Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 272 : Ân U Liên ma quái

Hôm sau. Sau khi tỉnh lại, Diệp Tưởng vội vàng đọc kịch bản của màn thứ bốn. Sau khi đọc xong kịch bản màn thứ bốn, hắn cảm thấy bộ phim này càng lúc càng ma quái. Phải nói là tình tiết hoàn toàn trái ngược với những gì mà hắn dự đoán, hơn nữa bọn họ sẽ gặp diễn viên của hai rạp chiếu phim còn lại trong hôm nay. Khi Diệp Tưởng và «Hầu tước» đi đến căn tin thì họ đã nhìn thấy nàng đứng ngay ở cửa. - Nhất Hàng! Shirley lập tức đi tới rồi hỏi: - Các anh không sao chứ? Hôm qua em nghe nói các anh đập vỡ kính thuỷ tinh trong phòng tắm. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Diệp Tưởng vội vàng nói: - Văn Âm, chuyện là thế này..... Tuấn Hà? Diệp Tưởng nhìn thấy « Ảnh pháp sư » Mạc Niệm Sinh và Lộ Nhã đi tới. Nhưng quầng thâm ở dưới mắt của hai người rất sậm màu, hơn nữa bộ dạng của họ khi đi đường có vẻ như hết hơi vậy. Diệp Tưởng vội vàng hỏi: - Các cậu sao thế? Thức đêm à? Mạc Niệm Sinh quay đầu nhìn Diệp Tưởng rồi nói: - À, Tử Vinh! Nhất Hàng và Văn Âm cũng ở đây sao. Không có gì! Đêm qua mình mơ phải một giấc mơ quái dị! Kết quả là mình bật dậy lúc nửa đêm, sau đó dù có cố thế nào thì mình cũng không ngủ lại được. Lộ Nhã nói: - Mình cũng vậy! Đêm qua tự nhiên mình lại mơ thấy ác mộng. Hơn nữa cơn ác mộng đó rất ma quái và rất chân thực, giống như đó không phải là giấc mơ vậy. - Cậu có ý gì? «Hầu tước» lập tức đi đến trước mặt hai người rồi truy hỏi: - Các cậu mơ thấy cái gì? - Hả? Lộ Nhã nhìn « Hầu tước » với vẻ “ngạc nhiên” rồi nói: - Ác mộng có cái gì đáng để nhắc tới chứ. Mình không muốn nghĩ đến nó nữa. - Em cứ nói đi. Mạc Niệm Sinh nói: - Anh muốn xem xem đó có phải là giấc mơ li kì mà anh đã mơ thấy hay không. - À...... Lộ Nhã nhìn quanh rồi nói: - Vậy đi vào trong rồi hẵng nói. Đứng ở cửa thế này cũng không hay lắm. Sau khi đi vào căng tin, mọi người dùng phiếu ăn để lấy điểm tâm sáng, sau đó năm người tập trung lại. Đúng lúc này, Diệp Tưởng nhìn thấy Ân U Liên giống như u linh ngồi ở một góc của căng tin. Nàng vẫn đang cầm di động. Không biết nàng đang xem cái gì. Trên người nàng vẫn mặc chiếc áo lông giống như hôm qua. Cho dù đang là ban ngày ban mặt nhưng khi nhìn thấy nàng, hắn cứ có cảm giác như nàng là ma xó vậy. Diệp Tưởng càng ngày càng cảm thấy cô gái này phải đóng vai nữ quỷ trong phim kinh dị mới đúng. Nàng tuyệt đối giống quỷ hơn cả quỷ thật. Sau khi điểm tâm được đưa lên, Lộ Nhã ngồi xuống. Trên bàn bầy mấy bát cháo thịt bốc lên mùi thơm nghi ngút, khiến cho ngón trỏ của người ta giật giật*. (*Đoạn này dùng cách miêu tả của Kim Dung khi nói về Hồng Thất Công lúc ăn được mấy món ăn do Hoàng Dung nấu.) - Chuyện ác mộng là thế nào? «Hầu tước» tiếp tục truy hỏi: - Cậu kể rõ chi tiết hơn được không? - Sao cậu có vẻ nghiêm túc vậy Nhất Hàng? Mạc Niệm Sinh cười cười: - Được rồi, Lộ Nhã! Em nói cho cậu ấy biết đi! Nói lại thì em cũng chưa kể cho anh xem em mơ thấy cái gì? Chẳng lẽ em thấy quỷ sao? Khi Mạc Niệm Sinh nói xong câu này, tay của Lộ Nhã run lên làm chiếc thía rơi vào trong bát cháo. - Em làm sao vậy? Mạc Niệm Sinh vội vàng hỏi. - Không, không sao? Lộ Nhã trừng mắt nhìn hắn một cái rồi nói: - Chuyện tốt ở đâu không nói, đang yên đang lành anh lại nói với em ma với chả quỷ! Đêm qua, khi em vừa thiếp đi thì trong giấc mơ, em nghe được có người đang gõ cửa phòng em! Khi em định ra mở cửa thì bỗng nhiên lúc em quay đầu lại, em nhìn thấy một người đàn ông rất đáng sợ đứng ở phía sau em. Y nói ‘Rất nhanh sẽ đến, sẽ mang cô đi’...... Nàng vừa nói xong thì Diệp Tưởng lập tức dựa theo kịch bản yêu cầu hít một hơi lạnh, sau đó hắn mở to hai mắt. Hắn cảm thấy lần này dù hắn có diễn hơi khoa trương một chút nhưng cũng chẳng có gì đáng ngại vì thực sự chuyện này rất ly kỳ. Ngoài hắn ra thì Shirley và Mạc Niệm Sinh cũng tỏ ra ngạc nhiên. Mạc Niệm Sinh nhìn Lộ Nhã rồi nói: - Không phải tối qua em nghe lén anh nói mơ đó chứ? Sao giấc mơ của em lại giống anh đến thế ? - Sao? Anh cũng mơ thấy như vậy à? - Không thể nào! Shirley cũng tỏ ra lo sợ: - Mình, mình cũng mơ thấy giống như vậy? Không thể nào! - Em cũng mơ thấy giấc mơ này à? «Hầu tước» lập tức nhìn Shirley rồi hỏi: - Tất cả chúng ta có cùng một giấc mơ sao? Lúc này, Ân U Liên gập điện thoại lại, sau đó đưa mắt nhìn về phía bọn họ. Cặp mắt của nàng không hề có chút sinh khí nào cả. Giống như đó là cặp mắt của một người đã chết vậy. Ánh mắt của nàng lúc này lại tập trung trên người của Diệp Tưởng. Mặt của Ân U Liên bị mái tóc che đi phân nửa nên không ai biết sắc mặt của nàng lúc này thế nào. - Cậu biết chuyện gì đó đúng không Nhất Hàng? Mau nói cho bọn mình biết đi! Mạc Niệm Sinh truy hỏi : - Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong cảnh này, do năm người mơ chung một giấc mơ, khiến cho bọn họ không thể nào không liên thủ để giải quyết chuyện này. Tình tiết cũng vì thế mà được khởi động. Mạc Niệm Sinh lúc này còn định nói gì nhưng bỗng nhiên hắn nhướng mày! Hiện tại hắn cảm ứng được trong thế giới của [ Con đường vong hồn ], Miyazaki Meiko đang gặp nguy hiểm [ hai bộ phim kinh dị này chiếc gần như sát giờ nhau ], hắn bèn lập tức vận dụng quỷ ảnh phân thân trong thế giới của [ Con đường vong hồn]! Trong thế giới của [ Con đường vong hồn ], ở trong đoạn hành lang bên trong khách sạn, Miyazaki Meiko thiếu chút nữa bị kéo vào trong con đường vong hồn. Ở thời khắc chỉ mành treo chuông đó, quỷ ảnh phân thân do Mạc Niệm Sinh hiện thân và cứu nàng một mạng. Đương nhiên, cho dù ở trong một thế giới khác, nhưng nếu Mạc Niệm Sinh sử dụng quỷ ảnh, hắn cũng vẫn phải trả vé chuộc cái chết. Hắn vốn tưởng rằng, lần đầu tiên hắn sử dụng vé chuộc cái chết sẽ là vào tối hôm qua, nhưng bởi vì «Hầu tước» có vẻ như muốn thử tài của Diệp Tưởng, cho nên hắn cũng không đi. Nhưng dù sao có thể cứu được Meiko khiến hắn cũng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lập tức, hắn cũng cảm thấy bất an vô vùng. Trong [ Con đường vong hồn ], Nam Cung Tiểu Tăng luôn ở bên cạnh Meiko kia mà! Sao nàng lại gặp chuyện không may được! Hắn đã từng dặn dò Tiểu Tăng phải dốc sức bảo vệ Meiko. - Làm sao vậy, Tuấn Hà! Sao anh không nói gì? Lộ Nhã vội vàng lay tay của Mạc Niệm Sinh. - À...... Không, không có gì. Mạc Niệm Sinh vội vàng nói: - Anh đang suy nghĩ chút chuyện. Lúc này, trong kịch bản bỗng nhiên xuất hiện một tin tức do «Hầu tước» gửi tới. - Cậu vừa sử dụng quỷ ảnh . Mạc Niệm Sinh biết hắn có thể giấu diếm bất cứ ai chứ không thể nào giấu được «Hầu tước». Vì thế hắn báo cáo một cách thành khẩn chuyện này. - Thưa «Hầu tước»! Thuộc hạ có lưu lại trong bóng của Meiko một quỷ ảnh phân thân, dùng để bảo vệ Meiko ở thời khắc nguy hiểm. Meiko là người vô cùng quan trọng với «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19 chúng ta. Đương nhiên hắn cũng biết, hắn có lòng riêng khi làm như vậy. «Hầu tước» chắc chắn cũng biết chuyện này. May mà «Hầu tước» cũng không có trách cứ hắn. Y chỉ gửi lại một tin tức: - Cậu là một thành viên có sức chiến đấu quan trọng của rạp chiếu phim, do đó cậu không thể phân tán một cách tuỳ tiện quỷ ảnh được. Lần này có liên quan tới cuốn sổ tay của Nitemare nên tôi cũng không truy cứu. Nhưng cậu nhớ lần sau không được phép lấy lý do như vậy nữa. «Hầu tước» tuy rằng nói với giọng rất ôn hoà, nhưng người quen thuộc với tính cách của « Hầu tước » như Mạc Niệm Sinh biết rõ « Hầu tước » đang âm thầm cảnh cáo hắn. «Hầu tước» nói “Lần sau không được lấy lý do này nữa” thì thực sự “không được lấy lý do này vào lần sau”. Nếu đổi lại lúc bình thường thì việc bản thân Mạc Niệm Sinh biết mình đã phải tham gia phim kinh dị mà còn phân tán sức chiến đấu thật sự có khả năng ảnh hưởng đến bộ phim kinh dị mà hắn đang đóng. Chẳng qua bởi vì trong [ Con đường vong hồn ] đang diễn ra cuộc tranh đoạt quyển sổ tay của Nitemare. Sự việc lần này vô cùng quan trọng do đó «Hầu tước» mới không nói gì thêm. Đương nhiên, Mạc Niệm Sinh cũng biết chuyện này nhất định sẽ khiến địa vị hắn sẽ sụt giảm trong lòng của «Hầu tước». Riêng điểm quá coi trọng tình cảm cá nhân có thể khiến «Hầu tước» sẽ phải suy nghĩ lại cách bài binh bố trận trong trận chiến với trận doanh Đoạ Tinh sau này. Nhưng vì Meiko, Mạc Niệm Sinh cũng không ngại phải trả giá. Đoạn tình tiết này tạm lược bỏ. Trước mắt «Hầu tước» cũng không biết được quyển sổ tay của Nitemare đang thuộc về phe nào. Tuy rằng Jack có được chiếc di động có thể liên lạc vượt không gian, nhưng nếu hắn sử dụng trong phim kinh dị có thể sẽ gây ra ng. Cho nên, phải đợi đóng xong bộ phim này rồi trở về rạp chiếu phim thì « Hầu tước » mới có thể biết được. Tiếp đó «Hầu tước» đem kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra hôm qua cho mọi người biết. - Sao lại như vậy...... - Khó tin quá..... - Sao nghe giống truyện ma vậy...... Mạc Niệm Sinh thì tỏ ra « khó tin »: - Nếu vậy thì theo cách nói của Nhất Hàng cậu, người mà bọn mình nhìn thấy trong giấc mơ là anh trai của cậu sao? Chuyện này sao có vẻ hoang đường thế nhỉ? Mình còn chưa một lần nhìn thấy anh trai cậu mà! - Phải đấy! Lộ Nhã nói: - Chuyện này không thể nào xảy ra được! - Không thể? Các cậu thật sư cho rằng không thể sao? Bỗng nhiên, một âm thanh lạnh lẽo truyền đến. Mọi người bỗng nhiên cảm thấy nhiệt độ không khí giảm xuống một cách rõ rệt! Khi họ quay đầu nhìn lại thì thấy Ân U Liên đứng đó. Này này..... Diệp Tưởng không khỏi nghĩ: « Trong kịch bản cô ra mặt muộn hơn một chút cơ mà! Hơn nữa lời thoại của cô có phải như vậy đâu? » Khuôn mặt của Ân U Liên khi nhìn ở khoảng cách gần có vẻ rất ma quái, nếu nhìn kỹ thì sắc mặt của nàng còn tái nhợt như bệnh lâu ngày vậy. Diệp Tưởng vô thức tránh đi. Hắn không muốn tiếp xúc quá gần với cô gái này. Cô gái này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Nếu không phải hắn nhìn thấy nàng trên tấm áp phích thì Diệp Tưởng tuyệt đối sẽ nghi ngờ nàng chính là quỷ hồn. - Ân U Liên! Cậu làm mình hết hồn đấy! Shirley che ngực rồi nói: - Cậu phát ra chút tiếng động khi đi lại có được không vậy? Shirley đồng thời gửi cho nàng một tin tức: - Cô có ý gì? Còn chưa tới lượt cô ra mặt kia mà? Hơn nữa lời thoại của cô là sao vậy? Đừng cho tuỳ tiện thêm lời thoại có được không? Shirley vô cùng đau đầu với người phụ nữ này. Nhưng nàng biết tính cách của cô ta ra sao. Cô ta là người không thể dùng lẽ thường để hình dung. Hơn nữa ai có thể tin được cô ta thật ra chỉ là diễn viên mới? Cho tới bây giờ, cô ta cũng chỉ mới đóng qua bốn bộ phim kinh dị [ kể cả bộ phim này]. Cô ta cũng khá giống với người trong lần thứ năm đóng phim được « mời » vào đóng phim kinh dị khó như Diệp Tưởng. Lẽ ra một diễn viên mới như cô ta phải biết nghe theo lời dặn dò của tiền bối, phối hợp diễn xuất với bọn họ, thế mà cô ta thường xuyên tuỳ tiện thêm lời thoại cho mình. Chẳng may ng thì sao? Nhưng Ân U Liên lại có vẻ như chỉ biết làm theo ý mình. Nàng ta lại tiếp tục nói ra lời thoại do chính nàng ta nghĩ ra: - Trên đời có rất nhiều hiện tượng khác thường không thể giải thích bằng các lý luận khoa học. Con người quá kiêu căng và ngạo mạn. Khi đối mặt với những hiện tượng mà họ không thể giải thích được, bọn họ chỉ biết gán cho nó cái gọi là « không thể nào ». Shirley đưa mắt nhìn «Hầu tước». Ý của nàng định hỏi y xem có cần khiến cô ta im miệng không. Lỡ may mấy lời lải nhải của cô ta gây ra NG thì sao? Bọn họ sẽ phải đóng lại cảnh hôm qua. Lúc này, Ân U Liên bỗng nhiên đưa mắt nhìn Diệp Tưởng. Diệp Tưởng cũng để ý tới ánh mắt giấu sau mái tóc của nàng mà trong lòng lấy làm sợ hãi. Cô gái này...... nhìn hắn làm gì cơ chứ?