Rạp Chiếu Phim Địa Ngục
Chương 547 : Chiếc hộp và tấm ảnh cũ
Diệp Tưởng cầm sổ ghi chép trong tay lật đến trang sau.
Nhưng......
Không có.
Mặt sau chỉ là một trang giấy trắng.
Đến cùng Cao Sách đã nhìn thấy gì, hoàn toàn không có ghi chép!
Thấy một màn như vậy, ngay cả nội tâm Hoàng Phủ Vô Kỵ cũng không khỏi oán thầm, viết nhật ký mà thôi, cũng đâu cần chọn đúng thời gian như vậy!
Diệp Tưởng lật đến tờ cuối cùng trong sổ ghi chép, tất cả đều là giấy trắng.
Cao Sách lúc ấy đã nhìn thấy cái gì? Vấn đề này tạm thời không đề cập tới, người viết trong sổ ghi chép, chắc chắn là Vũ Sóc cùng Lâm Nhất
Phàm. Tuy rằng diễn viên mĩ nữ tham gia trong phim không thiếu, Miyazaki Meiko, Lý Mẫn Hà, đều có thể được coi là nữ tử tuyệt mỹ, nhưng liên quan tới sương mù, có thể phán đoán khả năng đối phương chính là Vũ Sóc. Hơn nữa trong này còn đề cập đến Lý Vĩnh Quân, tuy rằng cũng có thể là những diễn viên khác nói đến hắn, bất quá Diệp Tưởng vẫn cảm giác người đó là Vũ Sóc.
Hơn nữa, lui một bước mà nói, cho dù không phải Vũ Sóc, cũng khẳng định là một nữ diễn viên khác. Điều đó có nghĩa, khoảng thời gian hỗn loạn trong trung học Quảng Nguyệt từ năm 1985 đến 1997, đến cả tương lai, thậm chí liên lụy tới đời sau như Tôn Tích Kính, nhân quả đảo điên, bất cứ chuyện gì cũng đều có khả năng phát sinh. Có lẽ nào, diễn viên đó cũng từng bị hại trong quá khứ, hoặc là người tương lai nào đó bị xuyên việt về quá khứ rồi bị giết chết...... các vong hồn bị kéo vào những khe hở thời gian bất đồng, liên quan đến nguyền rủa của phòng học dị độ, bên trong trường học này, nơi nào cũng che dấu sát khí cự đại.
Không ai có thể đối kháng với thời gian. Tình hình trước mắt vật nguyền rủa thời gian hệ vẫn khan hiếm, tất cả các diễn viên chỉ có thể bị động chờ đợi kết quả. Không thể chủ động xuyên qua thời gian, cũng vô pháp thay đổi lịch sử. Tôn Tích Kính biết chuyện trong tương lai nhưng vẫn giữ kín như bưng.
Manh mối có thể tìm được. Quá ít.
Nếu như vậy, ngọn nguồn phát sinh nguyền rủa phòng học là lúc nào đây? Có lẽ không phải quá khứ những năm tám mươi, thậm chí có khả năng là năm 1997 hiện tại, thậm chí là trong tương lai của Tôn Tích Kính. Bất cứ một thời đại nào, cũng đều có khả năng sinh ra căn nguyên vật nguyền rủa! Như vậy bất cứ tình báo nào mà bọn họ thu hoạch hiện tại, đều không còn ý nghĩa, bởi vì tất cả quan hệ nhân quả tuần hoàn thời gian đều không thể tự thay đổi.
Gấp quyển sổ ghi chép lại, Diệp Tưởng cất nó ở trên người. Hắn quyết định đem cuốn sổ ghi chép trở về thử xem. Chung quy cũng là manh mối trọng yếu. Sau đó, hắn tiếp tục tính toán, tìm tòi trong phòng học, thậm chí tìm khắp trường 1 phen.
Đầu tiên chính là phòng học lớp 6 này. Vài tuần trước phòng học này đã bị hai đại trận doanh tra xét toàn bộ, nhưng cho dù là Hầu Tước, An
Nguyệt Hình cũng không thể tìm ra được huyền cơ. Mỗi một đồ vật trong phòng học, thậm chí là vết rạn nhỏ trên vách tường cũng đều tra xét qua. Rồi tập hợp hết thông tin mọi người nắm giữ đươc, tỷ như nói trên vách tường có lưu lại bao nhiêu hình vẽ, bao nhiêu lời nói thô tục nào đó, phao cứu sinh khi làm kiểm tra, lời tỏ tình của vài bạn trẻ trâu… tất cả nội dung bát nháo, cho dù nhìn như không quan trọng, cũng đều được mọi người cất giữ điều tra.
Lúc này Diệp Tưởng quan sát lại phòng học một phen. Trước mắt, thời gian hẳn vẫn là nửa năm đầu 1986, thời gian cụ thể chưa xác định, bởi vì chưa tìm thấy lịch treo tường hay thứ linh tinh gì đó. Nhưng vách tường và bàn ghế lúc này đang còn rất tốt, không lưu lại quá nhiều hình vẽ hay những lời thô tục. Đáng nhắc tới là, ở bất cứ thời điểm nào, số lượng bàn ghế trong phòng học, đều vĩnh viễn cố định, chưa từng nhiều hơn một cái, cũng chưa từng thiếu đi một cái. Có lẽ điểm này rất đáng giá để lưu ý. Hơn nữa, chỉ nhìn từ vẻ ngoài, so sánh với bàn ghế trong năm 1997 không thấy điểm khác biệt, nói cách khác, trong thời gian mười hai năm, phòng học này, chưa từng một lần thay đổi bàn học.
Thời gian mười hai năm, có thể tiễn 4 khóa học, trong thời gian dài như vậy bàn ghế tuyệt đối không có bất cứ hư tổn? Chưa từng được thay mới sao? Diệp Tưởng đối với điều này không thể hoàn toàn xác định, thế nhưng, khi bọn họ muốn chạy ra khỏi trường học liền bị kéo về bên trong phòng học, lại ngồi đúng vị trí của từng người. Đại khái có thể phỏng đoán, nguyền rủa trong phòng học này, biểu hiện trên mỗi một bộ bàn ghế, ngồi ở bàn học nào, sẽ nhận được nguyền rủa của chính nó. Có lẽ do chưa ngồi trong 1 thời gian lâu dài nên vẫn có khả năng trốn thoát, thế nhưng tới 1 thời điểm nhất định, những học sinh đã được nhận định sẽ bị cuốn vào trong nguyền rủa. Sau đó không thể chạy trốn được nữa. Mà từ An Nguyệt Hình cùng Grandier, sắm vai hai giáo sư có thể phán đoán, giáo sư đứng trước bục giảng cũng đồng dạng nhận phải nguyền rủa.
Như vậy......
Nếu nói hiện tại Diệp Tưởng mang đi một đồ vật từ trong phòng học này ra thì sao? Hoặc là trực tiếp hủy diệt phòng học này? Nếu làm như vậy, có khả năng thay đổi lịch sử hay không?
Nghĩ đến đây, phía sau Diệp Tưởng liền xuất hiện hắc động.
“Giải Trác Hòa, ngươi giúp ta một chút.”
Hiện tại Diệp Tưởng đã không còn ăn khớp với tính cách của Kim Thư
Đông, thế nhưng sử dụng thể chất đặc thù cũng giống như vật nguyền rủa, nó đã không còn thuộc vào phạm vi logic nữa, yêu cầu đối với kỹ xảo biểu diễn cũng yếu đi, bọn hắn chỉ cần trả giá vé chuộc cái chết là được.
Hiện tại nghĩ lại, vé chuộc cái chết kỳ thật chính là thù lao mà các diễn viên thu được khi đóng những bộ phim trước. Trong 1 bộ phim kinh dị, cho dù là Thợ săn Ác Ma, thể chất linh môi hay là Bất Tử chi Thân, tất cả đều có thể coi như 1 skill trong game, nếu không khấu trừ thù lao, hạn chế hoàn cảnh thì kịch tình rất có thể sẽ bị phá hư. Chứng cớ là trừ khi tình huống cần, nếu không bản thân nhân vật cực kỳ ít sử dụng vật nguyền rủa. Nếu hắn sử dụng 1 lần, rất có thể trong kịch bản phía sau sẽ gặp phải nguy hiểm, mà khi đó hắn chỉ có thể chờ chết mà không thể sử dụng vật nguyền rủa, vì nó đang trong thời gian phục hồi. Hiển nhiên trên nguyên tắc, phim ảnh bài xích diễn viên sử dụng vật nguyền rủa để thông quan.
“Giúp ngươi cái gì?” Hoàng Phủ Vô Kỵ vẫn chưa có hiểu.
“Giúp ta nâng cái bàn này lên.”
Diệp Tưởng cùng Hoàng Phủ Vô Kỵ nâng 1 cái bàn lên sau đó ném vào hắc động phía sau Diệp Tưởng!
Một cái ném này, sắc mặt Diệp Tưởng đại đột biến, bởi vì hắn phát hiện hắn vé chuộc cái chết liên tục bị trừ 100 tấm / giây!
Diệp Tưởng không cần suy nghĩ. Lập tức đem bàn học trở ra. Nhưng mới một thời gian ngắn ngủi như vậy. Diệp Tưởng đã bị trừ mất 300 tấm vé chuộc cái chết. Nếu Diệp Tưởng vẫn đem bàn học cất vào trong hắc động.
Chỉ sợ vé chuộc cái chết sẽ bị trừ theo từng giây! Cho dù là 10000 tấm vé chuộc cái chết, cũng chỉ cần 100 giây, không đến 2 phút là bị trừ hết!
Không thể làm như vậy! Bởi vì điều này thay đổi kịch tình quá lớn, ngạch độ khấu giảm vé chuộc cái chết từ trước tới nay chưa từng cao như vậy! Chẳng lẽ ngươi đi tìm tử sĩ đến chuyển bàn học? Điều này cũng không hiện thực a! Huống chi có thể đem bàn học ném vào hắc động cũng chỉ có Diệp Tưởng là có thể làm được, nếu để cho người khác tới làm, chỉ sợ muốn chuyển bàn học đi, cũng không có tác dụng.
Nhưng việc này ít nhất xác nhận một việc. Mỗi một bộ bàn ghế trong phòng học, đều bao hàm lực lượng nguyền rủa cường đại! Hủy diệt phòng học là điều tuyệt không có khả năng, như vậy nói không chừng vé chuộc cái chết trong nháy mắt sẽ bị trừ hết. Hơn nữa hủy diệt phỏng chừng cũng không có bao nhiêu tác dụng, rất có khả năng nó tự quay ngược trở lại như cũ.
Đem bàn học đặt về vị trí cũ. Hiện tại Diệp Tưởng không muốn thử thêm bất cứ thứ nào nữa trong căn phòng này.
Hắn quyết định cùng Hoàng Phủ Vô Kỵ rời khỏi phòng học, đi đến địa phương khác thăm dò một phen.
Nhưng đúng lúc này, tầm mắt hắn nhìn thấy một thứ. Đó chính là, bục giảng.
Trên thế giới này đại đa số ai cũng đều từng trải qua thời học sinh, làm giáo sư cũng chỉ là số ít. Cho nên mọi người đều chỉ nhằm vào bàn học học sinh mà quên mất bàn giáo viên cũng là 1 thứ quan trọng.
Vì thế, hắn đi tới trước bục giảng, chậm rãi mở hộc bàn ra.
Website truyện convert TruyệnCv[.]Com
Trong hộc chỉ chứa một ít tài liệu. Trừ những hộp phấn viết, còn có một
ít giáo án viết tay. Thời đại này chưa có máy tính, soạn bài dạy đều bằng tay. Mà trên một quyển sổ còn ghi 3 chữ “Ngô Quảng Liệt”. Từ sổ ghi chép của Lý Vĩnh Quân biết được, hiệu trưởng ngày xưa Ngô Quảng Liệt là người đảm nhiệm quản lý học sinh lớp 6 năm nhất. Những năm 1985, 1986, trung học Quảng Nguyệt vừa thành lập, lần đầu tiên tuyển chọn học sinh cấp ba, bởi vậy khi đó trường học mới chỉ có một khóa năm nhất mà thôi.
Tựa hồ giáo viên cũng không đủ, cho nên Ngô Quảng Liệt làm hiệu trưởng cũng tự mình đảm nhiệm chủ nhiệm lớp kiêm giáo sư ngữ văn.
Hoàng Phủ Vô Kỵ lúc này cũng đến cùng tìm kiếm. Hắn bỗng nhiên phát hiện, ở sâu bên trong hộc tủ có một ô vuông góc, để 3 chiếc hộp chồng lên nhau. Bởi vì chiếc hộp có mầu đen, đặt ở vị trí khuất sáng, không nhìn kỹ thật sự nhìn không ra.
“Đây là cái gì?”
Diệp Tưởng mở sổ ghi chép do Ngô Quảng Liệt biên soạn ra. Mỗi một ngày xẩy ra chuyện gì đều ghi lại đây, Diệp Tưởng lập tức phán đoán, chuyện Lý Vĩnh Quân đã đề cập tới trong cuốn sổ ghi chép, việc Cao Sách cùng Vũ Sóc gặp mặt chính là đêm ngày hôm sau!
Cư nhiên lại chính là ngày mai!
Hắn tiếp tục lật thêm vài tờ...... Phát hiện một thứ. Đó là một phong thư, bên trong có mấy tấm hình đen trắng. Diệp Tưởng cẩn thận lấy ra nhìn.
Chụp ảnh những năm đó coi như vẫn còn hiếm lạ, chất lượng ảnh cũng rất bình thường, bất quá miễn cưỡng có thể xem được. Mặt sau tấm ảnh ghi lại ngày chụp, cùng danh tự những người có mặt trong ảnh. Thoạt nhìn
Ngô Quảng Liệt hẳn là người đam mê nhiếp ảnh, huống chi kinh tế của hắn cũng dư dật, cho nên chụp ảnh hẳn không thành vấn đề. Nhìn ra được hắn đối với học sinh có rất nhiều tình yêu thương mãnh liệt, thường xuyên cùng bọn hắn chụp ảnh chung.
Tổng cộng có hơn ba mươi tấm ảnh, không phải toàn bộ đều là học sinh của lớp 6 năm nhất, cũng có ảnh chụp chung với những lớp khác, đa số đều là ảnh đi chơi xuân du lịch linh tinh.
Diệp Tưởng rốt cuộc cũng tìm thấy ảnh chụp chung của Ngô Quảng Liệt với toàn bộ lớp 6 năm nhất. Xem bối cảnh, là bên bờ biển, mặt trời đã dần dần chìm xuống biển. Phía sau viết:“ ngày 11 tháng 3 năm 1986 chụp
ảnh chơi xuân tại Trường Nguyệt đảo ”.
Trong bức hình, Diệp Tưởng rất nhanh tìm thấy An Nguyệt Hình, chỉ là một học sinh mười sáu mười bảy tuổi, thực ngây ngô. Đương nhiên, người trong ảnh chính là Lý Vĩnh Quân thật. Dò theo tên những người khác, rất nhanh hắn cũng tìm thấy Cao Sách.
Tấm ảnh này cũng nên mang về xem xem.
Đúng lúc này, Diệp Tưởng bỗng nhiên chú ý tới một vị trí nào đó trong góc bức ảnh! Phía sau một khối hải nham, lộ ra một gương mặt âm u không rõ!
Trong nháy mắt, nó làm Thợ săn Ác Ma Diệp Tưởng bỗng sinh ra một loại sợ hãi xâm nhập vào tận linh hồn!
Sau đó hắn bỗng nghe một tiếng “phanh” vang lên bên cạnh.
Hắn vội vàng nhìn qua, chỉ thấy Hoàng Phủ Vô Kỵ mở một trong những chiếc hộp kia. Bên trong...... Dĩ nhiên là rất nhiều những miếng thịt vụn, nội tạng nhỏ, xương cốt trắng ởn!
Trong chiếc hộp này có chứa này rất nhiều thịt người vỡ vụn! Mà trong một cái hộp khác, là một cái chân còn xỏ trong giầy, Diệp Tưởng cùng
Hoàng Phủ Vô Kỵ lập tức nhận ra......
Những mảnh thịt đó là......
Lâm Nhất Phàm![ chưa xong còn tiếp......]
PS: Dị độ phòng học là thực phức tạp khủng bố cố sự, hơn nữa sở hữu khanh cũng sẽ không tại đệ nhất bộ điện ảnh nội cởi bỏ, sẽ là trường thiên hệ liệt huyền nghi phim kinh dị, hi vọng đại gia có kiên nhẫn.
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
66 chương
32 chương
22 chương
179 chương
32 chương
28 chương
7 chương