Nữ tử đứng ở cửa một thân váy dài màu trắng chấm đất, trên vạt áo rộng thùng thình thêu hoa văn màu băng lam, bị gió thổi nhẹ nhàng dựng lên, ba ngàn tóc đen theo gió tung bay, tản ra mùi thơm ngát nhàn nhạt, tản ra mị hoặc nói không nên lời. Da thịt nữ tử nõn nà như mỡ đông, trong suốt long lanh, giống như đứa bé sơ sinh, chiết xạ ánh nước trong suốt, không thấy một chút tì vết, tinh tế như sứ trắng, lại như bạch ngọc ngàn năm, sáng bóng oánh nhuận, lập tức đem cả tòa viện vàng son lộng lẫy này hạ thấp xuống. Lông mày thanh thu, một đôi mắt như nước, mang chút ý cười, lại hàm ẩn hàn băng cửu thiên, đạm mạc lạnh bạc, một đôi môi son, cười xinh đẹp, tạo ra dáng vẻ hơi cong lên, làm cho người ta vừa gặp liền nhịn không được muốn âu yếm. Trên cổ đeo một vòng cổ hạt châu thủy tinh, càng thêm tô điểm cho xương quai xanh mát lạnh, vòng tay bạch ngọc trên cổ tay làm nổi bật da thịt như tuyết, trên chân một đôi giày mạ vàng dùng bảo thạch trang trí, đôi mắt đẹp lưu chuyển, trong nháy mắt liền đoạt ánh mắt người khác, khiến cho người ta như mất đi hô hấp, tựa như từ trong tranh bước ra, lại giống như từ viễn cổ đi tới, tươi cười nơi khóe miệng, vậy mà tựa như pháo bông phiêu miểu hư vô mà chói lọi. Ân Cửu Dạ sững sờ đứng ở nơi đó, ngây ngốc nhìn nữ tử vừa đẩy cửa bước ra ngoài, chưa kịp lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy tam hồn lục phách ở thời khắc này đều bị hút ra ngoài. Mộc Tịch Hàm không dám tin lui về sau hai bước, ngay cả hai tên trưởng lão sau lưng nàng cũng toát ra ánh mắt không dám tin, chỉ cần là người có mắt đều nhìn ra được. Mộc Tịch Bắc không chỉ không chết, ngược lại còn trở nên thật mỹ lệ, phần tinh khiết từ đầu đến chân tựa như được cái gì gột rửa qua, thoát thai hoán cốt, giống như thiên thành, không gì hơn cái này. Hai vị trưởng lão đều là người trên năm mươi tuổi, chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra Mộc Tịch Bắc nhất định đã dùng linh đan diệu dược có thể thoát thai tẩy tủy nào đó, chỉ là trong thiên hạ này, lại còn có linh dược như vậy sao? Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt đứng ở trước mặt mọi người, lúc nàng tỉnh lại liền cảm thấy toàn thân thư sướng, thân thể nhẹ nhàng, da thịt oánh nhuận cơ hồ trong suốt, không thấy một chút tì vết. Còn chưa kịp nghĩ lại, liền nghe thanh âm kêu gào của Mộc Tịch Hàm ở ngoài cửa, choàng kiện y phục liền đi ra ngoài. " Sao....Sao có thể! " Hắc sa trên mặt Mộc Tịch Hàm rơi xuống, miệng há to hết cỡ. Cho dù trước giờ nàng là người lạnh nhạt, nhưng cũng không thể tin khi chứng kiến một màn trước mắt này. " Thật sự không ngờ, lâu rồi không gặp, tỷ tỷ lại trở thành Thánh nữ Đông Du. " Mộc Tịch Bắc vừa đánh giá Mộc Tịch Hàm, vừa mở miệng. Ân Cửu Dạ tựa như vừa mới lấy lại tinh thần, vội vàng đi về phía Mộc Tịch Bắc, cầm chặt lấy tay của nàng. Bàn tay to cầm chặt đôi tay nhỏ tinh tế, Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng nắm lại. Trên mặt Mộc Tịch Hàm khôi phục thần thái, nhưng trong lòng thì dâng lên sóng gió động trời, trên sách cổ Đông Du không phải nói sinh tử cổ này nếu không có giải dược thì căn bản không thể giải sao? Hơn nữa trên sách cổ ghi chép, có rất ít người nguyện ý giải trừ cổ này, bởi vì bình thường người hạ loại cổ này đều là một đôi phu thê tự nguyện, bởi vì tình cảm chân thành tha thiết, cho nên cầu xin đồng sinh cộng tử. Hoặc là, dùng để trói buộc lẫn nhau, lo lắng đối phương sẽ bất trung với mình nên mới sử dụng, nếu như muốn giải loại cổ này, cho dù ban đầu biết mình sử dụng loại cổ trùng nào, thì cũng phải hao phí hết tâm huyết to lớn của cổ sư, không tới thời gian mấy năm thì sẽ không thể tu dưỡng bình thường trở lại. Nhưng mà, ai có thể nói cho nàng biết, rốt cuộc Mộc Tịch Bắc xảy ra chuyện gì không? Vì sao nàng ta không những không chết, ngược lại còn trở nên đẹp như thế? Vốn nàng ta trổ mã đã rất mỹ lệ, mà bây giờ, cho dù làm thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng xứng đáng. " Không có khả năng! Mộc Tịch Bắc, sao ngươi lại không chết? Không có khả năng! " Mộc Tịch Hàm từ đầu đến cuối đều không chịu tin tưởng cuối cùng mình lại là công dã tràng lấy giỏ trúc mà múc nước. " Tỷ tỷ nói đùa, có người mơ ước phu quân của ta, ta chết cũng không an tâm, cho nên ta liền bò lên. " Khóe mắt Mộc Tịch Bắc hiện ra lãnh ý. Nhìn nữ nhân vừa xa lạ vừa quen thuộc này, trong lòng nàng có chút chua xót, nàng tiếp nhận trí nhớ của Mộc Tịch Bắc, nhớ rõ nữ tử này đã từng ở trong trời đông giá rét đưa chăn đệm tới cho nàng, cũng nhớ rõ nàng ta sẽ lặng lẽ giữ lại thức ăn ngon cho mình, thậm chí còn nhớ khi mưa rơi xuống nàng ta còn đội y phục tới chặn mưa giúp nàng. Chỉ là, mới thời gian ba năm ngắn ngủi, hết thảy đã không còn tìm được hình ảnh lúc đầu. Mộc Tịch Hàm không tiếp tục mở miệng nữa, sự tình đã phát sinh ở trước mắt, nàng sẽ không ngu ngốc mà tiếp tục không tin. Mộc Tịch Hàm nhìn hai người nắm chặt tay nhau ở trước mặt, không tiếp tục mở miệng nữa, liếc mắt ra hiệu với hai tên trưởng lão sau lưng, đang muốn rời đi, bốn phương tám hướng lại đột nhiên xuất hiện rất nhiều cao thủ. Giọng nói khàn khàn của Ân Cửu Dạ vang lên: " Sao vậy, cho rằng phủ Thái tử ta là bài trí, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?" Hai tên lão nhân liếc nhau, sau đó một người nắm bả vai Mộc Tịch Hàm, trong nháy mắt bay lên, đồng thời ném vào không trung một loạt cổ trùng, lít nha lít nhít, khiến người ta vừa thấy đã tê cả da đầu. Cổ sư từ Đông Du đến nháy mắt vọt lên phía trước, cũng không biết dùng biện pháp gì, mà những con cổ trùng kia lại đột nhiên đồng loạt rơi xuống đất, vặn vẹo hai lần, liền không còn động tĩnh. Mà mấy người Mộc Tịch Hàm đã thừa cơ hội này chạy được một khoảng cách, có điều những cao thủ tuyệt đỉnh mà Ân Cửu Dạ mời chào đã nhanh chóng ngăn bọn họ lại. Mắt thấy không có đường lui, tên lão nhân thấp bé cấp tốc thổi một tiếng sáo, tiếng còi vang rất dài, trên nóc nhà Tây La nhanh chóng có không ít bóng đen di chuyển về phía phủ Thái tử, xem ra là cứu binh mà trưởng lão kia đưa đến. Tuy nhiên Sơ Nhị đã sớm mai phục xung quanh phủ thái tử, khi những người này vừa đến liền triển khai chặn giết. Trong phủ thái tử hai tên lão nhân và đám cao thủ đang giao thủ với nhau, mặc dù võ công cao cường hiếm thấy, nhưng mấy cao thủ Ân Cửu Dạ mời chào cũng không phải hạng người hời hợt, cộng thêm nhân số đông đảo, hai người rất nhanh liền không địch lại. Mộc Tịch Hàm không ngừng lui về phía sau, hai tên lão giả chặn nàng ở đằng sau, nhìn tình cảnh trước mắt, bỗng nhiên hiểu được trước đó Ân Cửu Dạ là cố ý chế nhạo nàng nhục mạ nàng, chính vì đợi nàng tìm tới cửa, cứ như vậy, bản thân chẳng phải vừa vặn đi vào mai phục của hắn. Mộc Tịch Hàm liền lùi lại mấy bước, cho rằng đã đến một nơi an toàn, nhưng đột nhiên trên trời lại rớt xuống một cái lưới lớn, bao trùm lấy nàng. Mộc Tịch Hàm thấy tình thế không tốt, cấp tốc thổi còi, trên không trung bắt đầu tụ tập rất nhiều kền kền, thế tới hung mãnh, từng con dữ tợn. Những cổ sư do Đông Du phái tới cũng lập tức thổi còi, nhưng kền kền kia chỉ hơi chần chờ, chứ không chịu tán đi. Ân Cửu Dạ từ đầu đến cuối đều không ra tay, đứng ở một bên một mực bảo hộ Mộc Tịch Bắc ở trong ngực. Một gã cổ sư Đông Du đi đến trước mặt Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ mở miệng nói: " Bí pháp khống chế kền kền, là Thánh nữ mới có thể tiếp xúc, chúng ta tạm thời chỉ có thể cam đoan bọn nó sẽ không thương tổn người, nhưng nếu thời gian quá lâu, bọn chúng sẽ không còn nghe chúng ta nữa." Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, nhìn về phía Mộc Tịch Hàm đang một tay gỡ bỏ lưới đánh cá, một mặt vẫn thổi còi chỉ huy kền kền, có chút nhíu mày. Ân Cửu Dạ lại chỉ ngây ngốc nhìn Mộc Tịch Bắc, không có động tác, hắn chỉ cảm thấy, trên người Mộc Tịch Bắc tản ra hương khí lạnh lẽo nhàn nhạt, bay vào mũi hắn làm hắn có chút tâm viên ý mã, đầu mày vừa mới chau một cái, đã làm tâm hắn tan nát theo. " Chàng sao vậy? " Mộc Tịch Bắc nhận thấy Ân Cửu Dạ không đúng, mở miệng hỏi. " À... " Ân Cửu Dạ tai đỏ bừng, cũng không trả lời nàng. Một bên Mộc Tịch Hàm nhìn thấy cảnh này liền đỏ mắt, gia tăng lực đạo trong miệng, trên trời kền kền đột nhiên bắt đầu xao động bất an, từng con cúi người làm tư thế chuẩn bị vọt xuống. Hai lão nhân kia rõ ràng cũng có chút không thể chống đỡ, thậm chí không biết vì sao mình gọi viện binh, lại không có một ai xuất hiện. Có người phát hiện những con kền kền này đều vì Mộc Tịch Hàm mà đến, vì thế rất nhiều người liền đánh về phía nàng ta, không có hai vị trưởng lão bảo hộ, tình huống của Mộc Tịch Hàm lập tức bất ổn. Một gã sát thủ vác đại đao vừa ra tay là một đao bổ xuống, Mộc Tịch Hàm muốn trốn tránh, nhưng chung quanh vẫn còn có người đang tùy thời mà động. Vì thế, nàng chưa kịp di chuyển, một đao đã chém mạnh vào đầu vai nàng, tiếng đao nhập vào da thịt ở trong này phá lệ vang dội. Hai lão nhân lúc này liền quay đầu nhìn lại, cao thủ trước mặt lại nhắm chuẩn thời cơ, đón đầu chém ra hai đao, hai người không kịp tránh thoát, nhưng tên lão nhân thấp bé rõ ràng động tác nhanh hơn một chút, xoay người một cái, đao chỉ rạch qua cánh tay của hắn, máu tươi lập tức tràn ra ngoài. Mà tên cao gầy thì không có vận khí tốt như vậy, một đao đâm xuyên qua bụng của hắn, lập tức liền hai mắt trợn tròn, miệng phun máu tươi. Có điều đến cùng vẫn là cao thủ, mặc dù bị như thế, nhưng hai người vẫn cố chống đỡ, không dễ dàng bị người bắt được. Còn Mộc Tịch Hàm nơi đó một đao chém trúng bờ vai nàng ta, đột nhiên cảm thấy toàn bộ cánh tay giống như đều tê liệt, không thể nào nâng lên. Nhưng Mộc Tịch Hàm vẫn không hề từ bỏ, cái còi trong miệng càng phá lệ vang dội, kền kền trên trời rốt cục không bị người Đông Du phái tới khống chế nữa, cúi người vọt xuống chỗ Ân Cửu Dạ đứng. Những sát thủ kia vốn đang chiếm phần thắng, nhưng vì đối mặt với kền kền liên miên này, liền không thể không trở tay bắt đầu ngăn cản, để tránh bị móng vuốt của nó gây thương tích. Trưởng lão cao gầy thở hồng hộc, vết thương trên người xem ra làm hắn bị thương không nhẹ, lúc này cũng bắt đầu thổi sáo, âm điệu khác biệt, nhưng lại dần dần truyền đến thanh âm sàn sạt. Bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện rất nhiều rắn, theo lý thuyết, kền kền này hẳn phải mừng rỡ ăn rắn, chỉ tiếc hai con ở đây cũng không xung đột nhau, ngược lại di chuyển về đám sát thủ, trong lúc nhất thời trong phủ bao phủ một bầu không khí nguy hiểm. Mộc Tịch Bắc nhíu mày, Mộc Tịch Hàm nhờ thân phận Thánh nữ Đông Du nên chiếm ưu thế, quả thực khó đối phó, dù sao bí thuật Đông Du cũng không phải vật bài trí, xem ra hôm nay khó giữ lại rồi. Ân Cửu Dạ từ một bên lấy ra một mũi tên, trên mũi tên cột một ngọn lửa đang cháy rực, ở trong không trung lất phất rung động. Mộc Tịch Bắc hơi ghé mắt, nhìn động tác của nam nhân, một mũi tên bay về phía Mộc Tịch Hàm. Mộc Tịch Hàm vẫn chưa nhận ra, chỉ là khi mũi tên kia xuất hiện ở trước mặt nàng, trưởng lão áo trắng trước mặt đã lấy đao ngăn lại, hình như muốn dập tắt ngọn lửa, chỉ là không ngờ được, khi thân đao chạm đến ngọn lửa kia, mũi tên không chỉ không bị đánh bay. Ngược lại ngọn lửa kia trong nháy mắt nổ tung, tia lửa nóng hổi bắn về phía trưởng lão thấp bé và Mộc Tịch Hàm, hai người không kịp trốn tránh, trong nháy mắt bộ dạng hoàn toàn thay đổi. " A! Mặt của ta! " Hai tay Mộc Tịch Hàm ôm lấy hai mắt của mình, không rảnh để thổi còi nữa, trong lúc nhất thời không biết xảy ra chuyện gì. Đám sát thủ thấy vậy, đương nhiên nhân cơ hội hạ đòn sát thủ. Tên lão nhân thấp bé cũng trong chớp mắt hoàn toàn thay đổi, trên mặt bị bỏng nặng khiến bộ dạng hắn hoàn toàn thay đổi. Mộc Tịch Bắc quay đầu nhìn về phía Ân Cửu Dạ, mở miệng hỏi: " Chàng đã làm gì vậy?" Ân Cửu Dạ hôn cái trán trơn bóng của Mộc Tịch Bắc một cái nói: " Ta chỉ dùng rượu để ngâm vải bông thôi." " Âm hiểm. " Mộc Tịch Bắc than thở. Dường như vết bỏng mang đến đau đớn quá lớn, sức chiến đấu của mấy người không còn như lúc trước, Mộc Tịch Hàm lại giống như quên mất tình cảnh sống còn giờ phút này. Chỉ một mực ôm lấy mặt mình, nhắm chặt hai mắt điên cuồng hét lên: " Mặt của ta, mặt của ta! A!" Tên trưởng lão cao gầy đã không chống đỡ được nữa, thân thể ngã xuống mặt đất phủ thái tử, tên lão nhân thấp bé thấy vậy, bỗng nhiên vung ra một màn sương mù, kéo Mộc Tịch Hàm nháy mắt biến mất, động tác cực nhanh, trước nay chưa từng có. Những sát thủ kia tìm kiếm bốn phía, nhưng lại không nhìn thấy tung tích của hai người, trong lúc nhất thời không biết nên đuổi theo hướng nào. Ân Cửu Dạ thấy Mộc Tịch Hàm lại đào thoát ngay dưới mí mắt của mình, lúc này sắc mặt lập tức âm trầm. Mộc Tịch Bắc an ủi: " Đừng bực, bên Đông Du không phải còn có Đông Na sao, nàng ta chắc chắn sẽ về Đông Du, chỉ cần trở lại Đông Du, chúng ta có thể lợi dụng Đông Na bắt lấy nàng ta, bằng không bọn họ quen dùng bí thuật, chúng ta sẽ thật sự chịu thiệt." Ân Cửu Dạ khẽ gật đầu, vừa rồi lão nhân thấp bé hình như sử dụng một loại bí thuật, vậy mà qua giây lát liền biến mất vô tung vô ảnh. Mộc Tịch Bắc tiếp tục nói: " Huống chi, mặt Mộc Tịch Hàm đã bị hủy, cho dù trở lại Đông Du, vừa vặn lại cho những người kia một cái cớ, nhận định nàng ta giả mạo thân phận Thánh nữ Đông Du, đến lúc đó nàng ta tự nhiên không có quả ngon để ăn." Dường như Ân Cửu Dạ vẫn không cam lòng, hắn phái nhiều cao thủ như vậy, nhưng cuối cùng lại để cho người ta chạy thoát, thật sự là quá khó chịu. Hơn nữa, nữ nhân này thiếu chút còn khiến Bắc Bắc của hắn rời đi! Mộc Tịch Hàm rời đi rồi, kền kền trên trời cùng rắn dưới đất liền bị cổ sư Đông Du khống chế, dưới sự xua đuổi của bọn hắn, liền dần dần tán đi. Mà trên mặt đất phủ Thái tử thì lưu lại một đống thi thể của kền kền và rắn, còn có lão nhân cao gầy, mặt mày be bét máu ngã trên mặt đất, đã không còn hơi thở. Ân Cửu Dạ không tiếp tục để ý những việc này nữa, chỉ chăm chú ôm Mộc Tịch Bắc vào trong ngực, nhịn không được run run. " Ân Cửu Dạ... " Mộc Tịch Bắc hơi đỏ vành mắt, tựa ở trong ngực nam nhân nhắm lại hai con ngươi. Nàng vậy mà còn sống, vậy mà không chết. Ân Cửu Dạ cúi xuống, phủ lên môi mỏng nữ tử, hôn mạnh một cái mới bằng lòng bỏ qua. Sát thủ xung quanh vẫn chưa rời đi, mà đứng ở tại chỗ sững sờ nhìn hai người ôm nhau, khi nhìn thấy Mộc Tịch Bắc, trong mắt đều là kinh diễm, cơ hồ không thể dời mắt. Rút đi kích động ban đầu, Ân Cửu Dạ đương nhiên cũng đã nhận ra ánh mắt của những người này, lúc này liền không vui nghiêng đầu qua, vẻ mặt tràn đầy âm lãnh, vẫn không quên giấu Mộc Tịch Bắc đến sau lưng mình. Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt, lại bị Ân Cửu Dạ kéo về phòng. Ân Cửu Dạ đứng ở trước giường, nhìn nữ tử trước mặt từ trên xuống dưới, lông mày càng nhăn càng sâu, cuối cùng hết sức bất mãn nhả ra một câu: " Sau này đi ra ngoài thì mang khăn che mặt vào." Mộc Tịch Bắc hơi sững sốt, sau đó lại thoải mái bật cười. Ân Cửu Dạ lại vẻ mặt nghiêm túc, Mộc Tịch Bắc vốn đã trổ mã rất xinh đẹp, ở Tây La thanh danh cũng vô cùng vang dội, bây giờ trải qua tác dụng của viên thuốc trong hạt châu lưu ly, quả thực có thể xưng là băng cơ ngọc cốt, rốt cuộc không ai có thể sánh bằng, vàng ngọc đẹp mắt so ra đều kém hơn. Ân Cửu Dạ vòng lấy eo Mộc Tịch Bắc, bá đạo mở miệng: " Nàng chỉ có thể là của một mình ta." Tay nhỏ của Mộc Tịch Bắc khoác lên bàn tay to trên eo, nhắm mắt lại tựa ở trong ngực nam nhân, không nói gì. Cũng không biết trải qua bao lâu, Ân Cửu Dạ lại ngủ trước, chỉ là hai tay vẫn gắt gao vòng quanh Mộc Tịch Bắc, dù thế nào cũng không buông tay. Mộc Tịch Bắc nhìn xám xanh dưới mắt hắn, nhịn không được đau lòng, liền ôm lấy hắn, ngủ. Mà Mộc Tịch Hàm chạy thoát ra ngoài, dưới sự trợ giúp của lão nhân thấp bé, hai người rốt cục trốn vào một rừng cây, hai khuôn mặt đã bê bết máu, ngọn lửa để lại một vết bỏng thật to, dưới da lộ ra máu thịt đỏ tươi, nhìn cực kì dữ tợn. Lão nhân thấp bé cả giận nói: " Ta đã nói rồi đáng lẽ phải về Đông Du trước, không nên tới nơi này!" Mộc Tịch Hàm lại chỉ sờ mặt mình, chỉ thấy phía trên lồi lõm, ba màu đen trắng đỏ hỗn hợp với nhau, nhìn rất buồn nôn, lúc này liền giận từ trong lòng lên. " Ta sẽ không bỏ qua cho bọn họ! Nhất định sẽ không! " Mộc Tịch Hàm thấp giọng gào thét, thanh âm có chút quái dị. Lão nhân thấp bé thì bắt đầu ngồi xuống chữa thương, nhưng trong lòng thì sóng lớn ngập trời, không ngờ lần này đến Tây La lại tổn thất nặng nề như vậy, bây giờ cũng không biết tình hình bên Đông Du thế nào, bây giờ mặt Mộc Tịch Hàm cũng đã bị hủy, phải làm sao để bách tính Đông Du tin tưởng, và không bị Đông Na kiếm cớ gây sự đây? Chỉ trong thời gian ngắn ngủi lão nhân thấp bé đã nghĩ rất nhiều, nhìn về phía khuôn mặt bị hủy của Mộc Tịch Hàm, trong lòng sinh ra mấy phần bất an. Mà Mộc Tịch Hàm thì đau đến chết đi sống lại, đối với người không có nội lực như nàng, đau xót này thật sự khó mà chịu đựng, trọng yếu nhất chính là, từ đây trở đi nàng sẽ biến thành một người quái dị! " Còn không đi! " Lão nhân thấp bé chỉ điều dưỡng một lúc, sau đó nhanh chóng lôi kéo Mộc Tịch Hàm xuất phát về phía trước. Mà thủ hạ của lão nhân này lại đột nhiên truyền đến tin tức, tin tức nói, Đông Na đã thừa dịp bọn họ không ở đây một lần nữa chiếm lĩnh Đông Du, tuyên bố với bên ngoài Mộc Tịch Hàm đã chết ở Tây La, thậm chí mấy người vốn còn ủng hộ bọn hắn, cũng không biết vì sao lại đột nhiên phản chiến. Đông Na vốn đã làm Thánh nữ rất nhiều năm, danh vọng cực cao, thanh danh ở trong dân gian cũng vô cùng tốt, bây giờ sợ là khó mà có người nào có thể rung chuyển địa vị của nàng, lão nhân thấp bé uất ức phun ra một ngụm máu tươi, không ngờ rằng, đến cuối cùng, hắn lại lưu lạc đến kết quả như vậy! ------ Đề lời nói với người xa lạ ------ Đổ mồ hôi, không vạn càng thô. Một đêm tỉnh ngủ... Nhưng cũng là tám giờ~