Quyết Ý Đi Cùng Anh

Chương 29 : Anh ốm, cô lại ngang bướng

Thời gian Đinh Mùi ở nhà, đúng với ý nghĩa của từ tu tâm dưỡng tính. Ai tìm ai rủ, anh cũng đều không đi. Đa phần thời gian anh đều ở trong phòng ký túc của Quyển Nhĩ. Quyển Nhĩ đã được nghỉ học, Phạm Tĩnh Mang về nhà. Anh tới chỗ Quyển Nhĩ, lên mạng cảm thấy rất vui vẻ. Cơ sở dữ liệu ở trường Đại học C cũng không phải là ít, nhưng nếu nói về mặt nhân văn thì Đại học K là đầy đủ nhất. Ở chỗ Quyển Nhĩ, cơm có người lo, tìm kiếm tài liệu có người làm trợ lý, những việc phiền toái phải hao tâm tốn sức, buổi tối trước khi anh về chỉ cần dặn dò lại, Quyển Nhĩ sẽ sắp xếp hết sức gọn gàng và khoa học rồi kẹp vào file tài liệu được dành riêng cho anh. Cho dù là thế, Quyển Nhĩ vẫn thấy anh quá vất vả, "Anh cần gì? Em lên mạng tìm rồi gửi cho anh". "Anh tới làm phiền em phải không?" "Đâu có, em thấy anh không cần phải chuẩn bị trước mấy thứ ấy, đợi khi biết là được phân làm gì, lúc đó anh tìm cũng kịp mà." "Sao lại không cần? Giờ bọn anh phải tự mình báo đề tài mình chọn, chứ đợi đến khi cấp trên phân cho làm gì, khai thác đề tài gì thì chỉ có ăn không khí thôi." "Ăn gì chẳng được, uống gì chẳng được ... dù sao cũng vẫn là ăn là uống." Quyển Nhĩ không muốn anh phải vất vả, nhưng anh lại không biết quý trọng sức khoẻ của mình, nên cô mới không nhịn được. "Dừng lại!" Đinh Mùi không khách sáo cắt ngang những lời lải nhải càng lúc càng nghiêm trọng của Quyển Nhĩ, "Anh giống em sao? Sau này em chỉ cần tìm một người để lấy làm chồng, có cơm ăn là được rồi. Còn anh, anh phải có sự nghiệp của riêng mình, phải nuôi vợ nuôi con. Mưu cầu nhàn nhã thì làm được việc gì?" Quyển Nhĩ không nói nữa, ý của Đinh Mùi rất rõ ràng, cô lấy người khác, còn anh cũng lấy người khác. Trước đây khi gặp những tình huống thế này, Quyển Nhĩ thường kìm lòng tự tôn lại, sẽ giả vờ không để ý, nói với anh vài câu rồi thôi. Nhưng bây giờ cô đã thay đổi, phải nghe những điều cô không muốn nghe, cô thường im lặng, không phản kháng cũng không phụ hoạ theo. Đinh Mùi thấy cô không nói nữa, giơ mấy ngón tay lên gõ nhẹ vào đầu cô, rồi mở máy làm việc không để ý đến cô nữa. Anh ốm, còn cô thì ngang bướng, động chút lại dùng sự im lặng để kháng nghị. Hai người ai làm việc nấy, cũng có một, hai cuộc gọi điện thoại đến. Đinh Mùi chỉ nói vài câu rồi cúp máy, tình hình của Quyển Nhĩ kém lạc quan hơn. "Xin chào, a, Tống sư huynh." Giọng Quyển Nhĩ lập tức nhỏ hẳn đ Anh chàng họ Tống này học trên Quyển Nhĩ một khoá, cùng khoa nhưng khác chuyên ngành. Cô quen khi cùng Phạm Tĩnh Mang đi học tennis, đã từng hai lần cùng ăn cơm ở nhà ăn của trường. Không biết anh ta nghe ai nói là Quyển Nhĩ không về nhà trong kỳ nghỉ này, một mình ở lại ký túc xá, thế là cứ năm ba ngày lại gọi điện thoại hẹn Quyển Nhĩ ra ngoài. Cũng may anh ta ở ký túc chính tại trường, không ở đây, nếu không với kiểu mời mọc nhiệt tình như thế, bằng khả năng từ chối của Quyển Nhĩ, mười lần chắc cũng chối được hai, ba lần. Đinh Mùi cũng nghe danh anh chàng họ Tống này từ lâu, nghe Quyển Nhĩ nói chuyện điện thoại với anh ta cũng là một trong những thú vui của anh. "Anh đang ở dưới sân ký túc của bọn em rồi ạ?" Giọng Quyển Nhĩ hết sức bình tĩnh, đối với hành động tập kích bất ngờ của Tống sư huynh, cô đã có sự chuẩn bị về mặt tâm lý. "Nhưng em sắp phải ra ngoài rồi, ồ, em đã hẹn với bạn, ngại quá, vâng, không tiện lắm." Giờ đến một câu khách sáo cô cũng không dám tuỳ tiện nói nữa, tiếp xúc vài lần, ít nhiều cũng tích luỹ được chút kinh nghiệm. Có một lần cô lấy lý do không được tốt lắm, nói là phải đi thư viện, kết quả là đành phải để Đinh Mùi ở lại trong phòng, cả chặng đường dài được vị Tống sư huynh này kè kè bên cạnh, cùng đi tới thư viện. Còn có một lần cô nói là bạn cô sẽ tới đón. Cô tìm một cơ hội gửi tin nhắn cho La Tư Dịch, đợi đến một tiếng sau mới thấy Sách Lang lái chiếc Jetta màu đỏ, bóp còi inh ỏi lướt tới. Lần đó thật là lợi bất cập hại, nhà La Tư Dịch chỉ cần đi năm phút là tới nơi, thế mà họ phải mất một tiếng đồng hồ, thời gian đó Tống sư huynh liên tục giới thiệu cho cô nghe những thành quả nghiên cứu gần đây của anh ta. "Cậu cứ nói thẳng là cậu có bạn trai rồi, không được sao?" La Tư Dịch hiến kế. Trước khi nhìn rõ con người của Tống sư huynh này, cô ấy còn hy vọng Quyển Nhĩ và anh ta có thể phát triển hơn nữa. Dù sao Đinh Mùi cũng chẳng coi Quyển Nhĩ là gì, làm vậy thì chỉ để đả kích anh một chút thôi cũng được. Kết quả, sau khi gặp Tống sư huynh, La Tư Dịch thừa nhận, chính cô đã bị đả kích. Diện mạo thì trông như vượn người thời tiền sử, cứ coi như không nên nhìn diện mạo mà luận anh hùng đi, cũng khiến người khác cần có một quá trình mới có thể nhìn quen dung nhan kinh người ấy. "Anh ta có nói là muốn theo đuổi mình đâu. Hơn nữa, bọn mình cùng học trong một khoa, mình thế nào thì anh ta biết rất rõ." "Cậu cứ nói thẳng với Đinh Mùi để anh ta nghĩ cách. Cậu phục dịch anh ta như thế, lẽ nào anh ta không chủ động bỏ chút sức giúp cậu." "Mình không muốn anh ấy hiểu lầm là mình nhân cơ hội này bắt anh ấy phải thừa nhận điều gì đó, cứ để mình tự giải quyết." Sự tự lực tự cường của cô đã buộc phải lộ ra. Nói ra nói lại một hồi, cuối cùng Tống sư huynh cũng chịu cúp máy. Quyển Nhĩ thở hắt ra, dựa người vào cửa. Một lúc sau, đột nhiên có người gõ cửa. Quyển Nhĩ thấy chột dạ, than thầm trong lòng, lại tìm lên tận đây rồi, Cô quay đầu lại nhìn Đinh Mùi, anh dường như đang hoàn toàn không biết gì, vẫn đang chăm chú đọc tin tức. Cô đóng chặt cửa phòng mình, sau đó bước ra mở cửa lớn, quả nhiên Tống sư huynh đang đứng đợi bên ngoài, cười rất tươi. "Anh đợi mãi vẫn chưa thấy em xuống, có phải không khoẻ không?" Anh ta quả là rất biết cách tìm lý do. Cô cắn môi, đành phải nói: "Bạn em đã đến rồi, vì vậy hôm nay chắc em không ra ngoài nữa." "Đã đến rồi sao?" Tống sư huynh quả là một người ứng biến đại tài, lập tức nói "Đến thật đúng lúc, anh vốn định mời em đi ăn cơm trưa, nếu bạn em đến rồi, hay là cùng đi ăn đi." Ăn trưa? Quyển Nhĩ nhìn đồng hồ, mới hơn mười giờ một tí, nếu đồng ý đi ăn trưa với anh ta, sẽ phải mời anh ra vào phòng ngồi hơn một tiếng nữa hay sao? Tuyệt đối không được, "Bọn em vừa mới ăn xong." "Bạn em chẳng phải vừa đến hay sao?" "Ý của em là, vừa mới ăn sáng mà." Lẽ nào năm ngoái khi đón giao thừa cô đã không thay đôi tất mới sao, sao lại bị anh bạn học vây hãm tới mức này? Quyển Nhĩ rất sợ phải cùng anh ta ăn cơm, anh ta tuyệt đối không đồng ý lãng phí. Quyển Nhĩ và Phạm Tĩnh Mang đều là những người ăn khá ít, ăn một bát mỳ thí ít nhiều cũng phải để thừa một chút, thế là bị anh ta túm lấy mà giáo điều cho một bài hát. Sau chuyện đó Phạm Tĩnh Mang còn nói, "Nhìn bộ dáng căm giận tới mức bầm gan tím ruột của anh ta, chỉ sợ anh ta không nỡ lãng phí lương thực mà ăn nốt phần chúng ta ăn dở>Một người bạn như thế, liệu Quyển Nhĩ có thể vô tư mà ăn cơm với anh ta không? "Không sao. Chúng ta ăn muộn một chút cũng được!" Nói xong Tống sư huynh định đi vào bên trong, dường như không nhận ra hàm ý từ chối trong câu trả lời của Quyển Nhĩ. Đột nhiên, cánh cửa phòng trong của Quyển Nhĩ mở ra, Đinh Mùi mặc áo phông quần đùi bước đến, giả bộ ngơ ngác hỏi: "Quyển Nhĩ, ai đến thế, mau mời vào trong đi!" Rồi lại quay sang Tống sư huynh chào, "Chào anh, tôi là Đinh Mùi, là bạn học của Quyển Nhĩ. Mời vào trong, mời vào trong ngồi!". Miệng thì tự xưng là bạn học, nhưng động tác của đôi tay lại hoàn toàn ngược lại. Khi thấy Tống sư huynh có ý đi vào bên trong, anh đã ôm Quyển Nhĩ đi lên phía trước. Tống sư huynh thông minh tuyệt đỉnh hiểu ngay quan hệ của Quyển Nhĩ với anh bạn học này không bình thường, nhưng anh ta đã khao khát lâu như thế, Lục Quyển Nhĩ từ tướng mạo cho tới phẩm chất, xứng đáng là lựa chọn số một của anh ta, làm sao có thể cam tâm vừa gặp khó khăn đã treo gươm cất giáo, chưa chiến đã lùi chứ? Mặc dù anh chàng này nhìn cũng khá ổn, nhưng đến cuối cùng hoa về tay ai thì còn chưa biết được. Anh ta tự động viên mình, cất bước đi theo vào trong. Đây là lần đâu tiên anh ta tới phòng ký túc của Quyển Nhĩ. Đinh Mùi đi vào trước đã ngồi xuống ghế, nhường cho anh ta ngồi ở sofa, rõ ràng thể hiện cái thế của chủ nhà. "Không biết nên xưng hô thế nào, Quyển Nhĩ em giới thiệu đi." "A, đây là Tống sư huynh." Quyển Nhĩ cũng chẳng biết họ tên anh ta là gì, chỉ thấy mọi người đều gọi như thế. Tống sư huynh đáng thương còn chưa kịp nói, đã bị Đinh Mùi nói trước: "Vậy thì được rồi, em cũng sẽ gọi theo Quyển Nhĩ." "Không biết hôm nay Tống sư huynh đến đây là vì?" Quyển Nhĩ thoáng nghe cũng biết Đinh Mùi đang giả bộ, cách âm ở đây rất kém, hơn nữa vừa rồi cô cũng không đóng chặt cửa phòng. "Tống sư huynh muốn mời chúng ta cùng ăn trưa." Nếu đã ra tay thì cô cũng nên phối hợp, hỗ trợ ý tốt của anh chứ. "Ra là thế, sao em không nói sớm, em không biết hôm nay anh đã hẹn với Trương Đào sao?" Đinh Mùi quở trách Quyển Nhĩ, "Bọn em hẹn bạn buổi chiều, nếu Tống sư huynh không ngại thì cùng đi, đều là bạn bè thân thiết cả." Đinh Mùi cười thoải mái, nhìn thì có vẻ rất ngây thơ, vô tội. Nhưng Quyển Nhĩ rất hiểu anh chàng Tống sư huynh này, nếu thật sự anh ta đi cùng thì ai mới là người phải buồn bực đây? Không ai khác, chính là cô, "Nhưng đây là lần đầu tiên em gặp Trương Đào..." Đinh Mùi thấy Quyển Nhĩ phụ hoạ rất tốt, lập tức nói, "Sư huynh ngồi chơi, em ra ngoài đi vệ sinh một lát. Ở phòng Quyển Nhĩ chỗ nào cũng tốt, chỉ điểm này là không tiện lắm." Có tiện được không? Ba phòng đều là nữ cả, đương nhiên chỉ có phòng vệ sinh nữ. Mỗi lần anh muốn đi vệ sinh, đều phải tới phòng vệ sinh công cộng tận cuối hành lang. Quyển Nhĩ cố ý đi ra cùng, "Anh mang chìa khoá chưa?" Hầu như lần nào Đinh Mùi đi vệ sinh đều bị khoá ở bên ngoài. "Không mang. Mở cửa cho anh khiến em mệt đến thế sao? Thật uổng công anh ngày nào cũng chăm chỉ tới đây." Đinh Mùi nói không thật to, nhưng cũng đủ để Tống sư huynh ngồi bên trong nghe khá rõ. Quyển Nhĩ im lặng, không phải cô sợ mệt, đều là tại anh lần nào cũng không nhẫn nại. Biết rõ là có khả năng sẽ bị khoá ở bên ngoài nhưng lần nào gõ cửa cũng hết sức tức giận, càng gõ càng mạnh. Cô chỉ cần nghe một tiếng gõ đã chạy ngay ra nhưng anh vẫn không hài lòng. Không hài lòng thì cũng chỉ có thể như thế, ở đây đâu phải chỉ có mình anh, lẽ nào mỗi lần anh đi vệ sinh đều bắt cô phải đứng ngoài cửa đợi. Quyển Nhĩ còn đang nén sự ấm ức xuống, đột nhiên có người xuất hiện từ phía sau. Tống sư huynh cũng đã theo ra, "Thế này, nếu hai người có việc thì anh đi trước." Xuống đến tầng dưới, anh ta vẫn còn tự nghiền ngẫm, người bạn này của Lục Quyển Nhĩ toàn tự biên tự diễn. Một người ăn nói như anh mà cũng chẳng nói được vài câu. Mà đừng nói vào câu, từ lúc Đinh Mùi xuất hiện cho tới lúc anh phải đi về cũng chỉ nói được một câu. Quyển Nhĩ vốn nghĩ việc anh hẹn Trương Đào chẳng qua là cách nói giải vây do anh nhất thời tốt bụng nghĩ ra, không ngờ đến bnh lại giục Quyển Nhĩ thay quần áo theo anh ra ngoài thật. Nhưng quần áo thay đi thay lại, anh vẫn không vừa ý. "Em không có bộ nào nhìn người lớn hơn sao?" Đối với quần áo của chính mình, Quyển Nhĩ vẫn đang trong giai đoạn mò mẫm, đa phần quần áo của cô đều do mẹ chọn giúp. Váy phải không? Thì sẽ toàn các kiểu váy cổ búp bê, áo phông đa phần là kiểu thể thao, cô rất vừa ý, chẳng thấy có gì là không ổn cả. Tuy nhiên, nếu đã đi gặp bạn của Đinh Mùi, nếu anh thấy không ổn, vậy thì phải đổi thôi. Cô còn chưa kêu mệt thì Đinh Mùi đã đầu hàng. "Thôi em cứ mặc như trước đi", thay hay không thay cũng giống nhau, chỉ tổ mất thời gian thôi. Thực ra anh không cảm thấy thói quen ăn mặc của Quyển Nhĩ có vấn đề gì, với thân phận là sinh viên như cô lúc này, ăn mặc nhẹ nhàng, thoải mái một chút cũng là hợp lý. Nhưng nếu đi cùng anh ra ngoài thì lại khác, cô ấy như thế có vẻ không hợp với những người bạn đã đi làm của anh. Tại sao lại đưa cô đi cùng? Anh cũng không suy nghĩ nhiều về vấn đề này, dù sao cũng đã buột miệng nói ra rồi thì phải đưa đi thôi. Gặp được Trương Đào nghe danh đã lâu, anh không khác nhiều so với tưởng tượng của Quyển Nhĩ. Có thể mang vác một chiếc máy quay chuyên nghiệp thì phải là những người cao lớn khoẻ mạnh, vai rộng eo vững. Biểu hiện của anh ta cũng rất phong phú, liếc mắt nhìn Quyển Nhĩ, bắt đầu đùa, "Chú em cũng thật biết tận hưởng, rượu, đồ nhắm và em gái nhỏ?" Với câu đùa này Quyển Nhĩ không để ý, chỉ cười mà nghe thôi, để mặc Trương Đào xếp cô ngồi cạnh anh ta. "Tiểu nha đầu ngoan lắm." Trương Đào không lớn tuổi lắm, mới khoảng ba mươi, nhưng trước mặt Quyển Nhĩ cũng có thể được coi là thế hệ trước tuổi rồi. Trên đường tới đây, Quyển Nhĩ hạ quyết tâm phải ghi nhớ sáu chữ vàng "Nhìn nhiều, nghe nhiều, nói ít", tuyệt đối không để mình lỡ lời, khiến Đinh Mùi phải phiền lòng. "Ngoan gì mà ngoan, cứng đầu lắm, gặp người khác thì tỏ ra ngọt ngào ngoan ngoãn thôi." Đinh Mùi gọi vài món, họ cũng thường hay lui tới nhà hàng này nên đều rõ khẩu vị của nhau, "Chị Lưu đâu? Không rảnh sao?" Trương Đào liếc nhìn Quyển Nhĩ ngồi bên cạnh, châm một điếu thuốc, không nói gì "Em đi rửa tay đi, đi thẳng rẽ trái." Đinh Mùi nói với Quyển Nhĩ. Đợi Quyển Nhĩ đi khuất, Trương Đào mới nói: "Chú tìm chị Lưu, lại còn mang một em tới, không muốn làm nữa sao?" "Có vấn đề gì đâu?" Đinh Mùi biết vấn đề nằm ở đâu, nhưng đó không phải là điều một đương sự như anh nên nói. "Hai người có thành hay không cũng không nên mang đến đây trêu tức cô ấy." Trương Đào luôn cố gắng hết sức hỗ trợ Đinh Mùi, lên Tây Tạng là cùng đi, có thể nói đã từng cùng sống chết một phen cho nên có gì nói nấy, không hề vòng vo. "Em là em, em chưa từng hứa hẹn điều gì với cả hai người đó." Đinh Mùi nói chắc như đinh đóng cột, về mặt này, anh không muốn có gì không rõ ràng, đặc biệt là với bạn đồng nghiệp. "Cậu kiên quyết như vậy chẳng trách giữ thân như ngọc, đến nỗi làm hư cả thận của mình." Trương Đào cười trên nỗi đau khổ của người khác. Đàn ông mà, rượu vào lời ra, Đinh Mùi về mặt này mãi vẫn chưa tiến bộ. Nhưng cũng phải, mỗi lần gọi em út, không phải là anh hưởng thụ người ta, mà ngược lại toàn là anh chịu thiệt khá nhiều. Quyển Nhĩ cố ý rửa tay khá lâu, lúc cô quay lại đã thấy bên cạnh Đinh Mùi có một người nữa, một cô gái rất hấp dẫn. "Tới đây, em gái, đây là em Lưu của anh, nhưng em thì phải gọi là chị Lưu." Trương Đào cuối cùng vẫn không muốn Đinh Mùi làm mối quan hệ trở nên căng thẳng, lấy tư cách làm đàn anh cố gắng kéo Quyển Nhĩ vào trong tầm ảnh hưởng của mình. "Em chào chị Lưu." Quyển Nhĩ cất tiếng chào rồi mới ngồi xuống. Ngẩng đầu lên nhìn Đinh Mùi, anh vẫn không buồn ngước mắt lên. Trong tình huống đó, Lưu Vũ Kiều tự nhiên sẽ hiểu Quyển Nhĩ là do Trương Đào đưa tới, thân mật hỏi han vài câu, rồi chuyển đề tài nói chuyện sang phạm vi công việc, không quá để ý đến cô nữa. Thế là Quyển Nhĩ được ăn một bữa ngon lành. Do gần đây vẫn giúp Đinh Mùi làm nên nội dung họ nói ít nhiều cô cũng hiểu được, chỉ khi đề cập tới người hoặc sự việc cụ thể thì cô hoàn toàn như vịt nghe sấm. Vì vậy, suốt bữathể hiện một trạng thái hoàn mỹ trước sau như một, cắm đầu vào ăn, coi như không nghe thấy gì. Chính bởi thế, cô còn bị Đinh Mùi mang ra làm trò đùa, "Xem ra hôm nay em là người thu hoạch nhiều nhất rồi." "Cậu thật sự không phật ý? Đinh Mùi anh ta định làm trò gì thế không biết?" La Tư Dịch đang nói, đột nhiên trừng mắt nhìn Sách Lang ngồi bên cạnh, "Anh lén lút đá chân em làm gì? Anh ta giở trò bẩn thỉu còn không cho người khác nói! Lôi ra chỗ này, kéo đến chỗ kia, coi thường Quyển Nhĩ hiền lành nên anh ta mới chẳng thèm để ý gì như thế! Nắm được vào tay rồi, thích làm gì thì làm." Quyển Nhĩ không thể không thừa nhận lòng tự tôn của cô có bị tổn thương, nhưng bị La Tư Dịch nói thẳng ra như thế, cô càng cảm thấy đau hơn và hối hận vì đã kể chuyện này ra. "Không sao đâu. Anh ấy cũng không cố ý làm như thế, với lại anh ấy vẫn đưa mình về mà." "Mình nói cho cậu biết, cậu có cố nói cứng cũng vô ích. Sống với loại người như Đinh Mùi, cậu phải trang bị giáp trụ đầy mình, trái tim phải rắn chắc đến mức đao súng không xuyên thủng nổi mới được." La Tư Dịch biết rõ không thể nhúng tay can thiệp vào chuyện này, chỉ có điều lần nào cũng bị Đinh Mùi làm cho tức tới mức phải gào lên. Gặp việc bất bình chẳng tha, cô đưa ra vài ý kiến, tự mình cảm thấy cũng rất được. "Xe của các cậu sao rồi?" Quyển Nhĩ quyết định chuyển đề tài, xe là tài sản mới của bọn họ, có điều đúng vào ngày nhận xe đã bị va chạm nhẹ, tới giờ vẫn chưa mang đi sửa." Hai người đó mua xe là để tiện đi xem nhà, nếu đã muốn mua nhà, thì sau này khi sửa sang nhà cửa chắc chắn sẽ cần dùng tới. Trước đó Sách Lang đã có bằng lái, nhưng sau khi lấy bằng xong cũng không lái xe thường xuyên, lần này dùng xe mới mua để luyện tập, không hề cảm thấy run tay. Sách Lang lái xe, Quyển Nhĩ đã ngồi hai lần, cảm giác thấy cũng khá vững. "Vẫn thế, có xe là không rời ra được. Có lúc mình đi chợ, anh ấy cũng lấy xe đưa mình đi. Để hôm nào phải mang đi sửa lại cửa, cũng không phải chuyện gì to tát lắm." Vừa nhắc tới thành viên trong gia đình, La Tư Dịch lập tức phấn chấn hẳn lên, "Mình mới phát hiện ra một cách kiếm tiền mới." "Thế nào?" Quyển Nhĩ biết, hai người bọn họ vì công việc mua nhà, kết hôn, hễ việc nào có thể kiếm ra được tiền thì họ đều t "Mình thấy nếu tiện đường bọn mình có thể bắt thêm khách. Mọi người thấy chiếc Jetta màu đỏ của bọn mình đều đưa tay ra vẫy." Ánh mắt La Tư Dịch sáng lên đầy mong đợi, dường như trước mắt đang có rất nhiều tờ Nhân dân tệ bay xuống, chỉ đợi cô đưa tay ra tóm lấy. Quyển Nhĩ nhìn hai người đó nói mãi, dần chìm đắm vào giấc mộng kiếm tiền đẹp đẽ, cô bất giác nhận thấy bản thân dù cố gắng thế nào cũng không theo kịp hai bạn. Nói là yêu nhau nhưng cũng chỉ ở bên nhau mới hơn nửa năm. Thời gian mặc dù ngắn, cũng có khó khăn thăng trầm, nhưng tất cả đều lướt qua nhanh như tốc độ của ánh sáng. Giờ đã bắt đầu tính toán cho cuộc sống sau này, dường như cuộc sống của họ vốn là như thế, sau này cũng sẽ mãi mãi như thế. Quyển Nhĩ đưa La Tư Dịch về ký túc xá, trên đường đi cô không kìm được hỏi, "Xác định là anh ấy rồi?" "Đúng, cả đời thì chưa biết thế nào, chứ nửa đời thì nhất định là sống được." Khẩu khí không hề miễn cưỡng mà mang ý vị ngọt ngào. "Thật tốt Tiểu La, mình thật mừng cho cậu, cậu phải hạnh phúc nhé." Hai đứa trẻ, tay nắm tay, vẫn giống như ngày xưa, không biết bao nhiêu lần họ nắm tay cùng đi dạo trong hoa viên trường, người này dựa vào người kia, tràn ngập sự tự tin bước về phía trước. Lúc này cả hai người đều cho rằng đã tìm được một nửa của mình, giao phó bản thân cho người đó là có thể chờ đợi để gặt hái hạnh phúc rồi. Đâu biết rằng, cảm giác hạnh phúc thoáng qua rất dễ dàng có được, nhưng một hạnh phúc hoàn chỉnh, cần phải có rất nhiều điều kiện, cả tương đối lẫn tuyệt đối. Hạnh phúc đôi khi rất đơn giản, nhưng có lúc lại vô cùng khó khăn.