Quyền tự cơ duyên
Chương 7
Chủ nhân, người cảm thấy sao rồi- mắt nàng vừa mở ra thì đã biết mình đang ở trong thư phòng và Huyền Vũ thì đang cố lay nàng tỉnh giấc
_Vũ… ta năm hết bao lâu rồi -nàng xoa xoa đầu, một màn kí ức trống rỗng hiện lên, nàng chỉ nhớ mình đang trò chuyện với kì lân, sau đó là ngất đi
_Chủ nhân ngủ đã hơn bảy ngày rồi a- Huyền Vũ trả lời nàng, chủ nhân có đói không, ta phải đi báo tin này cho mọi người đã
_Vũ… còn hai cái đuôi kia, các ngươi đã giải quyết cả rồi chứ- nàng không quên chuyện quan trọng này nha
_Chủ nhân , Ma Nha Động vĩnh viễn là mồ chôn của bọn họ – Huyền Vũ mỉm cười rồi cúi đầu chào nàng để lui ra ngoài. Còn nàng tuy không nhớ bất kì điều gì nhưng trong cở thể nàng, ngoài 5 luồng năng lượng trước đây đã tiếp nhận, hiện tại một luồng khí kì lạ đã xuất hiện trong cơ thể nàng, có khi nào lại là tác phẩm của con kì lân già chết tiệt kia không nhỉ.
_Ngân nhi, con sao rồi- Kiều Mạch là người xuất hiện đầu tiên ở thư phòng của nàng- mẫu thân đã nói với con là không được đi đến những nơi nguy hiểm như thế mà
_Mẫu thân, Ngân nhi không sao mà- nàng lắc lắc đầu
_Ngân nhi, con làm cho cả nhà lo lắng quá- Lục Trọng bước vào khuôn mặt cũng đã hiền hòa hơn, nàng nào biết lúc nàng hôn mê, tướng quân phủ như muốn loạn một đàn, mẫu thân nàng thì chỉ túc trực bên cạnh chăm sóc nàng, phụ thân nàng thì mời biết bao nhiêu thái y để chuẩn bệnh cho nàng
_Nga… chỉ là Ngân nhi xảo ngộ kì duyên mà thôi – nàng thong thả kể lại chuyện cho hai đấng sinh thành
_ Ngân nhi là Kì Lân sao- Kiều Mạch ngạc nhiên
_Theo ta thì không phải- Bạch Hổ , Hắc Long xuất hiện- chỉ là cơ thể của kì lân, còn linh hồn hoàn toàn là con người
_Điều này… ta đã từng đọc ở đâu đó – Lục Trọng cố lục lọi lại trí nhớ
_Đó là điển tích điển cố của dị thú bọn ta,lời tiên đoán nói rằng khi Đại Thần xuất hiện, thời kì đó sẽ là thời kì hoàng kim của đại lục, khoảng thời gian sẽ có rất nhiều nhân tài xuất hiện trên đại lục, khiến nhiều Giới khác phải e sợ – Hắc Long thong thả trả lời
_Đại Thần…..- Kiều Mạch đứng bật dậy
_mẫu thân, đó chỉ là một lời tiên đoán nhàn rỗi của người xưa – nàng lắc lắc đầu níu tay Kiều Mạch
_Chủ nhân, xin hãy nhận lấy – Huyền Vũ cùng Địa Long trao cho nàng một viên ngọc màu xanh nước biển cùng một viên ngọc màu nâu – chúng ta tin, nàng chính là người mà lời tiên tri đã nói đến.
_ Các ngươi đừng quá hy vọng vào ta- nàng lắc lắc đầu – mẫu thân, phụ thân, mọi người ra ngoài trước đi a
…………….
_Kim, Mộc , Thủy , Hỏa , Thổ, Linh , Ám , Quang đều đã tụ tập hoàn toàn trên cơ thể chủ nhân – Địa Long lo lắng nhìn về phía phòng của nàng
_Đây là lúc nguy hiểm nhất phải không- Lãnh dần dần bước đến – vì sao các ngươi lại hại chủ nhân của chúng ta
_Ngươi tưởng bé con không biết sao, chuyện này bọn ta đã kể cho nàng ấy từ ngày đầu – Bạch Hổ cũng giải thích – Lãnh, Tiêu các ngươi không tin tưởng bé con sao
_Đương nhiên bọn ta tin tưởng chủ nhân, nhưng như vậy có quá sức với một nữ nhi chỉ mới 15 tuổi hay không, thật không công bằng với chủ nhân của chúng ta- Tiêu gầm lên – có một ai từ lúc 5 tuổi đã phải chịu đau đớn khi ám lượng và quang lượng nhập thể, đến giờ bát lượng trong cơ thể chủ nhân, chủ nhân sẽ chịu đau đến mức nào để dung hòa chúng lại
_Các ngươi không đau khi biết chủ nhân đau hay sao – Lãnh cũng không bình tĩnh được nữa, gương mặt lạnh lùng ngàn năm giờ đã chất chứa lửa giận
_Làm sao mà bọn ta không lo lắng chứ- Huyền Vũ cũng tức giận nói to
_Hắc ca, huynh cảm nhận thấy điều gì ko – Địa Long dần dần lui lại phía sau, 3 dị thú cũng đồng nhất lui lại
_Không lẽ là….- Bạch Hổ vừa chống đỡ áp khí từ trong thư phòng tỏa ra vừa suy đoán về kì lân mà nàng đã chạm mặt
_Là ngài ấy, thực không sai- Hắc Long lui dần dần
_Các ngươi làm sao thế – vì Lãnh, Tiêu là người nên không thể cảm nhận được dị thú áp khí từ thư phòng tòa ra, chỉ đoán rằng chủ nhân của bọn họ gặp nguy hiểm nên bốn nam nhân trước mặt mới có vẻ mặt cổ quái đến vậy
_Các ngươi đừng lo, chủ nhân đã an toàn rồi – Địa Long kiệt sức dựa vào Hắc Long
_Các ngươi ở đây bảo vệ bé con, bọn ta không thể ở đây nữa – Bạch Hổ ôm lấy Huyền Vũ rồi rời đi
_Các ngươi đi đi – Lãnh vừa nghe thấy nàng không còn nguy hiểm nữa liền cũng thoải mái, không còn cáu giận như lúc nãy
_Bạch ca, là ngài ấy – Huyền Vũ mỉm cười, vị đại thần đứng đầu ở dị thú giới,một ngàn năm trước đây đã mất tích mà không ai có thể tìm ra. Giờ chủ nhân của bọn hắn lại thừa hưởng được năng lực này thì sau này sẽ còn cường đại đến bao nhiêu a.
…………
_Người của ta theo dõi Lục tiểu thư đều đã mất tích – một bóng trắng phe phấy quạt nhìn Minh Hiến- lần này có vẻ là lành ít dữ nhiều, ta thật là lỗ a
_Ân…theo ngươi, nàng ta sẽ là ngươi như thế nào – Minh Hiến quay lại nhìn bóng trắng
_Đối với ta, chỉ có hai chữ ” thú vị”, ta nhất định sẽ điều tra cho ra – bóng trắng đáp lại Minh Hiến rồi biến mất vô tung trong màn đêm
_Hy vọng ngươi sẽ không như ta – Minh Hiến nhắm mắt nhớ lại khoảnh khắc hắn nghe được giọng nói đầy mị lực nhưng cũng tàn nhẫn từ chối hắn và Phan Xuân, 1 lời mà nói thẳng ra kế hoạch của hắn và Phan học sỹ mà không chút kiêng nể. Khiến tâm của hắn thực sự đã có nàng, nhưng hắn thật sự còn sơ hội để nàng tiếp nhận hắn sao.
Truyện khác cùng thể loại
138 chương
18 chương
685 chương
62 chương
7 chương