Rạp Chiếu Phim Địa Ngục
Chương 542 : Mẹ con
Hiện tại thực lực của Diệp Tưởng mạnh bao nhiêu?
Trên thực tế đây là một vấn đề được hầu hết các diễn viên phi thường quan tâm. Hắn có thân phận cao, có thể nói từ trước đến nay chưa ai có [ hẳn là chưa có người đạt tới ], vật nguyền rủa tối cường, cộng thêm một lời hứa hẹn của An Nguyệt Hình. Có thể nói đã đủ chứng minh chiến lực khủng bố của hắn. Thế nhưng, Diệp Tưởng rất rõ ràng, thực lực của hắn vẫn chưa ổn định, mới chỉ bắt đầu mạnh lên mà thôi, quãng thời gian này chỉ là sức mạnh bộc phát, kỳ thật chưa phải chân chính cường đại.
Nêu ví dụ, hiện tại để Diệp Tưởng đi bắt mãnh quỷ cấp bậc như Lâm Hàn Tùng, xác suất thất bại ít nhất phải trên dưới bẩy phần. Trong phim kinh dị khó giải này, Diệp Tưởng có thể đối phó đều chỉ là loại Quỷ Hồn phổ thông, chưa đề cập đến vong linh Ác Ma nguyền rủa thời không. Theo trình tự các diễn viên, khẳng định những người nổi bật đều thuộc về tuyến diễn viên hạng A, thế nhưng chiến lực, điểm mạnh yếu vẫn phải dựa vào nhiều loại số liệu tổng hợp đánh giá, chung quy cái gọi là “Đẳng cấp” Không phải như trong tiểu thuyết huyền huyễn chia thành các loại cảnh giới “Hóa Thần”“Nguyên Anh” để thể hiện đẳng cấp áp chế đối phương. Mà đối với diễn viên chính là dùng thủ đoạn như thế nào để bảo toàn tính mạng. Mà hiện tại, thủ đoạn bảo mệnh của Diệp Tưởng vẫn thuộc hạng trung bình. Đám người Diệp Tinh Vẫn, Grandier hẳn là cao hơn Diệp Tưởng nhiều lần.
Bất quá, Diệp Tưởng rất để ý đối với năng lực thợ săn ác ma. Trong [ quỷ tế ], hắn hấp thu 1 đầu cương thi vương mà có được. Đem vật nguyền rủa ký sinh loại biến thành một bộ phận thân thể, cư nhiên bù lại không thể sử dụng vật nguyền rủa là một khuyết điểm cực lớn. Thế nhưng, vỏn vẹn cũng chỉ có một lần kia mà thôi, từ sau đó Diệp Tưởng không thể nào thành công dùng Dạ Huyết chuyển hoán vật nguyền rủa lên người. Trong này chắc chắn có huyền cơ. Diệp Tưởng từng suy đoán. Đơn giản có hai loại.
Một chính là đầu cương thi có tính đặc thù nào đó, hai là loại năng lực này cần một khoảng thời gian hồi phục khá lâu.
Cho nên, Diệp Tưởng quyết định, trong trận chiến ở đây, hắn sẽ vận dụng đầu cương thi vương. Hắn nhớ trong [ quỷ tế ], chính bởi vì đầu cương thi có tác dụng mới dẫn đến hắn có thể phong ấn Mông Hưu trong khoảng thời gian ngắn, chống đỡ đến khi bộ điện ảnh chấm dứt trở về rạp chiếu phim. Thực lực này tuyệt đối có thể nói là vô cùng nghịch thiên.
Đương nhiên, có thể thực hiện lại lần nữa trong bộ điện ảnh này hay không cũng không biết, thế nhưng ý tưởng của hắn là, so với vận dụng địa ngục trùng tiến hóa thể càng thích hợp hơn nhiều.
Trong đình viện, mọi người nấp sau những bồn hoa, dựa theo chỉ thị của Vũ Sóc, một đám người di chuyện rất thong thả. Phạm vi cây xanh trong đình viện khá lớn, thêm nữa tốc độ di chuyển khá chậm, có thể tranh thủ thời gian nhất định. Đương nhiên, nếu cứ kéo dài thời gian khẳng định có thể xuất hiện chuyển biến xấu, nhưng tạm thời không có biện pháp tốt hơn. Chung quy muốn nắm giữ chính xác thời gian trong kịch bản không phải chuyện dễ dàng.
Trong một cái chớp mắt, bỗng nhiên. Ánh mắt Diệp Tưởng ngưng trệ!
Trong bụi cỏ, hai mắt Diệp Tưởng nhìn thấy một thân ảnh.
Cư nhiên...... Thật sự đã tới!
Hắc động nháy mắt liền xuất hiện phía sau thân hình bạch sắc kia,
Diệp Tưởng phất tay ra, khiến huyết tinh xiềng xích trong khoảnh khắc quấn quanh bạch y thân ảnh, đem nàng kéo vào trong hắc động!
Chưa đầy một giây, hắc động từ từ mờ nhạt dần!
Lúc này đầu Diệp Tưởng, đã hóa thành cương thi vương!
Một tiếng rít gào kịch liệt từ trong hắc động truyền ra, tiếng gầm gừ kia truyền ra, lại thấy thân ảnh bạch sắc mờ mờ xuất hiện! Sau đó, lại hoàn toàn bị kéo vào bên trong hắc động
Như vậy là thành công rồi sao?
Cho dù là Vũ Sóc cũng phi thường khó có thể tin tưởng. Toàn bộ quá trình, thuận lợi đến quá sức tưởng tượng, ban đầu nàng còn chuẩn bị vài sách lược, thế nhưng đều không cần dùng tới!
Hắc động cứ như vậy đóng kín.
Đám người Hoàng Phủ Vô Kỵ nhìn một màn này, vẫn như trước “làm như không thấy”, coi như đây không phải hiện tượng kỳ quái. Những lúc này mọi người đều dựa theo logic của kịch bản tiếp tục diễn xuất.
Bất quá, có thể thành công vồ bắt bạch y nữ tử, thật sự là một chuyện đáng mừng! Nếu thật sự có thể tra ra manh mối, đến thời điểm đó nói không chừng có thể trở thành bước ngoặt đột phá!
Bất quá, Vũ Sóc không có ý khinh thường. Bạch y nữ tử thật sự quá mức thần bí, trước mắt xem ra bắt được nàng phi thường thuận lợi, nhưng thật sự chỉ như thế sao? Ai cũng không thể cam đoan, kế tiếp sẽ phát sinh sự tình gì!
Sâu bên trong hắc động.
Diệp Tưởng gắt gao nắm chặt huyết tinh xiềng xích, đem hai mắt hóa thành Ác Ma chi đồng màu bạc. Tất cả mọi ngõ ngách trong hắc động đều hiện ra rõ ràng trước mắt hắn.
Bạch y nữ tử bị xiềng xích trói buộc, lúc này tứ chi đang thả lỏng, mái tóc đen dài đã che hầu hết khuôn mặt, bất quá dáng người đúng là rất đẹp.
“Ngươi đến cùng...... Là ai?”
Cho dù có huyết tinh xiềng xích cùng hắc động song song áp chế, nhưng vẫn không thể khiến người khác yên tâm, vì thế hắn lại phóng thích Dạ
Huyết, thậm chí triển khai cả hắc dực. Dù có thế nào, tuyệt đối không thể để nàng đào tẩu, tuyệt đối không!
Rất lâu sau, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Mái tóc đen che khuất cả gương mặt, bất quá vẫn có thể mơ hồ nhìn ra, nàng là một nữ tử rất đẹp.
Nàng yên lặng nhìn Diệp Tưởng, gắt gao mím môi, không nói một lời.
Nhưng như vậy, ngược lại, không cảm giác rằng nàng là một nữ quỷ.
“Ngươi không muốn nói sao?” Diệp Tưởng tăng lực lên huyết tinh xiềng xích:“Vì cái gì ngươi xuất hiện xuất quỷ nhập thần như vậy?”
Rất lâu sau, nàng mới mở miệng.
“Ta đã cho ngươi 1 lời khuyên. Ngươi hãy mau chóng đào tẩu. Nếu trốn sớm một chút mà nói, có lẽ ngươi có thể chạy thoát cái phòng học nguyền rủa kia.”
“Vì cái gì ngươi không nói rõ ràng đầu đuôi?”
Nàng ngẩng đầu lên, nói:“ ta muốn nói chuyện một mình với Di Hoa. Ta chỉ nói trước mặt nàng.”
Trong khoảnh khắc khi nữ tử ngẩng đầu, tóc tai toán loạn, lộ ra một khuôn mặt cực kỳ diễm lệ. Diệp Tưởng không biết nàng cùng Di Hoa có quan hệ như thế nào, nhưng hắn có thể xác định, nữ tử này, không phải người hắn đã từng gặp. Nàng không phải diễn viên, mà là một NPC chân chính.
Về phần yêu cầu của nàng, có nên đáp ứng? Có khả năng đó là một quỷ kế nào đó? Thế nhưng, nếu mạnh mẽ tra khảo, khó có thể nói tình báo nàng cung cấp là thật hay giả. Mà nàng cố ý cường điệu “ một mình nói chuyện với Di Hoa ”. “Một mình” này, đến tột cùng là đại biểu cho cái gì? Là chuyện gì mà chỉ có thể nói trước mặt Di Hoa. Không thể nói với hắn được sao?
Nàng cùng Di Hoa có quan hệ gì?
Sau khi cân nhắc. Cuối cùng Diệp Tưởng cũng đáp ứng. Nay Vũ Sóc đã có khế ước quỷ tế, tiến hóa thể địa ngục trùng, những thủ đoạn bảo mệnh nghịch thiên như vậy, tuyệt đối không thể bị giết chết dễ dàng, huống chi nàng trên kịch bản là do được Hầu Tước sau này cứu trở về, cam đoan sinh mệnh có thể an toàn. Cho nên, Diệp Tưởng đồng ý để nàng gặp Vũ
Sóc.
Hắc động lại mở ra lần nữa, trong đó truyền đến thanh âm của Diệp Tưởng.
“Di Hoa, nàng muốn gặp mặt ngươi.”
Vũ Sóc trừng mắt nhìn, nữ tử này đến tột cùng có ý đồ gì?
Nhưng nàng suy tư không lâu, liền đáp ứng:“Được rồi. Ta gặp nàng.”
Vũ Sóc đã biết, tương lai nàng sẽ bình an vô sự, được Hầu Tước cứu ra. Như vậy hiện tại nàng hẳn sẽ không gặp phải chuyện không may.
Vì thế, nàng liền bước vào trong hắc động.
Hắc động to như vậy. Giờ phút này, chỉ có mình bạch y nữ tử bị huyết tinh xiềng xích trói buộc, cùng Vũ Sóc. Diệp Tưởng đem hắc ám trong hắc động xua tan một chút, cho nên song phương đều có thể nhìn thấy nhau.
Lúc này bị huyết tinh xiềng xích buộc chặt, bạch y nữ tử ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Di Hoa, hai mắt của nàng, nhất thời tràn đầy nước mắt.
Điều này làm cho Vũ Sóc cảm thấy thật ngoài ý muốn, nàng đến tột cùng là ai?
Sau đó nàng nói một câu khiến Vũ Sóc dù có thế nào cũng không thể tưởng tượng được.
Theo nàng dự đoán, bạch y nữ tử có thể là bất cứ một nhân vật nào đó, thậm chí có thể hay không chính là diễn viên của tương lai hoặc quá khứ, bao gồm BOSS cuối cùng trong bộ điện ảnh này, thế nhưng, tuyệt đối không bao giờ nghĩ đến tình hình như bây giờ!
“Mụ mụ!”
Vũ Sóc nghe đến hai chữ này, phản ứng đầu tiên chính là ngạc nhiên cực độ, đại não cơ hồ ngưng trệ ít nhất ba giây, rồi mới phản ứng lại được!
“Ngươi...... Ngươi vừa rồi, gọi ta là cái gì?”
“Ta biết...... Mụ mụ ngươi không có biện pháp tin tưởng, thế nhưng, ta là nữ nhi của ngươi, Tôn Tích Kính!”
Lúc này, Vũ Sóc cẩn thận đánh giá nữ tử này lại lần nữa, bỗng nhiên phát hiện một việc......
Bộ dạng nàng và mẫu thân Vũ Sóc thời còn trẻ, phi thường giống nhau......
Mẫu thân Vũ Sóc là người rất thích chụp ảnh, dù ở cái niên đại kia chụp ảnh vẫn là chuyện hiếm lạ, bởi vậy bà thường xuyên gặp ai cũng khoe album ảnh khi trẻ của mình, Vũ Sóc đã xem qua không biết bao nhiêu lần. Nhìn kỹ, ánh mắt bạch y nữ tử cùng mẫu thân nàng thực tương tự, còn có cái mũi, miệng...... thật sự cũng rất giống nàng!
Vũ Sóc bỗng nhiên minh bạch vì cái gì kịch bản của Doraemon và chung kết được đề cập tới.
Đây không phải giống như là tôn tử Nobi Nobita từ tương lai trở về tìm nobita sao?
“Ngươi chờ một lát......” Vũ Sóc hơn nửa ngày mới nói:“Ta...... Không nhớ rõ mình từng có một nữ nhi......”
Vũ Sóc đương nhiên ý thức được chuyện gì đang phát sinh. Nhưng Tôn Di Hoa không biết được sự tình người xuyên thời gian, giờ phải chấp nhận 1 sự thật hoang đường như thế, thật có điểm khó khăn.
“Mụ mụ ngươi không tin ta cũng có thể hiểu. Nhưng, đây là thật sự......” bạch y nữ tử từ trên người lấy ra một tấm ảnh chụp, đưa cho Vũ Sóc.
Vũ Sóc cầm bức ảnh lên xem.
Trên ảnh, rõ ràng có một đôi mẹ con chụp ảnh chung. Trong đó một người tất nhiên là bạch y nữ tử, còn người khác, lại là phiên bản trung niên của Vũ Sóc, hơn nữa dung mạo cùng mẫu thân Vũ Sóc có bảy tám phần tương tự!
Thời đại này hoàn toàn chưa có khái niệm “PTS” cho nên bức ảnh này đối với Tôn Di Hoa mà nói, tuyệt đối là chân thật.
Nàng rốt cuộc không thể không tiếp nhận hiện thực.
“Ta...... Ngươi chẳng lẽ muốn nói, ngươi từ tương lai trở về? Giống như tiểu đinh đương trong phim hoạt hình?”
Vũ Sóc tất nhiên sẽ không quên Tôn Di Hoa dùng từ “Tiểu đinh đương” thay cho cách gọi “Doraemon”.
“Cũng không sai...... Bất quá thời đại hiện giờ vẫn chưa lưu hành thuyết pháp ‘xuyên việt’ này.”
Không cần hoài nghi. Một NPC, nếu không phải là từ tương lai đến, như thế nào có thể biết “Xuyên việt”?
“Như vậy......” Vũ Sóc lập tức kích động hẳn lên, nếu nàng thật đến từ tương lai, hẳn có thể biết trước những chuyện sẽ phát sinh, cái này chính là điểm mấu chốt sao?
Thế nhưng khi nàng nói ra ý nghĩ của mình, bạch y nữ tử lại lắc đầu.
“Ta không thể nói quá nhiều.”
“Quá phận tiết lộ lịch sử...... Ta cũng sẽ bị nguyền rủa xóa bỏ.”
“Thế nhưng...... Ta là vì muốn thay đổi lịch sử, cho nên......”
“Ta đã trở về đây!”[ chưa xong còn tiếp......]
PS: Hẳn là không ai đoán đúng thân phận thật sự của bạch y nữ tử......
Doraemon vĩnh viễn là một hồi ức tuổi thơ của tất cả chúng ta a!
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
66 chương
32 chương
22 chương
179 chương
32 chương
28 chương
7 chương