Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 127
Lư Dẫn Ngọc dưới khí thế cường đại kia, cơ hồ là đứng không vững, vừa vặn nhân cơ hội này trực tiếp quỳ xuống.
Nhưng Ân Cửu Dạ cũng không kích động như trong dự đoán của Lư Dẫn Ngọc, ngược lại là thu hồi ánh mắt, thu liễm khí thế, khiến cả người Lư Dẫn Ngọc lập tức xụi lơ.
Lư Dẫn Ngọc không biết là, hắn đã đem Lư Dẫn Ngọc quy thành người chết, nếu hôm nay Bắc Bắc không làm hắn ta chết được, hắn nhất định cũng không để hắn ta còn sống đi ra ngoài!
Ánh mắt của mọi người trong chớp mắt đều nhìn hướng Mộc Tịch Bắc, Lão thái phi thì lại nhíu mày, người khác không biết, nhưng bà biết, Lư gia này vừa bởi vì Bắc Bắc vô tình hay cố ý mà đã mất đi một đứa con trai, làm sao có thể có ý cưới Bắc Bắc qua cửa, tất nhiên là vì muốn trả thù!
" Thì ra Lư Tam công tử nhìn trúng chính là Mộc Ngũ tiểu thư a, Mộc Ngũ tiểu thư cũng là tài sắc vẹn toàn, ngược lại cũng xứng đôi. "
Một đại thần mở miệng nói.
Một đại thần khác lại không tán thành nói:
" Vị Mộc Ngũ tiểu thư này nói cho cùng cũng chỉ là một thứ xuất, sao có thể gả cho Lư Tam công tử làm thê tử chứ? Ta thấy Mộc Ngũ tiểu thư này thật sự không xứng đâu, ngược lại là Mộc Lục tiểu thư vẫn được hơn, dù sao cũng do Thanh Quốc công chúa sở sinh, thân phận địa vị ngược lại đều rất tôn quý."
Đám đại thần mỗi người phát biểu ý kiến của mình, lặng lẽ nghị luận, đám nữ quyến nhưng cũng không ngoại lệ.
" Mộc Ngũ tiểu thư này thì có gì đặc biệt hơn người, còn không phải bày ra một khuôn mặt yêu tinh, vậy mà có thể khiến cho Lư Tam công tử ngang nhiên hướng Hoàng thượng thỉnh chỉ tứ hôn, thể diện thật là lớn."
Một nữ tử mở miệng châm chọc nói.
" Cũng không phải, Mộc Ngũ tiểu thư này chẳng qua là cái thứ xuất mất mẹ, sao có thể xứng với Lư Nhị công tử anh tuấn chứ."
Một nữ tử khác cũng chen miệng nói.
" Ta thấy Mộc Ngũ tiểu thư rất tốt a, cầm nghệ tuyệt hảo, lại tướng mạo đoan chính. "
Một nữ tử thay Mộc Tịch Bắc cãi lại nói, lại lập tức bị vây công.
" Sao vậy, có phải ngươi làm chuyện gì ám muội, bị Mộc Ngũ tiểu thư bắt được nhược điểm không, mới có thể không biết xấu hổ nói chuyện giúp nàng ta như vậy."
Giọng nữ bén nhọn truyền đến.
" Ngươi."
Nữ tử kia dường như không cãi lại được, sắc mặt nghẹn đỏ bừng, mấy người khác đang muốn nói lời hay hơn, thấy mấy nữ tử kia miệng lưỡi bén nhọn, nhưng cũng đều im lặng.
" Trước đó vài ngày, Đa Luân kể tin đồn thú vị ngoài cung cho ai gia nghe, ai gia nhớ tới, hình như tiểu tử Lư gia này từng vì một cây trâm cài của Mộc Ngũ tiểu thư, mà nhảy vào trong nước sông băng hàn đang chảy xiết, hơn nữa còn kiên nhẫn vớt suốt mấy canh giờ, mới bằng lòng bỏ qua. "
Thái hậu dường như nghĩ tới tin đồn thú vị gì đó.
Mộc Tịch Bắc ánh mắt cực trầm, thật sự là tính toán thật hay, chuyện nàng chỉnh lý Lư Dẫn Ngọc lúc trước, bây giờ lại biến thành Lư Dẫn Ngọc vì theo đuổi mình không tiếc xông pha vào nơi nước sôi lửa bỏng.
" Thì ra là thế, xem ra tiểu tử Lư gia thật sự đã động chân tình với Mộc Ngũ tiểu thư rồi. "
Hoàng đế cười nói.
Mọi người nhao nhao phụ họa, biểu thị đồng ý, thậm chí còn có người mở miệng trêu chọc.
Hoàng đế ở trong lòng nhanh chóng cân nhắc lợi hại một phen, cho rằng việc này rất tốt, quả thực là bắt buộc phải làm!
Mình đem Mộc Tịch Bắc ban cho công tử Lư gia, công tử Lư gia nhất định sẽ mang ơn mình, hơn nữa nhìn bộ dáng của Lư Tam công tử cũng cực kì thích Mộc Tịch Bắc, đến lúc đó Lư gia có thể trở thành người cùng thuyền với mình hay không?
Tuy nhiên trong lòng Hoàng đế còn nghĩ tới một loại khả năng, Lư gia có thể đem chuyện Tam tử Lư gia trách tội đến trên đầu Mộc Tịch Bắc hay không, mượn lần cầu hôn này để sửa trị Mộc Tịch Bắc, có điều Hoàng đế rất nhanh liền phủ định loại khả năng này, thứ nhất danh vọng Lư gia vô cùng tốt, nhiều thế hệ đều là nhà quân tử, cho dù xuất hiện bại hoại, Lư gia thậm chí sẽ quân pháp bất vị thân, tự mình giam giữ bọn họ vào triều đường, huống chi, chuyện tiểu tử Lư gia vì Mộc Tịch Bắc vớt trâm cài, thế nhưng xảy ra trước khi Lão tam Lư gia mất mạng, như vậy tiểu tử Lư gia này xác thực là có tình ý với Mộc Tịch Bắc?
( "Quân pháp bất vị thân" có nghĩa là Ai cũng phải tuân theo luật pháp, hoàng thân quốc thích (có họ với vua) cũng ko nằm ngoài pháp luật..)
Hoàng đế tựa hồ đối với phân tích của mình vô cùng chắc chắn, cho rằng dù Mộc Chính Đức trở về, cũng không cho rằng việc này có gì không ổn.
" Không biết ý của Lư ái khanh như thế nào? Có đồng ý cửa hôn sự này không? "
Hoàng đế hướng ánh mắt về phía gia chủ Lư gia.
Gia chủ Lư gia lập tức chắp tay nói:
" Hết thảy đều do Bệ hạ làm chủ!"
Hoàng đế thoạt nhìn hết sức hài lòng, Thái hậu cũng không biểu hiện quá nhiều cảm xúc, dường như cũng là đồng ý.
" Ý của Lão thái phi ngài như thế nào a? "
Hoàng đế mở miệng với Lão thái phi.
Mọi người đem ánh mắt dừng ở trên người Lão thái phi, Lão thái phi đứng dậy, hơi hành lễ, mở miệng nói:
" Lư nhị công tử tuấn tú lịch sự, là nhân trung long phượng, chỉ là Bắc Bắc nó thật sự còn quá nhỏ tuổi, theo ý ta, việc thương thảo đàm hôn luận gả, có vẻ vẫn còn hơi sớm. "
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc dừng ở trên người Lão thái phi, nữ nhân này mặc dù đã từng bỏ qua nàng, nhưng không thể không nói, bà ấy vẫn quan tâm nàng, dù sao bà cũng từng ba lần bốn lượt mạo hiểm vì nàng, mà vốn dĩ bà ấy có thể không cần làm như vậy.
" Ai? Lời này của Thái phi là không đúng, Bắc Bắc đã từng tiến cung tuyển tú, cũng nên lập gia đình rồi. "
Hoàng đế phản bác nói.
Lão thái phi cau mày, không tìm ra cớ gì để cự tuyệt, dù sao mọi thứ của Lư gia đều thuộc hàng thượng thừa, Mộc Tịch Bắc lại chỉ là một thứ nữ, đã rất nâng cao nó, cho phủ Thừa tướng mặt mũi rồi.
Hoàng đế thấy Lão thái phi không mở miệng nữa, thì trực tiếp tuyên bố:
" Một khi đã như vậy, Trẫm liền vì nhị tử Lư gia Lư Dẫn Ngọc và... "
Ngay khi Hoàng đế chuẩn bị tuyên bố hôn sự của hai người, bàn tay Ân Cửu Dạ vận khởi nội lực, bắn ra một hạt châu, nhắm ngay Xuân Lôi cổ cầm đang ở trong tay thái giám bên người Thái hậu.
Chỉ thấy cây đàn kia đột nhiên phát ra một tiếng răng rắc, lập tức thì nứt ra, làm cho thái giám cầm đàn sợ chết khiếp, lúc này liền quỳ trên mặt đất:
" Thái hậu tha mạng, Thái hậu tha mạng, chuyện này thật sự không liên quan đến nô tài. "
Ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn, Thái hậu cũng cầm cổ cầm kia qua quan sát tỉ mỉ một phen, đầu cầm hắc ngọc cực kì tinh xảo không tưởng nổi kia lại trực tiếp bị nứt toác ra, đã không còn mỹ cảm như trước nữa.
Sắc mặt của người Lư gia đều rất khó coi, Lư Dẫn Ngọc đứng ở trên đại điện lại xấu hổ đến cực điểm, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc ánh mắt có ảo não, xem ra là thất bại trong gang tấc, hôm nay việc cầu hôn Mộc Tịch Bắc có lẽ không thể thành công rồi.
Mộc Tịch Bắc phá lệ hữu hảo cười cười với Lư Dẫn Ngọc, lập tức khiến hắn rợn cả tóc gáy.
Mộc Tịch Bắc cảm thấy hừ lạnh, nàng là muốn cưới thì cưới, không muốn cưới thì không cưới sao? Lư Dẫn Ngọc, đây là phải trả giá đại giới.
Sắc mặt Thái hậu cực kì không tốt, Mộc Kiến Ninh cũng đi tới, nhìn cổ cầm trên tay Thái hậu, mở miệng nói:
" Thế gian...Rồng ngủ đông...Đến...Cửu tuyền."
" To gan! Ninh tần ngươi đang nói cái gì vậy! "
Hoàng đế lớn tiếng chất vấn, có chút tức giận.
Mộc Kiến Ninh lập tức quỳ trên mặt đất:
" Bệ hạ thứ tội, thần thiếp chỉ đọc chữ trên cổ cầm ra thôi, ô ngọc phía trên đã vỡ ra, chữ viết trên đó cũng không thấy rõ nữa. "
Thái hậu cũng là nghi ngờ, nhìn mấy chữ còn hoàn hảo ở trên cổ cầm, vậy mà thật là:
" Thế gian... Rồng ngủ đông... Đến cửu tuyền..."
Toàn thân Lư Dẫn Ngọc run lên, không thể tin nhìn về phía Hoàng đế và Thái hậu, tại sao có thể như vậy? Chữ trên đó làm sao lại biến thành như vậy?
Đường cong trên khóe miệng Mộc Tịch Bắc càng rõ ràng, cầm một khối bánh hoa quế nhẹ nhàng bỏ vào trong miệng, Lão thái phi có chút đau đầu nhìn đứa bé này, trong lúc nhất thời không biết nên nói ra cái gì mới tốt.
Sau khi Lão thái phi ngồi xuống một lần nữa, vẫn nhịn không được tiến đến bên người Mộc Tịch Bắc, nhẹ giọng nói:
" Ngươi làm như thế nào? Làm sao có thể đúng lúc lưu lại mấy chữ kia được?"
Mộc Tịch Bắc dịu dàng nói:
" Kỳ thật mấy chữ khác ít nhiều vẫn có dấu vết lưu lại, chỉ là mấy chữ mà Mộc Kiến Ninh đọc ra trước đó quá mức rung động, khiến cho người ta sinh ra chủ quan vào mấy chữ sau, cho dù phát hiện mấy chữ khác còn có thể nhìn ra được, cũng sẽ trực tiếp lướt qua thôi. "
Lúc này, Gia chủ tân nhiệm của Tôn gia Tôn Kính Nho mở miệng nói:
" Khởi bẩm Bệ hạ, vi thần cho rằng hai câu thơ này nhìn như khen ngợi khí tiết của cây cối, kì thực là đang ám chỉ Bệ hạ! "
Hoàng đế còn chưa mở lời, Lư Dẫn Ngọc lại lập tức tiếp lời nói.
" Tôn đại nhân xin đừng ngậm máu phun người. "
Lư Dẫn Ngọc tức giận mở miệng cãi lại.
" Lư công tử, tại hạ cũng không phải ngậm máu phun người, chỉ là thơ này của ngươi thật sự khiến người ta hiểu lầm a, Hoàng Thượng vốn nên là rồng bay lên trời, nhưng ngươi ví von thành rồng ngủ đông không nói, lại còn muốn dưới cửu tuyền tìm rồng ngủ đông! Lư gia các ngươi là đang nguyền rủa bệ hạ sao! "
Tôn Kính Nho chữ chữ có lý.
Lư Dẫn Ngọc tức không nhẹ:
" Thật sự là buồn cười! Chẳng qua là hai câu thơ ca ngợi khí tiết thôi! Tôn đại nhân thật sự là rất bản lãnh, có thể phỏng đoán mà đưa ra thâm ý như vậy! "
Tôn Kính Nho cũng không sợ, tiếp tục mở miệng nói:
" Lời nói của ta có phải hư ngôn hay không, ta tin tưởng ông trời tự có quyết đoán, bây giờ trên cầm này chỉ để lại mấy chữ này! Rõ ràng chính là Lư gia các ngươi lòng lang dạ thú, bị trời cao nhìn thấu đi!"
Lần này, Lư Dẫn Ngọc lại bị chặn đến một câu cũng nói không nên lời, bây giờ bên trên cầm này chỉ để lại mấy chữ này, ngược lại là thành nhược điểm của chính mình, đây rõ ràng chính là kế hoạch tốt!
Đa Luân cười nhìn trường hợp náo nhiệt phía dưới, ánh mắt rơi vào trên người Mộc Tịch Bắc, lại là bút tích của nàng ta sao? Một buổi thọ yến của Thái hậu, nàng là đưa bao nhiêu người xuống địa ngục, thật sự là không thể khinh thường!
Không ít đại thần tán thành cách nói của Tôn Kính Nho, hơn nữa lấy một ít lão thần cổ hủ yêu thích văn tự làm chủ, đều nhao nhao dâng tấu chương với Hoàng đế.
" Bệ hạ, đây là chứng cớ Lư gia tâm hoài bất quỹ a! Thời Cao tổ Hoàng đế, đã từng có thi nhân mượn biện pháp này, ngang nhiên làm thơ châm biếm, việc này can hệ trọng đại! Còn xin bệ hạ minh xét! "
Một lão nhân râu ria hoa râm đứng dậy, ngôn từ khẩn thiết!
" Còn xin bệ hạ minh xét!"
Một đám lão thần cổ hủ cũng đều quỳ lạy.
Thơ châm biếm! Hai chữ này vừa ra, toàn bộ triều đình đều hỗn loạn, đây lại là thơ châm biếm sao? Lư gia thật sự là to gan, cũng dám ngang nhiên làm thơ châm biếm, lừa gạt Thái hậu, thật sự là rất to gan.
Đám người Lư gia giờ phút này đều quỳ trên mặt đất, sắc mặt gia chủ Lư gia vẫn như cũ, nếu không phải đốt ngón tay đã phiếm xanh, thật đúng là khiến người ta cho rằng ông ta không quan tâm, có điều Lư Dẫn Ngọc còn kém hơn, sắc mặt xanh mét khó coi, mang theo phẫn nộ cùng bất mãn, mà trưởng tử Lư gia Lư Dẫn Minh, thì lại nhắm chặt hai mắt không biết lại nghĩ cái gì.
Thái hậu tức giận, một tay cầm lấy cổ cầm trước đó còn vô cùng yêu thích ném xuống dưới, nhưng thật vừa vặn đập vào trên đầu gia chủ Lư gia:
" Lư gia các ngươi thật sự là rất to gan, lặp đi lặp lại nhiều lần thiết kế ai gia, đầu tiên là suýt nữa làm cho ai gia trở thành tội nhân dưới gầm trời này, sau đó lại ngang nhiên để ai gia mang theo bài thơ ngầm châm biếm này, nguyền rủa hoàng nhi ta! Lư gia các ngươi rốt cuộc có tâm tư gì!"
" Thái hậu bớt giận, việc này nhất định có hiểu lầm, Lư gia thần quả quyết sẽ không làm ra chuyện khi quân phạm thượng bực này, còn xin bệ hạ minh giám! "
Gia chủ Lư gia cố gắng bình ổn giọng nói của mình, ông đã mất đi một đứa con trai, nếu như lại mất đi một đứa, thì chỉ còn lại một đứa con trai thôi!
" Hừ! Trẫm thấy Lư gia các ngươi chính là mưu đồ làm loạn, hôm nay nhiều lần sinh sự, trẫm thấy Lư gia các ngươi là tâm tồn gây rối, dự định tạo phản đi!"
Hoàng đế rốt cục cũng mở miệng, sắc mặt tái xanh mét, ông vừa rồi còn tán thưởng bài thơ này khí tiết cao thượng, nhưng sự tình bây giờ căn bản lại không phải như vậy, ngược lại là đang nguyền rủa mình!
Trong lòng Mộc Tịch Bắc cười lạnh, trong lịch đại, văn tự ngục là nghe rợn người nhất, thời tiền triều, hoạn quan cầm quyền, chỉ hươu bảo ngựa, còn lợi dụng thuyết văn tự, tung tin đồn thất thiệt, diệt trừ đối thủ, kết bè kết cánh.
Bây giờ nàng chẳng qua là lợi dụng biện pháp đồng dạng, đối phó Lư Dẫn Ngọc thôi, từ sau khi Lư gia chế tạo thành Xuân Lôi, liền sưu tầm câu thơ khắp nơi, nếu không trên ô ngọc không có cái gì thật sự là không đẹp mắt, nàng liền cảm nhận được cơ hội đã tới.
Khổ tâm thiết kế ra hai câu thơ, cũng giao ra ý nghĩa sâu xa của câu thơ, dựa theo cách làm của nhà quân tử, Lư gia tất nhiên cực kì thưởng thức khí tiết cao thượng của hai câu thơ này, hơn nữa cổ cầm lại được làm ra từ cây cối, thật sự là xứng đôi, một bài 《 Vịnh cối 》này liền trở thành lựa chọn hàng đầu của Lư gia.
Có điều chuyện hầu như cũng có phát sinh ngoài ý muốn, Mộc Tịch Bắc cũng không đoán được Lư Dẫn Ngọc vậy mà lại ngang nhiên ở trên đại điện cầu hôn nàng, người có thể nghĩ ra biện pháp này, nhất định cũng đã bấm đốt ngón tay tính qua tâm tư Hoàng đế, như vậy từ lúc nhìn thấy Lư Dẫn Ngọc đến bây giờ, người có khả năng nghĩ kế cho hắn nhất, chính là đại ca của hắn, trưởng tử Lư gia Lư Dẫn Minh!
Tuy nhiên cứ việc nhiều thêm một khúc nhạc đệm, đối với kế hoạch nàng diệt trừ Lư Dẫn Ngọc cũng không ảnh hưởng gì, chẳng qua là thêm chút náo nhiệt thôi, để hắn trước đắc ý một chút, sau đó giẫm nát hắn ở dưới chân, tin tưởng Lư Dẫn Ngọc nhất định cực kì không thích loại tư vị này! Chỉ tiếc, mặc kệ có thích hay không, Hoàng đế và Thái hậu sợ là đều không để lại Lư Dẫn Ngọc, chỉ không biết lần này có thể lôi toàn bộ Lư gia xuống nước được hay không!
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Hu hu, quả thật là không thể thiếu nợ... Suốt đêm...
Bài thơ cây cối có đại biểu nghi ngờ ta đang nói nhảm, là đại thi nhân Tô Thức viết thơ, tạo thành Ô đài thơ án nổi danh trong lịch sử.
Chẳng qua trong lúc tra thơ châm biếm, ta cảm thấy những hoàng đế kia thật sự là nhàm chán... Nhất là lấy Chu Nguyên Chương cầm đầu, bởi vì chính mình không biết chữ, đem không ít bài thơ ca ngợi toàn bộ cho rằng là đang nguyền rủa mình.⊙﹏⊙b Mồ hôi a
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
81 chương
80 chương
43 chương
112 chương
9 chương
11 chương