Ngân nhi, con ở đâu mà nghỉ học hơn một tháng nay thế a – Bá Quát vừa nhìn thấy nàng liền hỏi thăm _Con gặp một chút sự cố mà thôi, lão sư, người tiếp tục dạy thêm cho con về bát kỳ đồ đi a, kết hợp hợp với ngũ hành trận thì chắc là tuyệt lắm – nàng thong thả ngồi xuống trước mặt Bá Quát _Ân… – Bá Quát gật đầu _Phải rồi lão sư, suốt một tháng qua học viện có gì thú vị không- nàng nhàm chán hỏi _Ân, có một cuộc tuyển người cho cuộc thi đấu sắp tới trên đại lục dành cho những người còn nhỏ tuổi như các ngươi a- Bá Quát gật đầu – nhờ vậy cũng phát hiện thêm một số tài năng ẩn giấu trong học viện, thật sự Vũ Minh quốc chúng ta đã có người vượt mặt Vương gia Minh Hiến rồi a _Là ai – nàng mỉm cười, trong lòng cũng đã có đáp án _Là Bạch Dạ, một người không hề có tên tuổi trong hoàng tộc, cũng không phải con cái của nhà quan lại, nhưng lại có tố chất trời sinh, đã cấp 15 trung khí và sắp đột phá sang cấp 16 thượng khí, thật khó lòng mà tin nổi – Bá Quát khái quát lại cho nàng _Ân… tên là Bạch Dạ – nàng thầm nghĩ, tên này sẽ đạt được những thành công nào trong tương lai đây Đến giờ nghỉ ngơi, nàng thong thả tiến ra ngoài vườn trúc đằng sau học viện, Diệp Chi vẫn đi theo nàng ở phía sau, như mọi khi nàng vẫn cho Diệp Chi ăn chung với mình _Ngân muội, hóa ra muội ở đây – Phan Xuân cũng xuất hiện mà không báo trước , nàng gương mặt lạnh lùng nhưng trong lòng thầm chửi cái tên Phan Xuân chết tiệt này vì sao cứ bám theo nàng mãi thế. _Ngân nhi, muội không ăn sao – Diệp Chi ngơ ngác nhìn nàng _Không, ngươi cứ ăn đi – nàng xoa đầu Diệp Chi, ở chung với một người không thuộc gia đình nàng, nhưng nàng vẫn cảm nhận được ấm áp – Diệp Chi, ngươi ở đâu _Huynh a, huynh là một nông dân, may mắn có tố chất nên được người trong làng gửi đi học ở đây, sau này cũng có thể giúp dân làng nở mày nở mặt với mọi người – Diệp Chi mỉm cười _Chỉ có lúc này, ngươi mới không giống một hài tử – nàng mỉm cười , nụ cười nhẹ nhưng thật lòng khiến Diệp Chi phải ngơ ngác, Phan Xuân tuy bị nàng ngó lơ nhưng cũng chung cảm xúc với Diệp Chi, nàng cười thật đẹp _Lục tiểu thư, nàng ăn tối ở đây sao – Minh Hiến cùng Bạch Dạ xuất hiện _Xin chào Lục tiểu thư, ta là Bạch Dạ, bằng hữu của lục vương gia, rất hân hạnh được gặp – hắn cẩn thận đánh giá nàng một lượt, trước đây chỉ có thể nhìn nàng từ xa, giờ có thể nhìn gần như vậy hắn càng cảm nhận được sự xa cách của nàng dành cho nam nhân, đương nhiên là trừ cái tên Diệp Chi kia _Cẩn thận, kẻo nghẹn – nàng không thèm để ý đến bất kì ai trước mặt, chỉ thong thả đưa một cốc trà lạnh do có băng phiến bên trong trao cho Diệp Chi- ngươi lần này cũng được chọn đi thi đấu chứ _Ân…, nhưng huynh đã từ chối rồi, nó rất phức tạp, không hợp với huynh – Diệp Chi lắc lắc đầu cười ngây ngô _Ngươi đến tướng quân phủ ở không, hay ngươi ở trọ học viện, cũng tốn tiền lắm a – nàng mỉm cười, hôm nay nàng cười hơi bị nhiều a _Thật ta có thể ở trong tướng quân phủ sao – Diệp Chi mừng rỡ _Ân… Tiêu… ngươi lo việc này giúp ta – nàng gọi , Tiêu liền rời khỏi Lãnh mà đi về tướng quân phủ sắp xếp phòng cho Diệp Chi, đồng thời báo luôn việc này cho Lục Trọng và Kiều Mạch biết _Ngân muội, như thế người ta sẽ đàm tiếu a – Phan Xuân nóng lòng, vì lí do gì nàng lại cho môt nam nhân ở chung nhà với nàng chứ _Ăn tiếp đi – nàng vẫn không thèm đoái hoài đến Phan Xuân, Minh Hiến âm thầm rời đi từ lúc nào không rõ, Bạch Dạ đứng một bên khoanh tay mỉm cười, quả là một nữ nhi lạ thường. Sau khi trở về, nàng liền dắt Diệp Chi đến một tiểu viện cạnh tiểu viện của nàng, Diệp Chi vui vẻ sắp xếp lại đồ đặc trong phòng. _Ngân nhi, con chọn tên tiểu tử đó sao – Lục Trọng tò mò hỏi _COn không biết, nhưng cảm nhận về hắn rất tốt- nàng lắc đầu- phụ thân, phải để thời gian làm rõ tất cả a _Phụ thân hiểu rồi, tất cả đều là tùy con a – Lục Trọng mỉm cười- thật sự kiếm một nam nhân có thể cường đại như con, thật cả đại lục cũng chẳng kiếm ra a _Phụ thân, người khi nào lại giống mẫu thân như thế a, cứ lo chuyện cưới xin cho con là sao a, Thánh Thiên quốc đang định lợi dụng đại hội này để gây án ở Vũ Minh QUốc chúng ta a, người phải cẩn thận đó – nàng mỉm cười _Làm sao con biết – Lục Trọng ngạc nhiên _Ân… người có biết tổ chức Thiên Địa Sát là con đứng đầu mà – nàng nhún vai – bọn họ rải rác khắp đại lục, làm sao mà không nắm bắt tin tức nhanh như thế được a _Ngân nhi, con có cần… – Lục Trọng không thể nói tiếp, dù biết con hơn cha là nhà có phước, nhưng bậc tiền bối mà khen con gái mình cường đại, có hơi quá mất mặt đi _…- nàng nhìn phụ thân mình mà trong lòng cười thầm – trong vòng 10 ngày nữa hơn một ngàn người ở Thiên Địa Sát sẽ tập trung tất cả về kinh thành để giúp phụ thân quản lý chuyện an ninh, người cũng đừng lo lắng quá _Ngân nhi, con thật là một hảo nữ nhi a – Lục Trọng ôm nàng vào lòng _Bái kiến Lục tướng quân – Diệp Chi vẫn xuất hiện với một bộ mặt ngây thơ cũng ngưỡng mộ mà nhìn nàng cùng Lục Trọng _Diệp Chi, ngươi thoải mái khi ở đây chứ, ngươi là bằng hữu của nữ nhi ta, nếu ngươi cần gì thì cứ nói – Lục Trọng mỉm cười nhìn Diệp Chi, lòng cũng có hảo cảm tốt về tên tiểu tử này _Đa tạ Lục tướng quân đã chiều cố, Diệp Chi thấy như vậy là quá đầy đủ rồi – Diệp Chi cũng mỉm cười trả lời _Tốt, Ngân nhi… con đi chơi với Diệp Chi đi a – Lục Trọng mỉm cười quay đầu về thư phòng của mình. Nàng cũng dắt Diệp Chi đi khắp nơi trong phủ du ngoạn, nhưng không hề dắt Diệp Chi về tiểu viện của nàng.Đến gần trưa, nàng để Diệp Chi tự quay về tiểu viện, chính mình cũng quay về tiểu viện của mình. _Chủ nhân, đã xác định, ngôi làng đó không hề có thật, ngoài ra hắn còn là người của Diệp Mẫn quốc – Địa đứng trước mặt nàng bẩm báo _Ân… các ngươi cứ tiếp tục điều tra – nàng xoa xoa trán, thật sự bọn họ tìm đến nàng đều có mục đích cả sao, không có một kẻ nào thực muốn xem nàng là bằng hữu hay sao a. _Bé con. ngươi không buồn đó chứ – Bạch chăm chú nhìn nàng _Ngươi nghĩ sao ??? – nàng quay mặt nhìn Bạch , gương mặt không chút cảm xúc khiến Bạch cảm thán, hoàn cảnh khi xưa khiến nàng như vậy hay bẩm sinh nàng đã như thế chứ _Tối nay, hắn sẽ liên lạc với người của Diệp Mẫn quốc, chủ nhân , chúng ta nên làm như thế nào a – Vũ nhìn nàng tò mò _Bắt tại trận, sau đó đưa hắn đến gặp ta – nàng gật đầu rồi bước vào thư phòng để nghỉ ngơi. Hôm nay đóng kịch như vậy cũng khiến nàng mệt mỏi lắm rồi. Đến tối, khi nàng vẫn ở trong thư phòng không hề bước ra ngoài thì lại có một bóng đen đột nhập vào thư phòng của nàng. Bóng đen khẽ đắp chăn cho nàng rồi nhìn ngắm nàng một hồi lâu. _Ngân nhi à, khi trở về Diệp Mẫn, ta sẽ danh chính ngôn thuận mà cưới nàng, một tên nông dân chân lấm tay bùn làm sao có thể sánh vai cùng nàng – Diệp Chi khẽ vuốt mái tóc của nàng _Vì sao ngươi lại nói dối ta – nàng mở mắt, ánh mắt kiên định như xoáy sâu vào tâm của Diệp Chi _Nàng đã biết cả rồi sao, nàng quả thật không phải là một nữ nhi tầm thường mà – Diệp Chi cười cười – huynh cũng không có ý xuất với Vũ Minh Quốc đâu a, thật ra huynh đến đây là để thật sự học hỏi cách dạy dỗ ở Vũ Minh Quốc của nàng _Ngươi vẫn là nói dối ta – nàng nhắm mắt lại – ngươi hôm nay không phải cần về Diệp Mẫn rồi sao thái tử, cũng không bao giờ ngươi cưới được ta _Ngân nhi, xin nàng đừng đoạn tuyệt ta như vậy – Diệp Chi khó xử nhìn nàng _Đi đi, và đừng bao giờ quay lại – nàng xoay người vào trong để không nhìn thấy Diệp Chi nữa, Diệp Chi cũng đành thở dài mà quay người bước khỏi thư phòng của nàng. Nhưng trước cửa lại có sau nam nhân đứng chờ Diệp Chi. _May mắn cho ngươi, nếu ngươi đi sớm một chút, thì có lẽ cái mạng của ngươi đã không còn – Địa Long khinh thường nhìn Diệp Chi _Tốt nhất hãy tránh xa chủ nhân của ta, nếu ngươi còn bén mảng đến đây… bọn ta không hứa sẽ bảo đảm được an toàn cho ngươi- Lãnh lạnh lùng nói tiếp, tay giơ lên không trung , hơn 100 con ma thú cấp 10 xuất hiện trước mặt Diệp Chi _Ân… chăm sóc nàng cho tốt, quả là ta không xứng được với Ngân nhi – Diệp CHi trả lời rồi biến mất trong màn đêm, lòng nhớ lại lúc sáng nàng đã cho hắn một cơ hội, để hắn thật lòng nhưng hắn đã dễ dãi bỏ qua cơ hội đó, kết quả là hiện tại hắn sẽ không có được nàng.