Trận chiến này của Ân Cửu Dạ, bởi vì Ngũ Lưu Ly đột nhiên xuất hiện, vậy mà chiếm được toàn thắng, cùng Sơ Nhất trong ngoài giáp công, cộng thêm hai mươi vạn tinh binh đột nhiên từ trên trời giáng xuống, không chỉ khiến kế hoạch trước đó của Ân Cửu Dạ thuận lợi hoàn thành, mà số lượng binh sĩ Bắc Bang bị tiêu diệt còn vượt ra ngoài dự toán. Nhân mã hai bên cộng lại, đại khái tiêu diệt được hơn hai mươi lăm vạn nhân mã Bắc Bang, mà nhân mã Ân Cửu Dạ dẫn đầu thì chỉ tổn thất hơn mười ba vạn, cứ như vậy, Ân Cửu Dạ chỉ giao thủ với quân đội Bắc Bang ba lần, mà đã làm cho Bắc Bang vốn là binh hùng tướng mạnh từ trước đến giờ bị tổn thất hơn bốn mươi vạn người, trong lúc nhất thời, sĩ khí Tây La tăng vọt. Ngũ Lưu Ly một thân áo giáp màu trắng cũng đã nhuốm máu, cả người có chút chật vật, trên người trên mặt ngoại trừ dính không ít vết máu thì còn có bụi đất, nhưng nhìn thấy binh sĩ Bắc Bang bị đánh chạy trối chết, trên mặt cũng lộ ra biểu tình thoải mái. Quay đầu, Ngũ Lưu Ly nhìn về phía Ân Cửu Dạ mặt lạnh từ đầu đến giờ, trong mắt mang theo một tia mong đợi. Ân Cửu Dạ ánh mắt xa xăm, nhìn binh sĩ Bắc Bang dấy lên bụi bặm đầy trời, cuối cùng quyết định lui lại, không có thừa thắng xông lên, chỉ là ngưng mắt trông về phía xa, mày kiếm đẹp mắt xéo nghiêng vào búi tóc, trong đôi mắt đen lạnh lùng mang theo sương mù màu máu, mím chặt đôi môi lạnh lẽo cứng rắn không có một đường cong. Ánh tà dương đỏ quạch như máu, quan ngoại Hàn Thành, thây chất đầy đồng, tay chân bị cụt nằm khắp nơi, bạch cốt trắng ngần chất chồng thành từng ngọn núi nhỏ, máu trên thi thể tách tách chảy xuôi hợp lại thành một dòng sông nhỏ. " A a! Chúng ta thắng rồi! " Binh sĩ đang sững sờ đột nhiên lấy lại tinh thần, ném binh khí trong tay vào không trung, khàn cả giọng hò hét, gào thét. Các huynh đệ quen biết hoặc không quen biết, nhưng đã cùng nhau hăng hái chiến đấu lại ôm chầm lấy nhau, đó là một loại sung sướng vì sống sót sau tai nạn và phấn khích khó có thể kể rõ, giờ khắc này mừng rỡ kịch liệt va chạm vào cuộc sống huấn luyện buồn tẻ của bọn hắn ngày thường, trong nháy mắt, khiến cho nhiệt huyết nam nhân lần nữa sôi trào, trong nháy mắt, kéo dài vạn dặm. Tiếng hoan hô tiếng hò hét nháy mắt vang vọng quan ngoại, truyền đến tiếng vang động trời, dưới ánh trời chiều chiếu rọi xuống, bày ra một vẻ đẹp hùng hồn bi tráng. Bỗng nhiên, cũng không biết binh sĩ nào dẫn đầu hô lên một câu: " Thái Tử Phi! Thái Tử Phi! Thái Tử Phi!" Quả nhiên, chỉ một người dẫn đầu, trong nháy mắt tiếng la hét liền nổ vang, hơn năm mươi vạn nhân mã cùng nhau hô to phong hào của Ngũ Lưu Ly. Ngũ Lưu Ly rốt cục lộ ra ý cười, trong tươi cười kia mang theo một tia đắc ý cùng mừng rỡ không sao kìm nén được, nàng nghĩ, lần này nàng giúp hắn một ân tình lớn như vậy, thứ nhất là giúp đỡ hắn tạo uy vọng trong quân, thứ hai cũng là vì giúp mình tạo dựng uy tín trong quân đội, ngày sau có những binh lính này ủng hộ, cho dù Ân Cửu Dạ không muốn cưới nàng cũng không phải dễ dàng như vậy. Huống chi, Ngũ Lưu Ly nàng đời này chưa bao giờ phục ai, cũng chưa từng cho rằng mình có gì kém hơn Mộc Tịch Bắc, nàng cũng không tin, nàng không đả động được tâm Ân Cửu Dạ, cũng không tin Ân Cửu Dạ sẽ không yêu nàng! Ngũ Lưu Ly giơ tay lên, mở miệng nói với những binh sĩ đang ca ngợi nàng ở phía dưới: " Lần này có thể đánh bại Bắc Bang, đều là công lao của Thái Tử điện hạ, Thái Tử điện hạ anh minh thần võ, là phúc của Tây La ta, là phúc của bá tánh Tây La ta!" " Thái tử anh minh! Thái tử anh minh! Thái tử anh minh! " Các binh sĩ dường như cũng đồng ý với ý kiến này, lần nữa cùng nhau hô to phong hào của Ân Cửu Dạ. Ngũ Lưu Ly cố gắng bình phục tâm tình của mình, không thể không nói, cho dù nàng đã sớm hình thành thói quen hỉ nộ không lộ ra mặt, thế nhưng hôm nay đột nhiên nhìn thấy huyết tinh cùng giết chóc trắng trợn như thế, trong chớp mắt nhiều nhân mạng cứ như vậy chết đi, nàng cũng rất sợ hãi, hoang mang, thậm chí là buồn nôn, nhưng cũng không biết vì sao, chỉ cần nhìn thấy nam tử kia đang ở phía trước hăng hái chiến đấu, lòng của nàng không hiểu liền an ổn xuống. Huống chi, sau khi chiến tranh kết thúc, nhìn thấy vô số người gần như điên cuồng la hét nàng, sự vui sướng và đắc ý ấy thật sự là khó mà nói nên lời, nàng nghĩ, đời này không còn điều gì khiến người ta kích động hơn so với giờ khắc này nữa. Nhưng mà, nàng vẫn luôn là một nữ nhân thông minh, nàng đem phần công lao này nhường lại cho Ân Cửu Dạ, nàng tin, trên thế giới này không có nam nhân nào sẽ không thích đại lễ như vậy, cho nên nàng chờ mong hắn có thể cho nàng một nụ cười hoặc là một ánh mắt khen ngợi. Ngũ Lưu Ly ở trong tiếng hoan hô của mọi người cưỡi ngựa đi về phía Ân Cửu Dạ, trên khuôn mặt mang theo mừng rỡ, đồng thời ý đồ từ trên khuôn mặt nam nhân tìm được mỉm cười. Chỉ tiếc, sắc mặt của Ân Cửu Dạ lại càng trở nên trầm hơn, sự tình quả thật như hắn dự liệu trước đó, một trận chiến này, Ngũ Lưu Ly thu hoạch quân tâm, cho dù hắn không thừa nhận, nàng ta cũng vẫn ngồi vững vị trí Thái Tử Phi, điều này càng khiến lòng hắn sinh ra chán ghét. Ngũ Lưu Ly đi đến trước mặt Ân Cửu Dạ, đang muốn mở miệng nói cái gì, Ân Cửu Dạ lại chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, liền quay đầu ngựa, chạy vào trong thành. Điều này khiến Ngũ Lưu Ly còn chưa kịp tới nơi thì tươi cười lập tức cứng ở trên mặt, bàn tay nắm chặt thành quyền, hắn vậy mà ở trước mặt nhiều người như vậy khiến nàng khó xử, cho dù nàng đã giúp đỡ hắn đánh thắng một trận lớn như vậy, cho dù nàng được nhiều người ủng hộ như vậy, hắn vẫn như cũ khinh thường nàng! Đại quân về thành, nghỉ ngơi lấy lại sức, Ngũ Lưu Ly mặc dù không bắt được tâm của Ân Cửu Dạ, nhưng lại bắt được tâm của vô số binh sĩ. Trong thời gian đại quân tu dưỡng, Ngũ Lưu Ly luôn một thân trang phục đơn giản, đi vào quân doanh, tự mình đi thăm những người bị thương tật, nếu như gặp lúc bận rộn, còn tự mình giúp đỡ một chút, điều này không khỏi làm một đám binh sĩ cảm thấy thụ sủng nhược kinh ( được sủng ái mà kinh sợ), dù sao thì cho dù thanh danh của nữ tử Ngũ gia đã không còn, nhưng rốt cuộc vẫn là thiên kim tiểu thư cao cao tại thượng từ đầu đến cuối xa không thể chạm, cho nên khi Ngũ Lưu Ly hạ mình băng bó vết thương, thăm hỏi thương thế của bọn họ, trấn an bọn họ, tuyệt đại đa số trong nháy mắt đã bị Ngũ Lưu Ly thu mua. Ngũ Lưu Ly mới vừa từ trong doanh thương ( doanh trướng trị thương) đi ra, mang theo hai nha hoàn dự định trở lại trong doanh trướng của mình, thế nhưng đi tới nửa đường, lại bỗng nhiên muốn đi nhìn nam tử kia một cái. Nha hoàn mặc y phục màu hạnh sau lưng Ngũ Lưu Ly rốt cục nhịn không được mở miệng: " Tiểu thư, người rốt cuộc vì sao phải đi vào doanh thương chứ, nơi đó vừa bẩn vừa hôi, nô tỳ thật sự là không hiểu, tiểu thư tội gì phải làm khó mình." Ngũ Lưu Ly không có mở miệng, kỳ thật trong doanh thương cũng khá sạch sẽ, nhưng dù sao nơi mà nhiều nam nhân ở cho dù sạch sẽ đến đâu cũng sẽ không giống khuê phòng của những tiểu thư các nàng, cho nên nha hoàn này mới có thể cảm thấy dơ dáy bẩn thỉu. " Ngươi thì biết cái gì, ngươi cho rằng tiểu thư muốn đi chắc? Còn không phải là vì ngồi vững vị trí Thái Tử Phi này, ngươi cũng không phải không biết, tất cả mọi người đều truyền Thái tử vì Vĩnh Dạ quận chúa vậy mà ở trước mặt tất cả mọi người cự tuyệt tiểu thư nhà chúng ta, cho nên tất nhiên tiểu thư phải lôi kéo tâm một số người rồi." Một nha hoàn y phục thúy sắc khác nhìn có vẻ thành thục hơn nhiều. Ngũ Lưu Ly cũng không để ý đến hai nha hoàn này, nhưng không đi bao lâu, lại đột nhiên dừng chân, xa xa nhìn về phía Ân Cửu Dạ. Ân Cửu Dạ đang ngồi trên một cái ghế thấp bên ngoài doanh trướng, trong tay vuốt ve một khối thanh ngọc, phía trên mơ hồ có chữ gì đó, nhưng Ngũ Lưu Ly lại không nhìn rõ. Trên ngón tay thon dài của nam tử mới thêm không ít vết thương, có một vài vết thương thậm chí đã kết vảy, hoặc là mọc ra thịt non phấn nộn, ngón tay miết đi miết lại chữ viết trên ngọc bội, thần sắc là ôn nhu mà nàng chưa từng thấy qua. Một vầng minh nguyệt treo cao trên bầu trời đêm, nhìn thấy trên tay nam nhân vết thương chằng chịt, lòng của nàng bỗng nhiên phát đau, đau đớn này đến đột nhiên, ngay cả chính nàng đều trở tay không kịp. Trong giây lát, Ngũ Lưu Ly liền ý thức được, dường như mình thật sự thích nam nhân này, cứ việc hắn rất nhiều lần làm mình khó xử, cứ việc hắn chưa từng liếc mắt nhìn thẳng nàng một cái, cứ việc ban đầu chính mình chỉ là không cam tâm hắn vứt bỏ mình như vứt giày cũ, nhưng giờ khắc này nàng đột nhiên cảm thấy, mình không phải là vì trả thù, cũng không phải vì chứng minh, chỉ là thật sự thích hắn. Nàng cảm thấy, hắn thật sự là một nam nhân rất dễ dàng khiến cho người ta yêu thích, hắn tuấn mỹ thâm trầm, hắn bá đạo hung ác, hắn.... Trong lòng Ngũ Lưu Ly tưởng niệm càng thêm sâu sắc, nàng nhất định phải làm cho hắn yêu nàng, là chân chân chính chính yêu nàng. " Thái tử... " Ngũ Lưu Ly đi lên phía trước, kìm lòng không được lên tiếng. Ân Cửu Dạ vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn chăm chú ngọc bội trong tay, cũng không biết nhớ đến cái gì đó, khóe miệng thậm chí giương lên một đường cong. Bởi vì đã đến gần, nên Ngũ Lưu Ly rõ ràng nhìn thấy hai chữ chói mắt trên ngọc bội kia, Bắc Bắc! Trong lòng đột nhiên sinh ra lửa giận ngập trời, nàng ta có cái gì tốt, chẳng qua là một nữ tử xảo ngôn lệnh sắc, tâm tư ác độc thôi, dựa vào cái gì mà được hắn yêu! Sau khi trải qua mấy trận đại chiến, đột nhiên rảnh rỗi vô sự, Ân Cửu Dạ bỗng nhiên cảm thấy phá lệ tưởng niệm Mộc Tịch Bắc, nhưng hắn vẫn rất mừng rỡ, mỗi khi nghĩ đến đợi đến khi An Nguyệt Hằng chết đi, qua cửa ải cuối năm nay, hắn đã có thể cưới nàng vào cửa, lập tức hắn sẽ cảm thấy phá lệ thoải mái. Ngũ Lưu Ly nhìn thấy Ân Cửu Dạ cười như một đứa trẻ, trong lòng sinh ra nồng đậm ghen ghét, Ngũ Lưu Ly nàng đời này dưới váy có vô số người theo đuổi, lại càng chưa từng có người nào hoàn toàn coi nhẹ nàng. Ngũ Lưu Ly tùy ý ngồi trên mặt đất, nhìn nam tử đối diện, mở miệng nói: " Ta biết người ngươi thích là Mộc Tịch Bắc, ta cũng không muốn trở thành trở ngại giữa các ngươi, đợi đến lần này khải hoàn hồi triều, ta và ngươi sẽ cùng nhau xin Bệ hạ giải trừ hôn sự này, tin tưởng Bệ hạ bởi vì chiến công lần này của ngươi, cũng sẽ không cự tuyệt ngươi." Không thể không thừa nhận, Ngũ Lưu Ly là một nữ nhân tâm kế thâm trầm, cho dù nàng ta phát hiện mình thích Ân Cửu Dạ, nhưng vẫn chôn sâu đáy lòng, thậm chí chủ động nhắc tới từ hôn, đầu tiên là cùng Ân Cửu Dạ đạt thành một loại tư tưởng, chỉ có như vậy, mới có chủ đề giống nhau để nói, thậm chí lợi dụng sự cảm kích và áy náy trong lòng Ân Cửu Dạ, tiếp tục được gần hắn, thường xuyên qua lại, hai người kiểu gì cũng quen thân, ở trên chiến trường sinh tử, cũng sẽ dễ dàng sinh ra cảm tình. Ân Cửu Dạ ngước mắt lạnh lùng liếc Ngũ Lưu Ly một cái, cẩn thận cất khối ngọc bội kia vào trong ngực, Ngũ Lưu Ly lại chỉ cười ôn hòa. Kết thúc động tác trong tay, Ân Cửu Dạ mới nhìn về phía Ngũ Lưu Ly. Ngũ Lưu Ly trong lòng căng thẳng, hắn rốt cục chịu nhìn thẳng mắt nàng, điều này không khỏi làm tim của nàng đập thình thịch. Ân Cửu Dạ lạnh lùng nhìn Ngũ Lưu Ly, chính là nữ nhân này, mưu toan ngăn cản hắn và Bắc Bắc ở bên nhau, nếu như có ai muốn ngăn cản hắn và Bắc Bắc ở bên nhau, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho người đó. Ân Cửu Dạ đứng dậy trở về doanh trướng của mình, chỉ để lại một mình Ngũ Lưu Ly sững sờ ở nơi đó, trong lòng cẩn thận hồi tưởng lại cái nhìn kia của Ân Cửu Dạ, lại tăng thêm cho mình không ít lòng tin. Hai người đều tự mình trở lại doanh trướng, Sơ Nhất nhìn chủ tử không nói một lời nhịn không được mở miệng nói: " Chủ tử, sao ngài không giả vờ như bị Ngũ Lưu Ly đả động, cho dù qua loa đại khái cũng được, ngài không biết đâu, hiện tại trên dưới toàn quân, đều đang nói Thái tử và Thái Tử Phi dắt tay nhau, vô địch thiên hạ. Ta cũng thật sự rất bội phục, nữ nhân này rốt cuộc có mấy trái tim, mà trong thời gian ngắn như vậy, toàn quân trên dưới, không có ai là không nói tốt về nàng ta, ta thấy sau khi chủ tử ngài trở về, muốn cưới Mộc Tịch Bắc, cũng sẽ không dễ dàng rồi." Ân Cửu Dạ bởi vì lời nói của Sơ Nhất mà nhíu mày, liền tiện tay ném ra một cái nghiên mực, lập tức đập vào trên đầu Sơ Nhất. Cũng may Sơ Nhất phản ứng nhanh, chẳng qua chỉ bị rách da chút xíu, lại không sợ chết tiếp tục phàn nàn nói: " Chủ tử, ta đây là đang nói thật, nếu ngài tùy tiện ứng phó Ngũ Lưu Ly, thì rất nhiều chuyện, chúng ta đều có thể làm ít mà công to, chủ tử ngài rốt cuộc vì sao không chịu?" Ân Cửu Dạ lạnh lùng lườm Sơ Nhất một cái, trầm giọng mở miệng nói: " Ta không muốn nàng chịu một chút ủy khuất." Sơ Nhất đầu tiên là sững sờ, há to miệng, lại không biết muốn nói cái gì, cuối cùng đúng là trầm mặc lại. Hắn biết, nếu như Ân Cửu Dạ chịu giả vờ giả vịt với Ngũ Lưu Ly, thì trận chiến sự này sẽ lập tức có thêm vài phần thắng, nhưng Ân Cửu Dạ lại không nguyện ý, bởi vì Ân Cửu Dạ không nỡ để cho Bắc Bắc của hắn chịu một chút ủy khuất, cho dù chỉ là một cái xem thường hoặc là ngờ vực vô căn cứ. Đế đô Tướng phủ " Này này, ngươi biết gì không, bên ngoài hiện tại đều đang lưu truyền tin tức Ngũ Lưu Ly trợ giúp Thái tử đánh bại Bắc Bang, dân chúng đều hoan hô một mảnh, nói hai người là trời đất tạo nên một đôi. " Phó Dĩ Lam gác chân bắt chéo ngồi trên ghế, nhìn Mộc Tịch Bắc mặt không đổi sắc ngồi ở đối diện. Thanh Từ hung hăng trợn mắt nhìn Phó Dĩ Lam một cái, những ngày này, bên ngoài đúng là đang lưu truyền tin tức này, nàng một mực cẩn thận che giấu, không cho tiểu thư biết, nhưng bây giờ nữ nhân này lại cứ như vậy nói toạc hết ra. Mộc Tịch Bắc rủ xuống con ngươi, không có mở miệng, tiếp tục công việc trong tay, đây là kiện y phục thứ ba nàng làm cho hắn sau khi hắn đi, lúc nhàn rỗi vô sự, nàng liền may y phục cho hắn, đều là kiểu hắn thích mặc. " Thái tử ca ca của ngươi không phải coi trọng Ngũ Lưu Ly đấy chứ? Có điều cũng phải thôi, Ngũ Lưu Ly kia xác thực có vài phần bản sự, hai người ở biên cương đồng sinh cộng tử, không thiếu được sẽ sinh ra tình cảm, theo ta thấy, ngươi vẫn đừng có ôm hi vọng quá lớn, nên tranh thủ thời gian tìm người gả đi đi. " Phó Dĩ Lam cũng không để ý tới ánh mắt cảnh cáo của Thanh Từ. " Ngươi ~! " Thanh Từ rút kiếm trong tay ra, trợn mắt nhìn Phó Dĩ Lam. Mộc Tịch Bắc vẫn không ngẩng đầu, chỉ là kim khâu lại đột nhiên đâm vào ngón tay, trong nháy mắt đã trào ra giọt máu, nàng tin Ân Cửu Dạ và Ngũ Lưu Ly không có gì với nhau, thế nhưng vừa nghĩ đến lại có một nữ nhân khác đang bên hắn đồng sinh cộng tử, lòng của nàng lại phát đau không nói ra được. Phó Dĩ Lam đột nhiên tiến lên, ôm chặt lấy Mộc Tịch Bắc: " Đừng thương tâm đừng khổ sở, cùng lắm thì ta cưới ngươi, ta vẫn đang chờ hắn vứt bỏ ngươi đấy!" Mộc Tịch Bắc bị cái ôm bất thình lình làm giật mình, chỉ cảm thấy một thân thể mềm mại ôm mình vào trong ngực, giống như vô lại không chịu buông tay, lại sạch sẽ không mang theo một tia ác ý. Thanh Từ hiển nhiên bị một màn này làm cho kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày chưa kịp phản ứng. Mộc Tịch Bắc thì lại nhíu mày, đang muốn đẩy người trên thân ra, thì Phó Dĩ Lam lại đột nhiên buông tay chạy ra ngoài. Chạy ra ngoài cửa, Phó Dĩ Lam tìm một chỗ không người, tựa vào tường, không ngừng thở hổn hển, nàng cũng không biết vì sao vừa rồi nàng đột nhiên lại làm như vậy, chẳng qua là cảm thấy Mộc Tịch Bắc thật sự khiến nàng cảm thấy đau lòng, mặc dù là đang cười, nhưng vẫn lạnh như cũ khiến nàng cảm thấy khó mà tiếp cận, cho nên nàng bỗng nhiên rất muốn ôm lấy nữ tử mềm mại ấy, tựa như chỉ có như vậy, mới có thể làm cho nàng ấy cảm thấy nàng ấy không phải hư vô mờ mịt, xa không thể chạm như vậy, cũng chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho nàng ấy cảm nhận được một tia ấm áp. Sau khi Phó Dĩ Lam bỏ chạy trối chết, Mộc Tịch Bắc lại đột nhiên nở nụ cười, dường như đã lâu lắm rồi không có ai thân cận với nàng như thế, loại xúc cảm chân thực ấy, bỗng nhiên khiến nàng cảm thấy mình vẫn còn sống, cho dù Phó Dĩ Lam nhìn như một người không sợ trời không sợ đất, nhưng nàng có thể nhìn ra được nàng ấy thực tế là một nữ tử rất đáng yêu, những tính cách quái đản kia chẳng qua đều là lớp vở bọc bên ngoài của nàng ấy thôi. Bình phục tâm tình, tiếp tục công việc trong tay, nhưng trong đầu lại không ngừng được bay đến biên cương, hai mắt nhắm lại, nàng ngược lại muốn nhìn xem rốt cuộc Ngũ Lưu Ly có bản lãnh lớn đến mức nào! " Tiểu thư, An Nguyệt Hằng phái người đưa thiếp mời đến, nói là ngày mai mời tiểu thư đến Vương phủ làm khách. " Thanh Từ đi ra ngoài một chuyến, sau khi trở về trong tay lại cầm một tấm thiếp mời. Mộc Tịch Bắc mở ra tấm thiếp mời kia, tiện tay ném vào trên mặt bàn: " Đáp ứng đi." Thanh Từ gật gật đầu, xoay người lần nữa đi ra ngoài. Mộc Tịch Bắc nhìn nhìn áo dài màu tím trong tay, tự dưng cũng mất hứng, tiện tay gác lại trên bàn, đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, nhìn về phía dãy núi trùng điệp xa xa, ánh mắt xa xăm, mang theo tia chờ mong. Có phải đợi đến lúc An Nguyệt Hằng chết đi, hết thảy thiện ác rốt cục cũng có thể kết thúc, nàng cũng có thể có nhà của mình, hạnh phúc của mình. Ngày kế tiếp Mộc Tịch Bắc sớm ngồi lên xe ngựa, tiến về Nhiếp Chính Vương phủ. Vén lên rèm xe nhìn đường phố, dường như so với ngày thường thì hiu quạnh không ít, bởi vì liên tiếp có người chết đi một cách quỷ dị cùng với nạn ôn dịch không được giải quyết, khiến cho thành thị phồn hoa này đột nhiên trở nên lòng người bàng hoàng, vô cùng quạnh quẽ. Nhìn thấy trên đường người qua lại vội vàng, ngẫu nhiên còn có thể nghe được tiếng khóc nỉ non của hài nhi, mơ hồ có một loại cảm giác mưa to sắp tới. Mộc Tịch Bắc hạ rèm xe xuống, ngồi trong xe còn có Thanh Từ và Phó Dĩ Lam đánh chết cũng không chịu đi. Mộc Tịch Bắc nghĩ, nếu như đoán không lầm, đây là lần cuối cùng An Nguyệt Hằng tranh thủ khuyên mình, cũng là lần gặp mặt cuối cùng giữa bọn họ, trước khi đại chiến diễn ra. Xe ngựa một đường chạy đến Nhiếp Chính Vương phủ, một nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ, trước cửa vẫn là hai con sư tử đá, môn đình vẫn hoàn toàn như trước đây xa hoa và tráng lệ. Ba người được nha hoàn dẫn đầu, xuyên qua hành lang gấp khúc cùng nhà thủy tạ, một đường đi tới nội viện. " Vĩnh Dạ quận chúa xin chờ một chút, vương gia đột nhiên có vị khách nhân tới, nên một lát nữa mới tới đây được. " Nha hoàn kia nói với Mộc Tịch Bắc. Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, phất phất tay, để nàng ta đi xuống trước, dự định tự mình đi dạo một chút. Nha hoàn kia khom người lui ra, Mộc Tịch Bắc thì mang theo Thanh Từ và Phó Dĩ Lam đi dạo trong vương phủ. Bởi vì ở đây sinh sống hơn mười năm, cho nên đối với một ngọn cây cọng cỏ ở nơi này đều rất quen thuộc, đi ở trong hoa viên, Mộc Tịch Bắc nhìn thấy hoa viên kia. Vô số bông hoa màu trắng thuần, còn có bàn đu dây tinh xảo. Màu trắng chói mắt, hoàn toàn thuần khiết như trước đây, nhưng trong nháy mắt, lại đột nhiên khiến Mộc Tịch Bắc cảm thấy dường như mình đã già, cảnh còn người mất, năm đó ba người chơi đùa bên nhau, mà bây giờ lại sớm đã thay đổi cảnh tượng. Ngón tay nhẹ nhàng cầm lấy hoa đằng quấn quanh bàn đu dây, Mộc Tịch Bắc không khỏi nghĩ đến hình ảnh ngày hôm đó An Nguyệt Hằng ở đây vui đùa ầm ĩ cùng Ngũ Thanh Thanh, cũng chính là ngày đó, mình bị vạn tiễn xuyên tâm, chỉ là không ngờ tới, thời gian quanh đi quẩn lại, vậy mà mình lại lấy một loại thân phận khác, lần nữa về lại nơi này. " Nghĩ gì thế, ngồi xuống đi, ta đẩy ngươi. " Phó Dĩ Lam mở miệng nói. Ở chung thời gian dài với Phó Dĩ Lam, nàng mới phát hiện, mặc dù nàng ấy thường hay gây chuyện, nhưng thực sự lại không phải là một nữ tử kiêu ngạo ương ngạnh, ngược lại, nhiều khi, nàng ấy rất yên tĩnh, thậm chí là rất nghịch ngợm đáng yêu, một chút cũng không có dáng vẻ khi gặp lần đầu. Mộc Tịch Bắc bỗng nhiên biết, những cường ngạnh kia chẳng qua là nàng ấy dùng để đối diện với người ngoài, đặt bản thân vào trong lãnh địa của mình, mà đây mới chân chính là nàng ấy. Mộc Tịch Bắc đột nhiên thấy mừng thay cho nàng ấy, bởi vì mặt nạ của nàng ấy còn có thể lấy xuống, không giống mình, mặt nạ này đã sớm dính chặt với mặt, gỡ không ra, cũng gỡ không được, sớm đã không phân rõ cái nào là mặt nạ, cái nào là chính mình, nếu như cứ cố gỡ nó, nhất định sẽ máu me đầm đìa, hoàn toàn thay đổi. Phó Dĩ Lam nhấn Mộc Tịch Bắc ngồi xuống bàn đu dây, cùng Thanh Từ ở phía sau đẩy nàng lên. Mộc Tịch Bắc hơi lộ ra một chút tươi cười, mang theo mới lạ cùng cẩn thận từng li từng tí, tự dưng làm cho người ta đau lòng. Cũng không lâu lắm, An Nguyệt Hằng đi đến. Mộc Tịch Bắc biết rõ hắn tới, nhưng cũng không đứng dậy, Phó Dĩ Lam do dự một lát, vẫn là đem vị trí của mình nhường lại cho An Nguyệt Hằng. An Nguyệt Hằng đứng ở sau lưng Mộc Tịch Bắc, nhẹ nhàng đẩy nàng. Bàn đu dây ở trên không trung vẽ ra độ cong ưu mỹ, dường như đang chứng kiến gì đó, Mộc Tịch Bắc rủ xuống đôi mắt, thật sâu chôn giấu trào phúng trong mắt. An Nguyệt Hằng động tác nhu hòa, nhìn bóng lưng nữ tử, không hiểu cảm thấy rất yên lòng, hình dáng mảnh khảnh cùng sống lưng thẳng tắp kia, lại khiến cho hắn nhịn không được muốn kéo nàng vào trong ngực của mình. " Có phải chưa ngồi bao giờ, nên cảm thấy sợ phải không, bằng không sao lại im lặng như vậy? " An Nguyệt Hằng rốt cục nhịn không được mở miệng. Mộc Tịch Bắc giơ lên khuôn mặt tươi cười: " Đúng là chưa ngồi bao giờ, sợ không cẩn thận sẽ bị ngã xuống." An Nguyệt Hằng cười nói: " Có ta ở đây, sợ cái gì." Mộc Tịch Bắc không nói gì, lại cúi mắt xuống, trong lòng cười lạnh nói, chính vì có ngươi ở đây, nên mới có thể bị ngã vạn kiếp bất phục! Cách đó không xa, Ngũ Thanh Thanh phía sau đi theo năm sáu nha hoàn và hai ma ma, một đường đi tới, vừa đi vừa nói với người sau lưng: " Bây giờ trời nóng, các ngươi cũng không cần cho thế tử mặc nhiều như vậy, cẩn thận kẻo bị rôm sẩy." " Vâng, Vương phi." " Lúc cho bú sữa, cũng không cần cho bú nhiều như vậy, các ngươi nhìn xem, thế tử luôn bị nôn ra sữa, mỗi lần đút một ít thôi. " Ngũ Thanh Thanh một mặt cầm khăn tay lau khóe miệng phun ra sữa cho con trai mình, một mặt nhẹ giọng quát lớn. " Vâng, Vương phi. " Mấy nha hoàn và ma ma cùng nhau mở miệng, thần sắc cung kính. Ngũ Thanh Thanh ngược lại cũng không làm khó gì nhiều, hiện nay cuộc sống của nàng không còn có gì bất mãn, vì thế đối đãi với mấy hạ nhân cũng khoan dung hơn rất nhiều. " Đi thôi, thế tử thích nhất ngồi bàn đu dây, bây giờ thời tiết tốt, dẫn nó đi ngồi một chút, nó nhất định rất cao hứng. " Trên mặt Ngũ Thanh Thanh mang theo tươi cười từ mẫu. Bây giờ trong phủ này, đã là một mình nàng độc chiếm, Bắc Bang công chúa chết đi, nàng liền trở thành chính phi, hơn nữa vừa mới sinh con, nên cuộc sống ở trong phủ có thể nói là như mặt trời ban trưa, không còn người nào dám đối nghịch với nàng, địa vị ngày càng vững chắc, không ai có thể rung chuyển một chút. Cho nên, nàng ở trong phủ liền chân chính thành phu nhân rộng rãi, mỗi ngày chỉ nhàn rỗi tụ họp với các tiểu thư, phu nhân, hoặc là ra đường mua chút châu báu đồ trang sức, hoặc là giúp An Nguyệt Hằng thu mua vài thứ. Mà gần đây, An Nguyệt Hằng đều luôn đối tốt với nàng, cơ bản mỗi ngày đều sẽ ngủ lại chỗ nàng, khiến lòng của nàng lập tức yên tĩnh trở lại, nàng biết, hắn đang mưu đồ đại sự, nàng cũng không làm phiền hắn, nhưng khiến nàng mừng rỡ hơn chính là, hắn không khỏi càng ngày càng ân cần hỏi han nàng, thậm chí đến tối đều phá lệ ra sức, làm cho nàng cảm thấy mình quả thực chính là nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế giới này, nàng hi vọng, thời gian này vẫn có thể tiếp tục như vậy. Ngũ Thanh Thanh trong ngực ôm đứa con trai ngủ không đủ giấc của mình, vẻ mặt từ ái, dự định mang nó đi ngồi bàn đu dây một lát. Chỉ là, vừa mới ngước mắt, nàng lại nhìn thấy hai người trước bàn đu dây. An Nguyệt Hằng vẻ mặt cưng chiều đứng ở sau lưng Mộc Tịch Bắc, nhẹ nhàng đưa tay đẩy đu dây, mà trên mặt Mộc Tịch Bắc thì lại lộ ra nụ cười chói mắt, hai người thỉnh thoảng còn nói chuyện gì đó. Tươi cười trên mặt Ngũ Thanh Thanh đột nhiên liền cứng ở nơi đó, từ ái trước đó trong nháy mắt liền trở nên dữ tợn, móng tay sinh sinh bị nàng bẻ gãy. Nha hoàn và ma ma sau lưng cũng không dám lên tiếng, rối rít dừng bước đứng ở nơi đó, Ngũ Thanh Thanh nghiêng người đứng ở sau một thân cây thấp, nghiễm nhiên là vị trí mà lúc trước Tịch Tình đứng, sắc mặt trắng bệch nhìn một màn chướng mắt kia, cắn chặt đôi môi, không có lên tiếng. An Nguyệt Hằng ôn nhu nói: " Bắc Bắc, gả cho ta đi." Mộc Tịch Bắc giương lên khóe môi, nhìn thấy phía sau thân cây lộ ra góc áo màu trắng thuần, cười nói: " Không phải ngươi đã có Vương phi rồi sao? Chẳng lẽ cưới ta về làm thiếp, vậy ta sẽ không làm đâu." An Nguyệt Hằng vốn cho rằng Mộc Tịch Bắc sẽ lập tức từ chối, không nghĩ tới nàng lại nói như vậy, đây có phải hay không mang ý nghĩa hắn cũng không phải không có cơ hội? An Nguyệt Hằng không nghĩ tới, chỉ vì một câu nói của nàng mà mình đã mừng rỡ như vậy, vui sướng nồng đậm trong ánh mắt kia ngay cả chính hắn cũng chưa từng phát hiện ra. Bàn tay Ngũ Thanh Thanh túm chặt lấy cành cây, bàn tay trắng nõn trong nháy mắt hiện ra hai vết hằn. Nín thở, cẩn thận nghe An Nguyệt Hằng trả lời. " Nàng nói là Ngũ Thanh Thanh? Nàng ta chẳng qua là quân cờ để ta lợi dụng Ngũ gia thôi, nay đại sự sắp thành, nàng ta cũng chẳng còn tác dụng gì, nếu như nàng chịu gả cho ta, ta sẽ lập tức hưu nàng ta. " An Nguyệt Hằng cố gắng áp chế vui sướng và chờ mong trong giọng nói của mình, hoàn toàn không có một chút tình cảm nào với Ngũ Thanh Thanh. Đã từng, hắn thật sự cho rằng mình thích Ngũ Thanh Thanh, thế nhưng từ sau khi gặp được Mộc Tịch Bắc, lại cảm thấy Ngũ Thanh Thanh giống như một chén nước sôi để nguội không có mùi vị, rốt cuộc không dậy nổi một tia dục vọng cùng gợn sóng trong lòng hắn. " Lời này của ngươi có thể tin hay không, ngươi nói ngươi là bởi vì muốn lung lạc Ngũ gia mới cưới Ngũ Thanh Thanh, vậy sao ta có thể khẳng định ngươi không phải là vì quyền thế Tướng phủ mới dự định cưới ta, có lẽ một ngày nào đó, ta cũng sẽ thành Ngũ Thanh Thanh thứ hai. " Mộc Tịch Bắc lắc đầu nói. Ngũ Thanh Thanh sắc mặt trắng bệch, trong mắt đều là không dám tin, nước mắt trong hốc mắt chảy xuống gò má làm cho nàng càng thêm yếu đuối điềm đạm đáng yêu, nhưng vẫn chờ mong An Nguyệt Hằng có thể là vì thế lực Tướng phủ nên mới nói như vậy. Chỉ là An Nguyệt Hằng mở miệng lại lần nữa khiến nàng thất vọng. An Nguyệt Hằng hơi nhíu mày, sau khi ngẫm nghĩ một lát mới mở miệng nói: " Ta có thể hứa, nếu như nàng gả cho ta, ta không cần thế lực Tướng phủ gì hết, nguyện ý cho nàng làm chính phi của ta." Mộc Tịch Bắc dường như bị đả động, nghĩ nghĩ nhưng vẫn lắc đầu nói: " Ta vẫn không yên lòng, ngươi nói để cho ta làm chính phi, vậy Ngũ Thanh Thanh làm sao bây giờ, nàng ta chắc chắn sẽ rất hận ta, sẽ tìm mọi cách trả thù ta, ta cũng không muốn ngày ngày nơm nớp lo sợ, lo lắng hãi hùng, còn nữa, nay nàng ta cũng đã có con, tóm lại ta cũng không muốn phá hủy hạnh phúc của các ngươi. " " Nếu như nàng chịu, ta đại khái có thể giết hết bọn họ, vĩnh viễn trừ hậu hoạn. " Trong mắt An Nguyệt Hằng lóe lên một tia sát ý, ngay cả chính hắn cũng không biết mình điên cuồng như vậy rốt cuộc là vì cái gì. Ngũ Thanh Thanh lảo đảo một cái, nước mắt chảy giàn giụa, dường như không thể nào tiếp nhận được chuyện này, nam tử trước mắt kia, rõ ràng là nam tử mỗi ngày đều hỏi han mình ân cần, rõ ràng là nam tử mỗi đêm đều hôn mình nhẹ nhàng nỉ non với mình, rõ ràng là nam tử nói muốn cho mình hạnh phúc một đời một kiếp, thế nhưng, bây giờ hắn lại muốn giết mình... Muốn giết con của mình... Mộc Tịch Bắc cười rực rỡ, cũng không biết là tin hay không tin, chỉ nói với An Nguyệt Hằng: " Ta phải suy nghĩ thật kỹ, ngươi trước hết để cho ta yên tĩnh một lát." An Nguyệt Hằng chần chừ, sau đó gật đầu nói: " Vậy ta đi trước lấy cho nàng ít điểm tâm, hiện tại cũng sắp tới buổi trưa, hẳn là nàng đói bụng rồi." Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, không có mở miệng. Mắt thấy An Nguyệt Hằng rời đi, Ngũ Thanh Thanh đẩy ra nhánh cây trước mặt, nghiêng ngã lảo đảo chạy ra ngoài, lại bởi vì mặt đất cũng không bằng phẳng, nháy mắt ngã rầm xuống đất, khắp người đều dính bùn. Ngũ Thanh Thanh nhìn hoa cỏ dưới chân, đầy mắt đầy vườn đều là loài hoa trắng thuần mà nàng yêu thích nhất, bỗng nhiên thất thanh khóc rống lên, giống như bị điên bứt sạch những đóa hoa màu trắng kia, cũng không quản có bị nhánh hoa rạch rách tay hay không, chỉ là giật mạnh đóa hoa xuống, bóp nát, ném đầy mặt đất. " Lừa đảo! Lừa đảo! Đều là giả dối, đều là giả dối! " Ngũ Thanh Thanh khàn cả giọng ngồi dưới đất gào thét, khuôn mặt mềm mại trở nên vô cùng dữ tợn, trên mặt đều là nước mắt. Mộc Tịch Bắc an tĩnh ngồi trên đu dây, không có cử động, mắt lạnh nhìn động tác của Ngũ Thanh Thanh, trong mắt mang theo một tia lạnh lùng, cười như không cười. Trên thế gian này, xưa nay mọi chuyện đều là như vậy, nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng, hai năm trước mình chật vật tựa như trước mắt, nhưng nữ tử đã từng đắc ý bây giờ lại ngã sấp xuống trước mặt mình. Đã từng An Nguyệt Hằng cũng vì nàng ta mà giết mình, khiến cho mình gặp cảnh ngộ phản bội bi thảm, bây giờ lại vì mình mà nguyện ý giết vợ bỏ con, khiến cho Ngũ Thanh Thanh càng thê thảm sâu hơn. Ngũ Thanh Thanh cho rằng mình đã có được hạnh phúc, có được hết thảy, cho rằng Tịch Tình mới là người đáng thương, cho rằng nàng ta mới là người An Nguyệt Hằng yêu, lại không biết, kết quả là, nàng ta mới là kẻ đáng thương nhất, tất cả, đều là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi. Mộc Tịch Bắc đứng dậy, giày thêu màu lam đính đầy châu ngọc tinh xảo, xuất hiện ở trước mặt Ngũ Thanh Thanh, đôi giày sạch sẽ không dính một tí bùn đất, cùng hai tay dính đầy bùn đất, nhem nhuốc không chịu nổi của Ngũ Thanh Thanh tạo thành chênh lệch rõ ràng. ---------- Đề lời nói với người xa lạ -------- Hôm nay thi xong thí nghiệm rồi, tiếp theo là môn phân số. Hazz, hôm nay thức đêm gõ chữ, ngày mai hẳn là tám giờ cập nhật.... Ngũ Thanh Thanh sắp chết rồi, ta sẽ làm cho nàng chết rất có tiết tấu... Về phần Ngũ Lưu Ly, cũng sẽ có kết cục của nàng, Chương sau, từ từ sẽ đến.