Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 160
Sáng sớm hôm sau, Mộc Tịch Bắc liền ầm ĩ nói là giường của mình ngủ không thoải mái, cả đêm đều ngủ không ngon giấc, thậm chí ngay cả điểm tâm cũng không ăn.
Mộc Chính Đức nghe xong vội vã chạy đến, nhìn vẻ mặt không hài lòng của Mộc Tịch Bắc, đang ngồi ở trước bàn, ngay cả cơm canh trên bàn cũng không hề động một ngụm, không khỏi nheo lại hai mắt, mở miệng nói:
" Ai chọc Bắc Bắc chúng ta tức giận vậy, thậm chí ngay cả cơm cũng không ăn. "
" Cũng không có ai, chỉ là gần đây lại cảm thấy cái giường này ngủ càng ngày càng không thoải mái, cả đêm buồn bực tựa như không thở nổi. "
Mộc Tịch Bắc có hơi bất mãn mở miệng, cánh môi phấn nộn có chút cong lên.
Mộc Chính Đức đi vào phòng trong nhìn giường của Mộc Tịch Bắc một chút, sau đó đưa tay nhấn nhấn, không khỏi nhíu mày, kỳ thật cái giường này cũng không tệ lắm, chỉ là như Mộc Tịch Bắc vừa nói, ngay cả Mộc Chính Đức đều cảm thấy cái giường này đúng là cực kỳ không thoải mái.
Xoay người đi đến gian ngoài mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc:
" Quay đầu cha sai người lại đóng một cái giường khác cho con, hai ngày này trước hết bảo nha hoàn trải thêm mấy cái mền, chịu đựng một chút."
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, mở miệng nói với Mộc Chính Đức:
" Để quản sự đến chỗ con một chuyến, con nói với hắn muốn hình dáng nào. "
Mộc Chính Đức sảng khoái gật đầu: " Được, quay đầu cha gọi Chu Cát Lợi tới, hắn làm việc thỏa đáng nhất, con có cần gì cứ phân phó hắn là được."
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, lúc này mới chịu động đũa, Mộc Chính Đức bồi Mộc Tịch Bắc ăn xong đồ ăn sáng, lúc này mới rời đi.
Chỉ là ra đến cửa Minh Châu viện, Mộc Chính Đức liền đứng ở nơi đó, đưa lưng về phía Minh Châu viện, một tay sau lưng hơi nắm lại, hai mắt nhắm lại, ông mới đầu cũng thật sự cho là cái giường ấy không thoải mái, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy không phải chuyện như vậy, đứa nhỏ Bắc Bắc này không biết lại muốn làm cái gì.
Chu Cát Lợi nhận được tin tức, không tới nửa canh giờ liền đến Minh Châu viện, thời gian đắn đo vừa vặn.
Giờ phút này, Mộc Tịch Bắc vẻ mặt lười biếng dựa lưng ở trên tháp, trên thân đắp cái chăn mỏng phù dung sắc cẩm tú, một tay chống cằm, một tay gác ở một bên, hơi rũ xuống.
" Tiểu thư, Chu phó tổng quản tới. " Bạch Lộ tiến đến thông báo.
Mộc Tịch Bắc nhẹ gật đầu: " Để hắn vào đi."
Bạch Lộ gật gật đầu, xoay người dẫn Chu Cát Lợi đi vào, Mộc Tịch Bắc hơi giương mắt, Chu Cát Lợi này là người có chút xấu xí, trong lúc giơ tay nhấc chân có vẻ nịnh nọt, nhưng cũng che giấu một cỗ ngoan lệ, Mộc Tịch Bắc chỉ nhìn một chút, liền biết Mộc Chính Đức tại sao lại dùng người này rồi.
Chu Cát Lợi mặc dù không phải người tốt lành gì, nhưng lại là người có chút tài năng, vẻ âm tàn trong đôi mắt kia cũng không phải ai cũng có thể có, lại thêm vẻ mặt nịnh nọt kia, vừa nhìn liền biết là người quen nhìn sắc mặt người khác, nhưng lại vô cùng có năng lực.
Loại người này, mặc dù bệnh vặt không ít, nhưng làm việc cũng rất đáng tin cậy.
" Thỉnh an Ngũ tiểu thư. " Chu Cát Lợi vừa tiến đến liền quỳ xuống, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn vấn an Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu: " Không tệ, đứng lên đi."
Trong mắt Chu Cát Lợi không thấy một tia đắc ý, sau khi đứng lên vẫn cung kính khom người đứng ở trước mặt Mộc Tịch Bắc, chỉ là vẫn ngẫu nhiên cẩn thận giương mắt dò xét vẻ mặt của Mộc Tịch Bắc một chút.
" Nghe nói Chu phó tổng quản bản sự rất lớn. " Mộc Tịch Bắc đùa nghịch móng tay của mình mở miệng cười nói.
Trong lòng Chu Cát Lợi căng thẳng, liền biết thường thường chủ tử lấy loại giọng điệu này mở miệng thì thường không có chuyện gì tốt, lập tức vùi đầu thấp hơn mở miệng nói:
" Nô tài bản sự lại lớn, cũng đều là nô tài của chủ tử, huống hồ mặt mũi nô tài đều là chủ tử cho, không có chủ tử, nô tài liền ngay cả cái rắm cũng không phải."
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, nhẹ giọng mở miệng nói: " Ngược lại là rất thức thời a."
Chu Cát Lợi không có mở miệng, nhưng một trái tim vẫn treo như cũ, khó trách Mộc Ngũ tiểu thư này lại được sủng ái, đây tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản.
" Nghe nói Chu phó tổng quản hình như cưỡng đoạt không ít nha hoàn trong phủ này, không biết có chuyện này hay không? " Mộc Tịch Bắc cười mà như không cười nhìn Chu Cát Lợi.
" Có! " Chu Cát Lợi bịch một tiếng, lập tức liền quỳ trên mặt đất.
Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, Chu Cát Lợi này quả thật không phải nhân vật đơn giản, ngay cả cãi lại đều không cãi lại, lại cứ trực tiếp dứt khoát thừa nhận như vậy, ngược lại sẽ lập tức làm cho lửa giận của chủ tử hạ xuống thấp nhất, nếu như mình hôm nay muốn truy cứu hắn, sợ là thấy bộ dáng này của hắn, lửa giận cũng lập tức tiêu tan hơn phân nửa.
" Như thế nào, có hứng thú với nữ sắc? " Mộc Tịch Bắc nghiêng mặt, ngoẹo đầu đánh giá vẻ mặt của Chu Cát Lợi.
Chu Cát Lợi vẫn như cũ ngay thẳng thừa nhận: " Phải, đời này của nô tài chính là thích nhất món này."
Mộc Tịch Bắc nhẹ gật đầu, khó trách Chu Cát Lợi sẽ được Mộc Chính Đức coi trọng, người này mặc dù thích nữ sắc, vẻ mặt trong lúc đó cũng rất thích tranh đấu tàn nhẫn, nhưng hôm nay trong ánh mắt nhìn về phía mình không hề có một chút suy nghĩ không đứng đắn, rõ ràng là kẻ biết mình có mấy cân mấy lượng.
" Chu phó tổng quản, ta rất xem trọng ngươi. " Mộc Tịch Bắc đổi cái tư thế thoải mái hơn, mở miệng nói.
Tâm Chu Cát Lợi lúc này mới nới lỏng, mặc dù lúc trước hắn cũng cảm thấy Ngũ tiểu thư sẽ không làm gì hắn, nhưng mọi thứ luôn phải cẩn thận mà làm, nhớ lấy không thể chủ quan:
" Đa tạ Ngũ tiểu thư nâng đỡ, nô tài tất nhiên vì Ngũ tiểu thư đi theo làm tùy tùng, không hối tiếc."
" Chu tổng quản đứng lên đi, nếu ngươi đã nói như thế, nay ta đúng là có một việc muốn ngươi đi làm. " Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt mở miệng.
" Tiểu thư cứ việc phân phó là được, nô tài tự nhiên xông pha khói lửa, không nhục sứ mệnh."
" Bên người Tứ tiểu thư có hai nha hoàn, một người gọi Hỉ nhi, một người gọi Bích Nhi, đều là tâm phúc của nàng ta?"
" Đúng vậy, hai người này đều là tâm phúc của Tứ tiểu thư, cũng đều là lão thái phi ban cho Tứ tiểu thư, nhưng cũng không phải người lâu năm bên cạnh Lão thái phi, chỉ được mua về từ bên ngoài. " Trong lúc nhất thời Chu Cát Lợi có phần không sờ được Mộc Tịch Bắc muốn làm gì, nhưng cũng đều tự đem điều mình biết nói ra.
" Vậy theo cái nhìn của ngươi thì Hỉ Nhi và Bích Nhi, ai trung thành hơn một chút? " Mộc Tịch Bắc ôn nhu mở miệng, không mang theo một tia uy nghiêm, giống như là đang nhàn thoại việc nhà, hai mắt lại hơi nheo lại, thậm chí mang theo vài phần ý cười.
Chu Cát Lợi nghĩ một lát, mới mở miệng nói: " Theo ngu kiến của nô tài, Bích Nhi sợ là muốn trung tâm hơn một chút."
" Ồ? Vì sao? " Mộc Tịch Bắc mang theo vài phần tò mò mở miệng.
" Nô tài cảm thấy, Hỉ Nhi này có chút khí lượng nhỏ hẹp, tuy rằng cũng là người có ơn tất báo, nhưng nếu như có chuyện gì đó, mà Tứ tiểu thư không giúp đỡ nàng ta, nàng ta sẽ đặt ở trong lòng nhớ kỹ. " Chu Cát Lợi xốc lên mí mắt, thận trọng liếc nhìn nữ tử ngồi ở trên tháp.
" Dựa vào đâu nói lời này?"
" Trước đó vài ngày, Hỉ Nhi đi khắp nơi vay tiền, nói là mẫu thân trong nhà bị bệnh, muốn đi về nhà chiếu cố, hình như có đề cập với Tứ tiểu thư một lần, nhưng Tứ tiểu thư có vẻ rất bận rộn nên quên mất, nhưng sau đó Hỉ Nhi lại giống như đều không quan tâm mọi việc nữa, ngay cả độ ấm nước trà cũng không nắm giữ xong. " Chu Cát Lợi nói mập mờ nước đôi, nhưng cũng làm cho Mộc Tịch Bắc hiểu được ý tứ trong đó.
" Hoá ra là như vậy, Chu phó tổng quản quả nhiên là bốn phương thông suốt, rất lợi hại. " Mộc Tịch Bắc nhìn Thanh Từ một chút, Thanh Từ liền đưa lên một túi bạc.
Chu Cát Lợi không lập tức nhận lấy, mà là lại nhìn Mộc Tịch Bắc một chút, Mộc Tịch Bắc cũng không miễn cưỡng: " Đây là một trăm lượng bạc, xem như thù lao làm phiền Chu tổng quản giúp ta làm việc."
" Tiểu thư cứ việc phân phó là được." Chu Cát Lợi bộ dạng phục tùng cúi đầu.
" Ngươi không phải thích nữ sắc sao? Ta thấy Hỉ nhi kia cũng có rất có tư sắc, mà ta lại đúng lúc cần Hỉ nhi giúp ta một chuyện, cho nên việc này cần Chu phó tổng quản ngươi hỗ trợ. " Mộc Tịch Bắc cười nhạt mở miệng.
Tròng mắt Chu Cát Lợi chuyển hai vòng, mở miệng nói: " Tiểu nhân hiểu rồi, nhất định không nhục sứ mệnh."
Thanh Từ mở miệng nói với Chu Cát lợi: " Đây là một nửa thù lao, sau khi chuyện thành, còn có một nửa."
" Thanh Từ cô nương, cái này thật sự là ngại chết nô tài, nô tài làm việc cho tiểu thư tất nhiên là việc nên làm, nào có chuyện lại lấy thêm thù lao."
Thanh Từ có chút không vui, cho rằng Chu Cát Lợi ngại ít, đang muốn nổi giận, Mộc Tịch Bắc lại cản lại mở miệng nói: " Thanh Từ, quên đi, nếu Chu tổng quản trung tâm với ta như thế, cầm tiền để cân nhắc thật sự là quá đả thương người. "
Thanh Từ lui ra phía sau một bước, giờ mới hiểu được Chu Cát Lợi là đang biểu lộ sự trung thành với tiểu thư nhà mình, không khỏi bội phục tên Chu Cát Lợi này đúng là có một đôi mắt tốt, phải biết rằng, ở phủ Thừa Tướng này, nếu như có tiểu thư làm chỗ dựa, thì một trăm lượng này tính là cái gì.
Chu Cát Lợi rủ mắt, hắn quen biết bao nhiêu người, tin tưởng đôi mắt của mình nhất.
" Nếu như Tứ tỷ hỏi ý đồ hôm nay Chu tổng quản đến đây, không biết Chu tổng quản đáp lại như thế nào?"
" Tiểu thư ghét bỏ cái giường này có chút nhỏ và cứng, cho nên muốn đóng một cái giường gỗ lê Nam Dương, dài ba mét, rộng hai mét rưỡi, đầu giường muốn khắc đường văn Phượng mặc mẫu đơn, thợ làm muốn mời Hàn sư phụ của Mộc Chất phường trên đường Đông nhai. "Chu Cát Lợi khom người mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc gạt gật đầu, mở miệng nói:" Rất tốt, Hỉ nhi là nha đầu tâm phúc của Tứ tỷ, nếu như bị người khi dễ, Tứ tỷ sẽ không mặc kệ, có điều Tứ tỷ này của ta, tất nhiên là sẽ tò mò hôm nay ta mời Chu tổng quản tới đây để làm chuyện gì, chắc hẳn dựa vào sự thông minh của Chu tổng quản, nên biết làm thế nào? "
Tâm tư Chu Cát Lợi rất nhanh vòng vo một chút, còn chưa kịp phản ứng, liền nhìn thấy trong buồng trong đi ra một nam tử mặc trang phục màu đen như yêu tinh, Chu Cát lợi nhanh chóng gục đầu xuống: " Nô tài hiểu rõ, tiểu thư cứ việc yên tâm.
Chu Cát Lợi nháy mắt liền hiểu được ý tứ của Mộc Tịch Bắc, xem ra tình cảm giữa Tứ tiểu thư và Ngũ tiểu thư cũng không tốt, hắn đã nói rồi lời đồn đều không thể tin, ý tứ của Ngũ tiểu thư là e rằng Tứ tiểu thư sẽ tìm hiểu tình huống của nam tử này từ hắn, mà chỉ cần hắn bắt được điểm ấy, Tứ tiểu thư sẽ đối với mấy chuyện hắn quấy rối Hỉ Nhi mở một con mắt nhắm một con mắt.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, Ngũ tiểu thư này lá gan thật đúng là lớn, dám ngang nhiên giấu nam nhân ở trong viện mình, tuy nhiên Chu Cát Lợi chỉ liếc mắt một cái thì đã biết, đây quyết không đơn giản chỉ là yêu đương vụng trộm, nam nhân kia vừa nhìn liền biết không phải hạng người hời hợt gì, hắn xưa nay biết, thứ không nên nhìn thì không nhìn, cho nên hắn chỉ nhìn lướt qua nam nhân kia, sau khi đã hiểu được dụng ý của Mộc Tịch Bắc liền nhanh chóng cúi đầu xuống.
" Nếu như tiểu thư không còn chuyện gì khác phân phó, nô tài trước hết cáo lui." Chu Cát Lợi mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu: " Ta rất xem trọng Chu phó tổng quản, chắc hẳn Chu phó tổng quản tương lai nhất định rất có tiền đồ. "
Trong lòng Chu Cát Lợi mừng rỡ, trên mặt lại rất khiêm cung ( khiêm tốn cung kính), rất cung kính lui ra ngoài.
Còn Mộc Tịch Bắc thì lại cúi đầu suy ngẫm, tâm tư Mộc Tịch Hàm cũng rất cẩn thận, cho nên hành động lần này của nàng không thể không cẩn thận cân nhắc tốt từng chi tiết nhỏ, tuy nhiên đêm qua tin tức truyền đến, trong thuốc của Lão thái phi có một vị gọi là da Ngũ Gia, mà hình dạng mùi vị của da Hương Gia đều cực kì tương tự với da Ngũ Gia, nếu như đem da Hương Gia thay thế da Ngũ Gia làm thuốc, thì sẽ bị trúng độc.
Xem ra Mộc Tịch Hàm cũng là người lạnh tâm, Lão thái phi tốt với nàng ta như vậy, nàng ta lại vẫn nhẫn tâm hạ độc Lão thái phi, để giá họa cho mình như thế.
Quả nhiên, chuyện Chu Cát Lợi xử lý rất triệt để, ba lần bốn lượt đi quấy rối Hỉ Nhi, nhưng lại nhìn như lơ đãng để Hỉ Nhi thoát thân, mà sự tình cũng giống như suy nghĩ của Mộc Tịch Bắc, nguyên bản Mộc Tịch Hàm nên làm chủ cho Hỉ Nhi lại bởi vì bức thiết muốn từ chỗ Chu Cát Lợi biết được Mộc Tịch Bắc vì sao đột nhiên muốn đổi giường, có phải trong phòng còn có những người khác, rồi thần thái của Mộc Tịch Bắc như thế nào vân vân.
Cho nên liền đối với hành vi của Chu Cát Lợi mở một con mắt nhắm một con mắt, cho nên hai ngày này Hỉ Nhi luôn trốn một chỗ ngồi khóc, thậm chí cũng bắt đầu sinh lòng oán hận với người chủ tử Mộc Tịch Hàm này.
Chập tối ngày hôm đó, sắc trời còn chưa đen, Chu Cát Lợi lại ở góc hẻo lánh lần nữa ngăn cản Hỉ Nhi.
" Hỉ Nhi cô nương, đây là muốn đi nơi nào a? " Hai mắt Chu Cát Lợi lộ ra vẻ mê luyến, hèn mọn nhìn Hỉ Nhi một thân màu hồng từ trên xuống dưới.
" Chu tổng quản, cầu xin ngài thả nô tỳ đi, cầu xin ngài cầu xin ngài... " Hỉ nhi một mặt khóc lóc cầu xin, một mặt không cầm được lui lại.
Chu Cát Lợi lại một tay kéo người nhào vào trong ngực, nhấn ở mặt sau một khóm hoa, liền bắt đầu giở trò, xé rách nút áo Hỉ Nhi, lại khẩn cấp muốn thân mật.
" Hu hu hu hu... Thả ta ra... Thả ta ra... Cứu mạng... Hu hu... " Hỉ Nhi bắt đầu liều mạng giãy dụa, muốn thoát khỏi ma trảo của Chu Cát Lợi, nề hà lực đạo cách xa, cuối cùng lại lấy tay cào vào mặt Chu Cát Lợi.
Hai mắt Chu Cát Lợi hung ác, giơ tay liền cho Hỉ Nhi hai bạt tai, đánh cho mặt Hỉ Nhi sưng phù, thậm chí cả người đều có chút bị đánh đến choáng váng.
Hỉ Nhi sững sờ chưa kịp phục hồi lại tinh thần, Chu Cát Lợi cũng đã cởi quần áo của Hỉ nhi ra bảy tám phần, hạ xuống không ít vết bầm xanh tím.
" Lại dám đánh lão tử, lão tử sẽ cho ngươi đẹp mặt! " Móng vuốt sói của Chu Cát Lợi lột quần áo Hỉ Nhi ra.
Mộc Tịch Bắc đứng ở sau một gốc cây đại thụ, mắt lạnh nhìn, thẳng đến cảm thấy thời điểm không sai biệt lắm, mới mang theo Thanh Từ và Bạch Lộ đi ra ngoài, nhìn thấy một màn trước mắt lập tức nghiêm nghị mở miệng: " Các ngươi đang làm gì vậy! "
Tay Chu Cát Lợi hoảng hốt, lập tức xoay đầu lại, nhìn thấy là Mộc Tịch Bắc, làm ra bộ dạng thở dài nhẹ nhõm một hơi: " Thì ra là Ngũ tiểu thư, nô tài tham kiến Ngũ tiểu thư."
Hỉ Nhi cũng nước mắt đầy mặt mặc quần áo tử tế, quỳ trên mặt đất cũng không ngẩng đầu lên, run rẩy lợi hại.
" Ngươi đây là đang làm cái gì? Ta sớm nghe nói trong phủ này lá gan của Phó tổng quản rất lớn, lại không biết đang ban ngày ban mặt mà còn có thể làm ra chuyện bực này, thật sự là ghê tởm. " Trong mắt Mộc Tịch Bắc lộ vẻ chán ghét.
Chu Cát Lợi lại cuồng vọng mở miệng nói: " Nô tài khuyên Ngũ tiểu thư vẫn không nên xen vào việc của người khác, mặc dù biết Ngũ tiểu thư là người tâm phúc trong mắt Thừa Tướng đại nhân, nhưng Ngũ tiểu thư vẫn ít gây thù hằn thì tốt hơn. "
Mộc Tịch Bắc tức giận vô cùng, lạnh lùng nhìn Chu Cát Lợi lại nói không ra lời.
Chu Cát Lợi lại tiếp tục mở miệng nói: " Ngũ tiểu thư, nô tài còn có việc, liền lui xuống trước. " Dứt lời, cũng thật sự không quay đầu lại rời đi, một dáng vẻ kiệt ngạo.
Thanh Từ nhìn màn diễn trước mắt, không thể không bội phục cả tiểu thư nhà mình và Chu Cát Lợi đều là cao thủ diễn kịch.
Mộc Tịch Bắc ngồi xổm xuống, nhìn thấy Hỉ Nhi khóc đến mắt sưng đỏ, cầm lấy khăn lụa nhẹ nhàng lau mặt cho nàng ta, mở miệng nói: " Thật sự xin lỗi, Chu Cát Lợi ở trong phủ này rất được phụ thân coi trọng, lại quản không ít người hầu, ta một nữ tử cũng không dám đắc tội với hắn nhiều hơn, lại không thể đòi lại công đạo cho ngươi. "
Hai mắt Hỉ Nhi đẫm lệ nhìn nữ tử xinh đẹp yên tĩnh trước mặt, nước mắt càng không cầm được chảy xuống, lai lịch của nàng đơn giản, chẳng qua trong nhà đói khổ, cho nên phụ thân mới bán nàng cho quý phủ này làm nô tỳ, nàng cũng cho rằng chỉ cần giữ khuôn phép, chân thành với chủ tử là được, nhưng ai ngờ, lại gặp loại chuyện này.
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng ôm Hỉ Nhi vào lòng, vỗ vỗ lưng nàng, nước mắt Hỉ Nhi nháy mắt càng thêm mãnh liệt, ôm thật chặt Mộc Tịch Bắc liền khóc lên: " Ngũ tiểu thư..."
" Đừng sợ, ngươi trở về đem việc này báo cho Tứ tỷ, nàng rất được Lão thái phi coi trọng, chỉ một câu, nghĩ đến ngươi sẽ bình an vô sự. " Mộc Tịch Bắc một mặt vuốt lưng Hỉ Nhi, một mặt ôn nhu mở miệng.
Trong lòng Hỉ Nhi không khỏi càng thêm khó chịu, Ngũ tiểu thư này không phải chủ tử của nàng đều đối tốt với nàng như thế, thế nhưng mình mấy lần nói với chủ tử mình, nàng ta lại thờ ơ, chỉ nói với mình nhẫn nhịn một chút cũng sẽ qua đi, thật sự là trái tim băng giá.
Khóc hồi lâu, Mộc Tịch Bắc xuất ra khăn lụa nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Hỉ Nhi: " Đừng khóc nữa, trở về bôi ít thuốc thì sẽ tốt thôi."
Hỉ Nhi gật gật đầu, lại quỳ xuống dập đầu với Mộc Tịch Bắc: " Ngũ tiểu thư, ngài là người tốt, nô tỳ sẽ không quên ân huệ của ngài, chỉ là có câu nói ngài tin cũng được, không tin cũng được, nô tỳ cũng phải nói. "
" Mau đứng dậy đi, ngươi làm cái gì vậy, có lời gì cứ nói thẳng là được." Mộc Tịch Bắc kéo Hỉ Nhi đứng lên.
" Nô tỳ biết ngài và Tứ tiểu thư quan hệ tốt, nô tỳ cũng không biết ngài và Lục hoàng tử quan hệ như thế nào, chỉ là hôm Lục hoàng tử khải hoàn trở về Tứ tiểu thư lại chạy tới phủ Lục hoàng tử, nói với Lục hoàng tử Ngũ tiểu thư ngài không yêu hắn, Lục hoàng tử phản ứng vô cùng kịch liệt, suýt nữa sinh sinh bóp chết Tứ tiểu thư, cho nên ngài cần phải cẩn thận Tứ tiểu thư. " Hỉ Nhi một mặt khóc nức nở, một mặt đem sự tình báo cho Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc nghe vậy, trong lòng căng thẳng, khó trách Ân Cửu Dạ thất thường như thế, nhưng trên mặt lại làm ra dáng vẻ phiền muộn, mở miệng nói: " Ngươi nói đến việc này, ta cũng đang phiền lòng đây, ta có một tỳ nữ gọi là Chức Cẩm, nàng nói Tứ tỷ tỷ sai nàng ngày mai đi mua thuốc, mua chính là một vị thuốc cực kì tương tự với thuốc của Lão thái phi, chỉ là thuốc này lại có độc, Tứ tỷ tỷ đây là để Chức Cẩm giá họa cho ta, ta như thế nào cũng không dám tin tưởng, bây giờ nghe ngươi nói như vậy, lại càng không biết phải làm gì cho đúng."
Hỉ Nhi thấy vậy liền biết được, lập tức mở miệng nói: " Ngũ tiểu thư, Tứ tiểu thư đây là muốn hãm hại ngài, khiến ngài ngay cả sự sủng ái của Tướng gia cũng không chiếm được, ngài nhất định phải nghĩ biện pháp mới phải."
Mộc Tịch Bắc vẻ mặt mờ mịt: " Ta thật sự là không biết nên làm như thế nào mới tốt."
Hỉ Nhi chỉ cảm thấy Ngũ tiểu thư này thật sự rất lương thiện, nghĩ đến hôm nay nàng một chủ tử cao cao tại thượng vậy mà lại đối xử tốt với mình như thế, trong lòng liền tồn cảm kích, dứt khoát mở miệng nói: " Ngũ tiểu thư, nếu như ngài tin tưởng nô tỳ, việc này liền giao cho nô tỳ làm đi, nô tỳ quay đầu sẽ đi tìm Chức Cẩm tỷ tỷ ".
Mộc Tịch Bắc hơi kích động mở miệng nói: " Một khi đã như vậy, liền giao cho ngươi, chỉ là ngươi nhất định phải cẩn thận mới được. "
Trong giây lát đó Hỉ Nhi lại không biết suy nghĩ cái gì, chỉ là trong mắt lóe lên một tia ác độc.
Sau khi Hỉ Nhi rời đi, Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, đứng dậy, ánh mắt xa xăm, vĩnh viễn không nên tin trên đời này sẽ có người không có mục đích mà tùy tiện đối tốt với ngươi, có lẽ sẽ có, chỉ là lại không nhất định sẽ bị ngươi gặp được, nếu như gặp được, ngươi liền phải lấy mạng đi quý trọng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, hết thảy đều đang chiếu theo kế hoạch của Mộc Tịch Bắc tiến hành, mà trước đó Mộc Chính Đức cũng mang theo Mộc Tịch Hàm đi gặp mặt Nhị tử Lôi gia một lần, tựa hồ hai bên cảm giác cũng không tệ, hôn sự cơ bản đã có thể quyết định.
Ngày kế, Mộc Tịch Hàm cũng không hầu ở bên người Lão thái phi, thân thể Lão thái phi đã dưỡng không sai biệt lắm, chỉ là vẫn phải dùng đến thuốc điều dưỡng.
Mộc Tịch Bắc ở trong Minh Châu viện tĩnh tọa uống trà, tính toán thời gian, Chức Cẩm đã dựa theo lời mình mua bốn lạng Hương Gia Bì, sau khi giao cho Mộc Tịch Hàm thì cầm về ba lạng, Mộc Tịch Bắc để Thanh Từ lặng lẽ xử lý sạch sẽ ba lạng thuốc này, không để lại một chút vết tích, khiến Mộc Tịch Hàm thả lỏng cảnh giác, cho là mình đã bắt đầu rơi vào bẫy rồi.
" Tiểu thư, Thái phi đã xảy ra chuyện." Bạch Lộ nhanh chóng chạy vào, hướng Mộc Tịch Bắc hồi báo.
Mộc Tịch Bắc đứng dậy, Mộc Tịch Hàm này thật đúng là nhẫn tâm, sợ là ngay cả nàng đều cảm thấy không bằng: " Đi thôi, đi xem một chút tuồng kịch này phải xướng như thế nào."
Mở rộng bước chân, Mộc Tịch Bắc nhanh chóng đi đến viện của Lão thái phi, lúc này trong viện đã tụ tập không ít người, mà trong phòng, Mộc Chính Đức canh giữ ở bên giường, nhìn thấy Lão thái phi hôn mê, sắc mặt lại âm trầm hiếm thấy.
" Cha, tình trạng của cô như thế nào?" Mộc Tịch Bắc đi lên trước đánh giá Lão thái phi trên giường một phen, sắc mặt có chút xám xanh, rất không bình thường, chỉ là lại như có thâm ý liếc mắt nhìn Tình cô cô bên người Lão thái phi.
Mộc Chính Đức nhìn Mộc Tịch Bắc một lát, sau đó mở miệng nói: " Đại phu lập tức tới ngay, ngự y cũng đã phái người đi mời. "
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, Mộc Tịch Hàm cúi đầu đứng ở một bên, cũng không mở miệng.
Đại phu rất nhanh đã tới, sau khi cẩn thận bắt mạch cho Lão thái phi thì cân nhắc mở miệng nói: " Bệnh nhân đây là trúng độc, không biết lúc bệnh nhân tỉnh dậy từng dùng qua thứ gì, có thể cho lão phu nhìn một chút không. "
Tình cô cô lập tức tiến lên, lo lắng nói: " Sáng nay vẫn bình thường, chỉ là buổi trưa có dùng ít cơm canh, hình như cũng không có trở ngại, sau khi nghỉ tạm một lát, Lão thái phi phân biệt dùng bánh hoa quế cao, cùng phù dung tiểu Ngọc đoàn, sau lại uống thuốc, liền không có cái gì khác."
Rất nhanh, tỳ nữ đã bưng ba món đồ này lên, bưng đến trước mặt đại phu, đại phu thành thạo phân biệt bóp hai loại điểm tâm một chút, cẩn thận hít hà, lại lấy ra ngân châm, ngân châm cũng không biến sắc, mở miệng nói: " Hai thứ đồ này đều bình thường, ta muốn nhìn thuốc uống này một chút. "
Mộc Chính Đức vung tay lên, liền có người bưng bã thuốc nấu ngày hôm nay lên, đại phu kia bốc lên một ít đặt ở trong miệng, cẩn thận nhẩm nhẩm, dường như đang nhai lại, sau đó phun ra, mở miệng nói với Mộc Chính Đức: " Thừa tướng đại nhân, đây là thuốc trị liệu can dương thượng cang. "
Mộc Chính Đức gật đầu, trong giọng nói mang theo vài phần lo lắng, xem ra, thật sự rất quan tâm người tỷ tỷ này: " Không sai, đúng là như thế, chỉ là bệnh của Lão thái phi đã tốt lắm rồi, thuốc này chẳng qua là dùng để điều dưỡng thôi, dùng xong đợt này, thì có lẽ không cần dùng tiếp nữa, chỉ không biết, làm sao lại đột nhiên trúng độc. "
" Nếu như lão phu đoán không lầm, đây là trong thuốc này có người làm cho hai loại Ngũ Gia Bì cùng Hương Gia Bì lẫn lộn nhau, Ngũ Gia Bì đặt ở trong thuốc là chính xác, chỉ là Hương Gia Bì đặt ở trong thuốc thì sẽ thành có độc, bình thường mà nói, lão phu cũng không dám xác định như thế, chỉ là Hương Gia Bì trong thuốc này hình như liều lượng rất nhiều, dựa theo cách phối trộn thuốc này, Hương Gia Bì trong này không thiếu được chỉ có một hai, sợ là... " Đại phu kia nhìn về phía Mộc Chính Đức, nhẹ gật đầu, không có mở miệng nói tiếp.
Đại phu vẫn chưa nói hết, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng, sợ là có người cố ý đổi hai loại thuốc với nhau, cố ý hạ độc.
" Tình cô cô, ngươi đi đưa toàn bộ dược liệu hôm nay ngươi mua tới đây, cho vị đại phu này nhìn một cái, xem có phải là chủ quán bốc nhầm thuốc không." Mộc Chính Đức ngữ khí không tốt.
" Vâng. " Tình cô cô rất nhanh liền bưng dược liệu lên, đều là dược liệu được phân chia đóng gói rất đẹp mắt.
Đại phu mở gói thuốc ra, cẩn thận tra xét Ngũ Gia bì, cuối cùng chắc chắn mở miệng nói với Mộc Chính Đức: " Thuốc này là của Bách Thảo Đường, là Ngũ Gia Bì không sai. "
Sắc mặt Mộc Chính Đức âm trầm, cái này cũng đã nói lên thuốc này đúng là từng bị người giở trò, ánh mắt hiếm khi âm trầm đảo qua mấy đứa bé ở đây, không có mở miệng, nhưng trong lòng lại đang phân tích nếu Lão thái phi thật sự chết đi, ai sẽ thu lợi lớn nhất, cái này vừa phân tích ra, lại thành Mộc Tịch Bắc, ánh mắt không khỏi càng thêm sâu thẳm.
" Vậy liền làm phiền đại phu cho cái toa thuốc, ta cho người đi bốc thuốc. " Lần này Mộc Chính Đức phái tâm phúc của mình tiến đến lấy thuốc, mà mình thì canh giữ ở bên người Lão thái phi, mở miệng nói với đám người:
" Các ngươi đều về trước đi, đợi đến Lão thái phi tỉnh lại sẽ lại phái người thông báo cho các ngươi, nhiều người ở đây Thái phi không thể nghỉ ngơi được."
" Vâng, phụ thân." Đám người gật đầu dự định cáo lui, Mộc Tịch Hàm lại mặt không thay đổi xoay người rời đi, hình như có chút chột dạ.
Mộc Tịch Bắc nhìn bóng lưng của nàng ta, mở miệng nói: " Tứ tỷ tỷ dừng bước, không bằng Tứ tỷ tỷ cùng ta đến Minh Châu viện một chuyến được không, ta có mấy lời muốn nói với Tứ tỷ tỷ. "
Bước chân của Mộc Tịch Hàm khẽ dừng lại, sau khi nhìn Mộc Tịch Bắc thật lâu, cuối cùng rốt cục phun ra một chữ: " Được."
Mộc Chính Đức nhìn thấy ánh mắt hai người tĩnh mịch, dường như cũng nhận thấy bầu không khí quỷ dị lưu động giữa hai tỷ muội, hai mắt không khỏi lại nheo lại.
Mộc Tịch Hàm một đường giữ im lặng, chỉ đi theo Mộc Tịch Bắc tới Minh Châu viện.
" Các ngươi đều đi ra ngoài trước đi, không có ta phân phó không được tiến vào. " Mộc Tịch Bắc đuổi hết người ra ngoài, khép cửa phòng lại.
" Tứ tỷ tỷ, ngồi. " Mộc Tịch Bắc cười nói với Mộc Tịch Hàm.
Mộc Tịch Hàm ừ một tiếng rồi ngồi xuống, lại ngẩng đầu đánh giá trang hoàng nơi này của Mộc Tịch Bắc, nhìn thấy từng chuỗi rèm châu thủy tinh, còn có thảm nhung tơ màu đen bày trên mặt đất, thậm chí là màn che cũng dùng tơ tằm Thiên Tàm Ti làm ra, mắt lộ vẻ ghen tị, nhịn không được mở miệng nói: " Phụ thân thật đúng là yêu thương muội a."
Mộc Tịch Bắc lại hỏi ngược lại: " Lời nói này của Tỷ tỷ không khỏi làm lòng người rét lạnh, chẳng lẽ Lão thái phi không yêu thương tỷ? "
Bàn tay cầm chén trà của Mộc Tịch Hàm khẽ dừng lại, sau đó không có lên tiếng, chỉ là sắc mặt hơi xấu hổ, uống cạn một ngụm.
" Nhìn xem tỷ tỷ mặc trên người, chính là tơ tằm tân tiến đến từ Phiên bang, rất trân quý, lại nhìn trâm cài tóc bạch ngọc tỉnh xảo trên đầu tỷ tỷ xem, chắc hẳn cũng xuất từ tay thợ trong cung, rất đắt đỏ. " Mộc Tịch Bắc tựa như nhàn thoại việc nhà mở miệng nói.
Mộc Tịch Hàm cúi thấp đầu không nói gì, Mộc Tịch Bắc lại đột nhiên hạ một liều thuốc mạnh, mở miệng nói: " Độc của Lão thái phi là tỷ tỷ hạ đi? Là tỷ tỷ sai người đổi Ngũ Gia Bì thành Hương Gia Bì? "
Mộc Tịch Hàm đột nhiên giương mắt, con ngươi màu nâu nhìn chằm chằm Mộc Tịch Bắc không mở miệng.
" Trái tim Tỷ tỷ thật đúng là lạnh, thái phi tốt với tỷ như vậy, giống như thân sinh, nhưng tỷ tỷ lại hạ độc thủ với bà ấy, xem ra muội muội vẫn rất muốn học một ít ngoan độc của tỷ tỷ đâu? " Đôi mắt đen sáng khiếp người của Mộc Tịch Bắc, nhìn thẳng Mộc Tịch Hàm.
Mộc Tịch Hàm rốt cục không trầm mặc nữa: " Ngươi còn cần học cái gì? Rõ ràng đã đem công phu này luyện đến lợi hại, không, phải nói ngươi hung ác lợi hại, xem như mấy năm nay ta nhìn lầm ngươi, ngươi đầu tiên là dùng đậu nành lừa phụ thân, chiếm được sủng ái, sau đó lại câu dẫn nam tử, đùa bỡn quyền mưu, mơ ước thiên hạ này, ta đúng là không biết dã tâm của ngươi lại lớn đến như vậy. "
Mộc Tịch Bắc cười lạnh nói, bên trong tiếng cười mang theo vài phần lương bạc: " Người không phải đều muốn làm cho mình sống tốt hơn một chút sao, ta có dã tâm mơ ước thiên hạ, ta cũng gánh chịu vì nó trả giá đại giới, tỷ tỷ lại có gì để bất bình? "
" Ta có gì bất bình? Ha ha... Ngươi vốn là mọi thứ không bằng ta, nhưng hôm nay thì sao, ngươi lại có được hết thảy, ngươi tuổi trẻ xinh đẹp, không chỉ có có được mỹ mạo tuyệt thế, lại có được vô số châu báu, bây giờ còn có thân phận Quận chúa cao quý, ngươi dễ như trở bàn tay liền đạt được sự sủng ái của phụ thân, thậm chí chỉ là một cái miệng ăn nói khéo léo, liền ngay cả Lão thái phi lúc nào cũng lo lắng cho ngươi, không chỉ có như thế, còn có vô số nam tử chạy theo ngươi như vịt, nhưng ngươi vẫn còn chần chừ, không biết thỏa mãn! " Cảm xúc của Mộc Tịch Hàm dần dần có chút kích động.
Mộc Tịch Bắc lại cười một tiếng, ngữ khí có chút nghiền ngẫm: " Ta thật ra không biết tỷ tỷ tốt của ta hóa ra lại ghen tỵ với ta như vậy, hóa ra người cuối cùng cũng sẽ thay đổi, đã từng người tỷ tỷ vẫn luôn bảo hộ ta ở sau lưng bây giờ lại hận không thể trí ta vào chỗ chết! "
Mộc Tịch Hàm lại quay mặt chỗ khác, cười có chút dữ tợn: " Phải, là ta ghen tỵ với ngươi, thế nhưng những thứ đó ta đều có thể không so đo, chỉ là vì sao ngay cả trái tim của nam tử ta yêu cũng bị ngươi chiếm mất, ngươi không yêu hắn vì sao lại giữ lấy hắn không buông, vì sao ngươi đã có được hết thảy, nhưng ông trời vẫn để cho ngươi có được càng nhiều, vì sao ông trời bất công như vậy, ta rõ ràng yêu hắn như vậy, hắn lại ngay cả nhìn cũng không chịu liếc nhìn ta lấy một cái! "
Trên mặt Mộc Tịch Hàm chảy xuống hai hàng nước mắt óng ánh, cắn chặt đôi môi, cảm xúc hiếm khi kích động như vậy.
" Nói cho cùng, chẳng qua là tỷ tỷ cảm thấy ta đoạt nam nhân của ngươi, nhưng phải biết rằng, trước khi tỷ tỷ gặp được hắn, ta cũng đã ở cùng với hắn, tỷ tỷ ngươi cảm thấy ngươi có tư cách gì nói những lời này? " Giọng nói Mộc Tịch Bắc vẫn ôn hòa như cũ, ngoại trừ mấy phần lương bạc, ngược lại không có cảm xúc gì phập phồng.
Hai tay Mộc Tịch Hàm bóp chặt thành nắm đấm, mở miệng nói: " Nhưng rõ ràng ngươi không yêu hắn, ngươi không thương hắn! Mà ta yêu hắn. Ta thương hắn. Hắn vì sao cũng không chịu liếc nhìn ta một cái. "
Mộc Tịch Bắc giương lên khóe môi: " Bởi vì hắn yêu ta, coi như ta không yêu hắn, hắn cũng sẽ một mực làm bạn với ta. " Huống chi, hiện tại ta cũng yêu hắn.
Mộc Tịch Hàm sau khi nghe xong hai mắt muốn nứt, bên trong che kín màu đỏ và nước mắt, cả người dữ tợn đáng sợ.
" Tỷ tỷ vốn nên có một tương lai tốt, tỷ muội chúng ta cũng có thể vẫn tương thân tương ái, phụ thân đã chỉ hôn cho tỷ, người ta cũng là một người không tệ, Lão thái phi lại còn vì tỷ tỷ chuẩn bị một đống đồ cưới xa xỉ, nhưng tỷ tỷ vì sao nhất định phải hạ độc thủ với Lão thái phi chứ. " Mộc Tịch Bắc mang theo phân tiếc hận mang theo phân không hiểu mở miệng.
Mộc Tịch Hàm lại vừa khóc vừa cười:" Người không tệ? Một tên Nhị công tử phủ Đô úy liền xem như người không tệ? Ha ha... Bà ta dựa vào cái gì tự tiện làm chủ hôn sự của ta, căn bản không hỏi ta yêu thích, dựa vào cái gì tùy ý điều khiển nhân sinh của ta! "
Mộc Tịch Bắc lạnh lùng nhìn nữ tử xa lạ này, Mộc Tịch Hàm lại lần nữa mở miệng nói:
" Vì sao đồng dạng là thứ xuất tiểu thư, tại sao là một tiểu thư cùng một cha mẹ, nhưng ngươi lại có thể được hết thảy, mà ta lại không thể! Vì sao! Ngươi nói cho ta biết vì sao đi! "
Mộc Tịch Bắc lại giương lên khóe môi cười nói: " Bởi vì ngươi không xứng! Lão thái phi thực tình với ngươi như thế, ngươi vẫn còn hãm hại bà, ngươi làm sao xứng có được hết thảy?"
" Ha ha, ngươi không phải cũng lòng dạ ác độc như vậy sao, ta làm như vậy lại có cái gì không đúng?... Rõ ràng ta muốn không nhiều, nhưng vì sao lại không chiếm được. " Mộc Tịch Hàm mang theo vài phần bi thương mở miệng nói, nàng là trúng tà.
" Ta độc ác, nhưng ta đối xử với mọi người đều độc ác như nhau, ngay cả chính ta cũng như thế, mà ngươi không phải độc ác, ngươi chẳng qua là phát rồ thôi. Ngươi vì trốn tránh hôn sự này không tiếc đổi Ngũ Gia Bì thành Hương Gia Bì có độc nhưng cũng cực kì tương tự, hạ độc hại Lão thái phi, chỉ cần Lão thái phi chết, ngươi ta đều phải giữ đạo hiếu ba năm, ngươi liền không cần gả cho người không muốn gả! " Mộc Tịch Bắc lạnh giọng mở miệng.
Mộc Tịch Hàm lại hình như nổi điên cười nói: " Phải, cái này chỉ là một mục đích, có điều ta cũng không muốn tiện nghi ngươi, không bao lâu, Mộc Chính Đức liền sẽ truy xét đến trên người của ngươi, ngươi chính là người hạ độc, đến lúc đó, ngươi cũng sẽ mất tất cả!"
" Ngươi thật đúng là tỷ tỷ tốt của ta, vậy mà hãm hại ta! Nhưng mà, ngươi cho rằng phụ thân có tin hay không?" Mộc Tịch Bắc mang theo vài phần lương bạc mở miệng nói.
" Mộc Tịch Bắc, ngươi không khỏi quá ngây thơ rồi, ngươi cho rằng Mộc Chính Đức thật sự sẽ không tin sao? Phải biết rằng, khoảng thời gian trước Lão thái phi trách phạt ngươi, khiến Ngũ tiểu thư tôn quý ngươi bị mất mặt mũi, cho nên ngươi ghi hận trong lòng, muốn trả thù, chẳng lẽ không hợp lý sao? " Mộc Tịch Hàm càn rỡ mà cười.
Mộc Tịch Bắc lại lắc đầu nói: " Ta nào có vụng về như vậy? Ngươi cho rằng Mộc Chính Đức sẽ cho rằng ta lại bởi vì loại lý do này mà hãm hại Lão thái phi? Sợ là quá buồn cười rồi. "
Mộc Tịch Hàm cũng không nóng vội, đưa tay lau nước mắt trên mặt một cái, lại cười nói: " Ngươi sai rồi, đây chỉ là một lý do nhìn như hợp lý, tâm tư Mộc Chính Đức hay thay đổi, phức tạp khó dò, từ trước đến nay suy nghĩ sâu xa, lại luôn xem ngươi như nữ tử tâm tư quỷ dị, giỏi về đùa bỡn quyền mưu, đương nhiên sẽ không nghĩ đơn giản như vậy."
Mộc Tịch Bắc nhíu mày, điểm ấy nàng thật sự là không nghĩ tới, như vậy Mộc Tịch Hàm hãm hại mình gia hại Lão thái phi, lý do khiến Mộc Chính Đức chân chính tin tưởng là gì đây?
Nhìn thấy Mộc Tịch Bắc nhăn lại lông mày, Mộc Tịch Hàm có mấy vài phần đắc ý, mở miệng nói: " Ngươi có biết hôm đó chúng ta ở ngoài cửa phòng Lão thái phi, nghe thấy những lời kia không? "
Lông mày Mộc Tịch Bắc cũng không giãn ra, chuyển động chén trà trong tay, nghĩ tới, hôm đó, nàng rốt cục phát hiện thì ra Mộc Chính Đức biết được rất nhiều, thậm chí rõ ràng đã mò ra dã tâm của mình, nghĩ tới đây, Mộc Tịch Bắc bừng tỉnh đại ngộ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mộc Tịch Hàm.
" Ha ha. Không tệ, chính là dã tâm của ngươi, Mộc Chính Đức biết ngươi muốn thiên hạ, mà lần này ông ta đi ra ngoài lại là đi Bắc Yên, ý đồ để Phó gia trợ giúp Tướng phủ, mà Bắc Yên Vương lại là một nam nhân yêu Lão thái phi hơn hai mươi năm, nếu như lần này Lão thái phi chết đi, như vậy Bắc Yên Vương chắc chắn sẽ dẫn binh trở về, đây chính là cơ hội mà ngươi muốn, mà vô luận là ngươi hay là Mộc Chính Đức, Bắc Yên Vương đều sẽ bảo hộ chu toàn, giúp ngươi đoạt được thiên hạ này! Mấy chục vạn binh quyền, lý do này còn chưa đủ để cho nữ nhân một lòng tham mộ quyền thế như ngươi, giết lão thái phi sao! " Mộc Tịch Hàm một bộ dạng đương nhiên.
Mộc Tịch Bắc không thể không nói, Mộc Tịch Hàm thật đúng là vô khổng bất nhập ( chỗ nào cũng nhúng tay vào), đầu tiên là thiết kế dùng canh tránh thai để cho mình bị Lão thái phi xử phạt, công khai vì hãm hại mình mà tìm được một lý do thích hợp gia hại Lão thái phi, dù sao đây quả thật là có mấy phần phù hợp với tính tình ngoan độc lại có thù tất báo của mình. Mà Mộc Tịch Hàm lại vì để cho Mộc Chính Đức tin tưởng mình sát hại Lão thái phi, còn tìm được một cái lý do ngay cả chính nàng đều rất khó để không tin, chỉ cần đến lúc đó thêm chút hướng dẫn, Mộc Chính Đức đã nhìn quen mình đùa bỡn thủ đoạn, cũng không thiếu được là phải tin tưởng!
" Hoá ra mãi cho đến giờ đều là ta coi thường tỷ tỷ, nghĩ không ra tỷ tỷ suy nghĩ vậy mà chu toàn như thế, thật sự là làm khó tỷ tỷ ngày thường không ra tiếng vang, tâm tư tỷ tỷ ngay cả ta cũng so ra kém. " Mộc Tịch Bắc cảm thán nói.
Tâm tư Mộc Tịch Hàm xác thực kín đáo, phải biết rằng, lúc ấy hai người ở ngoài cửa trong lúc vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa Lão thái phi và Mộc Chính Đức, một màn này thế nhưng bị Tình cô cô nhìn thấy, nếu Lão thái phi thật sự chết đi, Mộc Chính Đức tất nhiên sẽ đem chuyện gần đây lật hết ra, mà Tình cô cô cũng tất nhiên sẽ vì chủ tử nhà mình mà đem mọi chuyện hồi tưởng lại.
Chỉ cần chuyện này một khi được báo cho Mộc Chính Đức, sợ là ông khó lòng mà không nghĩ đến trên người Mộc Tịch Bắc, lại như Mộc Tịch Hàm nói tới, rất khó để không cho rằng Mộc Tịch Bắc không phải là vì binh quyền, không tiếc độc hại Lão thái phi, dù sao thủ đoạn làm việc trước giờ của nàng đều đã như vậy, ngoan độc đến cực điểm.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc có chút trầm, cho dù Mộc Tịch Hàm thiết kế Chức Cẩm chỉ chứng mình không thành công, nhưng chỉ một chỗ này cũng tuyệt đối sẽ khiến cho Mộc Chính Đức sinh lòng ngăn cách với mình, sợ là sau này làm cái gì cũng sẽ bị áp chế, nếu như Mộc Tịch Hàm lại âm thầm thiết kế mấy lần nữa, làm Mộc Chính Đức nổi lên lòng nghi ngờ, cho dù không đủ chứng cứ, cuối cùng nghi lâu cũng sẽ trở thành sự thật.
" Mộc Tịch Bắc, chớ có trách ta không để ý tình nghĩa tỷ muội, muốn trách chỉ có thể trách bản thân ngươi, ai bảo ngươi có được nhiều thứ như vậy vẫn không vừa lòng, ngươi cao ngạo giống như Khổng Tước, tùy ý khoe khoang hạnh phúc của ngươi, ngươi chiếm được sự sủng ái của Lục hoàng tử không nói, vẫn còn dây dưa không rõ với cả Nhiếp Chính vương và Bắc Bang Tam hoàng tử, là ngươi không xứng có được! " Mộc Tịch Hàm gào thét.
Ngoài cửa sổ gió thu gào thét, dường như đang phối hợp với tâm tình kích động của Mộc Tịch Hàm, bắt đầu kêu rên gào thét, có khi còn nặng nề đánh vào cửa sổ.
" Ha ha, ta quả thật không xứng, chỉ có ngươi mới xứng, ngươi lấy danh nghĩa tình yêu, lại không ngừng thương tổn, ngươi thương tổn Lão thái phi vẫn luôn xem ngươi như nữ nhi, thương tổn muội muội vẫn luôn xem ngươi như tỷ tỷ, nếu như một ngày nào đó, ngươi thật sự cùng Lục hoàng tử ở bên nhau, ngươi cũng chỉ sẽ không ngừng bị sự ghen tỵ này che mờ đôi mắt, không ngừng thương tổn, biến thành một nữ nhân đáng thương cả ngày sống ở bên trong ghen tỵ! Ngươi như vậy, lại có tư cách gì được người yêu? " Mộc Tịch Bắc cười lạnh hỏi ngược lại, giống như đã nhìn thấy tương lai của Mộc Tịch Hàm.
Nhưng Mộc Tịch Hàm vẫn như cũ chấp mê bất ngộ: " Chỉ có ta mới nguyện ý vì hắn làm mọi chuyện, ta thậm chí nguyện ý vì hắn đi chết, tất cả những người cản trở đường ta đều phải chết!"
Mộc Tịch Bắc cười nhìn nữ tử như muốn nổi điên trước mắt, ghen tỵ che đậy lòng nàng, mà cái gọi là tình yêu lại là vẫn quấn nàng ta vào trong đó, khó mà tự kềm chế.
Mộc Tịch Hàm lấy lại tinh thần, nhìn Mộc Tịch Hàm càn rỡ cười nói: " Hương Gia Bì kia ta hạ khoảng chừng một lạng, ta lật qua sách y thuật, sợ là Lão thái phi sống không quá hôm nay! Cho nên, những ngày an nhàn của ngươi cũng đã đến lúc kết thúc! Ta ngược lại rất muốn nhìn, chờ ngươi hai bàn tay trắng, thân bại danh liệt, Lục hoàng tử còn sẽ thích ngươi hay không! "
Mộc Tịch Bắc chỉ cười tủm tỉm nhìn nàng ta, cũng không nói chuyện, cửa phòng lại bị đẩy ra, truyền đến giọng nói xen lẫn tức giận, mang theo vài phần run rẩy cùng không dám tin. " Uổng ta thực tình đối tốt với ngươi, ngươi lại phải muốn hại ta, ta thật đúng là dưỡng một con sói! Ha ha, tốt, thật sự là tốt!"
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Ừm, tạ ơn vé vé hoa hoa và kim cương của các bảo bối, ta rất cảm động ~ ma ma đát
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
119 chương
46 chương
99 chương
17 chương
121 chương
100 chương
78 chương