Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 270 : Rơi vào địa ngục

Căn cứ theo phán đoán của «Hầu tước» thì cho dù y có rời đi thì có đến 60% tình tiết sẽ vẫn xảy ra như trong kịch bản đã miêu tả. Mà trước mắt nếu không có ai đi hỏi han tình hình bên ngoài thì có lẽ sẽ không được hợp lý cho lắm, rất có thể còn gây ra NG. Nếu đã như vậy thì «Hầu tước» sẽ lo nhiệm vụ này. truyện copy từ . Với «Hầu tước» thì đây cũng là một dịp để « quan sát » Diệp Tưởng. Diệp Tưởng có đáng để y đặt hy vọng hay không thì còn phải quan sát thêm. Đương nhiên, nếu sự thật chứng minh bởi vì y và Diệp Tuấn Hà không có mặt ở đây mà tình tiết sẽ không diễn ra giống như trong kịch bản gốc thì cũng chẳng sao! Cũng chỉ tốn một ít vé chuộc cái chết mà thôi. Chút tiền ấy đáng để «Hầu tước» đầu tư để tìm hiểu giá trị trong tương lai của Diệp Tưởng. Hiện tại chỉ còn một mình Diệp Tưởng trong phòng tắm công cộng. Khung cảnh lúc này tối đen như mực. Cho dù có đi ra ngoài thì hắn cũng sẽ chẳng nhìn thấy gì. Nước rỉ ra từ vòi hoa sen nhỏ xuống đất. Diệp Tưởng dùng khăn tắm lau người. Trong tình hình hiện nay hắn cần phải bình tĩnh mới được. Nếu hắn vì quá lo sợ mà bỏ chạy thì «Hầu tước» nhất định sẽ vô cùng thất vọng về hắn . Nếu không có sự che chở của «Hầu tước» thì hắn sẽ không thể nào sống nổi. Phải biết rằng, trong bộ phim kinh dị khó này, chỉ khi «Hầu tước» bảo vệ hắn bằng mọi giá thì hắn mới có cơ hội sống sót. Cho nên hắn không thể khiến «Hầu tước» thất vọng! Tuy rằng hắn đã dùng khăn tắm lau qua người, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất lạnh, bởi vì lúc này cũng đang là mùa đông. Khăn mặt cũng quá nhỏ nên không thể nào lau khô toàn thân được. Diệp Tưởng phải chạy bộ tại chỗ để cơ thể nóng lên. Bởi vì hắn không có di động và đồng hồ, cho nên hắn chỉ có thể tính toán thời gian một cách đại khái. Mười phút là một khoảng thời gian không quá ngắn cũng chẳng quá dài. Mười phút sau, hắn nhất định phải quyết một trận sinh tử ở chỗ này. Mà «Hầu tước» không có ở đây nên sẽ không có ai nhắc cho hắn xem quỷ ở chỗ nào. Nếu biểu hiện của hắn khiến «Hầu tước» thất vọng thì rất có thể «Hầu tước» sẽ mặc kệ hắn, để hắn chết ở trong này. Phải biết rằng muốn cứu một quỷ sai yếu ớt như hắn , « Hầu tước » cũng sẽ phải tốn không ít công sức. Hiện tại Diệp Tưởng phải thể hiện trước mặt của «Hầu tước» năng lực của mình để « Hầu tước » quyết định xem hắn có giá trị đầu tư hay không! Diệp Tưởng cắn răng. Trước mắt hắn là người rõ ràng nhất tình hình trước mắt nguy hiểm ra sao. Lúc này, sự sợ hãi bắt đầu chiếm cứ trái tim hắn. Hai nắm tay hắn không ngừng nắm lại thành quyền sau đó thả lỏng ra. Hắn không định rời khỏi buồng tắm đứng này bởi vì nơi này khá hẹp nên nó sẽ rất có lợi cho quỷ sai tác chiến. Tuy rằng hắn cũng biết điều này trong phim kinh dị khó đã không còn quá nhiều ý nghĩa . Trong giai đoạn kịch bản bị bỏ trống, những điều mà hắn làm chỉ cần không vi phạm những điều cấm kỵ của kịch bản thì hắn sẽ không bị trừ vé chuộc cái chết. Cho nên trước mắt vé chuộc cái chết của hắn vẫn là 1800 tấm. Hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể trả hai lần thù lao danh nghĩa, tức là 1600 tấm vé chuộc cái chết. Nếu trừ thêm một lần 800 tấm nữa thì vé chuộc cái chết của hắn sẽ vượt quá dư nợ cho phép của vé chuộc cái chết. Nếu sử dụng gông bắt quỷ trong mười giây thì hắn sẽ phải trả 1600 tấm vé chuộc cái chết. Thế nhưng thời gian mười giây sử dụng gông bắt quỷ với một quỷ sai còn yếu ớt như hắn vẫn hơi ngắn. Nhưng hắn không có sự lựa chọn. «Hầu tước» là cường giả, mà hắn là kẻ yếu. Cho nên vận mệnh của hắn do «Hầu tước» quyết định và an bài. «Hầu tước» sẽ không cho hắn quyền thương thuyết. Hắn phải tìm mọi cách để sống sót trong hoàn cảnh này! Có thể sử dụng được gông bắt quỷ sao? Theo thời gian, những tiếng « tách tách » của nước nhiễu ra từ vòi hoa sen trong phong tắm yên ắng càng lúc càng trở nên đinh tai. Sự sợ hãi xâm chiếm từng góc trên người hắn. Diệp Tưởng lúc này giống như một con thú bị dồn vào chân tường. Hắn chỉ có thể dốc hết toàn lực liều một vố. Hơn nữa, hắn cũng không thể cố ý NG được vì như vậy hắn sẽ phải trả đến 8000 tấm vé chuộc cái chết. Dư nợ lúc đó sẽ lên đến 6200 tấm vé chuộc cái chết! Đây là con số mà hắn không thể nào trả hết nợ được! Diệp Tưởng hiện tại đã dần dần làm quen với bóng đêm. Mười phút chắc cũng trôi qua nhanh thôi. Bởi vì không thể xác định một cách chính xác thời gian do đó Diệp Tưởng lúc này vô cùng khẩn trương. Cũng may đây không phải là một bộ phim siêu khó chứ nếu không hắn chưa chắc có cả thời gian để phản ứng. Trong đầu hắn lúc này đang không ngừng lẩm bẩm “Gông bắt quỷ”“Gông bắt quỷ”. Hắn nghĩ tới hình dạng của hai nửa gông gỗ, đồng thời hắn lui đến góc tường rồi chú ý tới hai tấm kính thuỷ tinh ở hai bên và những chiếc “gương” hình thành do nước đọng trên mặt đất. Hai mắt hắn không ngừng quét qua những nơi có khả năng bị bỏ qua, đồng thời chuẩn bị phóng ra gông bắt quỷ bất cứ lúc nào. Diệp Tưởng lúc này đang khẩn trương đến cực hạn. Nhưng hắn cần phải đảm bảo hắn không tỏ ra quá sợ hãi vì nếu không sẽ gây ra NG. Chung quy lại thì Chu Tử Vinh không có lý do gì để quá sợ hãi như thế cả. “Tách tách”...... Những tiếng nước nhiễu lên mặt đất vang lên. Diệp Tưởng bỗng ngẩn người. Hắn cảm giác có điều gì đó bất hợp lý. Vừa nãy, tiếng “tách tách” cũng chỉ xuất hiện trong buồng tắm mà hắn đang đứng. Thế nhưng lúc này hắn đang dán mình vào góc tường, phía dưới vòi hoa sen. Nước chắn chắn phải nhỏ lên tóc hắn mới phải. Sao lại có chuyện những tiếng “Tách tách” vẫn vang lên nhỉ? “Tách tách”...... Lại thêm một tiếng nữa. Diệp Tưởng cảm thấy vô cùng sợ hãi. Âm thanh kia hình như được truyền tới từ buồng tắm kế bên! Buồng tắm của «Hầu tước»! Nhưng hiện tại khi hắn đưa mắt nhìn qua đó, hắn lại chẳng nhìn thấy gì. Vậy hắn có nên qua buồng tắm của «Hầu tước» không? Hai buồng tắm chỉ cách nhau có một tấm kính thuỷ tinh mờ mà thôi. Tiếng “Tách tách” kia như gõ vào lòng hắn, khiến cho bất cứ ai cũng phải cảm thấy sợ hãi. Không khí lúc này như đang đóng băng. Diệp Tưởng rón ra rón rén bước về phía trước. Hai tay hắn đưa về phía trước, trong đầu tưởng tượng hình dạng của gông bắt quỷ, sau đó bỗng hắn đạp cửa xông ra ngoài! Ở buồng tắm kế bên chẳng có gì cả. Chỉ có tiếng nước nhiễu xuống từ vòi hoa sen vang lên “Tác tách”. Thuỷ tinh và nước trên sàn không phản chiếu lại hình ảnh của bất cứ ai cả. Diệp Tưởng không thể đoán được đây đã phải là thời cơ ra tay hay chưa. Nếu hắn đoán sai, hắn có thể sẽ lãnh phí 800 hoặc thậm chí có khả năng là 1600 tấm vé chuộc cái chết. Vé chuộc cái chết có hạn, dùng xong là không còn. Đến lúc đó cho dù hắn có là quỷ sai cũng chẳng có tác dụng. Diệp Tưởng cắn răng xông vào trong buồng tắm của « Hầu tước » ! Nhưng bởi vì mặt đất rất trơn, mà Diệp Tưởng lại không cẩn thận nên hắn bị trượt chân! Cũng may mà hắn phản ứng nhanh nên đầu hắn không đập xuống đất, nhưng chân hắn đang đạp lên tường. Diệp Tưởng chống tay chuẩn bị đứng dậy, nhưng hắn chú ý tới một điều. - Tách tách...... - Tách tách...... Mắt của Diệp Tưởng nhìn tới một nơi. Nơi đó là lỗ thoát nước trong buồng tắm. Khi hắn trượt chân hắn đã chú ý tới nó rồi. Hắn đưa mặt tới gần lỗ thoát nước. Bên trong đương nhiên tối om. Nhưng Diệp Tưởng lại cảm thấy bất an. Trong lỗ thoát nước kia mơ hồ truyền đến một cỗ khí tức khiến tim hắn đập nhanh hơn bình thường. Có vẻ như bên trong đó có thứ gì đó khiến hắn cảm thấy sợ. Sẽ đến ...... Đến để mang mày đi...... Mang đi...... Đi...... Tới chỗ nào? Lúc này bên ngoài phòng tắm, di động của «Hầu tước» reo lên. Y mở máy thì phát hiện người gọi đến là “anh trai” mình! Hắn lập tức bắt máy. - Alô anh ạ? «Hầu tước» lắng nghe tiếng từ đầu dây bên kia. - Nhất Hàng...... - Anh! «Hầu tước» nhận ra giọng của hắn. Tuy rằng Kỷ Nhất Chu ở đoạn mở đầu cũng chỉ nói được hai chữ “Xong rồi! ”,nhưng «Hầu tước» vẫn nhớ như in giọng của hắn. - Anh đang ở đâu vậy? Trong kịch bản gốc không hề có tình tiết này. - Sớm thôi......Em sẽ xuống dưới đó với anh...... - Anh đang nói gì thế? - Anh vừa rồi thấy em...... em và đám người đó đều sẽ xuống dưới...... Sau đó cuộc gọi kết thúc. Nhưng «Hầu tước» nắm bắt ngay được trọng tâm của vấn đề. - Anh vừa rồi nhìn thấy em? Cùng lúc đó, Diệp Tưởng bỗng nhiên ý thức được chuyện gì đó khi hắn nhìn vào lỗ thoát nước. Chẳng lẽ...... Là ở dưới này sao? Phía dưới...... Mặt đất...... Không, phải nói là...... Địa ngục! Nói đến ác ma thì thứ mà người ta dễ liên tưởng đến nhất không phải là “địa ngục” sao? Địa ngục...... Diệp Tưởng lúc này trở về buồng tắm lúc trước mà y tắm ở đó. Hắn thấy tốt hơn hết là mình cứ quay lại chỗ đó. Nhưng liên tưởng đến “địa ngục”, Diệp Tưởng không ngăn được sự sợ hãi mãnh liệt đang chiếm cứ lòng hắn. Nếu để bị đưa tới địa ngục thì Diệp Tưởng phỏng chừng nếu như hắn chết trong bộ phim này, thì đó mọi chuyện vẫn còn chưa kết thúc. Hắn tưởng tượng đến cảnh mình bị rơi vào trong lửa địa ngục, bị vô số ác quỷ ăn tươi nuốt sống mà lòng hắn run lên vì sợ. Đúng lúc này, hắn đưa mắt nhìn tới buồng tắm kế bên. Hắn ngạc nhiên mở to mắt! Hắn thấy đằng sau tấm kính mờ xuất hiện một bóng đen cầm búa! Sau đó bóng đen kia giơ búa đập lên tấm kính! Tay của Diệp Tưởng phóng ra xiềng xích bắt quỷ đập vỡ tấm kính thuỷ tinh ngăn cách giữa hai buồng tắm! Nhưng sau khi tấm kính thuỷ tinh vỡ nát, hắn không thấy có bất cứ thứ gì ở đó. Tuy rằng hắn không thấy rõ bóng đen kia, nhưng qua hình thể và chiếc búa mà bóng đen đó đang cầm thì Diệp Tưởng nhớ tới một người. Kỷ Nhất Chu! Hiện tại Kỷ Nhất Chu đã ở trong địa ngục rồi sao? Vừa rồi hắn nhìn thấy vong linh của Kỷ Nhất Chu sao? Diệp Tưởng sởn cả tóc gáy. Nói lại thì vì sao hắn lại có cảm ứng với phía dưới của lỗ thoát nước nhỉ? Phải biết rằng hắn không phải linh môi sư. Chẳng lẽ khi y bước chân vào nhà của Kỷ Nhất Chu, y đã bị ác ma trù ếm sao? Kỷ Nhất Chu chẳng lẽ lợi dụng thứ gì đó để ký kết khế ước với ác ma sao? Bọn họ đã tiếp xúc với ác ma đó nên bọn họ sẽ bị ác ma đó đưa vào địa ngục? Diệp Tưởng không hy vọng như thế. Hắn thà tự sát chứ không muốn rơi vào địa ngục! Thà chết hắn cũng không muốn nhìn thấy cảnh vong hồn của mình không thể ngủ yên, vĩnh viễn không được siêu sinh và phải chịu đựng những trận tra tấn không bao giờ hết trong địa ngục! Hắn tuyệt đối không muốn như thế! Đúng lúc này, đèn lại sáng lên. Tiếng của «Hầu tước» truyền đến. - Hình như điện nước đã khôi phục lại rồi. Cậu mau mặc quần áo đi Tử Vinh. Mình có chuyện này muốn nói với cậu. Diệp Tưởng vội vàng quay đầu lại rồi hô lớn: - Nhất Hàng, mình vừa rồi nhìn thấy...... - Mình nhận được điện thoại của anh trai mình. - Hả? - Nhưng khi mình gọi lại thì tổng đài thông báo số mày này không hề tồn tại. Kỷ Nhất Chu khẳng định đã chết. Nhưng hắn lại gọi điện thoại cho Kỷ Nhất Hàng? - Anh ấy nói anh ấy sẽ đợi mình ở bên dưới. Phía dưới! Diệp Tưởng hoảng sợ. Là như thế sao? Kỷ Nhất Chu đang trong địa ngục gọi điện thoại cho anh trai mình? «Hầu tước» biết Diệp Tưởng nhìn thấy thứ gì. Thế nhưng hắn không thể cảm ứng được quỷ hồn của Kỷ Nhất Chu vì y đã không còn trên thế giới này. Diệp Tưởng chắc là nhìn thấy Kỷ Nhất Chu dù đang ở trong địa ngục nhưng vẫn theo dõi bọn họ!