Quyền thế
Chương 7 : Nhìn thấu tâm can?
- Nếu như vậy ……
Trương Anh Duệ còn đang suy nghĩ miên man, Đằng Lãng chợt đứng dậy, bước nhanh đi tới trước bàn làm việc của mình ngồi xuống, từ trong ngăn kéo lấy ra chi phiếu gốc viết ở phía trên vài chữ, mặt mang vẻ buồn bã, đi tới trước mặt Trương Anh Duệ.
- Lão đệ, nói đến mà anh rất xấu hổ, nếu bây giờ em có tiền đồ tốt hơn, anh cũng không thể giữ em, như vậy đi, số tiền này coi như là lão ca ủng hộ sự nghiệp của chú ……
Trương Anh Duệ bị con số trên tờ chi phiếu này làm cho “ sợ hết hồn ”! Tay chân luống cuống từ chối,
- Ông chủ, vậy làm sao được …… cái này …… cái này …… trước vì chữa bệnh cho em, anh đã chi rất nhiều tiền, tiền này nói gì em cũng không thể nhận.
- Cầm lấy, lão ca bảo cầm thì chú cứ cầm cho anh!
Đằng Lãng không nói lời nào, hơi thô bạo đem chi phiếu nhét vào trong tay Trương Anh Duệ, cặp mắt khẽ đỏ lên, nhìn qua tựa hồ là có chút tính thật lòng.
- Tiền này nếu như chú không nhận, lão ca trong lòng bất an, bây giờ tình hình chú thế này, nói cũng là bởi vì anh mà ra, nếu chú nghĩ trong lòng còn có anh, tiền này chú hãy nhận đi!
Hai người giằng co, cuối cùng, lúc này Trương Anh Duệ mới rất ngượng ngùng, nhận lấy tiền này.
- Nghĩa tình này, cuối cùng cũng đáp xong.
Giờ phút này Trương Anh Duệ lần nữa “ nghe ” được lời trong lòng Đằng Lãng.
Hai người lần nữa hàn huyên một hồi, Trương Anh Duệ cáo từ .
- Lão đệ, cái khác anh đây không nói, chỉ nói đến giao tình giữa chúng ta, bất kể chú ở bên ngoài liều lĩnh như thế nào, lúc nào cảm thấy mệt mỏi, chỉ cần có lão ca anh đây có một chén cơm ăn, lão ca cũng sẽ không để cho chú phải ăn canh.
Đằng Lãng lao thẳng đến Trương Anh Duệ, đưa đến tận cửa phòng làm việc, vẫn không ngừng nắm chặc tay Trương Anh Duệ, xúc động nói .
Trương Anh Duệ nặng nề gật đầu một cái,
- Chưa nói hết, ông chủ, nếu là đến lúc đó em thật không có cơm ăn, đến lúc đó em tới dựa vào anh, anh ngàn vạn lần đừng bỏ rơi em đấy.
Đằng Lãng ha ha cười to, nặng nề vỗ bả vai Trương Anh Duệ, dáng vẻ thật cao hứng,
- Chưa nói hết mà, lão đệ, có cái vấn đề gì, cứ tới tìm anh!
…………
Đứng ở cửa phòng làm việc thật lâu, nhìn Trương Anh Duệ từ từ đi ra khỏi cửa, trong lòng Đằng Lãng thở dài một cái: trả xong phần nhân tình này, trong lòng thoải mái dễ chịu nhiều, từ nay về sau, mình cũng không cần có bất kỳ giao hảo nào với hắn nữa? Chỉ là hơi tiếc một người tài như thế.
Việc Trương Anh Duệ rời đi, trong lòng Đằng Lãng rất là tiếc hận, năng lực chủ quản sản xuất của Trương Anh Duệ, cho dù là Đằng Lãng cũng không thể không bội phục, nếu như không phải là chuyện này để cho mình nợ chàng thanh niên này nhân tình quá lớn, nói gì cũng không thể để cho hắn đi, đáng tiếc, thật là đáng tiếc.
Trương Anh Duệ cũng nữa không chú ý những thứ khác, giờ phút này Trương Anh Duệ chỉ cảm thấy trên dưới mí mắt mình như có hai khối chì, buồn ngủ muốn chết, ý tưởng duy nhất, chính là nhanh chóng về nhà nằm ở trên giường ngủ một giấc! Về chuyện lúc nào thì đem 100 vạn kia chuyển vào tài khoản tên mình, hay chuyện làm rõ năng lực đặc thù của mình bất thình lình xuất hiện là chuyện gì xảy ra … những vấn đề này, Trương Anh Duệ cũng mặc kệ, thậm chí, ngay cả Trương Anh Duệ thế nào trở lại nhà, thế nào nằm ở trên giường cũng không biết, mơ mơ hồ hồ, trong lòng Trương Anh Duệ chỉ có một ý niệm: trời ơi, sớm biết việc thấy ý nghĩ trong lòng người khác mệt như vậy, lão tử nói gì cũng không làm như vậy nữa!
Đợi đến khi Trương Anh Duệ tỉnh lại lần nữa, đã là ban đêm, Trương Anh Duệ nhìn xuống điện thoại di động, đã đến 6 giờ rưỡi buổi chiều!
Cảm giác vừa ngủ, thế nhưng đã ngủ hơn 8 giờ? Trương Anh Duệ không khỏi cười khổ: xem ra hậu di chứng là năng lực đặc thù của mình kia cũng thật lợi hại, xem ra về sau hạn chế dùng một chút thì tốt hơn, nếu không ai biết có còn những hậu di chứng khác hay không?
Bỗng nhiên, Trương Anh Duệ chợt đứng lên, trên mặt hơi chút lo lắng sờ soạng trong túi ở trên người một lần, nhưng khi nhìn vào đầu giường, vẻ mặt nhất thời thả lỏng: tờ chi phiếu tiền mặt trị giá 100 vạn kia, còn đang yên lặng nằm nơi đầu giường, tờ giấy hoa văn xanh biếc, đang tỏa sắc thái mê người.
Nhìn tờ chi phiếu mệnh giá 100 vạn này, trong lòng Trương Anh Duệ thở phào nhẹ nhõm: thật may là không có ném đi, nếu là lúc trở về lại nhét vào đâu đó trên đường, thật là khóc cũng không thể khóc được.
…………
- Ông chủ của con nói thế nào ?
Bà Trương vừa nấu cơm, vừa hỏi Trương Anh Duệ,
- Ông ta đồng ý cho con từ chức sao?
- Vâng.
Trương Anh Duệ gật đầu một cái, phảng phất chung quanh mình có người đang nhìn chăm chú, liền đem tờ chi phiếu lấy ra,
- … hơn nữa hắn vì bù đắp cho con, liền cho con thêm 100 vạn.
- Cho con 100 vạn ? Vâyj coi như hắn có chút lương tâm.
Bà Trương như không có chuyện gì xảy ra, gật đầu một cái, chợt ngây ngẩn cả người, run rẩy hỏi lại Trương Anh Duệ.
- Con trai, con nói ông chủ cho con bao nhiêu ?
Cuối cùng bà Trương còn nhớ ra chuyện như vậy tuyệt đối không phải là cái gì nên lớn tiếng tuyên dương, liền giảm thấp thanh âm xuống, cẩn thận hỏi lại Trương Anh Duệ.
-100 vạn.
Trương Anh Duệ lần nữa nói, cầm trong tay tờ chi phiếu tiền mặt giá trị 100 vạn này đặt ở trên tay mẹ hắn.
- Đấy, mẹ nhìn này, đây là một tờ chi phiếu tiền mặt 100 vạn, lúc nào cũng có thể đến ngân hàng thực hiện chuyển tiền.
Tựa hồ mình đụng phải không phải là một tờ chi phiếu vô số người mơ tưởng, cầu xin, mà là một khối lửa nóng rực, một khắc kia khi Trương Anh Duệ đem chi phiếu đặt ở trong tay bà, bà Trương giống như bị lửa nóng tạt vào, kịch liệt rụt tay về: 100 vạn? Cứ như vậy đặt ở trước mặt mình ? Bà Trương kích động đến mức hai tay run rẩy kịch liệt, hết thảy trước mắt khiến cho bà Trương có một cảm giác không thể tin: một tờ chi phiếu hoa hoa xanh biếc như vậy, thế nhưng liền trị giá 100 vạn ?
Hồi lâu, bà Trương thật vất vả mới thu lại bình tĩnh, thấp giọng run rẩy hỏi Trương Anh Duệ.
- Con trai, ông chủ của con sao lại cho con nhiều tiền như vậy ?
- Mẹ, ông ta cảm thấy con trai của mẹ làm cho hắn chuyện này, chẳng lẽ còn không đáng giá 100 vạn?
Trương Anh Duệ bĩu môi, khinh thường hỏi ngược lại.
- 100 vạn, đây coi như là hắn còn có chút lương tâm, nếu là ít hơn, chuyện như vậy nếu truyền đi, những đối tác của hắn sẽ nghĩ hắn thế nào? 100 vạn này thay vì nói là cho con, còn không bằng nói là vì thanh danh của hắn.
Bà Trương dĩ nhiên không cho là một cái mạng con trai mình ngay cả 100 vạn đều không đáng giá, suy nghĩ ở bất kỳ người mẹ nào, con của mình cũng là bảo bối của mình, cầm bao nhiêu tiền tới đều không đổi được, nhưng khi 100 vạn xuất hiện như vậy ở trước mặt bà, người đàn bà nông thôn chất phác này, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy vẫn có chút không dám tin.
- Con trai, thật sự là như vậy ?
- Mẹ, nếu như không phải là hắn chủ động cho con, mẹ cảm thấy con có biện pháp để bắt hắn viết cho con tờ chi phiếu này sao ?
Bà Trương nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực, rốt cục như trút được gánh nặng.
- Nghe con nói như vậy , mẹ an tâm ……
Nhưng ngay sau đó, ý thức được giá trị tờ giấy nhỏ này, bà Trương nhất thời bối rối.
- Anh Duệ, con mau tìm chỗ nào an toàn cất nó đi, hay là cất trong ngăn kéo tủ?
Không đợi Trương Anh Duệ nói tiếp, bà Trương liền thay đổi quyết định của mình.
- Không được không được, thế này nếu là buổi tối tên trộm tới thì làm sao bây giờ? Hay là cho vào túi rồi cất trong thùng gạo nhé! …… Cũng không được, nếu như bị con chuột cắn làm sao bây giờ ……
Trong lúc nhất thời, bà Trương cảm giác tờ chi phiếu 100 vạn này giống như khối vàng ngọc, thế nên khiến cho mình không biết nên xử lý như thế nào.
Nhìn mẹ mình căng thẳng, Trương Anh Duệ dở khóc dở cười.
- Mẹ, mẹ yên tâm đi, không phải là chỉ có 100 vạn sao, yên tâm đi, mẹ giao cho con là được.
- Được, tốt lắm tốt lắm, con trai, con có thể cất thật kỹ đi, ngày mai con đi huyện sớm một chút, đem tiền này đến trong ngân hàng chuyển tới tài khoản của con, bằng không mẹ không yên lòng ……
Bà Trương thao thao nói, Trương Anh Duệ cực độ hoài nghi có thể ngay cả chính bản thân mẹ cũng không biết chính bà đang nói cái gì .
————————————————� �———————
Đã là hơn 12 giờ đêm, trong phòng Trương Anh Duệ vẫn lộ ra ánh đèn.
- Đứa nhỏ này, sao còn chưa ngủ?
Bà Trương liếc mắt nhìn, quan tâm lắc đầu một cái .
- Nếu là trên người bà mang theo 100 vạn, đoán chừng bà cũng không ngủ được.
Trương Dức Vĩ tức giận hừ một tiếng, thúc giục.
- Đừng nhìn nó nữa, ngủ đi.
- Nói gì vậy, ông cũng chưa ngủ mà, còn nói tôi.
Bà Trương nói lại.
Không như bọn họ nghĩ, Trương Anh Duệ cũng không phải là vì 100 vạn kia mà ngủ không yên, mà là hắn đang cố gắng tìm hiểu năng lực khiến mình có thể nghe được suy nghĩ trong lòng người khác rốt cuộc là từ đâu mà đến, ánh sáng màn hình máy vi tính, khiến sắc mặt Trương Anh Duệ khác thường, nhìn qua có chút dử tợn.
Mấy tiếng tìm hiểu, Trương Anh Duệ nghiên cứu từ đạo gia, phật gia thậm chí còn cả tông giáo tây phương, mặc dù cũng không có bất kỳ một thônh tin nào có thể nói rõ tình huống mình gặp phải, nhưng những thứ này đã đủ ủng hộ Trương Anh Duệ tin tưởng một giả thiết mờ ảo. Nếu như theo thuyết pháp đạo gia, đó chính là: mình mở ra thiên nhãn.
Ủng hộ Trương Anh Duệ đưa ra phán đoán này, là vết thương của mình lúc ấy. Căn cứ như lời bác sỹ điều trị chính cho mình, lúc ấy cây đinh kia đâm vào đầu mình đã xâm nhập nội bộ đại não, nhưng thần kỳ chính là cũng không phá hỏng bất kỳ tổ chức não nào, căn cứ kết quả chụp CT lúc ấy, tựa hồ đinh thép kia chạm được vào phần mềm, nhưng vạn hạnh chính là tựa hồ cũng không tạo thành tổn thương nào …… bởi vì cũng không xuất hiện biểu hiện liệt lâm sàng sau khi bị thương.
Phần mêm trong não, trong cổ đại được Đạo gia xưng là thiên nhãn, được Phật gia xưng là nơi bí hiểm trong óc, nằm ở đỉnh đầu người, nơi bách huyệt gặp nhau.
Thần kỳ chính là, mặc dù căn cứ các học thuyết, người Á Châu, Âu Châu, Phi Châu và Châu Mỹ, bắt đầu trao đổi, giao lưu toàn diện, là từ mấy trăm năm gần đây. Nhưng trải rộng toàn thế giới, các đại châu, trong các tôn giáo cổ đại, lại có cùng khái niệm về tác dụng kinh người của nó!
Nói thí dụ như cổ đại thì chức quan thần thường có khá nhiều bảo thạch, tiến hành nghi thức bói toán, sẽ làm ánh sáng bắn về phía ấn đường hoặc mi tâm thiên linh, tất cả hướng về trong não, mi tâm vẫn được coi là nơi tập trung tinh thần, khi người gặp ách vận lúc sẽ khiến ấn đường biến thành màu đen, trước mắt Trương Anh Duệ cho là đây chẳng qua là một sự trùng hợp, nhưng bây giờ, Trương Anh Duệ cũng không dám nghĩ như vậy.
Trở thành bộ phận thần bí nhất trong đại não, khoa học gia vẫn không biết hết tác dụng của nó đối với cơ thể người, chỉ có thể suy đoán theo khả năng là thời kỳ viễn cổ có con mắt thứ ba của sinh vật, ngoài năng lực là “trung tâm điều chế sinh vật” và dự cảm tương lai, cũng không hiểu rõ lắm, nhưng có một chút cũng là có thể xác định, đó chính là con mắt thứ ba này cho dù là bây giờ còn tồn tại thì đã ăn sâu vào đại não, nhưng vẫn tác dụng như cũ, vẫn tồn tại dự cảm, hơn nữa có thể căn cứ biến hóa của hoàn cảnh chung quanh để tạo ra phản ứng tương ứng, tỷ như mọi người trong ánh nắng tươi sáng của cuộc sống sẽ cảm thấy tâm tình thoải mái, tinh lực dư thừa, giấc ngủ êm ái, còn gặp phải mưa phùn liên miên, khí trời u ám là sẽ mang tâm trạng trầm thấp, buồn bực, thường mất ngủ … những tình huống này, chính là khi con mắt thứ ba phát huy tác dụng.
Loài người và sinh vật giới tự nhiên cảm giác đối với nguy hiểm và có khả năng biết trước, cũng chính là xưng “ giác quan thứ sáu ” , cũng là có liên quan tới con mắt thứ ba.
Chẳng lẽ là cây đinh kia xâm nhập đầu óc mình đã “ kích hoạt ” con mắt thứ ba của mình đang trong giấc ngủ, vì vậy mình mới mở ra thiên nhãn? Trương Anh Duệ không làm sao tin được một giả thiết hoang đường như vậy.
Như thế xem ra, ban đầu bác sỹ nói mình có thể sẽ lưu lại chút hậu di chứng, thật là có, chỉ có điều hậu di chứng này cũng không phải là giống như bác sỹ dự đoán là bán thân bất toại, mà là mở ra “ thiên nhãn ” , năng lực mà từ xưa đến nay vô số người có mà không thể phát huy!
Cái hậu di chứng này tới đúng lúc lắm, rất tốt!
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
400 chương
13 chương