Editor: Đông Vân Triều [1] Nguyên gốc là "二连". Tên chương do EDITOR tự đặt. Dạ Quân ra vẻ bệnh tật nằm trên giường. Hắn nhắm mắt nhàn nhã, nhưng đầu óc vận động liên tục. Thuốc này đặc biệt hạ vào đồ ăn hắn không thích, dễ thấy là cố ý nhằm vào Nhị thiếu gia. Nói thì, hôm nay có thêm một tỳ nữ mới gọi là Tây Loan. Biết chun chút võ công, căn cơ rất cạn, nhưng công pháp đúng đắn. Nàng mắt ngọc mày ngài, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, cổ tay nhỏ gọn như rễ thông, có thể thấy là chưa từng làm việc nặng nhọc. Lòng Dạ Quân đã có chủ ý, to gan lớn mật ngủ khò khò. Lúc Chung Ly Tử Tức trở về, hắn đang nằm trên giường như một bệnh nhân thực thụ, hơi thở yếu ớt, muốn ngủ giấc ngủ ngàn thu. Y im lặng ngồi cạnh Dạ Quân một lúc, cảm thấy Dạ Quân gần đây đã gầy đi nhiều, trọng thương rồi phát sốt còn bị người hạ thuốc, khó thể yên bình. Bỗng nhiên hơi hoài niệm khoảng thời gian còn ở trong núi sâu. Y đương ngẩn người, tỳ nữ Tây Loan mặc váy xanh bên cạnh giục: "Nghiêm công tử, ngài mau dùng cơm thôi, nếu không nguội mất." Chung Ly Tử Tức ngồi trước bàn, y không yên lòng, gắp mấy đũa rồi bảo tỳ nữ bưng xuống: "Ngươi mang đi, sau đó chuẩn bị ít cháo thịt băm." Tây Loan vâng dạ rời đi, Chung Ly Tử Tức thấy đã tới giờ uống thuốc, liền đi đến bên giường nhẹ giọng gọi hai tiếng. Nhưng Dạ Quân ngủ say quá, chẳng phản ứng gì. Y đang cảm thấy kỳ quặc, Tây Loan lại mang theo hai tên to con tới, cười uyển chuyển: "Nghiêm công tử, hôm nay Dạ công tử hình như không khỏe lắm, lão gia chúng ta đã đặc biệt mời đại phu, muốn để Dạ công tử đi xem chút." Hai tên thị vệ chẳng chờ Chung Ly Tử Tức cho phép, phối hợp với nhau muốn ôm Dạ Quân đi. Mắt Chung Ly Tử Tức phát lạnh: Bọn họ muốn động đến Dạ Quân? Y lập tức đè tay một người trong số đó, lạnh giọng hỏi: "Mời đại phu thì mời tới đây, mang người đi làm gì?" Đáng tiếc tay y không đủ sức, hai tên thị vệ thay phiên nhau xốc người, đối phương đáp lại: "Đại phu còn đang bận, không kịp đến." Y lập tức nói: "Ta cũng muốn đi cùng." Đám thị vệ cự tuyệt: "Đại phu nói lúc xem bệnh không thể để người ngoài biết, Nghiêm công tử cứ chờ ở đây đi thôi, đừng phí sức." Ngôn từ thì khách khí đấy, nhưng động tác lại như sấm vang chớp giật, Dạ Quân đã từ giường biến thành bao khoai tây bị bọn họ khiêng đi. Chung Ly Tử Tức hận mình tự xưng là thông minh tuyệt đỉnh, vậy mà lại không cản được đám điên nằng nặc muốn mang người yêu đi. Lục phủ ngũ tạng đều đau, y lạnh lùng nói: "Buông hắn ra. Bây giờ các ngươi cút đi, còn kịp." "Nghiêm công tử thực sự lo lắng thái quá rồi, ngài là khách quý của phủ chúng ta, chúng ta làm sao dám —— " Tây Loan đang khách khí nán lại trấn an y, Chung Ly Tử Tức lạnh mặt nhìn thấu tim nàng, lệ khí bức người, âm trầm đáng sợ, nửa câu sau nghẹn trong họng. Tim Tây Loan đập thình thịch, chỉ cảm thấy mạng mình sắp bị Diêm Vương đưa đi. Chung Ly Tử Tức nhìn nàng, gằn từng chữ một: "Đi nói cho Phương Tứ, nếu gã dám dùng tính mạng Dạ Quân uy hiếp ta, ta đảm bảo sẽ để toàn bộ Phương gia các ngươi chôn cùng." Tây Loan bị dọa suýt khóc, run rẩy há miệng: "Nghiêm, Nghiêm công tử, xin ngài yên tâm... Chúng ta thật sự không có ý hại người..." Chung Ly Tử Tức giận điên, không muốn nghe nàng lè nhè: "Cút!" Chung Ly Tử Tức biết mình đã không thể cứu vãn, không muốn nói nhiều, quay trở về phòng. Chung Ly Tử Tức đứng trước cửa sổ, đêm thanh gió mát, chỉ là một đêm hè bình thường. Gió đêm thổi qua, thổi y lạnh thấu tâm can mới biết dưới lớp áo y đầy mồ hôi. Câu kia tuyệt đối không phải để dọa. Đừng nói là động tay động chân trong cổ độc của Phương Tứ gia, y còn có thể tâm ngoan thủ lạt hạ độc vào nước giếng sinh hoạt của cả nhà gã, gà chó không tha. Mà nơi này gần đài Vu Thủy, y dạy dỗ Thánh nữ đài Vu Thủy rất tốt, chỉ cần âm thầm liên lạc điều động nhân thủ diệt môn Phương gia, dễ như trở bàn tay. Y có trăm phương ngàn kế, bắt Phương gia phải đền trả gấp mười lần, duy chỉ hôm nay, hôm nay không có cách nào cứu được Dạ Quân. Y vốn hoàn toàn chắc chắn rằng tên hèn họ Phương sẽ không dám động vào người của y. Nhưng nếu như Phương Tứ gia không những hèn lại còn ngu, xúc động nhất thời mà khử Dạ Quân, thì dẫu có giết gã trăm ngàn lần cũng không bù đắp nổi. Lúc Đại thiếu gia ruồng bỏ y, tâm y như tro tàn, là hắn hồi sinh lại. Giờ khắc này y mới hiểu được, cái gì gọi là tuyệt vọng. Chung Ly Tử Tức nỗi lòng phức tạp, càng nghĩ càng bực bội. Lúc đầu y chỉ coi mình quan tâm quá tất loạn, nhưng dần dần phát hiện suy nghĩ bắt đầu lạc lối, thế mà lại chuyển hóa thành tình dục. Nhị thiếu gia lâm vào tự trách: Dạ Quân sinh tử chưa rõ, sao ta lại có tâm tình suy nghĩ mấy thứ bậy bạ này? Thẳng đến khi tầm mắt ngày càng mơ hồ, không thể tập trung nổi, ngờ ngợ phát hiện không ổn. Kinh ngạc nói: Khỉ gì vậy, xuân dược AGAIN?! Chung Ly Tử Tức khô nóng khó nhịn, lảo đảo ra cửa, hận không thể nhào đầu vào hồ băng dập lửa. Nhưng nghênh tiếp y ứ phải là nước nôi mát mẻ, bù lại là một bóng hồng bốc lửa, nhẹ nhàng đỡ lấy y. Ngã vào lòng ôn nhu hương, như cây được tưới suối mát, nhuận vật im ắng, y thế mà lại cảm thấy thoải mái. Chung Ly Tử Tức vực lại tinh thần, nắm cổ tay nàng, "Ngươi là... tỳ nữ mới tới kia..." Kể cả không bị hạ dược y cũng đã đứng không nổi, huống chi Tây Loan lại có ý định dẫn đường, cả người y gần như treo lên thân thể Tây Loan. Tây Loan ghé vào tai y nhẹ giọng thủ thỉ: "Nhưng ta không phải là một tỳ nữ bình thường, mà là thứ nữ của Phương Tứ gia. Đại nghiệp Phương gia, kết thân cùng ta, sẽ không bôi nhọ Nghiêm công tử." Nàng rõ ràng cũng hơi khẩn trương, không dám nhìn thẳng y, đỏ mặt cúi đầu uốn éo thoát khỏi vòng tay y, "Ngươi... ngươi cũng không được chơi xấu, không được cô phụ ta." Thứ nữ?! Thứ nữ thì có gì mà giật gân, còn không bằng ngươi nói ngươi là bà nội gã!! Chung Ly Tử Tức không chỉ muốn cô phụ nàng, mà còn muốn nàng cút cho nhanh, nhưng thần chí y mơ hồ, tay chân chẳng biết đã rụng nơi nào. Có được lời Tây Loan chưa đánh đã khai, y xâu chuỗi lại mọi chuyện. Ngày trước Phương Tứ gia nhằm lung lạc y, cố ý dúi trưởng nữ vào tay y, lúc ấy y đang không yên lòng chuyện Dạ Quân, bực mình từ chối. Nào biết Phương Tứ gia càng sống càng thụt lùi, từ trưởng nữ hạ thành thứ nữ, không những thế còn không tiếc hi sinh trong trắng của nữ nhi mình, muốn Bá vương ngạnh thượng cung[2]. [2] Bá vương ngạnh thượng cung: là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Ý chỉ ngang ngạnh, cưỡng ép người khác làm một việc gì đó, có thể thay cho từ "cưỡng gian". Nhị thiếu gia nghĩ: Xem ra xuân dược hạ hôm qua cũng hẳn là vì thế, chỉ là không khéo bị Dạ Quân ăn mất. Hôm nay lại hạ một lần nữa, còn đặc biệt điều Dạ Quân đi, chờ mình mắc câu. Lo lắng trong lòng y rốt cục cũng buông xuống được một nửa: Mong rằng Phương Tứ gia không ngu thật mà diệt trừ Dạ Quân. Mặc dù tình huống trước mắt này không khả quan cho lắm, nhưng dù sao y cũng trúng thuốc, giờ thì có cách gì được. Y không có quan niệm về trinh tiết, chắc Dạ Quân không trách y đâu ha. Hẳn, hẳn là không ha... Y định vứt bỏ khí tiết tuổi già, buông tha kháng chiến, mặc cho Tây Loan lột áo trong của mình, thì đột nhiên "suối mát" trong ngực bị người ta túm gáy nhấc ra. Đích thị là "túm gáy nhấc ra", Dạ Quân xách tiểu cô nương Tây Loan như gà mà nhấc ra chỗ khác, ôn nhuận cười nói: "Mưu kế ổn đấy, chỉ tiếc thiếu gia nhà ta là người đã có gia đình, ngươi vẫn nên tỉnh mộng đi." Tây Loan kinh hô một tiếng, cứ thế như đồ vật mà bị người ta quẳng qua một bên. Chung Ly Tử Tức còn đang chật vật nằm bên hồ, áo mỏng nửa kín nửa hở, dấu hôn trải dọc da thịt như những đóa anh đào tươi đẹp, đôi mắt màu bạc còn mê người hơn cả ánh trăng. Dạ Quân nhìn hồi lâu, quay đầu cười cười với Tây Loan như những người bạn thân thiết: "Thiếu gia nhà ta đẹp mắt nhỉ?" Dạ Quân tuấn tú như Tùng Hạc, khí độ thản nhiên, Tây Loan bị nụ cười của hắn làm cho sững sờ, chỉ thấy Dạ Quân đột nhiên trở mặt: "Quên cho ta." Hắn nháy mắt tiếp cận, búng trán nàng một cái, Tây Loan liền ngất đi. Dạ Quân thu tay lại, thở dài nói: "Ta thế mà lại đánh nữ nhân, quả thật không phải người." Hắn trở lại ôm thiếu gia nhà mình, đang định bế kiểu công túa, Chung Ly Tử Tức lại kéo hắn xuống không báo trước, Dạ Quân trở tay không kịp ngã vào lòng y. Dạ Quân lập tức không còn muốn làm người nữa. Còn y, lửa dục đã cắn nuốt toàn thân, dù lý trí y SAYS "YES" nhưng trái tim y SAYS "Tao đánh chết mẹ mày", cả người trong trạng thái xoắn xuýt giằng co. Lúc này chộp được hình bóng Dạ Quân, y như được đại xá, quăng luôn liêm sỉ xuống hồ. Dạ Quân bất đắc dĩ xổm dậy từ ngực y: "Thiếu gia, đêm xuân còn dài, gấp cái gì." [Bị ép kéo rèm *mặt bi thương* đến Microblogging cũng không thể cứu được, thôi các cô tự bổ não đi nha, QAQ] Chung Ly Tử Tức tỉnh lại giữa sóng nước dập dờn ấm áp. Ánh trăng đã vơi phân nửa, trời tảng sáng, chim oanh uyển chuyển hót vang không ngừng. Y đang nằm giữa hồ nước cao quá nửa người, Dạ Quân vòng tay qua ôm y, đang vì y lau rửa thân thể. Lực tay Dạ Quân lúc mạnh lúc nhẹ rất thoải mái, y dựa người vào lồng ngực mềm dẻo mà tráng kiện của Dạ Quân cọ cọ, hưởng thụ đãi ngộ của Hoàng đế. Hôm qua mới não bổ một trận sinh ly tử biệt khóc đứt ruột đứt gan, giờ phút này Dạ Quân ở bên, y cảm thấy hạnh phúc vô bờ. Dạ Quân nói khẽ: "Thiếu gia, có chỗ nào không thoải mái sao?" Đâu chỉ không thoải mái, xương cốt toàn thân như muốn đứt lìa. Chung Ly Tử Tức thử siết tay thành nắm đấm, căm phẫn: "Cảm giác khó chịu muốn chết. Tối qua chúng ta đã làm cái gì vậy?!" Dạ Quân chột dạ đáp: "Thì... những chuyện rất bình thường mà thôi." Còn nhỏ giọng cường điệu lại một lần, "Rất bình thường í." Thừa dịp thiếu gia thần chí không rõ mà tất cả các tư thế hắn hiếu kỳ đều thử một lần, nói ra sẽ bị diệt khẩu. Dù sao tối hôm qua thiếu gia cũng nhiệt tình quá, hắn không cẩn thận mà chơi quá độ. Chung Ly Tử Tức không tiếp lời, Dạ Quân càng thêm bất an, lại nghe thiếu gia nói: "Ta muốn giải thích với ngươi." Dạ Quân cảm thấy ngoài ý muốn: "Hửm?" Chung Ly Tử Tức cúi đầu, giọng buồn buồn: "Sau khi bị hạ thuốc, ta vậy mà lại nghĩ mình lỡ cùng Tây Loan cũng không sao. Là do ý chí ta không đủ kiên định, hôm nay tỉnh mới nghĩ lại mà sợ." Dạ Quân hơi cứng người. Suy đoán của hắn với chuyện ngày hôm qua cũng không khác là bao, muốn để Chung Ly Tử Tức tự mình biết được chân tướng, đồng thời gia cố hiểu lầm về lần hạ dược trước nữa để bảo toàn sự vô tội của bản thân, hắn luôn ở bên cạnh bí mật quan sát, thẳng đến lúc chốt hạ mới ra tay. Khi hắn giả vờ hôn mê bị bọn thị vệ mang đi, từng câu từng chữ của thiếu gia ẩn chứa bao nhiêu tuyệt vọng, hắn đã cảm nhận được. Dạ Quân theo Nhị thiếu gia mười năm, không hề biết y cũng sẽ có lúc kinh hoảng như thế. "Ngươi bị hạ thuốc, ngươi chỉ nghĩ đến ta. Tới lượt ta bị hạ thuốc lại chỉ nghĩ đến chính mình. Còn ỷ vào sự ái mộ của ngươi mà làm ra chuyện có lỗi với ngươi." Chung Ly Tử Tức cố gắng xoay cái thân thể không chút sức lực nào, ôm lấy hắn, áy náy nói, "Dạ Quân, ta không bằng ngươi." "Đừng... khen ta... Van ngươi..." Dạ Quân không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sáng như gương của thiếu gia, hổ thẹn dời mắt. Chung Ly Tử Tức tựa vào đầu vai mà ngắm hắn, cười nhẹ: "Thì ra ngươi cũng biết thẹn thùng. Trông đáng yêu hơn bình thường nhiều." Nhị thiếu gia cảm thấy bản thân tự tư tự lợi cực điểm, không phải người. Liên tiếp tính kế người yêu còn được đối phương thẳng thắn bày tỏ muốn đối tốt, Dạ Quân cũng cảm thấy mình không phải người. Hai người một mắng chửi bản thân súc sinh, một quyết định sẽ bù đắp cho hắn thật nhiều thật nhiều. Nhị thiếu gia căm hận Phương Tứ gia, hận thấu xương. Mà Dạ Quân cảm kích Phương Tứ gia, muốn phát phiếu người tốt cho gã. - ---- Đông Vân Triều: Truyện sắp đi đến hồi kết rồi các pạn. Các bạn có truyện gì muốn dịch không? Gợi ý tôi phát nào:3