Rạp Chiếu Phim Địa Ngục
Chương 536 : Chính mình?
Đêm tối, thực yên tĩnh.
Giờ phút này, 12 diễn viên lớp 6 năm nhất nghe thấy viên phấn kia rớt xuống đất 1 tiếng, người nào người nấy đều câm như hến. Kẻ nhát gan thậm chí còn cho tay vào quần nắm chặt vật nguyền rủa. Nơi này các diễn viên hạng 2,3 đa số vật nguyền rủa đều là loại khu ma, loại đặc dị vẫn phải đi hỏi thuê người khác, ngay cả như thế, người nguyện ý cho thuê cũng không nhiều. Phải biết trong bộ phim có độ khó như thế này ai lại chịu cho người khác mượn mất thủ đoạn bảo mệnh của mình? Mà các diễn viên hạng A ra giá đều rất cao, người bình thường căn bản thuê không nổi. Cho dù là người cùng rạp chiếu phim cũng đồng dạng rất khó mượn. Vì thế ngoại trừ Diệp Tưởng, Hoàng Phủ Vô Kỵ cùng Lê Minh là diễn viên hạng A ra, 9 học sinh khác chỉ có 2 vật nguyền rủa loại đặc dị, nhưng cả 2 đều là loại bình thường, không hề có loại không gian hệ.
Phản ứng đặc biệt lớn chính là 1 tên học sinh tên là Ngô Khôn. Lý do rất đơn giản...... Trong kịch bản, hắn là người chết thứ nhất! Mà hắn là người của rạp chiếu phim thứ 15. Theo lý thuyết là người bên khu ma doanh, nên do Diệp Tưởng cùng Hoàng Phủ Vô Kỵ đến bảo hộ. Phương án tương quan đã thảo luận từ tiết tự học lúc buổi chiều.
Đầu tiên, trong 5 tên phải chết, Ngô Khôn là người thứ 1, như vậy đến thời điểm phải dựa theo kịch bản, sẽ do Diệp Tưởng đến bảo hộ Ngô Khôn. Càng là nhân vật hạng tôm tép, nếu có thể cứu, như vậy vé chuộc cái chết thu được cũng rất dày, điểm này là điều đương nhiên. Tuy rằng Ngô
Khôn chỉ là chân chạy, bản thân vỏn vẹn chỉ có một kiện loại Khu quỷ, thực lực tiêu chuẩn “hạng pháo hôi”, nhưng không thể vì vậy mà bỏ mặc hắn không quản.
Lúc này, Ngô Khôn nhìn viên phấn rớt trên mặt đất, tay nhanh chóng thò vào túi quần bắt lấy vật nguyền rủa, đó là vật nguyền rủa loại khu quỷ duy nhất của hắn. Hắn thậm chí còn liếc nhìn Diệp Tưởng ngồi phía cuối. Hắn xem ra, chỉ có Thợ săn Ác Ma mới có khả năng cứu hắn, lúc trước hắn không hề tham gia khi dễ Kim Thư Đông, khả năng được cứu là tương đối cao. Về phần Hoàng Phủ Vô Kỵ, hắn đối với người này không có tin tưởng, phải biết chính hắn cũng phải chết trong tối nay, như thế nào có thể bảo vệ mình đây?
Căn cứ kịch bản phát triển, kịch tình kế tiếp sẽ là......
Ước chừng mười lăm phút sau.
Ngô Khôn: Lão sư!
Lão sư: Làm sao?
Ngô Khôn: Ta buồn tiểu muốn đi WC.
Lão sư: Đi đi.
[ Thuận tiện nhắc một chút. Buồn đi vệ sinh là lý do khó có thể kháng cự trong đa số phim kinh dị, việc khác còn có thể nhịn, nhưng mót tiểu sao có thể nhẫn? Khẳng định sẽ NG! Như vậy cái này chính là 1 flag tử vong không thể tránh. Cho dù ngươi có nhịn 3 ngày không uống nước, nhưng tới thời điểm ngươi vẫn sẽ buồn tiểu, trừ phi trong 3 ngày đó ngươi còn không được phép đụng vào thực vật nào có chứa nước như hoa quả. Song làm thế đừng nói chỉ còn nửa cái mạng, chỉ riêng 1 cửa NG là đã không thể qua. Vì đang yên lành ai lại không uống nước, trừ người muốn tự tử ra.]
Ngô Khôn: Dạ!
[ tiếp theo Ngô Khôn liền chạy ra khỏi phòng học, dọc theo hành lang đi về phía WC. Hắn vào Wc giải quyết xong, kéo quần lên, chuẩn bị trở về lớp, đột nhiên 2 mắt mở to nhìn cửa WC!]
Sau đó...... nội dung kịch bản không còn nữa! Kế tiếp tuyên bố diễn viên sắm vai Ngô Khôn đã “Tử vong”.
Ngô Khôn lúc này lại nhìn nhìn Diệp Tưởng, chỉ thấy hắn vẫn còn đang hý hoáy ngồi vẽ, không khỏi làm Ngô Khôn gấp đến đứng ngồi không yên!
Hắn không muốn chết! Qua 1 hồi nữa hắn phải đi tiểu rồi!
Rốt cuộc, Diệp Tưởng dừng bút lại, từ dưới bàn lấy ra 1 lọ nước khoáng, vặn mở, uống 1 hớp lớn. Đây cũng là kế hoạch đã thương thảo, tiếp theo Diệp Tưởng đã có lý do để đi WC cùng Ngô Khôn. Đương nhiên, thời gian rất khó chính xác, vạn nhất so với Ngô Khôn sớm hơn hoặc muộn hơn thì phiền toái. Nhưng vấn đề là, cho dù là Thợ săn Ác Ma cũng không khả năng giống võ lâm cao thủ có thể khống chế bàng quang của mình, muốn tiểu lúc nào thì tiểu. Hiện tại Kim Thư Đông vẽ truyện tranh có chút mê mẩn, trừ khi buồn đi Wc, chứ không không hề có lý do đi ra ngoài. Mà thời gian tới khi tan lớp vẫn còn khá lâu.
Ngô Khôn hiện tại rất khẩn trương, hai tay không ngừng túm lấy quần, sợ cơn buồn tiểu tới sớm thì xong đời. Tới thời điểm đó, chỉ sợ nước tiểu sẽ giống như hồng thủy, không thể nín nhịn, hắn chỉ có thể nhẫn nại thêm vài phút, nếu không khẳng định sẽ NG. Một khi liên tục NG, vé chuộc cái chết biến thành số âm thì hắn triệt để xong đời!
Mà lúc này, Diệp Tưởng vẫn chưa có cảm giác buồn tiểu. Cái này cũng không có cách nào, nó liên quan tới thể chất từng người, tuy rằng đã uống rất nhiều nước, thế nhưng không thể cam đoan buồn tiểu cùng lúc với Ngô Khôn. Bất quá, nếu thật sự có phát sinh chuyện gì, lấy tốc độ và lực lượng hắc động của Diệp Tưởng cũng nháy mắt có thể đuổi qua. Chỉ sợ
Ngô Khôn bị xuyên việt mà thôi, cho nên cần có kế hoạch thứ 2.
Mười lăm phút sau......
“Lão sư! Ta buồn tiểu, muốn đi WC!”
“Đi thôi!”
Kế tiếp kịch tình có phát triển dựa theo kịch bản hay không?
Ngô Khôn nhanh chóng chạy đến bên cạnh Diệp Tưởng, tiện đà nhìn bức họa của Diệp Tưởng:“Ân? Tranh này ngươi vẽ rất được… cho ta mượn!”
Nói xong Ngô Khôn liền đoạt lấy tờ giấy thi, xông ra khỏi phòng học!
“Uy!”
Diệp Tưởng cũng vội vàng chạy ra ngoài!
Đây chính là kế hoạch dự bị của Diệp Tưởng. Đương nhiên, kế hoạch phiêu lưu ở chỗ Ngô Khôn có bị NG hay không? Ngô Khôn cũng chẳng còn biện pháp, hắn không muốn chết, đành phải lấy vé chuộc cái chết ra đánh cuộc. Đương nhiên sẽ không có ai cho hắn mượn vé chuộc cái chết,chung quy mật ít ruồi nhiều, hắn đành phải tự mình cầu phúc. Ai bảo hắn chỉ là diễn viên hạng 2,3? Nếu là diễn viên hạng A đãi ngộ sẽ hoàn toàn bất đồng, nhất định được liệt vào danh sách cần bảo hộ.
Chạy ra phòng học, hắn phát hiện không có NG, Ngô Khôn nhẹ nhàng thở ra. Hoàn hảo! Hoàn hảo! bất quá ngay cả như vậy, hắn vừa phá hỏng tình tiết kịnh bản, trực tiếp bị trừ 30 vé chuộc cái chết.
Trên hành lang không có đèn, bất quá miễn cưỡng vẫn có thể thấy rõ mặt sau bài thi, Ngô Khôn không thể không bội phục khả năng vẽ tranh của Kim Thư Đông. Còn Diệp Tưởng đang đuổi theo phía sau.
“Trả bài thi cho ta!”
“Cho ta mượn xem 1 chút!”
Ngô Khôn một tay cầm bài thi 1 tay nhét vào túi quần, chạy đến cửa Wc hắn liền vọt vào.
Tiếp theo Diệp Tưởng cũng chạy vào WC.
Vừa chạy vào hắn liền phát động lưới cảm giác.
Trong kịch bản. Ngô Khôn chết như thế nào căn bản không có miêu tả.
Lúc ấy Kim Thư Đông vẫn còn sa vào truyện tranh, ngay cả Ngô Khôn đi WC lúc nào cũng hoàn toàn không biết, mà từ sau đó mọi người tự nhiên đem
Ngô Khôn quên đi sạch sẽ. Cho nên, Ngô Khôn liền trở thành người hy sinh thứ nhất trong buổi tối nay, mà cái chết của hắn hiển nhiên sẽ kéo màn cho 1 tiết mục khủng bố khác.
“Đưa ta bài thi!”
“Được rồi được rồi… lát nữa đưa cho ngươi, ngươi mà còn giành ta sẽ xét nát nó!”
Câu này là Diệp Tưởng dạy cho Ngô Khôn, Diệp Tưởng phán đoán, lấy tính cách của Kim Thư Đông đối với thành quả lao động của mình sẽ vô cùng quý trọng. Như vậy hắn sẽ phải đợi tới khi Ngô Khôn đi WC xong.
“Vậy ngươi nhanh lên!”
Mà đúng lúc này, Diệp Tưởng rốt cuộc cũng có chút buồn tiểu. Vì thế hắn đi tới trước bồn tiểu, đồng thời tầm mắt tập trung về phía cánh cửa
WC.
Lúc ấy, Ngô Khôn ở trong kịch bản đã nhìn thấy gì?
Mà thời gian Ngô Khôn đi tiểu rất dài. Diệp Tưởng cũng không thể cứ nhìn chăm chăm vào bồn tiểu, cho nên hắn cứ cách vài giây lại nhìn ra cửa. Hắn đối với lưới cảm giác của mình không hề có tự tin, phóng thích lưới cảm giác chỉ là có còn hơn không mà thôi.
Tiếpđó. Thời điểm Ngô Khôn tiểu xong, Diệp Tưởng lại lần nữa nhìn về phía cửa.
Sau đó......
Vẻ mặt hắn trong nháy mắt triệt để cô đọng.
Mà Ngô Khôn đang nhìn về phía này cũng triệt để há to miệng, đủ nhét vừa 1 quả trứng gà.
Ngoài cửa, có 1 người đang đứng.
Trên tay người kia có cầm 1 thứ.
Nghe vào trong tai hẳn cảm giác rất bình thường? Một người cầm 1 thứ.
Thế nhưng......
Người kia, rõ ràng là...... Diệp Tưởng!
Diệp Tưởng nhìn 1 “mình” khác đứng bên ngoài! Mà “mình” ở bên ngoài đang cầm trên tay 1 thứ… chính là…
Một đầu người!
Đầu của Ngô Khôn!
“A a a a a a a a”
Trong 1 chớp măt, Ngô Khôn lập tức rời xa Diệp Tưởng, cũng nhanh chóng lấy ra vật nguyền rủa! Đó là 1 cái khăn tay màu vàng nhạt, trên khăn tay có 1 vệt máu khô hình đầu lâu. Bất quá chỉ là 1 vật nguyền rủa loại khu quỷ lấy từ 1 bộ phim kinh dị có độ khó bậc trung, hiệu quả không có bao nhiêu!
Diệp Tưởng đã dự đoán qua rất nhiều tình huống, nhưng không bao gồm tình huống trước mặt này!
Đối phương lại là...... Chính mình!
Như vậy bảo hắn đi giết chính mình sao?
Mà nhìn đến cái đầu của Ngô Khôn kia cũng làm hắn nhớ lại câu nói của Hầu Tước trong mộng.
Cái đáng sợ nhất của nguyền rủa thời gian chính lá, “Tương lai” đã được chú định!
Không ai có thể chống lại thời gian!
Mà 1 Diệp Tưởng khác, không...... Phải nói là một Kim Thư Đông khác nhìn về phía Diệp Tưởng, thậm chí không thèm liếc nhìn Ngô Khôn đã sợ tới mức té lăn quay trên đất, liền quay người chạy!
“Đừng chạy!”
Diệp Tưởng vội vàng đuổi theo! Nhưng ra tới bên ngoài, nào còn nhìn thấy “Chính mình”?
Hắn vội vàng quay đầu lại bên trong WC, Ngô Khôn phát run ngồi trên sàn nhà, nếu không phải vừa giải quyết xong thì giờ này chỉ sợ đã ướt quần. Trong tay hắn nắm chặt cái khăn tay kia.
“Vừa rồi...... Vừa rồi là cái gì vậy?”
Diệp Tưởng nhanh chóng chạy vào WC, nhưng Ngô Khôn hét lớn:“Quái vật...... Đừng tới đây, quái vật!”
Hắn đã không thể phân biệt Diệp Tưởng trước mặt là ai. Hắn hoàn toàn không biết! Hắn dí dí khăn tay về phía Diệp Tưởng, đem Diệp Tưởng làm đối tượng tập trung nguyền rủa!
Lúc này, thân thể hắn đang tựa vào cửa 1 gian nhà xí, hắn vội vàng trốn vào bên trong, đem cửa đóng chặt lại! Sau đó cầm khăn tay nhắm về phía cửa ra vào.
Nhưng lúc này hắn đột nhiên cảm giác có chút kỳ quái. Tiện đà, hắn chậm rãi quay đầu lại.
Hắn phát hiện, ở trong nhà xí có 1 nam nhân bị treo cổ trên két nước, 2 con mắt đang gắt gao nhìn chằm chằm vào Ngô Khôn đang ngồi chồm hổm bên bồn vệ sinh......
“Phanh”!
Diệp Tưởng một cước đem cửa nhà xí đá văng ra! Nhưng bên trong không hề có 1 ai!
Không có......
Hiển nhiên, Ngô Khôn lại bị kéo vào trong khe hở thời gian, đầu của hắn ở 1 thời điểm nào đó trong tương lai sẽ nằm trong tay mình?
Hôm nay nhân vật an bài chết thứ nhất...... Chân chính mở màn cho khủng bố![ chưa xong còn tiếp......]
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
150 chương
10 chương
12 chương
27 chương
6 chương