Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 274 : Tập trung

So với ngày hôm qua, bọn họ phải tốn nhiều thời gian hơn để tới khu Tân Bắc mở rộng. Lúc này Diệp Tưởng vừa xuống xe thì đã cảm thấy được cái lạnh kinh người bủa vây lấy hắn. Gió bấc thổi tới táp vào mặt hắn, khiến mặt hắn cảm thấy rất rát và khó chịu. Cũng may mà trong hiện thực, Diệp Tưởng cũng sống ở thành phố Thượng Hải, mùa đông thực sự rất lạnh nên hắn cũng đã quen với cái lạnh rồi. - Phù...... Lạnh quá! Shirley nói: - Còn may là mặc đủ ấm, chứ nếu không đúng thật em sẽ chịu không được. Nàng vừa nói xong thì chỉ cần dùng mắt là có thể thấy được hơi thở từ miệng của nàng một cách rõ ràng giống như sương mù. Không khí nơi này lạnh thế nào cũng có thể thấy được. Khi ngẩng đầu lên nhìn thì bọn họ phát hiện bầu trời bị một màn sương mù dày đặc che kín. Ánh mặt trời chiếu qua được màn sương ấy để xuống tới nhân gian cũng chỉ còn là một ánh sáng lờ mờ. - Nghe dự báo thời tiết nói vài ngày có thể sẽ có tuyết rơi. Khi đó, giao thông sẽ càng khó khăn hơn bây giờ. Khi nói chuyện, Mạc Niệm Sinh thỉnh thoảng chú ý tới phía dưới của hắn. Có vẻ như vì ánh nắng quá yếu ớt nên bóng của hắn mờ hơn mọi khi rất nhiều. Điều này với “Ảnh pháp sư” hắn mà nói là một điều rất bất lợi. - Chúng ta phải làm sao đây? Lộ Nhã dùng tay che miệng nói: - Tới nhà của anh trai Nhất Hàng à? Hay là tới nơi công tác của anh ấy? - Hai chỗ đó không cần đi nữa. Mình đã liên lạc với chủ nhà và đồng nghiệp của anh ấy rồi, nhưng vẫn không tìm được anh mình đang ở chỗ nào. «Hầu tước» chỉ vào những dãy núi lổn ngổn phía xa xa: - Trước mắt, mình tính dựa vào những manh mối hiện có đi vào núi để điều tra thử. Ngày hôm qua, trên ngọn núi kia « Hầu tước » có một cảm ứng như có như không. Hơn nữa, lúc ấy y còn phát hiện ra một con heo bệnh trong bao tải. Chuyện đó khiến y rất để ý. Chỉ là trùng hợp thôi sao? Y cũng không nghĩ như vậy. Chỉ là y ngại nếu cứ tiếp tục truy cứu sẽ trái ngược với logic trong hành vi của nhân vật, do đó y không tiếp tục đào sâu. - Đi lên núi sao..... Lộ Nhã nhìn những ngọn núi rồi nói tiếp: - Vậy cũng được. Trước mắt đang là giai đoạn kịch bản bị bỏ trống, nên theo lý sẽ không phát sinh những tình huống nguy hiểm. Bọn họ lúc này đành phải đi một bước tính một bước. Cho dù ai nấy đều đã đọc xong kịch bản của màn thứ bốn, nhưng trước mắt mọi chuyện đang rất khó hiểu. Trên ngọn núi kia, bọn họ sẽ chính thức gặp mặt người của hai rạp chiếu phim còn lại. Năm người cứ như vậy đi thẳng lên núi. Hôm nay đã là lần thứ hai bọn họ đi tới ngọn núi này. Chắc chắn có một bí mật nào đó đang được che dấu ở ngọn núi này, thế nhưng đó là bí mật gì thì không ai đoán ra được. Diệp Tưởng cũng chú ý tới việc lúc này phía trước mặt hắn là «Hầu tước» cùng Shirley, sau có Mạc Niệm Sinh và Lộ Nhã. Bốn người có ý gì thì bọc hắn ở giữa? Để tiện giám thị? Hay bảo hộ? Hoặc là cả hai việc trên? Nhưng có một điều có thể khẳng định trận hình này chắc chắn là do «Hầu tước» sắp đặt. Cho dù nguy hiểm đến từ bất cứ một phương hướng nào, «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19 đều có thể đỡ cho hắn. Chẳng lẽ «Hầu tước» đã chấp nhận hắn sau bài kiểm tra hôm qua nên y mới quyết định trả giá đắt như vậy để bảo vệ hắn? Diệp Tưởng cũng không biết được «Hầu tước» cũng có mục đích khác khi kiểm tra hắn tôi hôm qua. Tuy rằng y đã tính không tiếc phải trả giá đắt bảo vệ cho Diệp Tưởng hắn, nhưng nếu ngay từ đầu đã hạ lệnh như vậy thì nhất định sẽ khiến người ta sinh nghi, do đó « Hầu tước » mới phải an bài kỳ kiểm tra vào ngày hôm qua. Diệp Tưởng hắn cũng đã sống sót một cách thuận lợi, tuy rằng Diệp Tưởng thực tế cũng chưa gặp phải nguy hiểm trí mạng gì, nhưng ít ra hắn vẫn còn sống sót cũng là sự thật. Tiếp đó, việc sắp xếp một trận hình để bảo vệ Diệp Tưởng sẽ không làm lộ ra việc y cực kỳ coi trọng Diệp Tưởng. Bắt nguồn từ tin tức nội gián tầng 10 truyền lại, cho hắn biết chi tiết về Diệp Tưởng. Phải biết rằng, Diệp Tưởng còn chưa thể chủ động sử dụng ra gông bắt quỷ. Cho dù hắn có khẳng định hắn có được năng lực này, thì « Hầu tước » cũng chưa có lý do có thể tin ngay được. Nếu y làm vậy mà bên cạnh của y có kẻ nào đó làm nội gián, thì kẻ đó có thể sử dụng tư duy đối nghịch để suy ra ngày đó khi Mộc Lam công bố tin tức về Diệp Tưởng trước mặt đám người « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 10, có kẻ nào đó đã truyền lại tin tức này cho «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19. Sắp xếp như thế có thể nói là cẩn thận lắm rồi. Đối với «Hầu tước» thì chuyện bị « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 10 gài vào gian tế là chuyện vô cùng quan trọng, không thể nào sơ sẩy được. Đương nhiên, «Hầu tước» sắp xếp thế nào thì Diệp Tưởng hoàn toàn không biết. Nhưng có được sự bảo vệ của đám người « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 19 thì hắn lúc này đã thực sự có được năng lực giữ mạng của chính mình. Bây giờ hắn mới thực sự có được hy vọng sống sót. Hiện tại, hắn chỉ hy vọng có thể sử dụng được gông bắt quỷ trong bộ phim kinh dị này mà thôi. Hắn lúc này chỉ còn có 1000 tấm vé chuộc cái chết. Số tiền này do Phương Lãnh và Vũ Phàm chung tay giúp đỡ hắn. Thật ra nếu hắn bán hoặc cho người khác thuê vật bị nguyền rủa mà hắn lấy được trong [ Trở về ] thì hắn cũng sẽ thu được rất nhiều vé chuộc cái chết. Thế nhưng vì để cho người phụ nữ mà hắn yêu có hy vọng sống sót, hắn không chút do dự đưa nó cho Ôn Vũ Phàm. Diệp Tưởng cũng không hối hận khi làm vậy, cho dù đến nay Ôn Vũ Phàm cũng đưa từng đáp lại tình cảm của hắn. Mấy ngọn núi quanh đây có vẻ rất hoang vu. Do quanh đây có xây dựng mấy nhà máy cho nên đã chẳng còn nhìn thấy được mấy ruộng lúa của người nông dân nữa. Mà bởi vì thời tiết quá lạnh nên trên đường có rất ít người qua lại. Bởi vì không gian quá yên ắng nên Diệp Tưởng cũng cảm thấy trong lòng thấp thỏm không yên. Nếu không phải bên cạnh hắn có mấy vị diễn viên « trâu bò » của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19, chỉ e thật sự hắn rất khó kiềm chế được sự sợ hãi trong lòng. Lúc này hắn dùng di động để điều tra bản đồ của vùng này. Khu Tân Bắc mở rộng trước mắt cũng chỉ có mấy khu công nghiệp. Thôn xóm gần đây nhất cũng phải cách đây ba, bốn cây số. Như vậy, con heo bệnh mà ngày hôm qua họ nhìn thấy có lẽ là do người dân của thôn xóm cố tình bỏ lại ở đây! Diệp Tưởng mơ hồ cảm thấy một điều bất hợp lý. Nói lại thì vì sao bọn họ phải đi xa như vậy chỉ để vứt một con heo bệnh? Cứ vất đại nó vào trong sông suối hoặc là tìm một nơi vắng vẻ nào đó mà vứt không phải hơn sao? Hơn nữa, nơi mà ngày hôm qua bọn họ phát hiện ra con heo bệnh đã là một nơi nằm khá cao trên sườn núi. Bỏ một con heo bệnh mà phải tốn công leo cao đến thế sao? Điều này làm cho Diệp Tưởng đột nhiên ý thức được, chẳng lẽ con heo bệnh kia thật sự có liên quan đến bộ phim kinh dị lần này sao? Hắn không thể không nhớ tới lúc trước khi hắn và «Hầu tước» cùng nhau chụp ảnh con heo bệnh để đăng tải lên weibo. Chẳng lẽ lúc ấy «Hầu tước» cũng đã suy nghĩ tới chuyện này? Nghĩ đến đây, Diệp Tưởng đột nhiên cảm thấy mình quá chậm hiểu. Thế nhưng nếu nói con heo bệnh đó có liên quan đến tình tiết của bộ phim này vậy thì quan hệ đó là như thế nào? Chẳng lẽ trên núi có một hộ gia đình làm nông nào đó sống ẩn dật sao? Hoặc là có người mở một trại nuôi heo ở trên núi? Thế nhưng hắn lại cảm thấy suy luận này không được hợp lý cho lắm. Đường đi lên núi gập ghềnh như vậy quả thực không tiện chút nào cho việc vận chuyển thức ăn chăn nuôi hoặc là việc chuyển thịt heo sau khi đã giết mổ tới bán trong nội thành. Hơn nữa, quan trọng hơn là.....Cho dù có người mở một trại nuôi heo đi chăng nữa thì hắn cũng chưa nghĩ ra được nó có liên hệ thế nào với tình tiết cả? Không thể nào trong bộ phim này xuất hiện cảnh vong hồn của con heo sau khi bị giết xuất hiện quấy phá mọi người chứ? Nếu vậy thì tên phim gọi là [ Tiêu bản trư ma] có phải hợp lý hơn nhiều không? Đột nhiên suy nghĩ của Diệp Tưởng thoáng động. Hắn nghĩ ra một khả năng khác. Con heo kia có thật là do nhiễm bệnh nên mới bốc mùi thế không? Có khi nào......nó bị như vậy là do dính phải một loại nguyền rủa nào đó không? Thí dụ như một gia đình sống bằng nghề nông nào đó sống trên ngọn núi này vì một nguyên nhân nào đó mà bị nguyền rủa khiến cho đám gà vịt, thậm chí cả đám lợn mà họ nuôi dưỡng lăn quay ra chết sạch. Cuối cùng gia đình nọ không thể nào không đem xác heo chết vứt ở một nơi nào đó trên núi...... Suy luận như vậy cũng có thể tạm chấp nhận. Nếu nói vậy thì bọn họ cần phải tiếp tục điều tra tìm kiếm ngọn núi này. Thế nhưng diện tích của ngọn núi này quá lớn, chỉ có mấy người bọn họ chẳng biết phải kiếm đến đời nào mới tìm ra được manh môi đây? Trước mắt, họ chỉ có thể dựa theo tiến trình của kịch bản từng bước từng bước điều tra ra chân tướng. Ai cũng hy vọng trước khi xuất hiện tình trạng thương vong trên diện rộng, bọn họ có thể điều tra ra chân tướng. Nhưng Diệp Tưởng cũng biết cho dù «Hầu tước» cũng nhìn ra được chuyện con lợn chết này có vẻ rất mất tự nhiên, nhưng nói cho cùng bọn họ cũng không phải là thần thám trong loạt truyện về « Thám tử lừng danh Conan », chỉ cần dựa vào mấy hiện tượng bất thường mà họ có thể kết nối chúng lại với nhau sau đó dùng tư duy logic để đưa ra được suy đoán. Trong hiện thực không thể có chuyện nào xảy ra theo một mô tuýp và logic nào đó có sẵn. Chắc chắn sẽ phát sinh chuyện gì đó ngoài ý muốn. Do đó chuyện về con lợn chết và chuyện Kỷ Nhất Chu mất tích nếu nói một cách nghiêm khắc không thể nhìn ra bất cứ mối liên hệ nào cả. Chung quy lại thì bọn họ cũng chỉ suy luận ra được điều này từ những gì tai nghe mắt thấy. Cũng có thể là một số tài xe lái xe tải vận chuyển heo sau khi phát hiện ra có heo bệnh bèn vứt bỏ nó lại trên núi, hoặc là có thể có một trại chăn nuôi heo « ma » chưa đăng ký hoạt động với địa phương, hoặc là thậm chí có một số người vì tránh cho dịch bệnh tiếp tục lây lan bèn cố ý vứt bỏ con heo bệnh ở nơi ít người qua lại. Trước mắt bởi vì chưa thể tìm ra mối liên hệ giữa hai chuyện này, nên nếu chỉ vì vậy mà đi tới ba cây số tới thôn xóm gần đây để hỏi xem có phải đã có người vứt bỏ heo bệnh ở đây không sẽ có khả năng gây ra NG, mà tỷ lệ cũng không thấp chút nào. «Hầu tước» là nhân vật chính nên thù lao danh nghĩa cũng phải hơn 1000 tấm, nếu xảy ra NG thì ít nhất y cũng phải mất đến hơn 3000 tấm vé chuộc cái chết! Đó không phải là một con số nhỏ, huống chi rất có thể y còn phải trả nhiều hơn con số 3000 này! Diệp Tưởng đột nhiên hiểu ra «Hầu tước» đăng tải chuyện này lên weibo là vì y hy vọng có người có thể cung cấp một số manh mối nhất định, cho dù có thể sẽ xuất hiện những tình huống kỳ quái, nhưng ít ra « Hầu tước » có thể điều tra từ đó. Đương nhiên, cho dù không thu hoạch được gì nhưng lần này tiếp tục lên núi thì bọn họ có thể sẽ có phát hiện mới, đến lúc đó triển khai hành động cũng không muộn. Nói một hồi năm người đi lên núi. «Hầu tước» đương nhiên có thể dựa theo khí tức tử vong phát ra từ người con heo bệnh để tìm ra nó. Cảm ứng với tử vong của linh môi sư vô cùng nhạy, không riêng gì với con người mà kể cả động vật cũng vậy. Cho nên trong [ Con đường vong hồn ], Miyazaki Meiko mới có thể tìm ra đầu của Lâm Quảng Hải. Trong lúc lên núi, «Hầu tước» mở linh giác, đồng thời đám người bên cạnh cũng chuẩn bị sẵn sàng. Mạc Niệm Sinh chú ý thấy trong bóng cây um tùm trên ngọn núi này, cái bóng của y càng lúc càng nhạt, nhưng chuyện này là chuyện khó tránh. Tuy rằng trong đoạn tiếp theo của kịch bản cũng không có gì nguy hiểm, nhưng bọn họ rõ ràng sẽ không hoàn toàn diễn theo những gì mà kịch bản yêu cầu. Bọn họ nhất định phải thăm dò này khu vực còn chưa biết tên này để tim xem trong nó đang ẩn giấu càn khôn gì. Khi đi được một đoạn, «Hầu tước» rốt cuộc đã có cảm ứng. Nhưng y không phải cảm ứng được con heo chết kia mà là...... Khí tức của người sống. Vì thế, y liền đi tới chỗ đó. Diệp Tưởng cũng lập tức bám theo. Ngay sau đây hắn có thể được gặp diễn viên của hai rạp chiếu phim kia rồi. Rất nhanh, ở trong bóng cây rậm rạp ở phái trước xuất hiện một bóng người. Người đó lúc này đang cầm một điếu thuốc hút phì phèo. Y là một người đàn ông đeo kính, thoạt nhìn khoảng hơn 30 tuổi. Người đó chính là Lý Tín Lăng! Lý Tín Lăng lúc này cũng chú ý tới đám người của «Hầu tước ». Rốt cuộc......bọn họ đã gặp nhau!