Rạp Chiếu Phim Địa Ngục
Chương 170 : Đợt tìm kiếm thứ hai
- Tôi muốn biết cụ thể tất cả những chuyện có liên quan đến lệnh cấm.
Nói xong, Phương Lãnh bỗng nhiên nhìn Diệp Tưởng rồi chỉ vào hắn nói:
- Anh , anh nói đi.
Rõ ràng,Ngụy Minh tin tưởng vào người anh trai Ngụỵ Liễm này hơn bất cứ ai.
Diệp Tưởng tiếp đó đọc ra lời thoại có trong kịch bản:
- Được rồi, chuyện là thế này: Ngày đó, cha đột nhiên kêu tất cả mọi người tới “Quỷ môn quán”. Lúc ấy anh cũng có chút bất ngờ bởi vì tất cả những lần bàn bạc của Nguỵ gia chúng ta đều được tiến hành ở “Quỷ ngục quán”. Lúc ấên Vũ cũng có vẻ ngạc nhiên giống như anh. Khi đến nơi, anh đón nhận 1 thông tin còn chấn động hơn nhiều. Cha lúc ấy cũng chưa nói ra ngay lệnh cấm. Ông chỉ nói với bọn anh kể từ nay , “Quỷ ngục quán” sẽ hoàn toàn bị niêm phong. Bất cứ ai từ người nhà đến tôi tớ đều sẽ phải chuyển khỏi”Quỷ ngục quán”. Những tôi tớ đang ở “Quỷ ngục quán” sẽ chuyển tới sống trong “Quỷ môn quán”.
- Anh lúc đó đương nhiên rất kinh ngạc. “Quỷ ngục quán” là trung tâm của “Ngũ Quỷ quán”, hơn nữa còn là nơi sinh hoạt của các bậc trưởng bối Ngụy gia. Đây vốn là thói quen của Ngụy gia , đột nhiên lúc đó cha lại nói muốn niêm phong nó , hơn nữa chú hai, cô,dượng và dì lại hoàn toàn tỏ ra đồng tình khiến cho anh cảm thấy rất kinh ngạc. Không riêng gì anh mà ngay cả Ngụy Tự, Ngụy Tâm cũng ngay lập tức truy vấn. Nhưng những lời sau đó của cha còn chấn động hơn. Cha nói không những cha muốn niêm phong “Quỷ Ngục quán” mà còn cấm tất cả những người của Nguỵ gia không được rời khỏi ngọn núi này trong ngắn hạn. Nếu ai làm trái với quy định trên sẽ bị trục xuất khỏi Ngụy gia vĩnh viễn.
- Sau khi cha nói câu đó xong, chú hai ở bên cạnh cũng nhấn mạnh lại lời của cha thêm một lần. Rõ ràng là bọn họ đã có chung suy nghĩ, hơn nữa cha gọi bọn anh tới cũng không phải để thương lượng hay bàn bạc mà để thông báo lệnh cấm. Hơn nữa, khi mấy bậc trưởng bối nói những lời này, sắc mặt của họ vô cùng nghiêm túc, còn không cho phép bọn anh được phản đối. Đừng nói là chúng ta mà ngay cả tôi tớ của Nguỵ gia cũng không được phép xuống núi. Tự nhiên phải đón nhận hai tin tức động trời này khiến anh vô cùng ngạc nhiên. Lúc đó anh nói ít nhất cũng phải nói cho mọi người biết nguyên nhân của mọi chuyên. Nhưng cha lại trả lời, chuyện này bọn anh không cần phải biết.
Phương Lãnh vẫn im lặng nghe Diệp Tưởng nói xong. Sau đó hắn mới lên tiếng:
- Vậy từ bấy đến nay mọi người vẫn tuân thủ lệnh cấm này sao?
- Đúng vậy ! Sau đó không ai trong bọn anh tiếp cận “Quỷ Ngục quán”, mà càng chẳng có ai dám xuống núi. Nếu cha đã hạ nghiêm lệnh thì người trong gia tộc không ai dám vi phạm. Nhưng bọn anh cũng đã từng lén thảo luận với nhau về chuyện này. Tuy rằng ai cũng cảm thấy chuyện này rất khó tin, nhưng..... nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ chuyện đó có liên quan tới truyền thuyết của “Ngũ Quỷ quán”. Chú cũng biết rồi, “Ngũ Quỷ quán” là do tổ tiên nhiều đời của Ngụy gia chúng ta xây dựng, trong đó sử dụng rất nhiều tri thức huyền bí về phong thuỷ huyền học. “Quỷ ngục quán” còn là trung tâm của của mọi thứ. Nghe nói “Ngũ Quỷ quán” này khi kết nối với nhau sẽ tạo ra một lực lượng lớn đến mức ngoài sức tưởng tượng của chúng ta. Đương nhiên, tuy rằng từ nhỏ đến lớn chúng ta đã được nghe những câu này,nhưng anh chẳng biết năng lực cụ thể của “Ngũ Quỷ quán” ra sao.
Phương Lãnh không đáp lại.
- Truyền thuyết có liên quan đến Ngụy gia thật sự quá nhiều, hơn nữa còn thật giả khó phân. Chuyện bị thêm mắm dặm muối là chắc chắn. Nhưng có một điều có thể chắc chắn. Dục Tô nàng có được năng lực liên lạc với quỷ hồn, có thể nghe được âm thanh của vong hồn là thực. Cho nên cha mới coi em ấy giống như con gái trong nhà, và bồi dưỡng cho em ấy để trở thành người bảo vệ cho « Ngũ Quỷ quán ». Những năm gần đây bởi vì mệnh lệnh mà cha đã ban bố, cộng thêm chuyện sức khoẻ của ông cũng không tốt nên Dục Tô dù vẫn rất nhớ chú nhưng phải tới tận bây giờ nó mới gặp lại chú.
Nói tới đây, Diệp Tưởng đưa mắt nhìn Vũ Sóc.
- Cho nên anh vốn cho rằng ít nhất cha cũng phải nói rõ mọi chuyện cho Dục Tô biết. Nhưng anh cũng không ngờ đến ngay cả Dục Tô cũng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra. Anh vốn cho rằng con bé vì lời hứa với cha lúc lâm chung nên mới giữ kín bí mật này. Nhưng sau đó cha mất, giờ đến ngay cả chú thím cũng mất nhưng Dục Tô vẫn chẳng nói nửa lời. Như vậy có thể thấy em ấy đúng là chẳng biết gì.
- Em thực sự không biết gì mà.
Vũ Sóc cũng vội vàng giải thích:
- Cậu Liễm ! Em nói thật đấy. Lúc ấy, em cũng cảm thấy bất ngờ với những gì mà cha đã nói. Sau đó em cũng nhiều lần hỏi cha nhưng cha nói, khi thời cơ tới tự khắc em sẽ biết. Ngoài ra thì chẳng còn gì nữa cả.
Diệp Tưởng khoát tay, nói:
- Anh biết, Dục Tô ! Em không cần phải giải thích với anh !
Lúc này, không khí trở nên cứng nhắc. Rõ ràng liên tiếp những biến cố diễn ra khiến cho thần kinh của tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng.
- Nhưng mà......
Tề Tình Tình nói:
- Chúng ta cũng cần phải biết biến báo chứ. Cho dù là nghiêm lệnh cũng được, hiện tại đã chết nhiều người như vậy, chúng ta cũng cần phải tìm cho ra xác của họ chứ. Dù sao thì......
(Biến báo : http://tratu.soha.vn/dict/v/Biến_báo)
- Không báo cảnh sát sao?
Phương Lãnh đưa ra 1 vấn đề gai góc:
- Chúng ta cũng cần có sự trợ giúp của phía cảnh sát để tìm họ chứ?
- Không thể báo cảnh sát.
Lý Duy Tư lắc đầu:
- Ngụy gia không thể để phía cảnh sát tham gia chuyện này. Anh rời nhà cũng bảy năm rồi nên chắc đã quên chuyện này rồi sao?
- Ngụy Tự !
Phương Lãnh tức giận nói:
- Cậu không xem bây giờ đang là lúc nào sao ?
- Tôi chỉ biết quy định của gia tộc không thể thay đổi,cho dù ở bất cứ thời điểm nào cũng vậy ! Đương nhiên,ngay cả lệnh cấm không thể xuống núi cũng thế.
- Anh họ, ngươi đang nghiêm túc sao?
Ngụy Liên vội vàng đi tới rồi nói:
- Không phải lúc này ......
- Chính là lúc này đây ! Mọi người cho rằng vì sao mấy vị trưởng bối cùng cha tôi lại bị giết? Vì sao chúng ta lại không được phép xuống núi? Vì sao « Quỷ ngục quán » lại bị niêm phong?
Tiếp, hắn đưa mắt nhìn Dục Tô.
- Hứa Dục Tô ! Thật ra chuyện này chị chắc phải rõ hơn tôi chứ? Gia tộc của chúng ta không phải gia tộc bình thường! Bí mật ẩn tàng sau lưng nó tuyệt đối không hề đơn giản !
Vũ Sóc cắn chặt môi, cúi đầu không nói gì.
- Trả lời tôi đi chị Hứa Dục Tô !
Lý Duy Tư chỉ vào Vũ Sóc, hô:
- Chị đừng tưởng không nói gì là có thể giải quyết được vấn đề! Những năm gần đây, bác cả đối xử với chị như con ruột, nên chắc bác ấy có nói cho chị không ít bí mật, đúng không? Việc này, cho dù em gái của chị, cũng tức là vợ của tôi bây giờ cũng không biết, có phải vậy không ?
Lúc này, Thành Tuyết Tùng rốt cục không thể ngồi yên. Nàng đứng dậy kéo tay của Lý Duy Tư rồi hô lên:
- Anh Ngụy Tự ! Anh cũng biết chị ấy là chị của tôi mà ! Sao anh có thể nói chuyện như vậy với chị ấy !
Lý Duy Tư gạt tay của Thành Tuyết Tùng. Hắn không để ý tới việc nàng đang trợn mắt nhìn hắn mà lạnh lùng nói:
- Gia tộc cần chị của cô bảo vệ «Ngũ Quỷ quán », cho nên nhiều năm qua, người trong gia tộc này, kể cả cha tôi đều coi chị ta như người trong nhà. Nhưng nghĩ lại thì chúng tôi cũng mới chỉ biết tí xíu về bí mật về Ngụy gia. Còn chị thì sao Hứa Dục Tô ? Chị biết được những gì? Vì sao cha tôi lại chết? Chẳng lẽ ngay cả một cách giải thích mà tôi cũng không thể có sao?
- Cậu chủ Tự.
Vũ Sóc đứng dậy. Hứa Dục Tô do nàng đóng vai là người hay giữ im lặng sau khi xem sắc mặt của người Ngụy gia. Nhưng hiện tại, Hứa Dục Tô cũng cần phải đứng ra để nói mấy câu.
- Tôi tới nay chỉ làm tròn chức trách của mình là bảo vệ « Ngũ Quỷ quán » mà thôi. Ta vừa rồi cũng đã nói qua, vì sao mấy vị trưởng bối, bao gồm cả cha cậu bỏ mạng thì tôi không biết......
- Chị có biết hay không thì chỉ có chị mới rõ thôi!
- Đủ rồi !
Phương Lãnh gào lên:
- Lúc nào rồi mà còn cãi nhau ?
Nhưng mà Lý Duy Tư lại tỏ ra chẳng thèm quan tâm đến sắc mặt của hắn:
- Ngụy Minh ! Anh đừng tưởng cha tôi đã đồng ý cho anh ở lại đây và khôi phục lại thân phận người của Ngụy gia này là anh có thể lớn tiếng với tôi?
- Hiện tại không phải là lúc cãi nhau. Chúng ta cần phải điều tra nội tình ẩn đằng sau chuyện này. Tạm thời chúng ta hãy dẹp hết thành kiến qua một bên. Đầu tiên phải nhanh chóng tìm được bốn người bọn họ cái đã. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
- Đúng vậy, anh nói rất đúng !
Đổng Ỷ Lam đứng ra hoà giải:
- Bất kể thế nào, em cũng không tin cha chúng mình lại chết như vậy......
Lý Duy Tư cũng không nói gì nói thêm. Thành Tuyết Tùng nhìn « chồng mình » rồi thở dài.
Đợt tìm kiếm thứ hai được khởi động. Trước mắt, tình tiết vẫn đi theo quỹ đạo phát triển được ghi trong kịch bản.
Trong quá trình tìm kiếm, Diệp Tưởng đi cùng Ôn Vũ Phàm; Phương Lãnh, Vũ Sóc thì phụ trách mấy diễn viên mới còn lại là Dương Hồng, Nhạc Lễ Thanh, Đổng Ỷ Lam. Ba người này dễ gặp phải nguy hiểm nhất vì họ là người mới, lại không có vật bị nguyền rủa nên việc bảo vệ họ sẽ do Vũ Sóc đảm nhiệm. Nhưng căn cứ theo kịch bản thì đợt tìm kiếm lần này cũng chẳng có gì nguy hiểm. Nguy hiểm chỉ thực sự ập tới ở tình tiết sau.
Tìm khoảng 2 tiếng đồng hồ, đường cũng chẳng biết đi được bao nhiêu , mọi người ai nấy đều đã mệt mỏi.
- Khoan đã!
Vũ Sóc bỗng nhiên đứng lại nói:
- Chỗ này rất gần với « Quỷ Ngục quán »!
Phương Lãnh cũng dừng lại. Nhạc Lễ Thanh, Dương Hồng và Đổng Ỷ Lam đi theo sát hai người.
- Đúng thật.
Phương Lãnh nhìn xung quanh. Hắn chưa nhìn thấy « Quỷ Ngục quán » ra làm sao cả.
- Vượt qua rừng cây phía trúc này sẽ tới « Quỷ ngục quán ».
Vũ Sóc chỉ vào rừng rậm trước mặt rồi nói với Phương Lãnh:
- Anh có còn nhớ không Ngụy Minh?
Phương Lãnh đương nhiên có nhớ gì đâu, nhưng hắn vẫn phải gật đầu nói:
- Đương nhiên nhớ chứ.
- Nói ra thì mình cũng có chút ấn tượng.
Nhạc Lễ Thanh nói:
- Lúc còn nhỏ, Ngụy Minh cậu cùng anh trai của cậu và cả Dục Tô thường xuyên tới chỗ này chơi.
Phương Lãnh cố nặn ra vẻ mặt đang hồi tưởng lại những ký ức khi xưa rồi nói:
- Mình nhớ trong rừng còn có một vũng nước mà. Hiện tại nó có còn không?
- Anh còn nhớ sao !
Vũ Sóc tỏ ra vui mừng:
- Quả nhiên là anh vẫn còn nhớ!
- Đương nhiên rồi. Thị trấn Bạch Hà tuy đã thay da đổi thịt, nhưng anh nghĩ nơi này chắc có lẽ sẽ chẳng thay đổi mấy.
- Vũng nước kia vẫn còn.
Nhạc Lễ Thanh thay Vũ Sóc trả lời:
- Nhưng hiện tại chúng ta đều đã lớn, không thể tới đó chơi được nữa. Khi đó, Ngụy Minh cậu thường xuyên lừa Dục Tô tới gần mép nước, sau đó hắt nước lên người cô ấy. Cậu có lẽ vẫn còn nhớ chứ hả?
- Đương nhiên. Tôi sẽ không bao giờ quên những chuyện có liên quan đến Dục Tô.
Cùng lúc đó, Diệp Tưởng và Ôn Vũ Phàm đang tiến hành tìm kiếm. Đương nhiên, Diệp Tưởng biết rõ lần tìm kiếm này cũng chẳng có kết quả gì.
Trước mắt, màn ảnh bộ phim vẫn dành cho bên phía Phương Lãnh, Vũ Sóc, còn chỗ của Diệp Tưởng thì đang trong giai đoạn kịch bản bị bỏ trống. Cho nên, hắn vẫn cố gắng khống chế khoảng cách không để mình sơ sểnh bước vào trong phạm vi của « Quỷ Ngục quán ».
Trên đường đi, hắn vẫn chăm chú nhìn Vũ Phàm vẫn đang giữ im lặng vì nhiều nguyên nhân.
Rốt cục, hắn vươn tay nắm lấy tay của Vũ Phàm.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
46 chương
65 chương
10 chương
100 chương
51 chương
3 chương
54 chương