Lần này cũng không thèm để ý hắn đánh hay không đánh nữa, Vu Giai Thần chôn đầu vào gối khóc kinh thiên động địa, nghĩ lại không cam lòng, liều mình xoay người đứng dậy giật dây lưng trong tay hắn, cúi đầu cắn hắn, dùng sức đánh hắn, &quot;anh dám đánh tôi! anh cái tên khốn kiếp này, anh lại có thể đánh tôi!&quot; Uất ức lúc này không phải chuyện đùa, từ nhỏ đến lớn, từ lúc đầu hắn luôn cưng chiều cô, sau đó lại thay đổi. nhưng cũng chỉ là thay đổi thái độ, cho tới bây giờ hắn chưa từng động đến đầu ngón tay cô, về sau lúc ở trên giường thì &quot;giáo huấn&quot; cô, khiến cô đau, đó cũng chỉ là... Nhưng ngày hôm nay thì hoàn toàn khác! cô không thể tiếp nhận được. Vu Tống Hãn đưa tay giữ chặt cô đang khóc lóc om sòm, lần thứ hai ấn ngã Vu Giai Thần xuống giường, cô cúi đầu cắn hắn, hắn chỉ nắm chặt hai gò má cô, khiến cô đau nhức không thể cắn được, &quot;Nếu để cho tôi nghe được lần thứ hai, tôi sẽ cho em một bài học lớn, biết không?&quot; &quot;Ô ô ô...&quot; Gò má của cô đau quá, nước mắt không khống chế được điên cuồng mà chảy ra, rơi xuống bàn tay hắn, nhưng hắn lại không thèm để ý tới, chỉ dùng sức bóp, cô thậm chí còn nghe được tiếng &quot;răng rắc&quot; của đầu xương hàm truyền tới. &quot;Nghe thấy không?&quot; anh gằn từng chữ từng chữ hỏi. cô chưa từng nhìn thấy Vu Tống Hãn như vậy, trước đây tuy rằng cũng sợ hắn, nhưng bề ngoài của hắn thì nhã nhặn bên trong thì âm hiểm, nhưng lần này, lửa giận của hắn lại rõ ràng, buông thả khiến cho cô sợ vô cùng, không cam lòng run sợ gật đầu, ngón tay khẽ giảm lực đạo, giọng nói ôn nhu lại chứa đầy ác ý: &quot;Vẫn còn nóng nảy như vậy, xem ra, em còn chưa được dạy dỗ đủ.&quot; Hai gò má cô đau muốn chết, sợ hãi run rẩy. Trong bóng tối truyền đến tiếng khóa kéo rõ ràng, Vu Giai Thần đột nhiên phản ứng được, lập tức không nghe theo hắn tiếp tục giằng co.<img alt="" src="https://static./chapter-image/rat-kho-khong-yeu/4a3851cdc1eaf4d7399c5a4eda4fa084.jpg" data-pagespeed-url-hash=2809095491 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>