Rạp Chiếu Phim Kinh Dị

Chương 37 : (¯`v´¯) Thời khắc kết thúc màn 2

Bữa trưa dựa theo thời gian yêu cầu được đưa xuống, sau đó không lâu chén đĩa sẽ được chuyển lên. Trong giai đoạn kịch bản bị bỏ trống, mỗi người đều tương đối khẩn trương đề phòng. Diệp Tưởng hiện tại đã có giày cao gót bị nguyền rủa, nên hắn không nhất định cần phải đi theo Vu Thần . Nhưng mà, hắn cũng thu được bài học từ chuyện của Hầu Thiên Bạch. Quan trọng...... Là đêm nay. Khi thời gian của màn thứ 2 kết thúc ! Khi đó, người thứ 2 bỏ mạng sẽ xuất hiện! Nội dung kịch bản như sau: [ Kết thúc màn thứ 2. Thời gian: 00:00 h sáng. Địa điểm: trong phòng của Trương Hoa. Trương Hoa bị một tiếng thét chói tai đánh thức .] Trương Hoa [ lập tức bật dậy khỏi giường ]: Hình như là tiếng của Lưu Oánh! [ Trương Hoa lập tức mặc vội quần áo rồi chạy ra ngoài. Hắn cũng thấy Lục Trạch Nam từ phòng bên chạy ra.] Trương Hoa: Anh có nghe âm thanh đó không ? Lục Trạch Nam: Nói nhảm, tôi đâu có điếc ! Hình như là tiếng của Lưu Oánh? Trương Hoa: Tôi cũng cảm thấy là cô ấy ! [Hai người cùng nhau chạy xuống dưới lầu,hoá ra Liễu Hải Bình đã ở đó .] Trương Hoa: Sao vậy? Lưu tiểu thư đã xảy ra chuyện sao? A ! [ Trong phòng khách , Trương Hoa rõ ràng nhìn thấy xác của Lưu Oánh đang nằm dưới đất. Chỉ thấy đôi mắt của Lưu Oánh tứa máu, xác nàng giống như 1 con búp bê tinh xảo nằm gục xuống trước ghế sô pha, khuôn mặt trắng bệch như giấy] Màn thứ hai kết thúc. ------------------------------------ Lưu Oánh theo lý thuyết, là sẽ không ở trong phòng khách vào thời điểm đó. Nhưng mà nếu căn cứ theo kịch bản thì rõ ràng có vấn đề. Nửa đêm, Lưu Oánh chạy đến phòng khách làm gì? Hoàn toàn không hợp lý. Phải biết, từ cửa phòng nàng tới phòng vệ sinh, căn bản không cần phải đi qua phòng khách. Như vậy, phòng khách rất có khả năng không phải địa điểm tử vong đầu tiên. Chẳng lẽ trước hết nàng bị giết hại trong phòng mình, sau đó quỷ hồn mới kéo xác nàng tới phòng khách? Vừa rồi, Vu Thần dẫn theo Tô Hàn đến tìm hắn. -Diệp Tưởng, chúng tôi quyết định tối nay mọi người cùng ngủ chung. Một người ngủ một mình rất nguy hiểm . Nếu vậy không bằng cả đám 6 người chúng ta cùng nhau ngủ chung một chỗ! Như vậy thì...... Cái chết của Hầu Thiên Bạch đã đả kích Vu Thần rất nhiều. Phải biết, y lúc ấy rõ ràng cầm chiếc giày cao gót nhưng ngay cả 1 tiếng kêu cứu cũng không kịp kêu đã bị giết chết rồi, xem ra bộ phim kinh dị có độ khó cao hơn những gì mà họ tưởng tượng! Hơn nữa, hắn đã sử dụng một lần đoạn ngón tay đứt, Diệp Tưởng cũng đang trong giai đoạn rất thiếu thốn vé chuộc cái chết . Vu Thần biết Diệp Tưởng bản thân là 1 diễn viên phụ, nhu cầu vé cuộc cái chết khẳng định cao hơn Vu Thần y rất nhiều. Mà Vu Thần nghĩ tới, đến lúc đó mọi người cùng nhau ngủ chung một chỗ, phần thắng sẽ cao hơn! Nếu thuận lợi, có lẽ có thể còn có thể xoay chuyển tình tiết phim! Tô Hàn cũng đáp ứng. Hắn nguyên bản cũng không muốn đồng ý, nhưng mà khi hắn cẩn thận ngẫm lại, nếu dựa theo sự phát triển của tình tiết, sớm hay muộn sẽ đến phiên hắn phải chết. Vé chuộc cái chết bây giờ căn bản không đủ. Một khi đã vậy, không bằng chủ động ra tay, gia tăng vé chuộc cái chết của bản thân. Đương nhiên, không thể nói không có nguy hiểm, nhưng so với việc bị động ngồi chờ chết cũng tốt hơn rất nhiều! Diệp Tưởng cũng có ý tưởng như vậy. Trước đó hắn chỉ có 3 tấm phù chú dùng 1 lần, tác dụng quá mức nhỏ bé, nhưng mà bây giờ tình thế đã khác. Có giày cao gót trong tay, cùng với số vé chuộc cái chết trong tay,hắn có thể nhiều 1 lần! Vì thế, hắn đáp ứng ! Hiện tại...... Phải chờ đợi ! Cứ như vậy, theo thời gian dần trôi, trời trở tối. Căn cứ theo kế hoạch,mọi người an bài hai người gác đêm, những người còn lại thì ngủ. Dù sao nếu không ngủ thì làm sao có sức để ứng phó với những chuyện phát sinh phía sau? Mà một khi có chuyện phát sinh, hai người gác đêm sẽ lập tức đánh thức mọi người dậy. Trải qua rút thăm, hai người gác đêm là Vu Thần hòa Diệp Tưởng. Bữa tối cứ theo đúng giờ được đưa vào tầng ngầm. Căn cứ theo kịch bản ban đầu, người cuối cùng nhìn thấy Lưu Oánh còn sống là Vu Thần, lúc đó là khoảng 10 giờ 20 phút. Vì thế, mọi người liền lựa chọn thời gian này tập hợp trong phòng khách. -Lục Trạch Nam! Tô Hàn và Ngô Quân ngả ra đất nằm ngủ, Lưu Oánh và Triệu Tiểu Nhã ngủ trên ghế sô pha. Lưu Oánh tuy rằng không gác đêm, nhưng là nàng căn bản không thể nào ngủ được . Vốn là nàng không muốn ngủ trong phòng khách, nhưng mà mọi người đều tập hợp trong phòng khách, nàng dám một mình ngủ trong phòng sao? Thời gian từng giây trôi qua. Lúc này, ngoại trừ ba người Vu Thần, Diệp Tưởng và Lưu Oánh, những người khác đều đã chìm vào giấc ngủ . Dù sao đêm qua mọi người cũng không được ngủ ngon. Đương nhiên không cần hỏi, khi bọn họ làm như vậy thì vé chuộc cái chết sẽ không ngừng bị trừ theo thời gian. Vé chuộc cái chết của Diệp Tưởng lúc này từ 194, giảm xuống chỉ còn 164. Tuy nhiên đây là 1 vụ đầu tư có giá trị. Một khi bọn họ cứu sống được Lưu Oánh cứu đến, như vậy số lượng vé chuộc cái chết mà bọn họ thu được tuyệt đối sẽ cao hơn mấy lần ! Diệp Tưởng nghe Phương Lãnh nhắc tới, biện pháp trực tiếp nhất có thể gia tăng vé chuộc cái chết chính là cứu những người vốn phải chết! Tình huống bây giờ chính là như vậy ! Đương nhiên, nếu chính mình dấn thân vào chỗ chết mà có thể sống sót, vé chuộc cái chết cũng sẽ gia tăng[ đương nhiên chuyện chi trả vé chuộc cái chết để tránh bị dồn vào chỗ chết không được tính ]. Khi đồng hồ điểm 11 giờ tối...... Đèn trong phòng khách đột nhiên tắt ngóm ! Lưu Oánh sợ tới mức thiếu chút nữa thì hét lên, người nàng lao vào trong lòng Vu Thần ! Theo như những gì nàng thấy, hắn là nhân vật nam chính tự nhiên hắn có thể khiến cho nàng cảm thấy an toàn nhất ! Nhưng mà sắc mặt của Vu Thần chẳng hề thay đổi, chuyện cúp điện trong phim kinh dị thật sự là quá bình thường . Hắn đã từng diễn qua 6 bộ phim kinh dị , làm sao có thể sợ hãi khi gặp chuyện cỏn con này. Những người khác tựa hồ đang ngủ rất ngon lành. Có vẻ như mọi người thực sự yên tâm đặt niềm tin vào Vu Thần và Diệp Tưởng. -Vì sao điện bị cúp nhỉ? Vu Thần quay sang nói với Diệp Tưởng: -Trương Hoa, cậu thử đi xem xét 1 lúc được không? Có phải là cầu chì bị cháy không? -Thôi bỏ đi! Diệp Tưởng lắc đầu. -Dù sao bây giờ đang là ban đêm. Có chuyện gì để sáng ngày mai hẵng nói! Nói chơi sao, trong trường hợp này, chỉ có người đầu óc có vấn đề mới đi tách khỏi nhóm. Diệp Tưởng tuy rằng tham gia đóng phim kinh dị, nhưng hắn không phải đầu đất, không giống mấy nhân vật gặp phải chuyện này hay nói “Mọi ngươi đợi mình nhé, mình đi 1 lát sẽ trở lại ngay”. Gặp loại Flag này nếu bạn lựa chọn như vậy chỉ sớm khiến bạn chết nhanh hơn. ( FLAG là 1 thuật ngữ trong GalGame ( 1 loại trò chơi trong đó có rất nhiều mỹ nữ, ban đầu nhân vật chính phải tìm cách cưa đổ các cô gái đó.Sau này đa phần loại game này vẫn giữ kết cấu như vậy nhưng chuyển thành làm sao có thể *** được với tất cả nhân vật nữ trong game). Trong game sẽ có rất nhiều lựa chọn , mỗi lựa chọn sẽ dẫn đết kết cục khác nhau. Vì thế giai đoạn trước khi phải đưa ra lựa chọn được gọi là FLAG). Vu Thần lắc đầu nói: -Không, lần cúp điện này thật không bình thường. Hắn cúi người lay người Tô Hàn đang nằm đắp chăn ngủ trên thảm rồi nói: -Lục Trạch Nam, Lục Trạch Nam! Dậy đi ! Nhưng mà, hồi lâu vẫn không thấy đáp lại. Người này vì sao lại ngủ say như chết vậy? Vu Thần lập người Tô Hàn rồi nói: -Này, cậu...... Nhưng mà ngay sau đó toàn thân của Vu Thần bị tê liệt ! Thứ này đâu phải Tô Hàn đâu. Trong chăn rõ ràng là 1 cái gối ôm ! Hắn vội vàng nhào vào phía bên cạnh rồi lật chăn, người ở bên trong cũng không phải là Ngô Quân , mà cũng là 1 chiếc gối ôm ! Diệp Tưởng cũng nhìn về phía trên ghế sô pha. Triệu Tiền Nhã vốn đang nằm ngủ trên đó cũng biến thành 1 chiếc bình gốm ! Chỉ còn Lưu Oánh vẫn còn nằm trên ghế sô pha! Diệp Tưởng và Vu Thần lập tức vọt tới bên cạnh Lưu Oánh! Đồng thời, hai người cảnh giác nhìn về bốn phía ! Tay của hai người cũng đút vào trong túi rồi nắm chặt lấy chiếc giày cao gót và đoạn ngón tay đứt ! -Chuyện, chuyện gì thế này......Sao bọn họ, bọn họ lại không thấy đâu rồi? Lưu Oánh sợ tới mức suýt khóc. Hai người một trước một sau bảo vệ Lưu Oánh, tinh thần bọn họ lúc này đều cực kỳ khẩn trương. -Đừng sợ, Lưu tiểu thư ! Cánh tay còn lại của Diệp Tưởng nắm chặt lấy tay nàng ! -Tôi nhất định sẽ bảo vệ cô ! Thời gian từng giây trôi qua. Nhưng mà,trái với dự kiến của bọn họ, sau đó mọi chuyện đều rất bình thường. Trong bóng đêm, ba người đều không nói gì, gần như nín thở. Phòng khách lớn như vậy ,nhưng bây giờ lại chìm vào trong bóng đêm,khiến nó trở nên cực kỳ đáng sợ ! Chỉ chớp mắt đã trôi qua hơn ba mươi phút,thần kinh của Vu Thần và Diệp Tưởng căng như dây đàn, nhưng mà Lưu Oánh lại nhẹ nhàng thở ra. Đại khái là nàng nghĩ rằng bản thân được nhân vật chính bảo hộ, cho nên nàng cũng được hưởng hiệu ứng của nhân vật chính. Tuy rằng lúc đầu trong quy tắc nàng cũng có nhớ rằng, nhân vật chính cũng không phải tuyệt đối , cũng khả năng chết đầu tiên. Nhưng mà là 1nữ otaku, nàng vẫn có cảm giác nhân vật chính giống như tiểu cường bất tử( tiểu cường là 1 con gián trong 1 bộ phim hoạt hình, dù có bị đập chết bao nhiêu lần cũng sẽ sống lại) cho nên ở bên cạnh Vu Thần nàng có cảm giác an toàn. -Tôi muốn hỏi...... Bọn họ đi đâu cả rồi? Lưu Oánh lúc này cảm thấy nếu mình còn giữ im lặng chắc nàng sẽ phát điên mất, vì thế nàng mới thì thầm hỏi. Vu Thần thì cảnh giác nhìn khắp bốn phía: -Không biết...... Tôi cảm thấy mọi chuyện thật quái dị .Mấy người còn sống sờ sờ, sau khi cúp điện đều biến thành gối ôm với đệm dựa lưng ! -Đúng vậy. Diệp Tưởng cũng phụ họa. -Cho dù là nhà ảo thuật cũng không lợi hại đến vậy chứ. Căn phòng này thật quái dị! Lưu Oánh co dúm người trên ghế sô pha rồi nói với giọng van nài: -Tôi cầu xin mọi người, tôi không muốn chết đâu...... Tôi, tôi vẫn trẻ lắm, tôi thật không muốn chết đâu...... -Chúng tôi sẽ dốc toàn lực bảo vệ cô. Diệp Tưởng nắm chặt tay nàng. Hắn rất sợ nàng ngay sau đó sẽ biến mất, rồi thay vào đó là 1 chiếc gối ôm! Hắn lúc này cũng rất căm tức vì vật bị nguyền rủa lại bị hạn chế lớn như vậy. Không lấy ra trước màn ảnh phim thì nó không có chút xíu tác dụng. Sử dụng mười giây thì coi như chẳng nhận được 1 xu thù lao trên danh nghĩa nào. Những người khác chẳng lẽ đều chết rồi? Diệp Tưởng cảm thấy điều đó không có khả năng, cho dù chết cũng không khả năng một hơi lại chết nhiều người như vậy chứ? Độ khó khăn của bộ phim này chắc hẳn cũng không lệch nhiều với độ khó khăn trong phim “Xe khách khủng bố” mới phải! Khi đó, trong bộ phim “Xe khách khủng bố” cũng không có chuyện một hơi chết đến ba người ! Mà hai mươi phút đã trôi qua. Thời gian, đã gần tới 12 giờ khuya. Lưu Oánh nhìn thời gian trên di động.Nàng phát hiện càng tới gần lúc 12 giờ khuya,trong lòng nàng càng sợ hãi . Nàng chết như thế nào cũng chỉ có chính nàng mới biết được. Xem vẻ mặt của nàng thì biết thời gian tử vong của nàng chỉ sợ là 12 giờ đêm ! Vu Thần lúc này càng lúc càng phát hiện sự quan trọng của thể chất linh môi. Nếu như Bạch Vũ Sóc có ở đây,mọi người tuyệt đối sẽ không đến mức bị động thế này. Không biết đã trôi qua bao lâu, Diệp Tưởng cũng cảm thấy thần trí của mình cũng bắt đầu cảm thấy mơ hồ, đột nhiên lúc đó hắn nghe được một tiếng kêu. -Sao lại thế này? Chỉ có bằng này người sao? Âm thanh kia...... rõ ràng là Tô Hàn ! Diệp Tưởng ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước cách đó không xa. Bóng của Tô Hàn đang đứng ở chỗ đó ! -Cậu không có việc gì chứ? Vu Thần lập tức chạy tới. Hắn muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đúng lúc này, Diệp Tưởng bỗng nhiên nhận ra điều gì. Hắn hét lớn: -Không đúng ! Đó không phải Lục Trạch Nam ! Nhưng mà đã không còn kịp rồi. Bóng đen kia đột nhiên lôi Vu Thần vào trong bóng đêm ! Vu Thần thậm chí ngay cả 1 tiếng hét lên cũng không kịp kêu ! Diệp Tưởng nắm tay Lưu Oánh, nhanh chóng nhảy qua ghế sô pha, sau đó xông ra ngoài hành lang ! Hắn chỉ có thể sử dụng giày cao gót trong mười giây. Nếu vượt qua mười giây, vé chuộc cái chết của hắn lập tức sẽ bị âm ! Cho nên, hắn bây giờ còn chưa thể lấy ra chiếc giày cao gót bị nguyền rủa ! Sau khi xông vào hành lang rồi không ngừng thay đổi phương hướng, Diệp Tưởng cũng nhìn thời gian. Hắn quyết định ngay trước 12 giờ khuya vài giây lấy ra chiếc giày cao gót ! Sau khi vòng qua hành lang, hắn chạy tới một cầu thang dẫn đến tầng trên. Càng chạy lên cầu thang,trong lòng Diệp Tưởng càng trở nên khẩn trương. Phải biết rằng, nếu chẳng may hắn không kịp lấy ra giày cao gót, kết cục của hắn cũng chẳng khác gì Hầu Thiên Bạch!