Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 538 : Thi thể không đầu

Hoàng Phủ Vô Kỵ làm lãnh tụ của rạp chiếu phim thứ 17, có 1 thời từng là truyền kỳ, thời gian thành danh cũng chênh lệch không xa với Hầu Tước, An Nguyệt Hình. Trong hiện thực hắn chỉ là 1 người bình thường, chút đặc biệt duy nhất là cái tên nghe như danh tự cao thủ võ lâm, mà cũng vì phụ thân hắn năm đó si mê tiểu thuyết võ hiệp đặt cho. Sau khi tiến vào rạp chiếu phim, Hoàng Phủ Vô Kỵ rất nhanh liền thích ứng, vì hắn biết trách trời trách đất đều không có ý nghĩa, vì vậy đem toàn lực thích ứng với hoàn cảnh sinh hoạt khủng bố tại rạp chiếu phim. Ở 1 rạp chiếu phim nhỏ, vật nguyền rủa tổng cộng không quá 3, 4 kiện. Trong những bộ phim kinh dị trung cấp đều là hành tẩu trong kẽ hở sinh tử. Thế nhưng trải qua quãng thời gian khó khăn đó, hắn và Lâm Tú Vân, người cũng đồng thời tiến vào rạp chiếu phim với hắn yêu nhau, vì thế mang quyết tâm cùng nhau rời khỏi nơi này. Khiến rạp chiếu phim thứ 17 nghênh đón 1 bước ngoặt … chính là nữ tử Lý Mĩ Gia. Có thể nói, nếu không nhờ có nàng, bọn họ sau này biểu diễn phim kinh dị khó giải căn bản không có khả năng sống sót tới cuối cùng. Lần đầu tiên Lý Mĩ Gia tiến vào rạp chiếu phim, là trong 1 bộ phim kinh dị, khi đó các diễn viên đã toàn bộ bỏ mình, vỏn vẹn chỉ nàng là tân diễn viên trở về. Thật thần kỳ là nàng có 1 loại thể chất đặc biệt, tổng có thể biết trước quỷ hồn khi nào thì xuất hiện, hơn nữa bản thân nàng rất ít khi bị quỷ hồn công kích, chỉ cần đứng gần nàng, tần xuất bị quỷ hồn tấn công sẽ giảm xuống. Thể chất đặc thù của Lý Mĩ Gia khiến rạp chiếu phim thứ 17 có được cơ hội phát triển, tỷ lệ tử vong hạ xuống. Hoàng Phủ Vô Kỵ cũng mượn cơ hội này để phát triển rạp chiếu phim, hắn càng thêm quyết tâm cường liệt làm bạn bên cạnh Tú Vân, vô số lần trải qua sinh tử nguy cơ, rốt cục trở thành diễn viên hạng A. Sau đó hắn bắt đầu khiêu chiến bộ phim [ ác linh điện báo ] cũng trong bộ phim này lấy được di động ác linh của Lâm Hàn Tùng, cũng chính là căn nguyên nguyền rủa trong bộ phim. Lâm Hàn Tùng là lệ quỷ khủng bố có thể so sánh với Kayako trong [ Chú Oán ], Sadako trong [ The Ring ], diễn viên hạng A chết trong tay nàng nhiều không đếm xuể. Năm đó sau khi đạt được di động, danh tiếng của Hoàng Phủ Vô Kỵ có thể nói là vang dội điếc tai, thậm chí nhóm diễn viên hạng trung còn lưu truyền rằng hắn là “Chuẩn ảnh đế”, nhưng cái giá hắn phải trả chính là cái chết của Lâm Tú Vân. Loại thể chất đặc thù của Lý Mĩ Gia trong phim khó giải hiệu quả bị yếu đi rất nhiều, mà trong phim [ ác linh điện báo ] loại thể chất đó có thể coi như không tồn tại. Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh. Nay Hoàng Phủ Vô Kỵ đâu bằng xưa, cơ hồ không ai nghĩ hắn có thể sống sót, nhưng hắn là người trước nay có quyết tâm cường liệt, bất cứ chuyện gì chỉ cần làm thì phải làm cho tốt nhất! Mặc dù người khác không xem trọng hắn, nhưng hắn cũng không vì thế mà chết đi! Tuyệt đối không! Dựa theo kịch bản phát triển, tiếp theo cứ đi tới đi tới, nhưng 1 điểm thanh âm ở phía sau đều không nghe được. “Ân?” Hoàng Phủ Vô Kỵ bắt đầu phát huy kỹ năng biểu diễn, nói lời kịch:“Sao đột nhiên lại im lặng thế này?” “Đúng vậy......” Bên cạnh hắn, 1 nữ sinh đang ôm sách nói:“Vừa rồi đám người phía sau còn ồn ào như vậy, sao đột nhiên không nói nữa?” Nữ sinh kia là 1 diễn viên rạp 14, là người nhật bản. Đương nhiên vì rạp chiếu phim cho nên trong phim này nàng nói tiếng Trung rất lưu loát. Trừ ra còn 2 nam sinh bên cạnh, 1 người cũng là người nhật bản tới từ rạp 14, người còn lại thuộc về rạp 17 giống như Hoàng Phủ Vô Kỵ. Danh tự của 3 người này phân biệt là Lý Chanh, Lâm Nhất Phàm cùng Triệu Đồng. Nói khó nghe chút, 3 người này cơ bản chính là pháo hôi, chỉ có vật nguyền rủa loại khu quỷ, hoàn toàn không thể giúp được gì. Mà Lê Minh tại rạp 20 cũng là 1 diễn viên hạng A khác ngoại trừ Diệp Tinh Vẫn. Nhưng vì nguyên nhân chữ đỏ, hắn vô pháp tham gia. Hiện tại, chỉ có Diệp Tưởng mới có thể giúp bọn hắn. Đương nhiên, Hoàng Phủ Vô Kỵ cũng không cho rằng chính mình lại dễ dàng chết ở chỗ này. Ngày xưa [ ác linh điện báo ] đã từng đẩy hắn vào tuyệt lộ, nhưng hắn vẫn có thể gắng gượng trở lại! Tú Vân -- hiện tại ta đã không còn ngươi bên người nữa rồi...... Ta nhất định phải sống! Đây chính là tiếng lòng của Hoàng Phủ Vô Kỵ! Dựa theo kịch bản, tình tiết kế tiếp là như thế. Thời điểm đi tới lầu 2, Lý Chanh muốn đi tìm bạn học của nàng là Cao Tâm Nghi, vì thế nàng nghĩ có nên vòng qua mặt hành lang khác không. Lúc dọc theo hành lang lại nhìn thấy thi thể không đầu của Ngô Khôn. Ở đây vô luận có phải là diễn viên hạng A hay không, phim kinh dị chắc chắn đều đã đóng qua, có thể biểu diễn phim kinh dị khó giải, cho dù là diễn viên chỉ có vật nguyền rủa loại khu quỷ cũng phải diễn ít nhất năm đến sáu bộ, lại thêm kịch bản đã đề cập trước nên cũng không đến nỗi kinh hoàng đến độ không thể đi đường, huống chi bên người còn có 2 diễn viên hạng A, trong đó 1 người danh tiếng đang như mặt trời ban trưa Thợ săn Ác Ma Diệp Tưởng. Nhưng Lý Chanh dù sao cũng là người kế tiếp phải chết ở nơi này, nàng đương nhiên không hy vọng diễn theo kịch bản mà muốn cứ thế đi thẳng. Đương nhiên loại tình huống trốn tránh tử vong này trong phim kinh dị khó giải, vé chuộc cái chết bị trừ rất lợi hại, thời gian nàng sống càng dài trừ càng nhiều. Một màn này chấm dứt bị trừ ít nhất 500-700 tấm vé chuộc cái chết cũng không phải không có khả năng, nhưng tóm lại mạng nhỏ quan trọng hơn. Ý tưởng của Lý Chanh mọi người chung quanh ai cũng rõ ràng. Khồng cần phải gửi tin nhắn cũng có thể xác nhận cách nghĩ của nàng. Trên thực tế, làm diễn viên hạng A thì không cần phải trốn tránh, nhưng thời điểm này tất yếu phải suy xét đến tính mạng của các diễn viên yếu khác. Bọn hắn tuy rằng không có chút lực lượng nào nhưng cũng là sinh mệnh, không thể tùy tiện vứt bỏ. “Cao Tâm Nghi có thể đi hướng bên này hay không?” Lý Chanh đang chuẩn bị bước đi thì bị Hoàng Phủ Vô Kỵ bắt lấy:“Đợi đã, ta cảm giác có điểm kỳ quái. Xuống tầng dưới xem. Do Hoàng Phủ Vô Kỵ chủ động thay đổi kịch tình, Lý Chanh bị trừ vé chuộc cái chết ít hơn, đương nhiê đến thời khắc vốn nàng nên chết đi thì vé chuộc cái chết sẽ liên tục trừ đi. Trong lòng Lý Chanh đối với Hoàng Phủ Vô Kỵ cũng tương đối cảm kích, gửi đi 1 câu “Arigatou”. Vì vậy, Hoàng Phủ Vô Kỵ, Diệp Tưởng hai người một đi ở phía trước, một đi ở phía sau, ba diễn viên yếu nhược ở bên trong, như vậy sẽ dễ chiếu cố hơn. Đương nhiên 3 người đó lại càng thêm tin tưởng Diệp Tưởng, chung quy hắn là người nổi bật hơn, bởi vậy mà bọn hắn đều nhích gần về phía Diệp Tưởng hơn. Cứ như vậy, bọn hắn đi tới trước cầu thang. Vốn, mọi người đã chuẩn bị tốt tâm lý nhìn thấy thi thể Ngô Khôn, bất quá cái gì cũng chẳng nhìn thấy. Nhưng chẳng lẽ đơn giản chấm dứt như thế này, tiếp theo bọn hắn sẽ không bị đưa vào quá khứ, cũng không nhìn thấy cuốn tập ghi chép kia? Kịch tình bị thay đổi, tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì đây? Hoàng Phủ Vô Kỵ đi ở phía trước đã vận sức chờ phát động. Vỏn vẹn chỉ còn hơn 10 bậc thang nhưng hắn tận khả năng bước đi thật chậm, những người phía sau bảo trì cách hắn khoảng 3 bậc thang, dựa gần vào Diệp Tưởng. Trên người Hoàng Phủ Vô Kỵ có vật nguyền rủa loại ký sinh mà Hầu Tước đưa cho, đương nhiên cũng vì thế mà nhận phải nguyền rủa của Sa La, dẫn đến việc hắn tất yếu phải chịu sự khống chế của Hầu Tước. Vật nguyền rủa ký sinh loại này dùng để bảo mệnh vẫn có hiệu quả. Cho nên, tuy rằng cước bộ không nhanh, nhưng hắn cũng không hề kinh hoảng. Đi tới bậc thang cuối cùng, cái gì cũng không hề phát sinh. Cứ như vậy kết thúc sao? Đương nhiên không có khả năng. Trong 1 khắc này, tâm cảnh giác của Hoàng Phủ Vô Kỵ đạt tới đỉnh. Nháy mắt đạp chân từ bậc thang cuối cùng xuống đất...... Một thân ảnh ngã từ trên cao xuống, nện thẳng xuống cổng lớn ở cách đó không xa! Thân ảnh đó chính là… thi thể không đầu của Ngô Khôn! Mà kế tiếp...... khối thi thể kia dùng tay và chân nâng cơ thể lên, lưng hướng xuống đất, thân trước hướng lên trời, tay chân hoạt động nhanh chóng bò lại đây! Một màn này đủ để người xem trợn mắt muốn nứt! “A a a a a a a a a a --” Nhóm diễn viên yếu nhược lúc này phát huy kỹ xảo biểu diễn, liều mạng trốn về phía sau, bám sát vào Diệp Tưởng. Đối với Diệp Tưởng mà nói, trình độ khủng bố này không đáng là gì, cũng không cần vận dụng Dạ Huyết. Một hàng năm người liều mạng chạy trốn...... Vì thế, tình tiết lại bắt đầu đi theo kịch bản. Thời điểm chạy tới lầu 4, cả đoàn người quay đầu nhìn lại. Không còn thấy động tĩnh gì hết. “Ân?” Lâm Nhất Phàm từ trên hành lang chỉ ra sân thể dục, nói:“Các ngươi xem...... mấy cái cây bên cạnh sân thể dục đâu? Như thế nào lại không thấy?” Năm người đều xoay đầu nhìn qua.