Editor: Mù Tạt ——- Hoắc Cẩm Đường gọt một quả táo, cắt một nửa cho bố và tự mình ăn nửa còn lại. Ăn xong, hắn thấy Hoắc Kiến Minh không hề đụng một miếng nào liền cầm lên chuẩn bị ăn. “Mày chạy đến chọc tức bố đấy à!” Hoắc Kiến Minh cũng quen rồi, hỏi hắn, “Khi nào thì mày mới về nhà sống đây, đã ở cùng một thành phố rồi còn muốn sống ở ngoài một mình, không biết quay về làm tròn đạo hiếu hử?’ “Đúng là được voi đòi tiên.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Bây giờ ngài không muốn đưa phụ nữ về nhà, nhưng con muốn đưa đàn ông về nhà nhá.” Hoắc Kiến Minh khịt mũi khinh bỉ: “Mày còn có thể đưa đàn ông về nhà? Trước kia muốn làm gay, bây giờ bên người lại chẳng có bóng dáng nào. Mày đưa người đến bố nhìn thử coi, xem mày có năng lực…” “Đàn ông đến rồi kìa.” Hoắc Cẩm Đường đột nhiên nói. Hoắc Kiến Minh sững sờ, nhìn theo tầm mắt của Hoắc Cẩm Đường, ngoài cửa thật sự có một bóng người: “Ai vậy, nhìn có vẻ quen mắt.” “Em ấy nghe thấy lời này của bố chắc sẽ tức chết.” Hoắc Cẩm Đường đứng lên, đi ra phía cửa. Vu Thần An nghe thấy Hoắc Cẩm Đường hỏi: “Sao không vào?” Hắn không có chút ngạc nhiên nào, như thể biết chắc Vu Thần An sẽ đến. “Không biết nói gì.” Vu Thần An chỉ bảo. “Vậy thì không vào.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Ông ấy cũng không bị gì nghiêm trọng, chăm sóc hết tối nay xong tôi định về.” Hoắc Kiến Minh ở trong gọi to: “Sao mày còn chưa đưa người vào?” Vu Thần An lập tức mượn cớ: “Tôi vẫn nên vào xem chút.” —— “Có thấy quen mắt không,” Hoắc Cẩm Đường nói với Hoắc Kiến Minh, “Bạn trai cũ của con nhiều như vậy mà chỉ có một người đến thăm bố, cảm động chưa?” Hoắc Kiến Minh nhớ lại, hỏi: “Tái hợp rồi? Không ai muốn mày nữa à, sao lại quay đầu ăn cỏ cũ hở?” Xem như Vu Thần An đã biết phong cách nói chuyện kia của Hoắc Cẩm Đường là học được từ ai. “Ăn táo không?” Hoắc Cẩm Đường hỏi Vu Thần An, “Cho em một nửa này.” Vu Thần An còn chưa kịp từ chối, Hoắc Cẩm Đường đã đưa tới. Vu Thần An nói: “Anh vừa mới mở cửa mà đã chạm vào táo…” Hoắc Cẩm Đường không phản ứng gì, Hoắc Kiến Minh đã cười đến khẽ động phải miệng vết thương, nhanh chóng ngừng lại. “…..” Hoắc Cẩm Đường nói “Sao vẫn cuồng sạch sẽ thế, vậy có ăn không?” Hay là cứ ăn đi, Vu Thần An nhận lấy, vừa ăn vừa hỏi Hoắc Kiến Minh: “Dạo này chú thế nào ạ?” “Già rồi, thân thể bất ổn, làm gì cũng chẳng thoải mái.” Hoắc Kiến Minh liếc Hoắc Cẩm Đường một cái, “Chủ yếu là bị nó chọc tức.” “Khi còn trẻ không nên hút thuốc nhậu nhẹt.” Hoắc Cẩm Đường nói với Vu Thần An, “Nếu không sẽ dồn hết trách nhiệm lên đầu con cái khi về già.” “Cuối cùng bố cũng cảm thấy bạn trai cũ này của mày có hơi quen mắt.” Hoắc Kiến Minh nheo mắt nhìn Vu Thần An, “Trước kia không rõ, mà bây giờ càng nhìn lại càng thấy quen.” Trái tim Vu Thần An đột nhiên nhảy dựng lên, chẳng lẽ lâu như vậy rồi Hoắc Kiến Minh mới nhận ra người trước mặt có vẻ giống một người phụ nữ mà ông đã từng yêu? “Chính là chương tình tạp kĩ về du lịch,” Hoắc Kiến Minh nhớ ra, “Cháu đưa mọi người đi chơi ở một quán bar ở Anh, tất cả đều say khướt rồi mà cháu vẫn còn chưa gục!” “Đúng vậy, là chương trình đó.” Hoắc Cẩm Đường thản nhiên nói, “Thế nên con mới nói là uống ít rượu thôi.” Suýt chút nữa Vu Thần An đã nuốt luôn cả hạt táo. Quả nhiên Hoắc Kiến Minh không bị gì nghiêm trọng, sau khi uống thuốc thì nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Vu Thần An như đứng trên đống lửa, nghĩ muốn đứng lên đi trước. “Trực đêm rất nhàm chán.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Ở lại với tôi?” “Tôi bận lắm.” Vu Thần An cường điệu. “Chậc” Hoắc Cẩm Đường phớt lờ, “Vậy em có lịch trình gì?” Vu Thần An không bịa được. Nhưng Hoắc Cẩm Đường trắng trợn xâm lược lãnh địa của cậu như vậy, không phản kháng một chút thì chẳng khác nào một vương triều nhanh chóng cầu hòa, nhường đất đền bù, thế thì sẽ bị sỉ vả, lưu danh sử sách. Vu Thần An nói: “Rốt cuộc thì anh muốn thế nào?” “Cái gì?” Dường như Hoắc Cẩm Đường nghe không hiểu. “Tại sao anh lại đến tìm tôi?” Vu Thần An hỏi. “Tôi không biết.” Hoắc Cẩm Đường nói như vậy, Vu Thần An cũng không có cách nào hỏi tiếp. “Ngoài ý muốn.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Đều do kỹ thuật lái xe của tên Tống Tranh kia quá tồi.” Vu Thần An đột nhiên nhớ ra Tống Tranh là bạn trai cũ của Hoắc Cẩm Đường, mặc dù đã chia tay nhưng nguyên nhân còn rất không phù hợp với quy định của pháp luật, mà cũng vẫn là bạn trai cũ, hơn nữa hai năm qua còn đi cùng nhau. “Anh và Tống Tranh…” Vu Thần An nói, “Hai người…” Hoắc Cẩm Đường không lên tiếng, chờ Vu Thần An hỏi, nhưng Vu Thần An vẫn chưa hỏi xong. Vu Thần An nghĩ, hình như Hoắc Cẩm Đường cũng không phải người như thế. Nhưng cậu không thể không nghĩ theo hướng đó. “Vậy tôi cũng quá cặn bã rồi.” Hoắc Cẩm Đường thấy Vu Thần An thật sự không hỏi ra được mới tự nói: “Trời đông giá rét, tôi vứt bỏ bạn trai trên đường lớn để đưa em đi, thế thì không phải là người rồi nhỉ.” Nói như thể những việc hắn làm bây giờ là tốt lắm vậy. “Bây giờ người ta là tên tuổi lớn trong giới điện ảnh và truyền hình rồi,” Hoắc Cẩm Đường nói, “Em đi ôm đùi cậu ta một cái, nói không chừng còn có thể lấy vài bộ phim chất lượng.” Vu Thần An nghĩ, Hoắc Cẩm Đường vẫn thích nói xàm nói nhảm như vậy. “Đùa thôi.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Em cũng chẳng thể vì cậu ta mà ngậm đắng nuốt cay làm 1* được, nếu thế thì em sẽ chọc anh trai tức chết mất.” *1: aka ‘công’ Hắn nói cái từ kia một cách bình thản như đang nói rau dưa bao nhiêu tiền một kí, còn Vu Thần An thì lắp bắp kinh hãi. “Sao thế?” Hoắc Cẩm Đường nói, “Vốn là vậy mà.” “Anh nói nhỏ thôi, ông ấy còn đang ở đây mà.” Đương nhiên là Vu Thần An nói tới Hoắc Kiến Minh. “Đó là chuyện của ông ấy.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Không ngủ cho ngon mà lại nghe lén chúng ta tán dóc. Tôi cũng không nói bậy, đây là sự thật.” Đúng, dĩ nhiên rồi, tên và ID của bố cậu đều được ghi trên giấy khai sinh, không thừa nhận cũng không được. Vu Thần An nói: “Tôi đã không muốn làm chuyện xấu.” Cậu nói ra lời này, vẫn là dáng vẻ ngây ngốc ấy, giống như cậu đã làm một chuyện vô cùng tồi tệ, mà thực tế thì chẳng làm nên trò trống gì, cái gì cũng chưa thực hiện được. Thế nên Hoắc Cẩm Đường bị lời này ‘mê hoặc’, lộ ra vẻ mặt dịu dàng: “Em cũng đừng nghĩ muốn làm chuyện xấu nữa, đi, đi uống rượu.” Hắn kéo Vu Thần An đứng dậy rồi đi ra ngoài. “Anh nói muốn trực đêm mà.” Vu Thần An nhắc nhở Hoắc Cẩm Đường. “Lừa em ở lại thôi,” Hoắc Cẩm Đường không thèm để ý, “Y tá đi ăn cơm, tôi trông thay một lúc thôi, cô ấy vừa nhắn tin cho tôi bảo là đã lên lầu rồi. Bốn người trong một phòng bệnh, em không sợ ngộp thở hử?” Những câu chửi thề của Trung Quốc đôi khi rất hữu ích, Vu Thần An nghĩ, má nó, thằng con bất hiếu này! —— “Quán bar của Triệu Gia hơi xa, hơn nữa quá nóng và nhiều người.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Thế nên ở đây nhé?” “Anh vẫn còn đến đó pha rượu à?” Vu Thần An hỏi. “Triệu Gia rất đam mê.” Hoắc Cẩm Đường nâng ly rượu đưa cho Vu Thần An, “Đây, whisky giảm nước mà em muốn.” Vu Thần An nghĩ, mặc dù không phải…nhưng cũng không nên giải thích. Chỉ là cậu luôn luôn không tìm được lí do chính đáng: “Không phải tôi giả vờ uống dở đâu, là vì khi đó thời tiết không đẹp lắm…” “Tôi còn chưa từng thấy qua tửu lượng của một người bị ảnh hưởng bởi thời tiết,” Hoắc Cẩm Đường tự pha cho mình một ly, “Em nói có thì chính là có vậy.” Hoắc Cẩm Đường này phiền thật đấy, rượu đã cũng đã uống mà không thèm cho người ta chút mặt mũi, Vu Thần An quyết định chẳng nể mặt hắn nữa: “Sau này anh đừng đến tìm tôi nữa, cứ coi như là lỗi của tôi, ngay từ đầu tôi đã rắp tâm bất lương, nhưng tôi cũng chẳng phải mèo nhỏ hay cún con gì hết mà muốn vứt thì vứt, nhớ thì lại đón về…..” “Nói gì vậy” Hoắc Cẩm Đường nói, “Kẻ xấu cáo trạng trước chẳng phải là em à? Tôi đã nói muốn chia tay với em?” Vu Thần An đột nhiên ngừng, phát ngốc ngẫm lại, ồ, hình như không có thật. Không đúng, sao lại bị Hoắc Cẩm Đường xoay mòng mòng rồi, nói hay chưa nói thì khác gì nhau? “Vậy anh muốn làm sao bây giờ?” Vu Thần An nói, “Đến nhận người thân ư? Hay là chia tài sản?” “Hi vọng đó có chút mong manh,” Hoắc Cẩm Đường nói, “Bố tôi còn có thể chống đỡ được nhiều năm nữa cơ, em hỏi tại sao tôi tới tìm em, tôi tìm em, đương nhiên là để…..” Hoắc Cẩm Đường đột nhiên đến gần Vu Thần An, mặt sát lại, “Bù đắp cho chiếc giường trống không.” Vu Thần An còn tưởng mình nghe lầm rồi, nhưng cậu lại không có dũng khí để cho Hoắc Cẩm Đường lặp lại lần nữa. ‘Bệnh thần kinh’ của Hoắc Cẩm Đường ngày càng nặng, Vu Thần An bội phục chính mình lúc trước không biết sợ mà dám đi trêu chọc hắn. “Anh điên rồi.” Vu Thần An nói, “Anh là anh trai tôi!” “Em không biết người Trung Quốc chúng tôi có câu ‘Giả câm vờ điếc’ à?” Hoắc Cẩm Đường còn không biết xấu hổ nói, “Sao em còn muốn bày ra cho thế giới biết vậy nhỉ? Mặc dù quả thực là chuyện này có thể hot. Nhưng cứ coi như không biết đi.” Vu Thần An nghĩ cậu hẳn là nên tức giận với đề nghị vô sỉ của Hoắc Cẩm Đường và rời đi ngay bây giờ, chứ không phải bất động như có keo 502 dính dưới chân như thế này. Thậm chí cậu càng suy nghĩ nhiều hơn, chẳng hạn như muốn hỏi Hoắc Cẩm Đường ‘Tại sao hai năm trước anh không nói lời này?’ “Vì sao?” Vu Thần An vẫn hỏi. “Vì sao cái gì, em muốn nghe đáp án như thế nào đây?” Hoắc Cẩm Đường uống rượu nói, “Không biết chọn thì tôi sẽ nói cho em.” “Tôi biết em là em trai tôi, nhưng tôi không quên được em, muốn quên nhưng lại chẳng làm được, không tìm ra biện pháp.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Có lẽ, lúc trước tôi không nói ra, chắc là vì cảm thấy dáng vẻ của em rất hợp gu tôi, không ngủ rất thiệt thòi, định ngủ xong sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện, nhưng tiếc là em đã cho tôi thấy sự thật trước rồi.” Đương nhiên là cậu phải cho Hoắc Cẩm Đường thấy rồi, cậu chịu đựng gần như phát điên. Hoắc Cẩm Đường không biết, nhưng Vu Thần An biết, thật bất công, cậu không nên là người duy nhất vật lộn với nỗi thống khổ, rõ ràng biết là không nên nhưng lại không nhịn được mà tới gần. Trước đây cậu chẳng muốn làm gì, cũng chẳng có gì muốn theo đuổi, dường như chỉ cần tiêu hết tiền là được, thế nên cậu tìm cho mình một mục tiêu, chính là báo thù. Đi tìm Hoắc Cẩm Đường và bố để báo thù, nếu đó thật sự là vì báo thù thì tốt rồi, Vu Thần An cũng không hề biết rằng nó lại vượt quá mong đợi, cậu chiếm được một phần tình cảm khác. Hoắc Cẩm Đường chẳng những không liên hệ với Vu Thần An mà chính cậu cũng đang trốn tránh, không phải sao? Cố gắng hai năm như vậy nhưng Hoắc Cẩm Đường vừa mới xuất hiện, cậu đã phát hiện ra tất cả đều trở nên vô ích. Chuyện về đã đủ vặn vẹo rồi nhưng chưa từng có ai nói qua đề tài dị thường này, chính là, nếu Chu Bình và Tứ Phượng phát hiện ra bọn họ là một cặp anh em ruột, và bọn họ còn muốn tiếp tục yêu, vậy thì phải làm sao? Nhắm mắt làm ngơ, đây là đáp án của Hoắc Cẩm Đường. Không cần chạy trốn, Vu Thần An nói với chính mình. —— Tác giả có lời: Đúng òiii, Tiểu Hoắc mới là người dễ say rượu và uống một cách cưỡng ép! Editor: Ngụy loạn luân  giống như điềm báo vậy á:))).