Trên ngọn núi này, vốn là yên tĩnh đến mức ngay cả một cái kim rơi xuống trên mặt đất đều có thể nghe, huống chi Lý Tín Lăng cũng là dựa theo kịch bản yêu cầu cất cao âm lượng, cho nên, thanh âm này, rõ ràng vang vọng bên tai «Hầu tước» cùng đám người Diệp Tưởng. - Mình, mình không nghe lầm chứ? Người đầu tiên lên tiếng là Diệp Tưởng. - Hình như anh ta vừa nhắc đến ‘Kỷ Nhất Chu’ đúng không? «Hầu tước» nhanh chóng đi xuống. Lúc này, Lý Tín Lăng cúp máy. Hắn cũng thấy «Hầu tước» đi đến. - Anh hình là một trong số những người vừa rồi phải không? Lại thấy mặt rồi. Lý Tín Lăng biết «Hầu tước» cảm ứng được sự tồn tại của y do đó y mới cố tình tới chỗ này. «Hầu tước» nhìn hắn rồi đi thẳng vào vấn đề: - Nếu tôi nói sai thì mong anh bỏ quá cho! Anh vừa rồi có nhắc tới cái tên ‘Kỷ Nhất Chu’ đúng không? Lý Tín Lăng tỏ ra “kinh ngạc”. Nhưng nhìn nét mặt của y có phần miễn cưỡng có thể dễ dàng nhận ra y đang đóng kịch. Thực lực của Lý Tín Lăng tuy rằng không tầm thường, nhưng kỹ năng diễn xuất của y thực sự quá kém. Nhưng dẫu sau cũng không quá quan trọng. Phim kinh dị chân thực không yêu cầu quá cao về kỹ xảo diễn xuất, chỉ cần không nói sai lời thoại là được. - Chẳng lẽ anh biết Kỷ Nhất Chu sao? - Tôi không biết chúng ta có phải đang tìm cùng một người hay không? Kỷ trong « kỷ niệm », Nhất trong « nhất nhị tam », Chu trong « mộc chu »(thuyền gỗ)? - Chuyện này tôi cũng không rõ! Tôi chỉ nghe được vợ mình nhắc đến cái tên này. Cô ấy cũng không nói xem cái tên này viết ra sao, mà tôi lại càng chưa nhìn thấy người này. Lúc này, đám người Diệp Tưởng, Shirley, Mạc Niệm Sinh cũng đi tới. - Chuyện gì thế này? Anh à, anh quen anh trai của anh Nhất Hàng sao? Shirley vừa đến đã hỏi với vẻ nôn nóng: - Anh Nhất Hàng cũng không biết anh trai mình đang ở chỗ nào. - Cậu là em trai của Kỷ Nhất Chu sao? Lý Tín Lăng nhìn mấy người ở trước mắt. Hắn cũng cố ý đánh giá qua « Lam nhãn ma nữ » và « Ảnh pháp sư ». Trong số những người này thì « Ảnh pháp sư » là người khiến hắn e dè nhất. Người bình thường thậm chí còn không dám để Niệm Sinh tiếp cận với mình vì nếu không cẩn thận thì tính mạng của họ sẽ nằm trong tay của y. Nhưng Lý Tín Lăng cũng không quá sợ hãi, huống chi dưới tán cây, bóng của Mạc Niệm Sinh đã chẳng còn. ‘Lam mắt ma nữ’ lại tương đối thần bí và khó lường, có lời đồn nàng là người đàn bà của «Hầu tước» [ đương nhiên sự thật tuyệt không phải như thế, chỉ là tin vịt mà thôi ], tuy rằng không biết là thật hay giả. Nhưng thực lực của nàng không thể coi thường được. Dù sao nàng cũng là một nữ diễn viên hạng một ngang cơ với “Thiên Diện nữ”và “Thần y”. Còn Diệp Tưởng và Lộ Nhã thì Lý Tín Lăng cũng không mấy để tâm. Tuy rằng Diệp Tưởng là khách mời, nhưng điều đó cũng chỉ chứng tỏ là y có tiềm lực mà thôi. Diễn viên có tiềm lực chết giữa đường cũng không phải ít. Hắn là linh môi sư hay quỷ sai cũng vậy thôi. Người bình thường có thể sẽ không tiếc mặt mũi đi kết giao với những người có tiềm lực, có thiên phú cao. Còn Lý Tín Lăng hắn chỉ tin tưởng vào thực lực của bản thân nên hắn khinh thường những chuyện này. Về phần Lộ Nhã thì Lí Tín Lăng chưa nghe nói qua. Phỏng chừng nàng cũng mới được đôn lên làm diễn viên hạng một. Có thể tham gia đóng trong phim kinh dị có độ khó cao cũng không có nghĩa người đó là diễn viên hạng một. Có thể là do rạp chiếu phim kéo vào một đám diễn viên đóng vai tốt thí cho đủ số. Người khiến Lí Tín Lăng phải có cái nhìn khác chỉ có «Hầu tước». Cũng giống như “Người kia”,thực lực chân chính của «Hầu tước» thế nào vẫn còn là một câu đố. Những thông tin quan trọng về y luôn có giá đắt cắt cổ [ tuy rằng phần lớn là thông tin giả].Với Lý Tín Lăng thì trăm nghe không bằng một thấy. Cho dù bên ngoài có đồn đoán «Hầu tước» thần kỳ thế nào thì chung quy lại « Hầu tước » cũng chỉ là một con người bình thường, một diễn viên đấu tranh để sinh tồn trong phim kinh dị mà thôi. Cho dù y có lợi hại đến đâu thì y cũng không thể nào « một mình cân cả bản đồ » được. Nói thế nào thì y cũng cần phải có đồng minh và bạn bè. Chỉ trong một thời gian ngắn, Tín Lăng quan sát các diễn viên của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19 một lượt, sau đó đưa mắt đánh giá kỹ càng «Hầu tước». «Hầu tước» khẽ gật đầu rồi nói: - Đúng vậy! Tôi là Kỷ Nhất Hàng. Có khả năng chúng ta đang tìm cùng một người. Cho nên tôi nghe chi tiết chuyện của anh. - Như vầy đi..... Lý Tín Lăng chỉ vào mấy khối đá lớn lồi lên cách đó không xa: - Chúng ta ngồi ở đó nhé! Nói thật chuyện này không thể nào kể hết chỉ trong một, hai câu được. Tuy rằng Diệp Tưởng đã sớm biết những điều mà Lý Tín Lăng sắp nói thông qua kịch bản, nhưng khi tới lúc y hé lộ mọi chuyện, hắn vẫn có cảm giác như một phần manh mối được tiết lộ, khiến lòng hắn bớt nặng nề hơn. - Không cần đâu! Tôi đứng được rồi! «Hầu tước» trả lời. Tiếp đó, Lý Tín Lăng nghe «Hầu tước» kể qua tình hình của Kỷ Nhất Chu, sau đó y trầm ngâm một hồi. Sau đó y nói: - Căn cứ theo những gì mà anh miêu tả thì tôi dám chắc đến 90% người mà chúng ta muốn tìm kiếm là cùng một người. - Hy vọng anh có thể kể chi tiết một chút. Anh trai tôi lúc này sống chết không rõ. Tôi cần mau chóng tìm ra anh ấy để hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. - Vợ tôi trước kia là nông dân. Hơn mười năm trước khu Tân Bắc mở rộng bắt đầu được khai phá, khiến cho những nơi vốn là đồng ruộng biến thành nhà máy công xưởng. Khi đó chúng tôi cũng vừa kết hôn, vợ tôi lúc ấy cũng vừa có mang. Cô ấy ngoại trừ nghề nông ra thì không biết làm nghề gì khác. Cuối cùng một mình tôi phải kiếm việc để nuôi sống một nhà ba người. Sau đó cô ấy ở nhà làm nội trợ một hơi hơn mười năm liền. Dạo gần đây bởi vì kinh tế quá khó khăn, chỉ dựa vào đồng lương của một mình tôi không đủ nuôi nổi cả gia đình, do đó vợ tôi nói muốn kiếm việc để kiếm chút tiền san sẻ bớt gánh nặng với tôi. Nhưng vợ tôi chỉ biết làm nông, hơn nữa nàng cũng mới chỉ tốt nghiệp THCS, làm sao kiếm được việc gì ra hồn? Nhưng vài tuần trước, không ngờ cô ấy lại nói cho tôi biết cô ấy đã tìm được việc làm. Cho nên tôi rất ngạc nhiên hỏi lại cô ấy công tác ở chỗ nào. Cô ấy nói là cô ấy làm tài vụ trong một nhà máy. Sau đó cô ấy bắt đầu đi làm. - Nhưng rất nhanh tôi cảm thấy công việc của vợ mình vô cùng kỳ lạ. Công việc đó không cố định, hơn nữa còn phải thường xuyên tăng ca đến đêm, có đôi khi thậm chí gà vừa mới gáy thì cô ấy đã phải đi làm. Điều kỳ lạ là khi cô ấy trở về, tôi còn ngửi được trên mùi cô ấy mùi tanh của máu. Điều này làm tôi rất bất an. Cô ấy làm tài vụ cơ mà? Làm sao lại có mùi máu trên người của cô ấy chứ? Nhưng khi ta hỏi cô ấy thì cô ấy trả lời với vẻ ấp úng. Hơn nữ mấy ngày sau đó tôi còn phát hiện cô ấy trốn vào trong WC để nói chuyện điện thoại. Lúc đó sắc mặt của cô ấy rất xấu. - Đại khái khoảng hai tuần trước, tôi không dằn được lòng hiếu kì, nên tôi thừa dịp ngày đó được nghỉ bèn lén theo dõi cô ấy. Sau đó tôi phát hiện cô ấy đi tới ngọn núi này. Nhưng đường lên núi thì gập ghềnh, mà tôi thì lại không dám đi quá nhanh vì sợ cô ấy phát hiện ra, cuối cùng thành ra tôi bị mất dấu của cô ấy. Điều này khiến tôi càng khẳng định cô ấy đang giấu diếm tôi chuyện gì đó. Do đó khi cô ấy tan ca, tôi đã dò hỏi thử xem đã có chuyện gì xảy ra. Nhưng cô ấy lại nói là tôi không nên theo dõi cô ấy và rằng tuy cô ấy lừa dối tôi nhưng cô ấy cũng có nỗi khổ riêng. Dù tôi có thử dò hỏi bằng mọi cách thì cô ấy vẫn không trả lời. Sau này tôi không cho cô ấy đi làm nữa, nhưng cô ấy lại nói là nếu không đi làm thì cô ấy không được nhận lương. Nhưng tôi cứ cảm thấy hình như cô ấy không hề nói thật. Có vẻ như vì một nguyên nhân nào đó cô ấy không thể không đi tới đó. Tôi định tiếp tục theo dõi cô ấy nhưng ngặt nỗi dạo này đơn vị mà tôi công tác thường xuyên yêu cầu tăng ca, khiến tôi không có thời gian để mắt đến cô ấy. - Sau đó, khoảng ba ngày trước khi tôi về nhà, tôi phát hiện nàng còn chưa trở về. Tôi lúc ấy gọi cho nàng một cuộc điện thoại. Nàng nói nàng tạm thời phải ở bên ngoài một thời gian và dặn tôi phải chăm sóc con gái của chúng tôi và rằng tôi không nên tìm nàng nữa. Sau này tôi gọi cho cô ấy mấy cú điện thoại nhưng cô ấy lại tắt máy. Ba ngày trước, cũng chính là khi mà Kỷ Nhất Chu “làm xong” « thứ đó »! - Đêm qua, cô ấy gọi điện thoại cho tôi. Cô ấy nói cần phải tìm một người đàn ông tên là ‘Kỷ Nhất Chu’. Nàng chỉ nhắc với tôi cái tên này thôi. Hôm nay khi tôi lên núi, tôi vô tình tìm thấy di động của cô ấy. Nhưng điện thoại của cô ấy đã hoàn toàn hỏng rồi, ngay cả thẻ nhớ cũng không tìm được, do đó tôi không cách nào liên hệ được với cô ấy. «Hầu tước» sau khi nghe Lý Tín Lăng kể lại mọi chuyện bèn trầm ngâm một hồi giống như kịch bản mô tả. Sau đó y mới lên tiếng: - Như vậy nếu muốn tìm được vợ mình thì anh cần phải tìm được anh trai tôi đúng không? - Phải. Tình trạng của anh trai anh và vợ tôi có một chút giống nhau. Hai người đó đều đi tới ngọn núi này. Nếu không phải như thế thì có lẽ chúng ta cũng sẽ không gặp nhau. Hiện tại, tôi rất lo cho vợ mình, nhưng với tình hình này tôi không dám chắc có thể báo cảnh sát được hay không nữa. Tình cảnh lúc này vô cùng khó hiểu. Hiển nhiên, Kỷ Nhất Chu và « vợ » của Lý Tín Lăng -- Dương Xuân Hoa chắc chắn có gặp nhau. Dương Xuân Hoa nói cô ấy tìm được công việc. Có lẽ khi cô ấy lên núi, cô ấy mới gặp mặt Kỷ Nhất Chu. Từ nội dung của cú điện thoại có thể đoán được cô ấy cảm nhận được sinh mạng của mình bị uy hiếp, mà người khiến cô ấy có cảm giác đó là Kỷ Nhất Chu. Cũng vì thế mà nàng mới hy vọng có thể tìm được Kỷ Nhất Chu, thế nhưng Kỷ Nhất Chu đã bốc hơi khỏi nhân gian rồi. Tình hình trước mắt là vậy. Trước mắt, Dương Xuân Hoa rất có khả năng đã chết. Có lẽ nàng cùng đang ở cùng một “nơi”với Kỷ Nhất Chu. Thế nhưng đó là chỗ nào thì không biết. Manh mối duy nhất có lẽ là ngọn núi này. Thế nhưng bọn họ đã tìm kiếm rất lâu rồi mà chưa thu hoạch được gì. - Trước kia anh đi theo vợ anh tới chỗ nào? - Tới chân núi. Cô ấy lúc đấy đi quá nhanh khiến tôi một hồi bị cô ấy cắt đuôi luôn. Rõ ràng là kịch bản cắt đứt khả năng khoanh vùng của bọn họ. Ngọn núi này thật sự quá rộng. Dựa vào đường thời gian để suy đoán thì hai người Kỷ Nhất Chu và Dương Xuân Hoa thì tuy rằng thời gian một người trốn tăng ca và một người tìm được “công tác” chưa chắc đã hoàn toàn trùng khớp với nhau nhưng rõ ràng là rất gần nhau. Hai người đều tới ngọn núi này, mà rõ ràng hai người cũng có gặp nhau. Hai tuần trước, Kỷ Nhất Chu nhốt mình ở nhà một cách khó hiểu để làm chuyện gì đó. Cũng cùng thời gian, Dương Xuân Hoa có phải cũng ở cạnh hắn hay không? Nhưng trong đoạn mở đầu rõ ràng không thấy xuất hiện bóng dáng của Dương Xuân Hoa. Đúng lúc này trong đầu của Diệp Tưởng loé lên một đạo linh quang. Đợi đã...... Thật ra còn một khả năng. Lúc ấy trong đoạn mở đầu, Kỷ Nhất Chu giống như nổi điên cầm búa đập thứ gì đó, mà trên búa có dính máu. Khi hắn đập điện thoại thì sau lưng hắn trồi lên một bóng đen. Bóng đen kia...... Có khi nào là Dương Xuân Hoa không?