng học trưởng Lâm Quốc Cường đi vào phòng họp. Những người khác đã tập trung đông đủ, đợi hai người ngồi vào chỗ của mình, lập tức triển khai hội nghị. Một nhân viên nghiệp vụ đưa danh sách lên cho Lâm Quốc Cường, cũng hướng về phía anh báo cáo: “Ông chủ, đối thủ một mất một còn của chúng ta đã mời ba nhà thiết kế, tài liệu cặn kẽ về họ tôi đều tra được. Một là Hoàng Minh Khiết, một là Joe Tiêu, cả hai đều là cao thủ về giới trang phục trong nước, một người khác là Annie Quý, tên tiếng Trung gọi Quý Tiểu Ba, là sinh viên trang phục tài giỏi của Học viện Thánh Hoa Đức tại Châu Úc, mới vừa trở về nước, am hiểu thiết kế lễ phục, nghe nói lúc đang học thì có công ty lễ phục đưa giá cao mua tất cả tác phẩm của cô, rất nhiều mỹ nữ cũng chạy theo như vịt đối với thiết kế lễ phục của cô, ở trường học là một nhân vật phong vân.” “Anh nói Annie Quý, tên tiếng Trung là Quý Tiểu Ba?” Huống Ưng Kiệt cho là mình nghe lầm. “Đúng, tôi còn nghe tin tức, nói cô ấy tiến quân bán đấu giá trên internet, may quần áo búp bê Điềm Tâm thành cho người thật mặc bán trên internet, điều này đối với đại thiết kế Huống ảnh hưởng rất lớn, xem ra cô ấy rất có ý muốn cùng anh phân cao thấp đó!” Nhân viên nghiệp vụ nói. Huống Ưng Kiệt nhún nhún vai không tỏ rõ ý kiến, một chút cảm giác đều không có, cũng không cho rằng Quý Tiểu Ba mà nhân viên nghiệp vụ nói với Quý Tiểu Ba mà anh biết là cùng một người, dù sao người khác cũng có khả năng gọi tên này, hơn nữa người con gái mà anh yêu chưa tìm được việc làm, cũng chưa từng nói cô là nhà thiết kế trang phục, tối hôm qua bọn họ còn vùi ở phòng làm việc suốt đêm…… “Tôi cũng tìm được hình của ba nhà thiết kế này.” Báo cáo xong, nhân viên nghiệp vụ đưa tạp chí cùng hình tìm được trên internet cho Lâm Quốc Cường xem. “Tôi xem cái này làm gì! Quan trọng nhất là mọi người mau nghĩ xem có biện pháp gì có thể đối phó bọn họ mới đúng.” Lâm Quốc Cường vỗ bàn lớn tiếng trách cứ, không muốn xem chút nào. Nhân viên nghiệp vụ rút tay về, đang muốn thu hình lại, Huống Ưng Kiệt ra hiệu muốn xem hình một chút, nghiên cứu một chút cô gái cùng tên thực chất hình dạng thế nào? Nhân viên nghiệp vụ không dị nghị đưa hình cho anh. Hội nghị tiến hành liên tục, từng nhóm nhân viên nghiệp vụ phụ trách kinh doanh phát biểu ý kiến. Lỗ tai Huống Ưng Kiệt nghe bọn họ nói chuyện, ánh mắt lại nhìn chăm chú vào hình chụp trên tay, Hoàng Minh Khiết cùng Joe Tiêu anh đều đã biết, không cần nhìn. Anh dời hai tờ trước, cuối cùng thấy hình “Quý Tiểu Ba” tải từ trên internet xuống thì đáy lòng kinh ngạc không thể nói nên lời. Quý Tiểu Ba này không phải là người khác, đúng là người con gái mà anh yêu, thương, cưng chiều! Sinh viên Học viện thiết kế trang phục tài giỏi mà trong miệng nhân viên nghiệp vụ nói muốn cùng anh phân cao thấp, lại chính là cô. Anh ngây ngốc, nhất thời khó mà tin được, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, cô hợp tác cùng công ty đồ chơi khác, là đối thủ cạnh tranh của anh. …… Vô luận thế nào nhớ rõ em yêu anh. Tờ giấy trong túi áo bỗng biến thành nham thạch, bỏng rát đến khó chịu. Cô thật sự có cảm tình đối với anh sao? Anh thật sự hoài nghi tất cả, hồi tưởng lại những gì bọn họ trải qua, cô trùng hợp xuất hiện tại tất cả các nơi anh nhìn thấy cô, công ty bách hóa, cửa hàng trang phục, trên đường Náo, cửa sổ nhà cô…… liên tục khiến cho anh chú ý. Anh thua trên bức tranh phác họa mà cô cố ý sắp đặt, giống như bị ma quỷ ám ảnh bày ra hành động theo đuổi. Cô có thể biểu hiện tự nhiên như thế, một chút sơ hở cũng không có để anh nhìn ra, mục đích cuối cùng…… chỉ sợ sẽ vì hàng mẫu tối hôm qua anh làm xong! Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng. Vì thắng anh, cô tốn tâm tư an bài hết thảy, che dấu mình tốt như vậy, biểu hiện hàng ngày hoàn toàn không giống đối thủ trên thương trường, anh chưa bao giờ khả nghi cô, còn cho cô vào phòng làm việc của mình, thật nguy hiểm…… Đột nhiên, anh nhớ tới phản ứng kỳ quái của cô khi anh muốn cô lên phòng làm việc vào tối hôm qua, rõ ràng người đã đến nơi, bộ dạng lại tỏ ra muốn về nhà, thậm chí khi anh giải thích với cô mình thường dùng công cụ nhỏ để làm việc thì vẻ mặt cô làm ra vẻ cái gì cũng đều không hiểu…… Chẳng lẽ cô không chột dạ chút nào sao? Nội tâm dâng lên đau đớn không nói nên lời, kẻ lừa đảo này lừa gạt tình cảm của anh, mà anh thật lòng yêu cô, ký thác tình cảm trên người cô! Anh không dễ dàng có bạn gái, bởi vì phụ nữ đối với anh mà nói là động vật đa nghi ghen tị đáng sợ, cho đến khi gặp được cô đáng yêu, mới thay đổi thành kiến của anh, vốn cho rằng cô thiện lương vô hại, vậy mà cô ghê tởm hơn nữa. Có lẽ, sự việc cũng không phải không có dấu hiệu, tất cả đều do anh quá tin tưởng cô, quá yên tâm đối với cô. Anh cũng có lỗi, lỗi ở chỗ không phân rõ người thật giả…… “Đại Ưng, cậu có ý kiến hay nào không?” Lâm Quốc Cường nghe ý kiến của mọi người xong, quay qua hỏi Huống Ưng Kiệt. “Sáng sớm hôm nay định giao hàng, giờ tất cả hàng mẫu đều trở thành phế thải! Tôi muốn một lần nữa nghiên cứu phong cách nhà thiết kế của đối phương, lại làm ra một loạt hàng mẫu, ba ngày sau tôi sẽ đưa tới.” Huống Ưng Kiệt buông hình trong tay xuống, trầm ổn quả quyết nói ra quyết định của mình. Đồng thời trong lòng cũng quyết định sau khi giải quyết xong trang phục đầu mùa hè này, anh liền lên đường sang nước Pháp, tuyệt đối không ở lại Đài Loan để Quý Tiểu Ba có cơ hội đấu nhau với anh trên thương trường. Anh không có hứng thú, cũng không muốn gặp lại cô. Nếu cô cho rằng cô đã đạt được mục đích, vậy thì quá ngu ngốc. Bằng tài năng của anh, anh bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng thiết kế sẵn có làm ra muôn vạn biến hóa, tất cả bản kế hoạch thiết kế đều nằm trong đầu anh, cô cho dù cao minh tới đâu cũng không thể đoạt được. Về phần tình yêu bị cô lừa…… Anh tạm thời sẽ không truy hỏi cô, nhưng có một ngày, anh sẽ để cho cô nhận được nỗi đau khổ giống anh. “Đại Ưng, làm theo cậu nói, lần này đều theo ý cậu.” Lâm Quốc Cường đồng ý. Huống Ưng Kiệt nhếch khóe môi, vẻ mặt tràn đầy tự tin, đôi mắt u ám thâm thúy lại khắc sâu nỗi đau, hội nghị vẫn tiến hành, không ai biết đáy lòng anh suy nghĩ điều gì, có tính toán gì không…… **** Quý Tiểu Ba đã một tuần không gặp Huống Ưng Kiệt, trong lòng nhớ anh muốn chết, nếu không vì ngày mai phải giao hàng mẫu, cô làm việc bận rộn cả tuần lễ, bằng không thật muốn lao ngay đi tìm anh. Anh bỗng khác thường, một cuộc điện thoại cũng không gọi đến, không biết vì sao? Đang lúc này điện thoại di động trên bàn chợt vang lên, cô dấy lên hi vọng, buông vật liệu da trên tay xuống, cầm điện thoại di động lên nhìn, không phải Huống Ưng Kiệt, là công ty đồ chơi, cô không thể không nghe. “Quý tiểu thư, cô chế tạo hàng mẫu đến đâu rồi? Ngày mai có thể đưa tới chưa? Dây chuyền sản xuất của xưởng đã chuẩn bị tốt, chỉ còn mô hình cùng hàng mẫu của cô.” Nhân viên phụ trách liên lạc nội bộ của công ty đồ chơi hỏi cô. “Ngày mai tôi nhất định có thể mang tới.” Cô cũng hi vọng chuẩn bị xong nhanh lên một chút. “Vậy thì hẹn giao trước mười hai giờ trưa mai!” “Được.” Cô nhấn tắt điện thoại, vội vàng làm việc. Đêm nay nói cái gì cô cũng không thể ngủ, nhanh may xong tất cả trang phục nhỏ này, mới có thời gian đi tìm Huống Ưng Kiệt.