Rạng Rỡ Hơn Ánh Mặt Trời
Chương 5
Charles làu bàu khi chạm mặt đất, cảm thấy cú sốc trong mọi cái xương, mọi thớ cơ, và mọi sợi tóc chết giẫm trên cơ thể mình.
Nửa giây sau Ellie rơi xuống người anh, cảm giác đúng như một bịch khoai tây khổng lồ rơi xuống trúng đích.
Charles nhắm mắt lại, tự hỏi liệu mình có bao giờ có thể sinh con nữa hay không, tự hỏi thậm chí liệu có bao giờ anh lại muốn thử hay không.
“Oái!”, cô hét lên, xoa vai mình.
Lẽ ra anh định trả lời, bằng một câu gì đó thật nhạo báng, nhưng anh không thể. Lồng ngực đau đến mức anh chắc chắn là từng chiếc xương cuối cùng sẽ tan tành nếu anh cố gắng nhiều đến độ như là sử dụng giọng nói. Sau một thời gian dường như là vĩnh cửu, cô lăn người khỏi anh, khuỷu tay nhỏ bé của cô tìm được đến điểm mềm dưới thận trái của anh.
“Em không thể tin rằng anh không nhìn thấy vết lún đó”, Ellie nói, vẫn xoay sở để ra vẻ kiêu kỳ ngay cả khi cô đang ngồi trên mặt đất.
Charles nghĩ đến việc bóp cổ cô, hay bịt miệng cô bằng một cái rọ mõm, thậm chí còn nghĩ đến chuyện hôn cô chỉ để quét sạch biểu hiện tức tối đó ra khỏi mặt cô, nhưng rốt cuộc anh chỉ nằm đó, cố gắng tìm lại hơi thở.
“Ngay cả em cũng có thể điều khiển chiếc xe này với kỹ năng tốt hơn”, cô tiếp tục, đứng lên và phủi váy. “Em hy vọng anh đã không làm hỏng bánh xe. Thay chúng cực kỳ đắt tiền và thợ sửa bánh xe ở Bellfield thường xuyên say xỉn. Anh có thể chạy đến Faversham, tất nhiên, nhưng em không khuyên…”
Charles thốt ra một tiếng rên rỉ đau đớn, mặc dù không chắc cái gì làm mình đau nhất: lồng ngực, đầu hay bài giảng của cô.
Ellie cúi người xuống, mặt dần hiện vẻ quan tâm. “Ôi trời, anh không bị thương chứ?”
Charles cố gắng giãn môi hé mở đủ để nhe răng ra, nhưng chỉ những người lạc quan nhất mới có thể gọi đó là một nụ cười. “Chưa bao giờ cảm thấy tốt hơn”, anh rên rỉ.
“Anh bị thương”, Ellie thốt lên, giọng mang vẻ buộc tội.
“Không quá nhiều”, anh cố gắng nhúc nhích. “Chỉ lồng ngực, lưng và…” Anh bỏ dở câu nói thành một tràng ho.
“Ôi trời”, cô nói. “Em vô cùng xin lỗi. Em có hất văng hơi thở ra khỏi anh khi ngã không?”
“Em hất nó đến thẳng Sussex rồi.”
Ellie nhăn mặt khi chạm tay vào trán anh. “Anh có vẻ không khỏe. Anh thấy nóng không?”
“Khỉ thật, Eleanor, anh không bị nhiễm cơn sốt chết tiệt nào cả.”
Cô rụt tay về lại bên sườn mình và lẩm bẩm, “Ít nhất anh đã không để mất kho từ vựng rộng lớn và phong phú của mình”.
“Sao lại thế nhỉ”, anh nói, thở ra một hơi thở dài đầy cam chịu, “bất cứ khi nào em ở gần, anh lại bị thương?”
“Nào xem này!”, Ellie la lên. “Đây không phải lỗi của em. Em không đánh xe. Và em chắc chắn không làm gì liên quan đến việc anh ngã xuống từ một cái cây.”
Charles không buồn trả lời. Âm thanh duy nhất anh tạo ra là một tiếng rên rỉ khi cố gắng ngồi dậy.
“Ít nhất hãy để em chăm sóc vết thương cho anh”, Ellie nói.
Anh bắn cho cô một cái liếc mắt sặc mùi chế nhạo.
“Tốt thôi!”, cô hét toáng lên, đứng dậy và vung tay trong không khí. “Tự chăm sóc mình đi, nhé. Em hy vọng anh có một khoảng thời gian đi bộ về nhà tuyệt vời. Bao xa nhỉ… mười, hay mười lăm dặm?”
Anh chạm vào đầu mình, nó đang bắt đầu giần giật.
“Hẳn sẽ là một chuyến đi dạo dễ chịu”, cô tiếp tục, “Đặc biệt với cái mắt cá nhân đó”.
Charles ấn ngón tay vào thái dương chặt hơn nữa, hy vọng sức ép sẽ làm dịu phần nào cơn đau. “Anh cá với em rằng ham muốn trả thù của em phải rộng cả dặm”, anh lẩm bẩm.
“Em là người ít thù oán nhất mà em từng biết”, cô vừa khịt mũi vừa nói. “Và nếu anh nghĩ ngược lại, thì có lẽ anh không nên cưới em.”
“Em sẽ kết hôn với anh”, anh gầm gừ. “Nếu anh phải trói, bịt miệng và kéo lê em đến bệ thờ”.
Ellie mỉm cười châm chọc. “Anh có thể thử”, cô chế giễu, “Nhưng trong tình trạng này, ngay cả một con bọ chét anh cũng không thể kéo được.”
“Vừa rồi em nói mình không phải là người thù oán.”
“Em dường như đang hình thành sở thích đó.”
Charles túm chặt phía sau đầu, cảm giác như có người đang đâm những cái kim dài vào. Anh nhăn nhó và nói, “Đừng nói gì nữa. Không một từ. Không một…”, anh thở hổn hển khi cảm thấy một cơn đau khác dồn đến, “… từ chết tiệt nào nữa”.
Không hề biết rằng anh đang bị đau đầu, Ellie hiểu câu đó có nghĩa rằng anh nghĩ cô là người không biết lý lẽ, ngu ngốc và phiền toán. Lưng cô thẳng cứng, răng nghiến lại, và tay không chủ tâm cong thành những móng vuốt nhỏ. “Em đã không làm gì để đáng bị đối xử như thế này”, cô nói bằng giọng kiêu ngạo. Và sau đó, với một tiếng “Hừm” rõ to, cô quay gót và hùng hổ tiến về phía nhà mình.
Charles ngẩng đầu lâu đủ để nhìn thấy cô lao đi, thở dài và ngay lập tức gục xuống.
“Đồ nham hiểm, nhẫn tâm, hẹp hòi”, Ellie làu bàu với mình. “Nếu anh ta nghĩ bây giờ mình sẽ kết hôn với anh ta… Anh ta còn tệ hơn cả bà Foxglove!” Cô dụi lông mày, quyết định rằng bắt đầu nói dối chính mình ở cái tuổi hai mươi ba chẳng có ích gì, sau đó thêm vào, “Ừm, gần bằng”.
Cô bước đi trên con đường làng vài bước nữa, sau đó cúi xuống khi mắt bắt gặp thứ gì đó lấp lánh. Nó giống như một cái mũi tên bằng kim loại. Cô nhặt nó lên, lăn trong tay một lúc, sau đó thả vào trong túi. Trong giáo xứ của cha cô, có một cậu bé thích những đồ kiểu như thế này. Có lẽ cô có thể đưa nó cho cậu bé trong lần đến nhà thờ tới.
Ellie thở dài. Cô có rất nhiều thời gian để đưa mũi tên cho Tommy Beechcombe. Chắc chắn cô sẽ không chuyển ra khỏi nhà của cha mình trong một thời gian ngắn. Cô cũng có thể bắt đầu luyện tập kỹ năng quét dọn ống khói từ buổi chiều nay.
Bá tước Billington đã mang đến một khoảng thời gian náo động ngắn ngủi vào cuộc đời cô, nhưng bây giờ rõ ràng là họ không hợp. Tuy nhiên, cô thực sự cảm thấy một thoáng tội lỗi khi để anh ta nằm lại bên đường. Không phải anh ta không đáng bị như thế, tất nhiên, nhưng Ellie luôn cố gắng trở thành người nhân từ, và…
Cô lắc đầu, và đảo tròn mắt. Quay lại nhìn một cái sẽ không giết chết cô. Chỉ để xem xem anh ta có ổn hay không.
Cô quay người lại nhưng nhận ra rằng mình đã đi qua một quả đồi nhỏ và không thể nhìn thấy anh ta nữa. Cô thở một hơi sâu và lê bước quay lại với hiện trường vụ tai nạn. “Việc này không có nghĩa là mày quan tâm đến anh ta”, cô lẩm bẩm. “Nó chỉ có nghĩa mày là một cô gái tử tế và ngay thẳng, người không bỏ rơi người khác, cho dù người đó bất lịch sự và độc ác đến đâu”, cô cho phép mình khẽ mỉm cười ở đây. “Khi họ không thể chăm sóc… ôi,Chúa ơi!”.
Charles đang nằm ở nơi cô bỏ lại anh, trông như đã chết rồi.
“Charles!”, cô thét lên, nhấc váy và chạy nhanh về phía anh. Cô vấp phải một hòn đó và ngã xuống cạnh anh, đầu gối đâm vào sườn anh.
Anh rên rỉ. Ellie thở hắt ra, cô không nhận ra rằng mình đang nín thở. Cô không thực sự nghĩ anh đã chết, nhưng anh cứ nằm im bất động. “Những lọ muối ngửi ở đâu khi người ta thực sự cần chúng?”, cô lẩm bẩm. Bà Foxglove luôn vẫy vẫy cái thứ thuốc có mùi kinh khủng đó khi đối mặt với những kích động nhỏ nhặt nhất.
“Không, em không có lọ muối ngửi nào”, cô nói với vị Bá tước bất tỉnh. “Không ai từng ngất xỉu trước mặt em trước đây”. Cô nhìn quanh để tìm thứ gì đó có thể dùng để giúp anh tỉnh lại thì mắt cô rơi xuống một cái bình dẹt nhỏ hẳn đã rơi ra từ chiếc xe lật nhào. Cô nhặt nó lên, vặn mở nắp, và ngửi.
“Ôi trời”, cô nói, đưa nó ra xa và xua xua không khí trước mặt. Mùi rượu uýt ki nồng nặc ngập tràn không khí. Ellie tự hỏi số rượu này có phải được để lại từ ngày Charles rơi xuống từ cái cây đó hay không. Chắc chắn hôm nay anh không uống, Ellie chắc chắn về điều đó. Nếu có cô đã ngửi thấy mùi trên người anh. Hơn nữa, cô không nghĩ anh là người lạm dụng chất cồn vào những lúc bình thường.
Cô nhìn xuống người đàn ông mình đã thực sự cân nhắc lấy làm chồng. Ngay cả trong lúc bất tỉnh, quanh anh vẫn có một bầu không khí quyền lực nhất định. Không, anh sẽ không cần chất cồn để nâng đỡ lòng tự trọng của mình.
“Ừm”, cô nói to, “Em cho rằng ít nhất chúng ta có thể sử dụng thứ này để đánh thứ anh”. Cô giơ chiếc bình ra phía trước và đặt nó dưới mũi Charles.
Không phản ứng.
Ellie cau mày và đặt tay lên tim anh. “Thưa ngài, ngài đã không ra đi và chết kể từ lần cuối cùng ngài rên rỉ, đúng không?”
Không hề ngạc nhiên, anh không trả lời, nhưng Ellie cảm thấy trái tim anh đập đều đều dưới lòng bàn tay cô, điều đó khiến cô yên tâm. “Charles”, cô nói, cố gắng nghe thật nghiêm túc, “Em sẽ thực sự biết ơn nếu anh tỉnh dậy ngay lập tức.”
Khi anh vẫn không hề động đậy, cô đặt ngón trỏ và ngón giữa vào sát miệng bình và nghiêng nó, thấm ướt da bằng rượu uýt ki lạnh. Nó bốc hơi nhanh chóng, vì thế cô lặp lại hành động đó, lần này giữ chiếc bình nghiêng lâu hơn. Khi cô đã hài lòng rằng ngón tay mình đủ ướt, cô chấm vào mũi anh.
“Cái… á… quái gì!”
Charles chẳng hiểu chuyện gì khi sực tỉnh. Anh bật lên như một viên đạn, chớp mắt và giật mình, rất giống với một người đàn ông thức dậy quá nhanh từ cơn ác mộng.
Ellie giật lùi lại để tránh cánh tay vung ra, nhưng cô không đủ nhanh khiến chiếc bình bị hất khỏi tay. Nó lướt qua không khí, bắn rượu uýt ki tung tóe khắp nơi. Cô nhảy lùi lại, và lần này cô đã đủ nhanh. Tất cả rượu uýt ki rơi trúng Charles, người vẫn đang phun phì phì đứt quãng.
“Em làm cái chết bầm gì với anh thế?”, anh hỏi khi lấy lại khả năng nói chuyện.
“Em làm gì với anh sao?”
Charles ho và nhăn mũi. “Anh bốc mùi như một tên say.”
“Anh có mùi rất giống như thế hai ngày trước.”
“Hai ngày trước anh là…”
“Một tên say xỉn”, Ellie đốp lại.
Mắt anh tối sầm. “Anh say rượu, không phải là một kẻ say xỉn. Đó là một điều khác biệt. Và em…” Anh dứ dứ ngón tay về phía cô, sau đó nhăn mặt vì chuyển động bất ngờ đó và túm lấy đầu.
“Charles?”, Ellie thận trọng hỏi, quên mất rằng cô đang khá giận dữ với anh vì bị đổ lỗi cho toàn bộ tình huống nực cười này. Tất cả những gì cô có thể thấy là anh đang bị đau. Đau rất nhiều, nếu mặt anh biểu thị đúng.
“Mẹ kiếp”, anh chửi thề. “Ai đó đập vào đầu anh bằng một khúc gỗ à?”
“Em bị cám dỗ làm thế”, Ellie đùa, hy vọng rằng chuyện vớ vẩn đó sẽ khiến anh quên cơn đau.
“Anh không nghi ngờ điều đó. Em sẽ trở thành một tướng quân siêu việt nếu em sinh ra là đàn ông.”
“Có rất nhiều việc em có thể làm nếu sinh ra là một người đàn ông”, Ellie lẩm bẩm. “Và kết hôn với anh không phải là một trong số đó.”
“May cho anh”, Charles trả lời, vẫn còn nhăn nhó. “May cho em.”
“Điều đó còn phải xem xét”.
Sau đó là một khoảng lặng kỳ quặc. Vì cảm thấy phải giải thích chuyện gì đã xảy ra khi anh bất tỉnh, Ellie nói, “Về rượu uýt ki… em nghĩ rằng mình phải xin lỗi, nhưng em chỉ đang cố gắng…”
“Đổ dầu hỏa lên anh?”
“Không, mặc dù gợi ý đó thực sự có giá trị. Em đang cố gắng làm anh tỉnh lại. Giống như một loại thuốc hít bằng giấm thơm vậy. Anh hất chiếc bình đổ khi ngồi dậy.”
“Nhưng vì sao anh lại cảm thấy như thể mình đã bị xiên vào cây, còn em có vẻ không bị làm sao?”
Miệng Ellie cong lên thành một nụ cười nhăn nhó. “Người ta sẽ nghĩ rằng một quý ông hào hiệp như anh sẽ vui mừng vì quý cô của mình không bị thương.”
“Anh đã từng hào hiệp, thưa quý cô. Anh cũng đang rối tung lên nữa.”
“Rõ ràng anh không đủ hào hiệp để tiết chế câu chửi thề trước sự hiện diện của em. Tuy nhiên”, cô thờ ơ vẫy tay trong không khí, “May cho anh là em chưa bao giờ nhặng xị lên một cách thái quá về những vấn đề như thế”.
Anh nhắm mặt lại, tự hỏi vì sao cô phải mất quá nhiều từ đến thế để thể hiện quan điểm.
“Em rơi trúng anh khi bị quăng ra khỏi xe”, cuối cùng cô giải thích. “Anh hẳn phải chịu vài thương tổn ở lưng khi ngã, nhưng những đau đớn anh cảm thấy ở… à… phía trước có thể là do…à…em.” Cô chớp mắt vài lần, sau đó rơi vào im lặng, một màu hồng mới bắt đầu lan trên má.
“Anh hiểu.”
Ellie nuốt khan không thoải mái. “Anh có muốn em đỡ anh đứng lên không?”
“Có, cảm ơn em.” Anh nắm tay cô và nhấc mình ngồi dậy, cố gắng phớt lờ những cơn nhức nhối và nhói buốt đi kèm từng chuyển động. Khi đã đứng thẳng, anh chống tay vào hông và duỗi cổ sang bên trái. Các khớp xương kêu răng rắc, và Charles chống lại cơn thôi thúc mỉm cười khi Ellie nhăn nhó.
“Có vẻ không hứa hẹn lắm”, cô ướm lời.
Anh không trả lời, chỉ quay cổ sang hướng ngược lại, tìm thấy đôi chút hài lòng tai quái trong tràng âm thanh răng rắc thứ hai. Sau một phút, ánh mắt anh rơi xuống cỗ xe lật ngược, và anh thầm chửi thề. Bánh xe đã rời ra và bây giờ đang bị thân xe đè lên.
Ellie dõi theo hướng nhìn của anh và nói, “Phải, em cố gắng nói với anh rằng bánh xe bị hỏng rất nặng rồi, nhưng bây giờ em nhận ra rằng anh đã quá đau để có thể lắng nghe”.
Khi Charles quỳ xuống để kiểm tra thiệt hại, cô khiến anh ngạc nhiên bằng cách thêm vào, “Em thành thật xin lỗi vì đã bỏ đi mất phút trước. Em không nhận ra là anh bị đau. Nếu nhận ra, em đã không bỏ đi. Em… Dù thế nào đi nũa, em cũng không nên bỏ đi. Em tệ thật.”
Charles cảm động bởi bài phát biểu chân thành, cũng như ấn tượng với ý thức về danh dự của cô. “Lời xin lỗi của em là không cần thiết”, anh nói cộc cằn, “Nhưng dù sao cũng được tôn trọng và chấp nhận.”
Ellie cúi đầu. “Chúng ta đi chưa xa nhà em lắm. Đi bộ quay lại và dẫn theo ngựa không khó đâu. Em chắc chắn cha em sẽ sắp xếp được phương tiện đưa anh về nhà. Hoặc chúng ta có thể tìm một người đưa tin tới Wycombe Abbey để cử một xe ngựa mới đến”.
“Thế cũng được”, anh lẩm bẩm, nhìn kỹ hơn chiếc xe bị hỏng.
“Có thứ gì không ổn sao? Ngoài thực tế là chúng ta đã đánh xe qua một vết lún và bị lật?”
“Nhìn cái này này, Eleanor.” Anh đưa tay và chạm vào bánh xe bị hỏng. “Nó không gắn vào cỗ xe nữa.”
“Em nghĩ rằng đó là do vụ tai nạn.”
Charles gõ ngón tay vào sườn xe trong lúc suy nghĩ. “Không, lẽ ra nó vẫn phải liền. Gãy, ở chỗ chúng ta bị lật, nhưng vẫn phải gắn ở điểm giữa ngay chỗ này.”
“Anh có nghĩ rằng bánh xe tự động rời ra không?”
“Phải”, anh trầm tư nói. “Phải, anh nghĩ thế.”
“Nhưng em biết chắc là chúng ta đã rơi vào vết lún sâu đó. Em nhìn thấy nó. Em cảm thấy nó.”
“Vết lún đúng ra là chất xúc tác khiến bánh xe đã bị lỏng tuột ra mà thôi.”
Ellie cúi người xuống và xem xét chỗ bị hỏng. “Em nghĩ là anh đã đúng. Nhìn vào cái kiểu nó bị hỏng mà xem. Nan hoa đã bị trọng lượng của xe đè nghiến, nhưng bánh xe vẫn còn nguyên vẹn. Em đã học một ít về vật lý, nên em nghĩ rằng lẽ ra nó phải gãy làm đôi khi chúng ta bị lật. Và… Ồ! Xem này!” Cô thò tay vào túi và rút mũi tên kim loại ra.
“Em tìm thấy cái này ở đâu?”
“Trên đường. Ngay bên kia đồi. Nó hẳn đã lỏng ra và rời khỏi bánh xe.”
Charles quay mặt về phía cô, chuyển động đột ngột của anh khiến họ đứng sát nhau. “Anh nghĩ”, anh nói khẽ, “Em nói đúng”.
Môi Ellie hé ra vì ngạc nhiên. Anh đứng gần đến mức hơi thở của anh chạm vào mặt cô, gần đến mức cô có thể cảm thấy lời nói của anh cũng như nghe thấy chúng.
“Có thể anh phải hôn em thôi.”
Cô cố gắng tạo ra một âm thanh - chà, cô không biết mình muốn thể hiện chính xác điều gì, nhưng dù sao điều đó cũng không tạo ra sự khác biệt, dây thanh quản của cô không chịu tạo ra một âm thanh nào. Cô chỉ ngồi đó, hoàn toàn bất động, khi anh từ từ ngả đầu sang một bên và đặt môi lên môi cô.
“Rất tuyệt”, anh lẩm bẩm, lời nói của anh đi vào miệng cô.
“Thưa ngài…”
“Charles”, anh sửa lại.
“Chúng ta thực sự… Em muốn nói là…” Cô hoàn toàn lạc mất dòng suy nghĩ ở thời điểm đó khi bị lưỡi của một người đàn ông vuốt ve bên trong môi dưới.
Charles cười thành tiếng và nhấc đầu lên một chút. “Em đang nói là?”
Ellie không làm gì ngoài chớp mắt.
“Vậy thì anh có thể cho rằng em chỉ muốn yêu cầu anh tiếp tục”. Nụ cười của anh trở nên ma mãnh trước khi nâng cằm cô lên và lướt môi trên quai hàm cô.
“Không!”, Ellie hét lên, đột nhiên giật bắn người bởi một cảm giác xấu hổ cấp bách. “Đó nhất định không phải là ý của em.”
“Không phải sao?”, anh trêu nghẹo.
“Ý em muốn nói rằng chúng ta đang ở giữa một con đường công cộng, và…”
“Và em lo sợ cho thanh danh của mình”, anh nói nốt hộ cô.
“Và của anh nữa, vì thế anh không cần phải nghĩ rằng em là một cô nàng đang cố tỏ vẻ đoan trang.”
“Ồ, anh không hề có ý nghĩ đó đâu, em yêu à.”
Ellie giật lùi lại trước lời nhận xét gợi tình của anh. Cô ngay lập tức mất thăng bằng, sau đó ngã sõng soài trên mặt đất. Cô cắn môi để ngăn không nói điều gì có thể khiến mình hối tiếc. “Sao chúng ta không đi về nhà bây giờ?”, cô thản nhiên nói.
“Một ý tưởng tuyệt vời”, Charles trả lời, đứng lên và đưa tay ra cho cô. Cô nắm tay anh và cho phép anh kéo mình đứng lên, mặc dù cô đoán rằng nỗ lực đó sẽ làm anh đau. Rốt cuộc, một người đàn ông có lòng tự trọng, và Ellie chẳng mấy nghi ngờ rằng người nhà Wycombe có nhiều lòng tự trọng hơn mức cần thiết.
Chuyến đi bộ quay lại nhà mục sư mất mười phút. Ellie nhất quyết duy trì cuộc hội thoại ở những chủ đề trung lập như văn chương, nấu nướng kiểu Pháp và… thời tiết, ngay cả cô cũng nhăn nhó với sự sáo rỗng của nó khi đề cập đến. Charles có vẻ khá buồn cười suốt cuộc nói chuyện, như thể anh biết chính xác việc cô đang làm. Tệ hơn, nụ cười chế giễu của anh còn ra vẻ có chút gì đó rộng lượng, như thể theo cách nào đó anh đang cho phép cô nói về bão tố, sấm chớp và những thứ như thế.
Ellie không thích vẻ tự mãn trên khuôn mặt anh, nhưng cô phải thán phục rằng anh có thể duy trì biểu hiện như thế trong khi đang khập khiễng, xoa đầu và thỉnh thoảng bám lấy sườn.
Khi ngôi nhà xuất hiện trong tầm nhìn, Ellie quay sang Charles và nói, “Cha em đã về.”
Anh nhướng mày. “Làm thế nào mà em biết?”
“Ông thắp nến trong văn phòng. Ông đang soạn bài giảng đạo.”
“Đã soạn rồi sao? Còn mấy ngày nữa mới đến Chủ nhật. Anh nhớ mục sư của mình thường náo loạn nguệch ngoạc vài dòng mỗi chiều thứ Bảy. Ông ta thường xuất hiện ở Wycombe Abbey để lấy cảm hứng.”
“Thật ư?” Ellie hỏi với một nụ cười chế giễu. “Ông ta thấy anh có thể gây cảm hứng đến thế sao? Em không hề biết anh là một đứa trẻ thiên thần như thế.”
“Ngược lại hoàn toàn, anh e là thế. Ông ta thích nghiên cứu và sau đó lựa chọn xem tội lỗi nào của anh đủ tiêu chuẩn trở thành chủ đề của bài thuyết giảng kế tiếp.”
“Ôi trời”, Ellie trả lời, nén lại một tiếng cười. “Làm sao anh có thể chịu được ông ta?”
“Còn tệ hơn là em nghĩ. Ông ta còn kiêm nhiệm làm thầy dạy tiếng Latin của anh và dạy ba buổi một tuần. Ông ta than rằng anh được mang đến trái đất này để hành hạ ông ta.”
“Lời nói đó có vẻ không đứng đắn lắm đối với một mục sư.”
Charles nhún vai. “Ông ta cũng rất thích rượu nữa.”
Ellie giơ tay để kéo cửa mở, nhưng trước khi bàn tay cô chạm vào nắm cửa, Charles đặt tay lên cánh tay cô để ngăn lại. Khi cô nhìn anh thắc mắc, anh nói bằng giọng điềm tĩnh, “Một lời với em trước khi anh gặp cha em?”.
“Tất nhiên”, cô trả lời, đi xa khỏi cửa.
Miệng anh mím lại khi nói, “Em vẫn cam kết kết hôn với anh vào ngày kia, hay là không?”
Ellie đột nhiên cảm thấy choáng váng. Charles, người đã quá quyết liệt trong việc bắt cô phải giữ lời hứa, dường như đang trao cho cô một lối thoát. Cô có thể hủy bỏ lời hứa, nói rằng cô đang lưỡng lự…
“Eleanor”, anh thúc giục.
Cô nuốt nghẹn, nghĩ đến cuộc đời mình đã trở nên tẻ ngắt như thế nào. Viễn cảnh kết hôn với một người lạ làm cô hoảng sợ, nhưng không sánh bằng một cuộc đời buồn chán. Không, còn tệ hơn thế. Một cuộc đời nhàm chán đánh dấu bằng những cuộc cãi cọ với bà Foxglove. Cho dù khuyết điểm của Bá tước là gì, và Ellie có cảm giác rằng anh có thể có rất nhiều, tận sâu trong trái tim cô biết rằng anh không phải một ác quỷ hay một người yếu đuối. Chắc chắn cô có thể tìm thấy hạnh phúc với anh.
Charles chạm vào vai cô và cô gật đầu. Ellie nghĩ cô nhận thấy vai anh hơi chùng xuống vì nhẹ nhõm, nhưng chỉ trong vài phút, chiếc mặt nạ của một Bá tước trẻ táo bạo lại trở về trên mặt anh. “Anh sẵn sàng đi vào chưa?”, cô hỏi.
Anh gật đầu, Ellie đẩy cửa mở và gọi, “Cha ơi?”. Sau một phút im lặng, “Em sẽ phải đến phòng làm việc và tìm ông thôi”.
Charles đợi và trong một phút Ellie quay lại phòng, theo sau là một người đàn ông có vẻ mặt nghiêm nghị với mái tóc bạc mỏng.
“Bà Foxglove phải trở về nhà”, Ellie nói, khoe với Charles một nụ cười bí hiểm. “Nhưng em xin giới thiệu cha em, mục sư Lyndon. Thưa cha, đây là Charles Wycombe, Bá tước của Billington.”
Hai người đàn ông bắt tay, âm thầm đánh giá lẫn nhau. Charles nghĩ vị mục sư dường như quá cứng nhắc và nghiêm nghị để sinh ra một ngọn lửa rạng rỡ như Eleanor. Theo cách ông Lyndon nhìn anh, anh có thể thấy rằng ông ta cũng cảm thấy phần nào ý nghĩ của người con rể.
Họ trao đổi những lời chào hỏi dễ chịu, ngồi xuống và sau đó, khi Ellie đã rời khỏi phòng để pha trà, mục sư quay sang Charles và nói, “Hầu hết những người cha sẽ tán thành một người con rể tương lai chỉ vì anh ta là một Bá tước. Tôi không phải là một người như thế”.
“Tôi cũng không nghĩ như thế, ông Lyndon. Rõ ràng Eleanor đã được nuôi nấng bởi một người cha có phẩm chất đạo đức đứng đắn”. Charles định nói những lời này chỉ để xoa dịu mục sư, nhưng khi nói, anh nhận ra rằng mình thực sự nghĩ như thế. Eleanor Lyndon thậm chí chưa từng thể hiện dấu hiệu nào là bị tước hiệu và sự giàu có của anh hấp dẫn. Thực ra, cô có vẻ quan tâm đến ba trăm bảng của mình nhiều hơn gia tài khổng lồ của anh.
Mục sư ngả người về phía trước, mắt ông nheo lại như thể đang cố gắng phân tích sự thành thật đằng sau lời nói của Bà tước. “Tôi sẽ không cố gắng ngăn cản cuộc hôn nhân này”, ông lặng lẽ nói, “Tôi đã làm một lần, với người con gái lớn, và hậu quả đúng là kinh hoàng. Nhưng tôi phải nói với ngài điều này: Nếu ngài đối xử tệ hại với Eleanor theo bất kỳ cách nào, tôi sẽ tấn công ngài bằng tất cả lửa địa ngục và nỗi thống khổ tôi có thể tạo ra được”.
Chales không thể không nhếch mép cười kính trọng. Anh hình dung rằng mục sư có thể tạo ra khá nhiều lửa địa ngục và nỗi thống khổ. “Tôi hứa rằng Eleanor sẽ được đối xử như nữ hoàng.”
“Còn một điều nữa.”
“Gì thế?”
Mục sư hắng giọng. “Ngài có thích uống rượu không?”
Charles chớp mắt, hơi giật mình bởi câu hỏi đó. “Tôi chắc chắn sẽ uống một vài ly vào lúc phù hợp, nhưng tôi không dành cả ngày và đêm ngập trong tình trạng say xỉn, nếu đó là điều ông đang hỏi”.
“Vậy có lẽ ngài có thể giải thích vì sao mình nồng nặc mùi rượu uýt ki không?”
Charles kìm lại cơn thôi thúc ngớ ngẩn muốn phá lên cười. Anh giải thích cho mục sư chuyện đã xảy ra trong buổi chiều và Ellie đã vô tình đổ rượu uýt ki vào anh như thế nào.
Ông Lyndon ngả người ra sau, hài lòng. Ông không cười, nhưng Charles ngờ rằng ông chẳng mấy khi cười. “Tốt”, mục sư nói. “Giờ thì chúng ta đã hiểu nhau, cho phép tôi là người đầu tiên chào đón ngài đến với gia đình này”.
“Tôi vui mừng được là một phần của nó.”
Mục sư gật đầu. “Tôi sẽ tiến hành buổi lễ, nếu ngài chấp nhận”.
“Tất nhiên”.
Ellie chọn đúng giây phút đó quay lại phòng, mang theo một khay trà.
“Eleanor”, cha cô nói, “Cha đã quyết định rằng Bá tước sẽ rất hợp với con.”
Ellie thở phào nhẹ nhõm. Cô đã có sự tán thành của cha, điều đó vô cùng có ý nghĩa với cô cho đến giây phút đó. Bây giờ tất cả những gì cô phải làm là thực sự kết hôn.
Kết hôn. Cô nuốt nghẹn. Chúa giúp cô.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
26 chương
12 chương
24 chương
22 chương
20 chương