Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 187
An Nguyệt Hằng sắc mặt bất động, chỉ cẩn thận quan sát ấm lô trong tay mình, thẳng đến khi cảm xúc của Thanh Quốc công chúa bình ổn lại, mới mở miệng nói: " Nhưng vô luận ngươi là Thanh Quốc công chúa, hay là phu nhân Tướng phủ, bây giờ đều là cùng một nhịp thở với Tướng phủ, Bản vương thực sự không tin, nếu Tướng phủ đổ, công chúa ngươi có thể được đến chỗ tốt gì?"
" Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không sợ nói cho Vương gia, Mộc Chính Đức hắn lừa gạt ta mười mấy năm! Chưa bao giờ có một tơ một hào thật tình, ta về nước hai năm, có thể nói chính là đang âm thầm điều tra mọi chuyện lúc trước." Thanh Quốc công chúa sắc mặt buồn bã, ánh mắt xa xăm.
Trong ánh mắt xa xăm ấy xen lẫn năm tháng mênh mông, phảng phất xuyên thấu qua ánh đèn màu lưu ly, có thể nhìn thấy hình ảnh năm đó.
Năm đó, bà là Thanh Quốc công chúa cao quý, viễn phó hòa thân Tây La, vốn nên gả cho hoàng hoàng thân quốc thích, lại gặp được nam tử quỷ bí tựa như hồ ly kia.
Hắn một bộ thanh sam, tay cầm quạt xếp, cười với bà, sau khi hai mắt nheo lại chỉ còn lại một cái khe hở, nhưng bà lại cảm thấy cực kỳ dễ nhìn, hắn ôn hòa giúp đỡ bà, một công chúa đang tha hương không nơi nương tựa ở đây sống sót, giúp đỡ bà làm quen từng ngọn cây cọng cỏ ở nơi này, học tập văn hóa nơi này, thích ứng tất cả mọi thứ ở nơi này, thậm chí trong lúc vô hình giúp đỡ bà hóa giải rất nhiều minh thương ám tiễn đến từ bốn phía.
Những điều này khiến bà vốn là ủy khuất không muốn tới đây đột nhiên cảm thấy ấm áp, như có dựa vào, hai người cũng nhanh chóng rơi vào bể tình.
Cho nên bà khước từ hoàng thân, cho dù không có vị trí chính thê, cũng cam nguyện gả cho nam nhân này, bởi vì bà cho rằng thời gian sẽ mãi mãi tốt đẹp như vậy, bà không cần hắn có thể cho bà toàn bộ tình yêu, bởi vì thân ở Hoàng gia, mới biết được nó xa xỉ cỡ nào.
Nhưng mà trải qua nhiều năm lặp đi lặp lại, bà lại phát hiện thì ra những điều này chẳng qua là công dã tràng, bà từ đầu đến cuối đều là quân cờ bị nam nhân này dùng để kiềm chế Liễu Chi Lan, trả thù kế hoạch của bà ta, tất cả tốt đẹp chẳng qua đều là bọt biển thôi.
Dần dần, bà bắt đầu phát hiện rất nhiều chuyện dường như không đúng, cho nên liền bắt đầu lưu tâm, để cho người ta âm thầm điều tra, thẳng đến lần về nước này, rốt cục đem mọi chuyện mấy năm nay điều tra rõ ràng.
Nam nhân bà cho rằng ôn nhu đáng tin, nhưng lại chưa bao giờ chạm qua bà mảy may, đứa nhỏ bà hoài thai mười tháng sinh hạ căn bản không phải của nam nhân này! Bà thậm chí cũng không biết thân thể của mình đến tột cùng cho ai!
Bà rốt cuộc biết hắn là cỡ nào vô tình, nhưng cũng biết hắn là đến cỡ nào thâm tình, hắn thâm tình đến chung thân chỉ thích lấy một nữ tử, thâm tình đến nỗi cho dù là nữ tử kia chết đi, nhưng hắn cũng chưa từng dao động mảy may, tình yêu thương sâu đậm như vậy, cỡ nào đáng giá tán dương, cỡ nào không hối hận cỡ nào bướng bỉnh, chỉ tiếc, người hắn yêu lại không phải bà!
Hắn ôn nhu quỷ bí như đao cùn, sinh sinh cứa chết mỗi một khúc ruột của bà, khiến bà biết rốt cuộc cái gì gọi là đau đến không muốn sống.
" Vương gia, ngươi có biết Mộc Chính Đức hắn là sài lang vô tình nhất thế gian, hắn vì hạnh phúc của những nữ nhân khác, mà hủy cả đời của ta, hắn là một nam nhân tốt thâm tình không hối hận, chỉ tiếc yêu không phải ta a..." Trong mắt của Thanh Quốc công chúa hiện đầy tơ máu dày đặc, hai mắt trống rỗng vô thần.
Bà mượn nhờ thế lực bổn quốc, lợi dụng ở xa ngoài ngàn dặm để giảm bớt phòng bị của Mộc Chính Đức, điều tra chân tướng năm đó, lúc bà biết được mình tân tân khổ khổ sinh hạ ba đứa con lại không biết là con hoang của ai, loại bi phẫn ấy loại tức giận ấy không thể nào nói lên lời.
An Nguyệt Hằng thấy Thanh Quốc công chúa mất khống chế, mơ hồ suy đoán ra chân tướng sự tình, sau khi nghe Thanh Quốc công chúa nói ra từng chuyện, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, hắn thật sự là nghĩ không ra Mộc Chính Đức cái lão hồ ly này, lại là một nam nhân thâm tình không hối hận như vậy.
Hắn thủy chung không chịu tin tưởng, trên thế giới này thật sự sẽ có người xem cái gọi là tình yêu còn qua trọng hơn mạng, hắn nghĩ không ra, Mộc Chính Đức một nam nhân đa mưu túc trí như vậy, vì sao vì một nữ nhân đã chết đi, mà cả đời này không tiếp tục đụng vào người khác một hào.
Nhưng sau khi than thở, An Nguyệt Hằng vẫn nhạy cảm bắt được một tin tức, đó chính là Mộc Chính Đức sủng ái Mộc Tịch Bắc tuyệt không phải hư!
Cái này cũng làm An Nguyệt Hằng càng thêm kiên định quyết tâm đạt được Mộc Tịch Bắc.
" Sao, Vương gia bây giờ đã tin chưa? " Trong mắt Thanh Quốc xẹt qua một tia hận ý.
An Nguyệt Hằng mím môi gật gật đầu, từ trên ghế đứng lên, đem ấm lô trong tay đặt ở trên mặt bàn, đi đến trước mặt Thanh Quốc công chúa, duỗi ra một cái tay, mở miệng cười nói: " Công chúa lý do rất đầy đủ, Bản vương ngược lại là không có lý do không tin, cho nên hi vọng Bản vương cùng công chúa hợp tác vui vẻ."
Thanh Quốc công chúa nhìn ngón tay khớp xương rõ ràng của An Nguyệt Hằng, rốt cục đưa tay bắt lấy, khóe miệng nhếch lên một chút ý cười.
Bà muốn để Mộc Chính Đức trả giá đắt, bà muốn để hắn mất đi mọi thứ hắn quan tâm.
Nếu như Mộc Tịch Bắc trông thấy Thanh Quốc công chúa lúc này, có lẽ nàng sẽ thấy được Tịch Tình kiếp trước, đồng dạng là bị nam nhân cô phụ, cho dù một người vì quyền thế, một người lại vì người yêu.
Nhưng đều không ngoại lệ, chính là hai người đều trở thành vật hi sinh ở trong đó, cũng vì vậy mà trả giá thê thảm đau đớn.
Chỉ tiếc, cho dù có trải qua như nhau, nhưng hai người lại chú định không ở cùng một chiến tuyến, mọi chuyện trên thế gian chính là như thế, nhiều khi, không phải đơn giản dùng đúng sai thì có thể cân nhắc, nếu như ngươi quá mức luận đúng sai, thì kiểu gì cũng sẽ không hợp nhau.
Mà mặt khác, Mộc Chính Đức mang theo cả đám người chạy tới viện của Cát vương, Mộc Hải Dung vẻ mặt chắc chắn nhìn đại môn Cát vương đóng chặt, liếc nhìn một nha hoàn canh cửa, nha hoàn kia một thân vạt áo màu hồng phấn, chải song búi tóc, con mắt căng tròn.
Nhìn thấy Mộc Hải Dung nháy mắt với mình, con mắt mở to một chút, bất động thanh sắc gật gật đầu.
Tâm Mộc Hải Dung lúc này mới hạ xuống, vẫn như cũ là vẻ mặt quật cường cùng chắc chắn.
Mộc Chính Đức thấy vậy, sắc mặt có chút ngưng trọng mấy phần, lần này Thanh Quốc trở về, ông luôn cảm thấy có chỗ không đúng, đó là một loại cảm giác rất vi diệu, rõ ràng vẫn là nữ nhân nghiêm túc đoan trang kia, nhưng trong mơ hồ lại như có cái gì đó không giống.
Mấy tân khách đi theo sau lưng Mộc Chính Đức cũng nhao nhao vươn đầu tìm hiểu, dường như rất chờ mong trong gian phòng đó sẽ là một khung cảnh hương diễm như thế nào.
Mộc Chính Đức đi ra phía trước, mở miệng hỏi nha hoàn áo trắng song búi tóc kia: " Vương gia các ngươi có ở bên trong không?"
" Cái này... Cái này." Nha hoàn kia sợ hãi rụt rè, có vẻ hơi ấp a ấp úng.
Mộc Chính Đức cũng không giận: " Là ngươi nói, hay là chờ ta vào xem."
Nha hoàn kia nghe xong, trong nháy mắt liền quỳ trên mặt đất, cúi đầu không dám mở miệng.
Mộc Chính Đức cũng không cưỡng cầu, ra hiệu gã sai vặt đi theo phía sau tiến lên đẩy cửa ra.
Cửa gỗ khắc hoa màu đỏ thắm trong nháy mắt mở rộng ra, một trận gió lạnh thổi qua, thổi cửa gỗ vang lên tiếng két, trong phòng màn tơ màu thiên thanh trong nháy mắt bị gió thổi bay lên, tựa như vũ nữ lắc lư vòng eo, trong tùy ý bừa bãi mang theo vài phần vuốt ve mềm mại.
Phóng nhãn nhìn lại, trong phòng trên mặt đất một mảnh hỗn độn, bút mực giấy nghiên đều là ngã trái ngã phải nằm trên mặt đất, mực nước đen nhánh nhuộm dần ở trên mặt thảm màu đỏ thẫm, trang giấy phơi bày, một bộ phận còn bị nghiên mực đè lên, theo gió lạnh thổi qua, ngẫu nhiên cuộn lên.
Lại tiến vào trong nhìn lại, vốn nên là một bình sứ tôn tôn tinh mỹ, lại hóa thành từng mảnh vỡ nhỏ, chiết xạ hàn quang nằm trên mặt đất.
Trong không khí tản ra hương vị thối nát, bỗng nhiên cửa mở ra, bị hàn phong thổi qua, đã khuếch tán không ít, nhưng cho dù như thế, vẫn có thể ngửi được hơi thở tình dục nặng nề.
Sắc mặt Mộc Chính Đức có chút phát trầm, nhưng trong lòng lại không tin người bên trong này sẽ có Mộc Tịch Bắc, có lẽ là quá nhiều lần nàng kiếm tẩu thiên phong, chết rồi sau đó sống, lại hoặc là ông từ đầu đến cuối đều tin tưởng đứa con của mình cùng Sở Lương sẽ là tốt nhất, cho nên mặc dù ông cũng khẩn trương, nhưng mà ông lại không tin.
Mộc Hải Dung thấy vậy vẻ mặt lộ ra một chút tươi cười, nàng hận Mộc Tịch Bắc, hận trước nay chưa từng có, đều là bởi vì nàng ta, làm cho phụ thân của mình kì thực chỉ là phụ thân của nàng ta, làm cho người mẹ luôn yêu thương mình lại bắt đầu chán ghét mình, làm cho mình từ tiểu thư tướng phủ, hoàn toàn biến thành một đứa con hoang!
Cho nên, nàng hận nàng ta, hận nàng ta có thể có được hết thảy.
Mọi người dường như cũng bị một màn trước mắt này sợ ngây người, nhưng Mộc Chính Đức lại không đi vào, mọi người cho dù có nóng vội thế nào, cũng không thể vượt qua ông mà đi vào.
" Cha..." Mộc Hải Dung rốt cuộc là còn nhỏ, chung quy nhịn không được mở miệng.
Mộc Chính Đức đang muốn nói chuyện, trong phòng lại truyền ra một tiếng vang trầm, tựa như người ngã xuống đất.
Mộc Chính Đức dứt khoát cũng không lên tiếng nữa, trực tiếp cất bước đi vào, đám người tự nhiên theo sát mà lên.
Giẫm lên mảnh vỡ cùng bừa bộn trên đất, từng đôi giày tinh xảo bước vào nội thất, gió đem màn tơ thổi lên, cảnh tượng bên trong nhìn một cái không sót gì, chỉ thấy hai thân thể trắng bóng gắt gao quấn quýt lấy nhau, lăn lộn trên mặt đất, dường như đang hưởng thụ một loại nhân gian cực lạc nào đó.
Người ở chỗ này không khỏi đều mở to hai mắt nhìn chằm chằm một màn dưới đất, mà hai người dưới đất dường như không hề phát hiện, vẫn như cũ đắm chìm bên trong lạc thú của mình, tản ra từng đợt thở dốc.
Các nữ tử thì đỏ bừng mặt quay mặt đi, nhưng ỷ vào nhiều người, ngược lại cũng không có người nào chịu bỏ lỡ tràng diện náo nhiệt này.
Chăn gấm quấn giữa hai người, từ trên giường kéo đến trên đất, chỉ tuỳ ý đắp lên thân thể tuyết trắng một góc, có vẻ tản ra dụ hoặc tĩnh lặng.
Gối đầu màu vàng sẫm vốn nên ở trên giường cũng tùy ý bị ném ở một bên, toàn bộ tràng diện muốn bao nhiêu hỗn loạn liền có bấy nhiêu hỗn loạn.
Hô hấp của nam nữ không khỏi dần dần tăng thêm, ánh mắt gắt gao đính ở trên hai cỗ thân thể vẫn như cũ không coi ai ra gì quấn lấy nhau, càng ngạc nhiên hơn chính là, nam tử phía trên vẫn còn tiến hành hoạt động với người phía dưới, khiến cho tròng mắt người ta suýt nữa rơi ra ngoài.
Mọi người căn bản không nhìn thấy dáng vẻ của người phía dưới, chỉ có thể nhìn thấy phía trên chính là một nam tử da thịt trắng nõn, chỉ là trên người lại đều là thịt mỡ, không có đường cong gì, khiến cho người ta nhìn lên, liền cảm thấy đây là một nam nhân thường xuyên trà trộn bụi hoa, không sinh ra chút hảo cảm nào.
" Còn không mau tách người ra, còn thể thống gì nữa! "Mộc Chính Đức chữ chữ nghiêm túc, tỏ rõ ông tức giận cùng bất mãn.
Vừa dứt lời, lập tức liền có gã sai vặt tiến lên tách hai người vẫn dây dưa như cũ ra, cái này không tách rời nhau còn tốt, vừa tách tay, thứ không nên thấy đều thấy hết ( Vũ: Ta chẳng thấy gì hết) , trắng trợn bại lộ trong không khí, trên hai chân thậm chí còn dính từng lớp sền sệt cùng vết máu, không ít người trong nháy mắt dời mắt đi.
Các nữ tử lại càng rối rít tránh ra bên cạnh, trốn đến một bên, một mặt muốn nhìn trộm chút tình huống, một mặt lại không dám nhìn thẳng, hai má đỏ bừng, không khí trong nháy mắt đều không yên.
Mộc Hải Dung mặc dù cũng có chút thẹn thùng, nhưng vẫn dáng vẻ hào hứng bừng bừng chờ mong Mộc Tịch Bắc bị bắt gian, nghĩ đến bộ dạng nàng ta hầu hạ ở dưới thân Cát vương đầu ngu bụng phệ, không khỏi đã cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, cả người đều kích động lên.
Hai gã sai vặt phí sức tách hai người ra, một tên bắt lấy cánh tay của một người, thật vất vả mới kéo người ra đằng sau, đang nghĩ mặc lên một kiện y phục cho hắn, lại đột nhiên nhận lấy khiếp sợ cực lớn, trừng lớn hai mắt, hai tay trượt đi, cái người vốn bị lôi kéo trong nháy mắt lại tuột xuống đất lần nữa.
Mà đông đảo tân khách trước đó còn thần thái khác nhau, giờ phút này cũng đột nhiên im lặng xuống, toàn bộ tràng diện cực kì tĩnh lặng, yên tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng vù vù của màn che bị gió thổi lên, giờ khắc này, dường như tất cả mọi người đều sửng sờ.
Sắc mặt của Mộc Hải Dung gần như là vặn vẹo, người ở phía trên là Cát vương không sai, nhìn trạng thái cũng đúng là trúng mị dược, nhưng người phía dưới làm sao lại là nam nhân....
Hai gã sai vặt phản ứng trước nhất, chỉ làm bộ dạng cái gì cũng không biết, nhặt lên hai kiện quần áo, mặc qua loa cho hai người, sau đó không ra tiếng động lui qua một bên.
Mộc Chính Đức nhìn thấy một màn trước mắt, khóe miệng từ đầu đến cuối đều rủ xuống giờ này mới thoáng giương lên, ông đã nói người này chắc chắn không phải Bắc Bắc.
Chỉ là trong lòng Mộc Chính Đức từ đầu đến cuối đều có một chút không yên lòng, nói vậy Mộc Tịch Bắc có lẽ cũng trúng mị dược, mặc dù đào thoát một kiếp này, chỉ là không biết tình huống hiện giờ rốt cuộc ra sao rồi.
Mà sắc mặt của Mộc Hải Dung từ bên trong vặn vẹo khôi phục lại, sau khi mở to hai mắt thấy rõ người kia, lại.... Lại nhịn không được bưng kín miệng của mình, nhìn thấy nam tử sắc mặt xám xanh, nước mắt trực tiếp từ trong hốc mắt tràn ra ngoài.
" Ca... Ca. " Mộc Hải Dung cũng không kiêng dè cái gì, đã trực tiếp nhào tới, tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy, nam tử hôn mê bất tỉnh, người đầy vết máu thế nào lại là ca ca thương yêu nhất của nàng.
Sắc mặt Mộc Chính Đức cũng rất trầm, dường như đối với việc này cũng vô cùng tức giận.
Toàn bộ căn phòng đều im ắng, chỉ có tiếng khóc vô cùng thê lương của Mộc Hải Dung: " Ca... Huynh làm sao vậy... Huynh làm sao vậy..."
Lúc này Mộc Hải Dung chỉ cảm thấy thế giới tàn nhẫn làm sao, đây là ca ca thương yêu nàng nhất cho đến giờ, sau khi mẫu thân trở về, không ít lần chế nhạo các nàng, thậm chí nói cái gì con hoang tiện nhân, thậm chí chỉ đụng vào một chút cũng khiến cho Thanh Quốc công chúa cực kì chán ghét.
Nàng không thể tin được, đã từng là mẫu thân đại khí uy nghiêm làm sao lại trở nên đáng sợ như vậy, nàng thường xuyên một mình trốn đi, vụng trộm khóc, nàng không biết thế giới này bị sao nữa, vì sao mọi thứ tốt đẹp lúc trước đều ầm ầm sụp đổ, không ai sẽ đi để ý đến nàng có khổ sở không, có thoải mái không.
Nàng trốn ở trong huyệt động núi giả yên lặng thút thít, nhưng mà giống như trước kia, ca ca của nàng luôn luôn có thể tìm thấy nàng ở nơi đó, một mặt xoa tóc nàng, một mặt lau đi nước mắt trên mặt nàng.
" Dung Dung ngoan đừng khóc, khóc xấu mặt ca ca sẽ không cần muội nữa đâu."
" Dung Dung tại sao lại khóc rồi, lớn như vậy, xấu hổ lắm biết không, ca ca mua cho muội kẹo mạch nha nha."
" Dung Dung nhìn xem đây là cái gì, ca ca dẫn muội đi chơi diều."
Mỗi một lần, đều là vị ca ca ôn hòa của nàng dỗ dành nàng vui vẻ, mặc dù hắn cũng không thường ở Tướng phủ, nhưng mà lúc hắn ở đây, từ trước đến giờ đều sẽ nghĩ đến nàng.
Ngay chiều hôm qua, lúc nàng vẫn như cũ đắm chìm trong lời nói của mẫu thân nói mình căn bản không phải con của phụ thân, là con hoang không biết từ đâu tới.
Ca ca cũng hoàn cảnh giống nhau lại chạy tới an ủi nàng: " Dung Dung đừng suy nghĩ nhiều, còn có ca ca bảo hộ muội, mẫu thân chẳng qua là nhất thời không tiếp nhận được, kiểu gì cũng sẽ khá hơn."
Nàng còn nhớ rõ mình hai mắt đẫm lệ khóc giống như một đứa bé, một phen nhào vào trong ngực của hắn, gọi hắn ca ca, nghe hắn an ủi mình.
Chỉ là, vì sao mọi chuyện lại biến thành dạng này, chẳng lẽ thế giới này vốn không có công bằng để nói sao? Ca ca của nàng rõ ràng là một người ôn hoà thiện lương như vậy, làm sao có thể biến thành cái dạng này.
Mộc Hải Dung rốt cuộc nước mắt từng giọt theo hai má, chảy xuống gương mặt thanh tú của nam tử nằm trên mặt đất.
Mộc Chính Đức lại không có thương tiếc, chỉ làm ra bộ dạng tức giận của một gia chủ: " Còn đang chờ cái gì, còn không nhanh hắt tỉnh người cho ta!"
Gã sai vặt run lên, lập tức xuống dưới múc nước.
Hai gã sai vặt áo xám bước chân vội vàng đi ra ngoài, một gã mập lùn gọi là Tố Thái Đầu ( Đầu ăn), một gã gầy hơn một chút gọi là Tố Mộc Đầu. ( Đầu gỗ)
Đầu ăn vừa vội vàng nhấc lên hai chân có chút thô ngắn, vừa mở miệng nói chuyện cùng đầu gỗ bên cạnh:" Ê, đầu gỗ, ngươi nói hai nam nhân mà cũng có thể làm được chuyện đó sao?"
Nam tử gọi là đầu gỗ nhìn có vẻ khôn khéo hơn không ít, vẻ mặt khẳng định nói với đầu ăn: " Cái này ngươi không biết đâu, ta nghe nói mấy người có tiền có thế, đều thích khẩu vị như vậy, lại còn có người chuyên môn tìm tiểu hài tử, nói là có một phen tư vị khác biệt."
Nam tử gọi là đầu ăn sắc mặt hiện lên một chút rối rắm, huých huých đầu gỗ nói: " Ngươi nói nhỏ nhỏ chút, nếu để cho người ta nghe thấy được mạng nhỏ của hai ta sẽ phải bàn giao ở nơi này đấy."
Đầu gỗ dường như cũng sâu sắc tán đồng, trả lời: " Chúng ta phải cẩn thận một chút, chuyện này cũng không biết làm sao lại liên lụy đến trên người Đại công tử, sợ là lão gia sẽ rất tức giận, chúng ta phải cẩn thận."
" Nhưng ngươi nói đại thiếu gia rốt cuộc là cảm thụ gì, xem ra, tổn thương thực không nhẹ đâu. " Đầu gỗ vẫn không yên lòng mở miệng, từ trong giếng nhanh chóng múc lên hai thùng nước, động tác lại không hề ngừng, nước giếng lạnh thấu xương khiến sắc mặt của hắn có chút vặn vẹo, nhưng lại như tập mãi thành thói quen.
Hai người một đường chạy chậm, một đường không quên nói chuyện phiếm, rất nhanh liền về tới viện của Cát vương.
Mộc Chính Đức nhìn hai thùng nước giếng tràn đầy liền đứng ở trên mặt đất, lại nhìn lướt qua trưởng tử Mộc Hải Tường hôn mê bất tỉnh, lại nhìn nhìn Cát vương vẫn như cũ hai mắt mê ly, thần chí không rõ.
Cuối cùng lạnh giọng mở miệng nói:" Còn không mau tìm đại phu cho Cát vương!"
Gã sai vặt chân ngắn gọi là đầu ăn lập tức chạy ra ngoài lần nữa, thuận tiện một tay lau lau mồ hôi trên trán.
Mộc Chính Đức đối đãi với Cát vương vẫn thân mật như cũ, thế nhưng đối đãi với trưởng tử lại không thân mật như vậy, lại mở miệng nói với gã sai vặt: " Còn đứng đó làm cái gì, hắt tỉnh cho ta!"
Gã sai vặt sững sờ, lại nhận mệnh nhấc lên nước giếng cực lạnh đang tính giội lên người Mộc Hải Tường.
Mộc Hải Dung nhìn lên, lập tức trở nên bén nhọn: " Không được, không được đối xử với ca ca ta như vậy!"
Gã sai vặt mới không để ý tới, trực tiếp giội hết cả một thùng nước thật lạnh, nhưng Mộc Hải Dung lại trong nháy mắt ngăn ở trước người Mộc Hải Tường, cả người lập tức liền biến thành bộ dạng ướt sũng.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
囧, ta ngủ thiếp đi không có gõ xong... Ngày mai ta muốn mạnh mẽ lên, bắt đầu khôi phục vạn chữ. Hôm nay ta muốn xoát bảng kim cương, các bảo bối tốt hơn lưu lại bình luận cho đỉnh một chút, ta muốn bắt đầu hăng hái!
Chương hôm qua có bảo bối nói nữ chính vì lợi ích cái gì cũng không để ý, không xứng với nam chính, ta liền cảm thấy nữ chính ngươi có oan hay không a, nữ chính không có cái gì vì lợi ích cái gì cũng không để ý, chỉ là hiện tại nếu như không mạo hiểm, về sau chết cũng không chỉ một mình nàng, hơn nữa nữ chính cũng không phải đồ đần, làm sao lại chỉ chờ bị người mưu hại.
Lúc đầu nghĩ viết địa phương không có viết đến, hại ta nói chuyện đều không có sức... Mồ hôi. Xin tin tưởng nữ chính, nữ chính cũng đang nỗ lực một lần nữa đi yêu, lúc nàng quyết định tiếp nhận Dạ Dạ, thì đã lần nữa giao phó quyền lực của nàng cho nam nhân, cũng đã làm tốt chuẩn bị lần nữa bị lợi dụng cùng vứt bỏ, nhưng mà nàng chỉ là cười, ngươi có biết nàng trải qua bao nhiêu đau khổ sau lại vẫn như cũ cười đến rực rỡ, sau nụ cười này là kiên cường cùng ẩn nhẫn như thế nào, có lẽ dối trá, nhưng mà không cười chẳng lẽ muốn khóc sao
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
81 chương
80 chương
43 chương
112 chương
9 chương
11 chương