Quýt đường
Chương 17 : Bắt đầu ( h)
Lúc cửa khách sạn khép lại, Đồng Kết lần thứ hai bị đẩy đến vách tường
Trang Tử Vũ cúi đầu mút lấy môi cô, đem áo khoác âu phục ném lên sàn nhà, lòng bàn tay ấn vào gáy cô, một chút một chút liếm mút đầu lưỡi cô.
Đồng Kết nhắm chặt hai mắt, hai tay túm lấy áo khoác của anh, ngẩng khuôn mặt nhỏ. Âm thanh mút rõ ràng được truyền đến bên tai.
Cô còn suy nghĩ lung tung khi vừa mới ở quầy lễ tân của khách sạn đặt phòng, cô nhân viên dùng ánh mắt nghiên cứu tìm tòi nhìn Trang Tử Vũ đang nói chuyện với cô., hiện tại thì không còn cách nào nghĩ được nữa.
Lưng và mông cô áp sát vào tường, cô cảm thấy anh siết chặt tay cô, đè lên tường, thắt lưng cùng quần tây đều bị kéo xuống.
Đồng Kết theo bản năng trốn ra sau, vào lúc này anh lại buông lỏng tay cô ra, theo quán tính, mềm mại thân thể ngã vào trong ngực, tay anh liền luồn vào giữa hai chân đã sớm ẩm ướt của cô, môi mỏng hôn lên cổ trắng như tuyết của cô.
"A......" Khuôn mặt Đồng Kết đỏ bừng dựa vào bờ vai của hắn, càng ngày càng thở dốc.
Dây dưa từ cửa đến bàn ăn trong phòng, hai tay Đồng Kết đặt sau lưng, lòng bàn tay dán chặt mặt bàn, quần tây và quần lót sớm ướt đẫm tuột xuống lộ ra đôi chân trắng nõn trần truồng, , cô nhẹ nhàng co rúm lại một chút, đầu ngón tay thon dài đột nhiên xâm nhập giữa hai chân không mảnh vải che thân : “ Hừ...”
Trái tim theo động tác lớn mật của anh mà đập dữ dội.
Ngón tay anh cứ như vậy mà trực tiếp vỗ về chơi đùa nơi mẫn cảm và dễ tổn thương nhất của con gái, chỉ nhẹ vỗ về mặt ngoài, đã làm cô đỏ bừng nhũn ra.
Cô chỉ có thể khẽ rên rỉ khi đôi môi hé mở.
Chỉ có thể,không thể phân rõ là chủ động hay bị động, nhẹ nhàng mà lay lay eo nhỏ của anh, giống như mèo con đang hưởng thụ anh xoa nắn.
Ngón tay thon dài trắng nõn từ từ cong lên, cặp đùi trắng như tuyết kẹp chặt tay anh khiến cho làn da mịn màng để lại vệt đỏ.
"Ưm ưm...... Anh Tử Vũ ...... A --"
Dịch thủy lướt qua trước mắt.
Đồng Kết ở trước người anh bỗng nhiên run rẩy, từ gương mặt đỏ bừng lan xuống cổ,bộ dáng lần đầu cao trào hoàn toàn bại lộ trước mặt anh.
Cô ngước mắt đang cao trào lên bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của anh, rõ ràng anh không dịu dàng, nhưng hoa tâm lại hưng phấn co rút mấp máy, hoa dịch chảy ra dọc theo ngón tay của anh.
Áo sơ mi trắng hơi nhăn nhúm che đi cảnh sắc gợi tình.
Anh rút tay ra, mang theo ngón tay ướt đẫm móc chiếc cà vạt ra, ném trên sàn nhà, một mặt cởi cúc áo sơ mi cô ra, một mặt đem cô xoay người lại, dùng côn thịt đã cương cứng đặt lên cặp mông trắng nõn vểnh lên của cô.
Đôi mắt hiện lên tia sáng u ám của con sói hoang kiếm ăn ban đêm, quét qua bờ mông tròn trịa của cô.
Cúc áo cuối cùng được cởi bỏ, áo sơmi theo động tác, trượt tới khuỷu tay, thoáng nhìn áo ngực của cô, vẻ mặt lạnh băng, mặt không biểu tình cởi bỏ áo ngực, tuyết nhũ được phóng thích, tròn trịa đứng thẳng, đầu vú giống như trái mâm xôi đông cứng ở trên núi tuyết, sớm đã cứng từ lâu.
Anh đè lên người cô, từ từ xoa nắn bờ mông mềm mại của cô, thỉnh thoảng nhẹ đâm, mông cô khẽ run rẩy, làm nàng cảm nhận được hình dáng cứng rắn của anh, bàn tay to lần mò đến trước người cô, ngón trỏ hung hãn vân vê đầu vú.
Tay chà đạp trên bầu ngực để lại những dấu tay đỏ ửng.
Đồng Kết chỉ có thể yếu ớt thở dốc.
Tay anh không biết khi nào theo mông trượt vào giữa hai chân cô lần nữa.
Hoa huyệt rất ướt rất non, giống như giọt sương trang điểm cho đóa sen trong sương sớm, lòng bàn tay anh khẽ vuốt ve lên đó, thủy dịch càng lau càng nhiều.
Đầu ngón tay xoa nắn bên ngoài tiểu huyệt không biết bao nhiêu lâu, hai ngón tay ác liệt kẹp tiểu hạch bên ngoài khiên cho nó sưng đỏ.
Đồng Kết ngẩng đầu rên rỉ, lắc hông theo đường ngón tay của anh, chóp mũi đỏ ửng hiện ra những hạt mồ hôi lấm tấm.
Lại một lần đem cô trêu đùa đến cao trào, anh đem cô quay người lại, ôm ở trước ngực, cúi đầu hôn lên ngăn lại tiếng rên rỉ của cô.
*****
Làm H thật là mệt tâm. tui sợ ghê . huhu. mn đọc thấy thế nào, có ổn không , sao tui thấy kì kì ý.
ại tui k có kinh nghiệm làm H , nên rất sợ làm không hay cho mn đọc á.
Có gì mn thông cảm nha.
Truyện khác cùng thể loại
353 chương
82 chương
99 chương
60 chương
161 chương
56 chương