Cuối tháng mười hai năm ấy, chúng tôi không cãi nhau nhưng tôi vẫn cố tìm cho mình một lý do để chia tay. Bởi lẽ, tôi nhận ra rằng, anh ấy bắt đầu kiểm soát cảm xúc và những quyết định của tôi. Tôi dần dần thay đổi một cách vô thức vì anh ấy. Tôi nghĩ tôi cần phải xác định được trái tim mình muốn gì, hay nói đúng hơn, là xác định sự sâu đậm trong trái tim tôi đối với anh như thế nào. Để rồi trong đêm chia xa, tôi trằn trọc mãi vẫn không thể nào chợp mắt. Tôi sợ rằng mình sẽ mất anh, nhưng lại không muốn phải cúi đầu. Mặc dù chỉ mới bên nhau vài tháng, nhưng tôi đã biết, rằng tình yêu của chúng tôi sẽ sớm chết đi. Tối hôm sau, anh bỏ buổi học của mình để đến gặp tôi. Điều đó khiến lòng tôi có chút hân hoan. Anh hỏi tôi: ”Anh đã suy nghĩ về điều đó cả một ngày mà vẫn không thể nào hiểu được, anh đã làm gì sai? Tại sao em lại muốn chia tay?” Tôi nói: ”Không có gì, chỉ là em cảm thấy chúng ta không hợp nhau, có thể là vì tính cách. Sau cùng thì hai ta đều cứng đầu cả mà.” Anh nói: ”Anh không cứng đầu là được mà không phải sao… Từ nay về sau anh sẽ nhường nhịn em được chứ? Anh sẽ không chia tay dù sao đi nữa.” Lợi dụng trời tối, tôi cúi mặt xuống, lặng lẽ cười rồi gật gật đầu. Anh ôm chầm lấy tôi. Tôi nghe thấy bên tai từng tiếng nức nở. Anh đã khóc. Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh khóc. Dù chỉ thoáng qua nhưng chính giây phút đó, tôi đã hứa sẽ không bao giờ để đôi mắt của cậu bé này phải rơi lệ thêm lần nào nữa. Tôi phải cố gắng thật nhiều, sát cánh cùng anh, san sẻ gánh nặng với anh. Trong ngày giáng sinh, chúng tôi cùng nhau đi ăn bánh bao. Khí đó chúng tôi còn quá trẻ. Tôi không biết răng trong tiệm bán bánh bao lại có nhiều người như vậy. Và cũng không hiểu nổi, tại sao nhiều người có bếp vẫn không làm bánh bao tại nhà? Tại sao lại ra ngoài ăn? Sau khi dạo quanh một số cửa hàng, chúng tôi cuối cùng cũng tìm được một nơi. Phải mất đến nửa giờ đồng hồ chúng tôi mới có thể đến được cửa hàng đó. Kể từ hôm đó, cứ đến giáng sinh, anh ấy đều dẫn tôi đi ăn bánh bao. Sau này khi tôi không thể đi cùng, anh vẫn sẽ gọi đồ mang về cho tôi. Đây dường như đã trở thành một thói quen bí mật và kỳ quặc của chúng, ăn bánh bao vào ngày giáng sinh.  Trong đêm giao thừa, tôi đã cầu nguyện, rằng mong tôi có thể mãi bên cạnh anh ấy. Và anh nói với tôi: “Chúc mừng năm mới, mãi hạnh phúc nhé!” Giống hầu hết các cặp đôi, chúng tôi vẫn thường bí mật chạy ra ngoài để gặp nhau. Một ngày nọ, tại quán ăn nhanh, tôi tình cờ gặp người quen. Cách mà anh ấy ôm chặt lấy vai tôi, tôi vẫn nhớ đó là vào đầu năm 2016. Chúng tôi đã đi xem phim với nhau và ngay khi bộ phim kết thúc, chúng tôi đã hôn nhau. Trên đường đưa tôi về nhà, anh nắm tay tôi. Dường như anh chẳng muốn để tôi đi. Thật sự hiếm khi nhìn thấy anh như vậy. Sau đó chúng tôi bắt đầu đi học. Tôi nói tôi muốn đi dạo và anh đồng ý ngay lập tức. Thế là chúng tôi đi đến Sơn Hải Quan. Cùng nhau lên kế hoạch, cùng nhau quyết định xem nên ăn gì và sẽ ở lại tại đâu. Lúc đó, tôi thật sự rất yêu anh ấy. Dưới tấm bảng con đèo số một thế giới đó, tôi thầm ước sẽ mãi mãi được ở bên nhau như lúc này. Trên con phố đã về đêm, chúng tôi nắm tay nhau dạo quanh những con đường vắng, như những người già đã về hưu, tận hưởng sự tĩnh lặng của thế giới. Trên thực tế, từ tận đáy lòng mà nói, tôi muốn sống một cuộc sống như thế này. Ban ngày có thế tôi rất bận rộn. Nhưng điều đó không còn quan trọng. Chỉ cần có thể được tận hưởng cảm giác yên tĩnh vào ban đêm như thế này. Ở cái quán bán bắp nơi góc phố, anh hỏi tôi có muốn ăn không. Tôi liền cười đáp lại: “Không phải mới ăn no đấy sao!”. Anh cũng cười, lắc đầu nói: ”Quên mất!” Khi đó tôi cười nói anh trí nhớ không tốt, nhưng sau này khi xa nhau, tôi mới cảm thấy nhớ nhung. Có người nhớ thương lo lắng có đói bụng không, điều đó thật sự rất tuyệt. Sau khi trở về thành phố T, mọi việc trong Hội sinh viên đột nhiên bắt đầu nhiều lên. Có rất nhiều biểu mẫu, rất nhiều báo cáo, rất nhiều cuộc họp diễn ra. Chẳng biết tại sao lại đột nhiên bận rộn như thế này. Thậm chí cả thời gian để chúng tôi gặp nhau cũng không có. Vào đêm trước ngày đến hạn nộp báo cáo, tôi vẫn đang làm thêm giờ trong ký túc xá. Anh gọi điện hỏi tôi đã ngủ chưa. Lúc đó đã gần mười một giờ. Tôi nhìn vào thời gian rồi lại nhìn vào các bạn cùng phòng đang ngủ, bỗng tôi nức nở không nói nên lời. Anh ngay lập tức trở nên lo lắng và giận dữ nói rằng: ”Em không được viết nữa! Ngày mai cứ đưa nó cho anh, anh sẽ giúp em viết tiếp. Ngày nào em cũng viết vào buổi tối như thế này ư? Tại sao không nói cho anh biết?”. Anh ấy lại nói tiếp: ”Anh hỏi em không có ý định đi ngủ à? Đừng viết nữa, trước tiên hãy ngủ đi! Sao em không nói gì thế?”. Tôi nức nở đáp: ”Không sao, em sẽ viết xong ngay thôi.”. Tôi tiếp tục hút thuốc và chẳng thế nói gì thêm. Vì thế tôi đã cúp điện thoại và gửi cho anh một tin nhắn WeChat: ”Đừng lo lắng cho em, không sao đâu. Em sẽ đi ngủ ngay mà.” Anh hiếm khi tức giận, nhưng bây giờ anh nói như một khẩu súng máy, anh cứ nói liên hồi, nói rất nhiều điều và không để người khác làm gián đoạn. Nhưng kể từ đó, tôi không bao giờ tự mình viết những bản báo cáo kỳ quặc đó nữa, không bao giờ phải tự mình ghi chú lại nữa. Mỗi ngày, vào thời gian rảnh của anh, anh đều bảo tôi đến phong học chỉ để phân loại những thứ này..