Chương thứ mười bốn Triệu Hi mang theo Tô Bình cùng Họa Phiến trở lại Thượng Thư phủ, sắc trời đã sáng vài phần. Trong Thượng Thư phủ, bọn hạ nhân còn chưa thức dậy, im ắng không có một tiếng động. Triệu Hi trực tiếp đi vào thư phòng, Tô Bình đưa Hoa Phiến về phòng rồi cũng đi theo. Trong thư phòng, Triệu Hi đang múa bút thành văn. Tô Bình đến gần nhìn xem, có chút ngẩn người. Trên quyển sổ con kia viết: “Nhi tử của tội thần Thu Thân, Thu Tử Ngộ, vốn có tội ác tày trời. Tuy nhiên, người này thuở nhỏ rất thích chơi đùa, lại tinh thông đấu khúc khúc. Ngày trước thần từng đấu qua cùng hắn, liền thua dưới tay hắn. Sau đó thần vẫn thường tìm đến hắn để thỉnh giáo đấu pháp, để có thể hầu Thánh Thượng. Thần vì thánh tâm, nên xin khởi tấu Hoàng Thượng: Ngàn lần không thể giết Thu Tử Ngộ, bằng không sau này thần biết tìm đến ai để thỉnh giáo a?” Tô Bình sờ sờ mũi: “Tấu chương này của ngài thật là không còn gì tuyệt hơn a!” Triệu Hi xoa bóp thái dương: “Không còn cách nào khác, nếu như nói thẳng chuyện này với Hoàng Đế lão tử sợ rằng Hoàng Đế cũng không hiểu được hết, chỉ có thể viết như thế này, mới có thể bảo vệ được tính mạng của hắn!” Tô Bình cau mày nói: “Nếu Hoàng Đế lão tử đột nhiên cảm thấy hứng thú, truyền hắn tiến cung đấu khúc khúc thì phải làm sao bây giờ?” Triệu Hi cười cười: “Hoàng Đế lão tử tuy rằng hồ đồ, nhưng còn không hồ đồ đến mức đó a. Truyền một trọng phạm tiến cung, triều thần ở dưới mà làm ầm ĩ lên, hắn cũng ăn không tiêu.” Tô Bình vẫn lo lắng: “Nếu mà chiêu này cũng vô dụng thì sao?” Triệu Hi liếc mắt nhìn hắn, hung hăng nói: “Nếu mà chiêu này cũng vô dụng, ta sẽ cướp ngục!” Tô Bình ngơ ngẩn. Cũng may sự tình cũng không khó khăn như Tô Bình tưởng tượng. Bản tấu chương kia của Triệu Hi vừa trình lên, Hoàng Đế lập tức mặt mày rạng rỡ, muốn truyền Thu Tử Ngộ tiến cung. Chúng đại thần liền hết lời khuyên ngăn, chỉ có Vân Ngọc là thái độ khác thường, không hề lên tiếng. Hoàng Đế nhìn xuống: Ôi…Nhiều người phản đối như vậy a, xem ra là không thể để hắn vào cung rồi. Thế nhưng, nếu như chém đầu hắn, Triệu ái khanh sẽ không có lão sư a. Triệu ái khanh mà không có lão sư, tài đấu khúc khúc lại kém đi thì sao? Triệu ái khanh đấu không hay, trẫm biết đi đâu tìm người đấu khúc khúc cùng đây a! Được rồi, trước tiên cứ cho hắn sung quân, sau đó qua một thời gian lại triệu hắn về a. Triệu ái khanh có lão sư, những người này cũng có thể an tâm rồi! Một đạo thánh chỉ lập tức được hạ xuống: Nhi tử của tội thần Thu Tử Ngộ trợ Trụ vi ngược, hại bách tính, vốn là tội ác tày trời. Nhưng dù sao cũng chỉ là tòng phạm…Hoàng Thượng có lòng từ bi, khai ân một lần, miễn cho hắn tử tội, cho sung quân đến tháp cổ. Đạo thánh chỉ này thật tài tình, chỉ nói bắt sung quân, cũng chưa nói sung quân tới khi nào. Có thể hiểu là cả đời, cũng có thể hiểu là hai ba năm, hai ba tháng. Triệu Hi đang cầm thánh chỉ, trong lòng vui sướng vô cùng. Trở lại trong phủ, hắn liền trực tiếp đi tới thư phòng, phân phó Tô Bình gọi Họa Phiến tới, rồi cầm thánh chỉ xem đi xem lại: Hoàng Đế lão tử hạ nhiều thánh chỉ như vậy, chỉ có cái này hợp ý mình nhất. Tô Bình dẫn Họa Phiến đến, còn dẫn theo một người. Triệu Hi vừa nhìn liền nhận ra là Lâm Thần Vũ. Hắn đã từ Vô Cực Tông phái trở về. Lâm Thần Vũ đối hắn vái chào nói: “Gặp qua Triệu đại nhân.” Triệu Hi tâm tình tốt, khóe miệng mỉm cười: “Lâm công tử không cần đa lễ, mời ngồi a!” Hắn mở thánh chỉ ra: “Hôm nay ta nhận được thánh chỉ, Thu công tử được miễn tử tội, sung quân tới tháp cổ!” Họa Phiến cũng không vui mừng, cúi thấp đầu: “Thiếu gia thân thể kém như vậy, sung quân đến nơi đó…” Triệu Hi cắt đứt lời của nàng: “Cô nương ngốc, thánh chỉ này chỉ viết sung quân, nhưng không viết trong bao lâu. Có thể là một năm, cũng có thể là hai năm, liền là một tháng cũng không tính là kháng chỉ.” Họa Phiến sửng sốt, chợt vừa mừng vừa sợ, cúi đầu nói: “Đa tạ đại nhân!” Lâm Thần Vũ không nói một lời nào, nét mặt không hề vui mừng. Đạo thánh chỉ này tựa hồ cũng không khiến hắn hứng thú. Tô Bình chú ý đến hắn, nhịn không được hỏi: “Lâm công tử, Thu công tử giữ được tính mệnh, ngươi mất hứng sao?” Họa Phiến cùng Triệu Hi cũng chú ý tới vẻ ủ rũ của Lâm Thần Vũ, không khỏi đều nhìn về phía hắn. Lâm Thần Vũ ngước mắt lên, nhìn thánh chỉ, cách một lúc mới nói: “Ta vui…” Họa Phiến nhíu mày: “Lâm công tử, ngươi có tâm sự gì không tiện nói ra sao?” Lâm Thần Vũ nhìn nàng, trên mặt lộ ra vài phần xấu hổ, cắn răng, rốt cục mở miệng nói: “Việc này nói cho các ngươi biết cũng tốt, ta còn đang không biết nên nói thế nào với sư đệ a!” Họa Phiến trực giác hắn sắp sửa nói ra chuyện gì không tốt lắm, nhịn không được vội la lên: “Ngươi mau nói đi a, ấp a ấp úng làm cái gì?” Lâm Thần Vũ gục đầu xuống, chậm rãi nói: “Sư phụ cứu ra sư nương rồi, liền huyết tẩy Phong Liễu sơn trang, ở Vô Cực Tông phái tuyên bố: đem sư đệ trục xuất sư môn, vĩnh viễn cũng không được quay về Vô Cực Tông phái…” Trong phòng bỗng nhiên không một tiếng động, Triệu Hi nghĩ thánh chỉ trong tay đột nhiên nặng trịch, cầm không nổi nữa, chậm rãi đặt trên bàn. Họa Phiến đứng ngây ra, Tô Bình nhíu mày: Việc này làm sao có thể nói với Thu công tử a! Người trong võ lâm vô cùng coi trọng sư môn, một ngày vi sư cả đời vi phụ. Nếu có người bị sư môn trục xuất, nhất định là bởi vì phạm vào trọng tội, sẽ bị người phỉ nhổ. Những người có vài phần kiêu ngạo còn không thể chịu được vô tội mà bị trục xuất. Thu Tử Ngộ trông thì vân đạm phong thanh (điềm tĩnh, thanh cao) như vậy, nhưng thực ra lại là người trọng tình lễ. Hắn gặp phải việc nhục nhã như vậy làm sao còn có thể thản nhiên a? Lâm Thần Vũ ngẩng đầu nhìn ba người trước mặt sắc mặt cứng ngắc, lấy hết dũng khí mà nói: “Sư phụ vốn không cho ta xuống núi, nhốt ta lại. Cũng may sư muội trộm được chìa khóa, rồi thả ta ra. Ta vừa xuống núi liền chạy đến kinh thành…” Họa Phiến chậm rãi phục hồi tinh thần lại, thanh âm nhẹ nhàng: “Lăng đại hiệp có biết là do thiếu gia tìm ra nơi giam giữ Lăng phu nhân không?” Lâm Thần Vũ lại cúi đầu, tựa hồ không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, thấp giọng nói: “Ta đã báo cáo với sư phụ, thế nhưng sư phụ lại nói: Sư đệ nếu sớm đã biết nơi giam giữ sư nương, sao đến hôm nay mới nói? Thu phủ hiện giờ đã suy tàn, muốn tránh Vô Cực Tông phái tới trả thù sao? Huống hồ năm đó sư phụ thu sư đệ làm đồ đệ là vì lo lắng cho an nguy của ái thê, bất đắc dĩ phải làm vậy. Hôm nay trục xuất sư môn cũng là phải làm…” Nước mắt Họa Phiến chậm rãi lăn xuống, một chút vui sướng vừa rồi chỉ qua một khắc đã tiêu tan thành mây khói: “Nơi giam giữ Lăng phu nhân, thiếu gia cũng chỉ vừa mới biết được…Ngươi có biết thiếu gia làm cách nào mới biết được không? Từ khi hắn biết Lăng đại hiệp bị Thái Sư uy hiếp, chỉ cần có thời gian liền trốn ở bên ngoài thư phòng của Thái Sư, mong có thể nghe được một chút tin tức của Lăng phu nhân…Đáng tiếc, nhiều năm qua vẫn không thể xong. Trước đó không lâu, quản gia trông coi nơi giam giữ Lăng phu nhân đột nhiên tới kinh thành. Thiếu gia ngầm theo dõi, mới tìm được tin tức của phu nhân. Hắn vốn tưởng rằng sẽ cứu được phu nhân, ai ngờ lại bị người ta phát hiện, bất đắc dĩ đành phải quay về kinh. Thiếu gia vốn định mau chóng báo tin cho Lăng đại hiệp, ai ngờ chỉ trong một đêm đó, Thu phủ gặp đại biến, thiếu gia cũng phải vào ngục…” Nàng cũng không nhịn được nữa, khóc nức nở: “Vì sao lại đối xử với thiếu gia như vậy a! Hắn là người tốt a! Các người đều chỉ biết đối xử như vậy với một người vô tội sao?” Triệu Hi cụt hứng ngã ngồi xuống ghế, trong lòng ngoài đau cũng chỉ có đau: Vì sao trong thiên hạ này, mọi người đều không hiểu ngươi? Vì sao ngươi phải chịu nhiều tội như vậy? Trong lòng đột nhiên cảm thấy tức giận, không chỗ phát tiết, hắn trông thấy cái chén trên bàn liền bắt lấy, thoáng cái bóp nát. Tô Bình thở dài một hơi: Việc này càng khó mở miệng a…Nghe qua những việc mà Thu công tử đã làm, có thể thấy hắn rất tôn sư trọng đạo. Giờ vô tội lại bị trục xuất khỏi sư môn, như vậy ai mà chịu được? Lâm Thần Vũ càng cúi đầu thấp hơn, lời nói của Họa Phiến giống như một thanh đao nhọn đâm vào trong lòng hắn. Vừa xấu hổ vừa đau nhức, hắn liền xoay người rồi đi ra ngoài cửa. Tô Bình ngăn cản hắn: “Lâm công tử muốn đi đâu vậy?” Lâm Thần Vũ bình tĩnh nói: “Ta muốn quay về Vô Cực Tông phái, nói hết mọi chuyện với sư phụ, thỉnh sư phụ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra! Ngươi tránh ra!” Tô Bình thở dài: “Không cần đi, sư phụ ngươi đã tuyên bố việc này trước mặt tất cả mọi người ở Vô Cực Tông phái, sao có thể lại phủ nhận. Hắn tự cao như vậy, nhất định sẽ không đổi ý a!” Lâm Thần Vũ nhíu mày: “Không thử sao đã biết?” Tô Bình giải thích: “Không cần đi thử. Dù hắn biết mình sai rồi, để giữ uy danh của mình nhất định sẽ không chịu đổi ý…Lâm công tử, ngươi thực sự không hiểu sư phụ ngươi! Lăng Vô Cực võ công cao minh, lòng tự phụ rất cao, ở trên giang hồ rất có uy danh a! Hắn làm như vậy, lí do thứ nhất là hận Thu Thân bắt nhốt thê tử của hắn, uy hiếp hắn. Thứ hai cũng là muốn cho người khác thấy lập trường của hắn, không muốn liên quan gì với Thu phủ nữa, cũng đỡ phải có kẻ bỏ đá xuống giếng (nghĩa như câu gặp lửa bỏ tay người), nói hắn trợ Trụ vi ngược.” Lâm Thần Vũ sửng sốt, hắn thực sự không ngờ được phía sau việc sư đệ bị trục xuất còn có nhiều ẩn tình như vậy. Hắn nghe Tô Bình nói như vậy, mới mơ hồ nghĩ: Với tính tình của sư phụ, có thể sẽ như vậy cũng không chừng… Tô Bình ngăn được hắn lại rồi, thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại hỏi Triệu Hi: “Đại nhân, ngươi xem việc này nên nói thế nào với Thu công tử đây?” Triệu Hi bóp nát cái chén trong tay, rồi tiện tay ném sang một bên, ngón tay vô ý thức mà gõ trên mặt bàn. Hắn nghe thấy Tô Bình nói, liền trầm ngâm: “Gần đây hắn liên tiếp bị thương, thể xác và tinh thần đều bị tổn hại, nếu lúc này nói cho hắn biết, sợ hắn không chịu nổi. Đợi qua mấy ngày nữa rồi nói sau…” Hắn nhìn thánh chỉ một chút: “Ba ngày sau sẽ phải áp giải hắn đến tháp cổ, đến lúc đó ta sẽ nói với hắn…” Hắn quay đầu lại nhìn ba người kia: “Trong khoảng thời gian này ta đã phân phó ngục tốt hảo hảo đối đãi hắn, hắn ở trong lao nói vậy cũng sẽ không có việc gì, các ngươi không nên tới thăm hắn nữa. Mấy ngày nữa, trong lao thường có nhiều người ra vào, ta đã tăng nhân thủ trông coi thiên lao, các ngươi tạm thời cứ yên tâm, sẽ không có việc gì đâu!” Họa Phiến yên lặng khóc, Tô Bình thở thật dài, Lâm Thần Vũ cúi thấp đầu không lên tiếng. Triệu Hi liền phất tay: “Các ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn yên lặng một chút!” Tô Bình lo lắng nhìn hắn một chút, dẫn theo hai người, lặng lẽ ra khỏi thư phòng. Triệu Hi mở ngăn kéo ra, lấy ra một bức tranh cuộn, trải ra trên bàn học. Giữa bức tranh, Thu Tử Ngộ bạch y tung bay, đón gió mà cười, ý cười sâu xa hàm súc, lông mày mang theo vài phần vui tươi. Triệu Hi nhẹ nhàng xoa khuôn mặt tuấn tú của người trong bức họa, cúi đầu nói: “Nếu ngươi có thể giống như người trong bức họa này, không có ưu sầu, không có đau thương…thì thật là tốt biết bao a…”