Quyền thế
Chương 4 : Hậu di chứng ?
Sáng sớm, ánh mặt trời màu vàng nhạt xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, chiếu vào bên trong phòng, ánh sáng màu vàng chặn qua tấm rèm, khiến ánh sáng trở nên nhu hòa, phản chiếu khắp bên trong phòng ngủ, trong phòng ngủ nhất thời ấm áp lên.
Ánh mặt trời nhu hòa đối với con người thì vẫn có chút chói mắt, Trương Anh Duệ bị ánh mặt trời sáng sớm đánh thức, miễn cưỡng vươn người, từ trên giường bò dậy .
…………
Từ trong bệnh viện về nhà đã nửa tháng , nửa tháng trước , khi xác định thân thể Trương Anh Duệ đã bình phục, bác sỹ nói Trương Anh Duệ đã có thể trở về nhà tĩnh dưỡng, chỉ cần chú ý phương diện tâm tình, không nên có xáo động, nhiều nhất nửa năm sẽ hoàn toàn bình phục như lúc ban đầu.
Đầu là bộ phận thần bí nhất trong cơ thể người, đến thời điểm trước mắt, hiểu biết của loài người đối với nó cũng cực kỳ có hạn, đối với người bệnh não bộ bị tổn thương, bệnh viện đương nhiên sẽ dốc hết sức chọn lựa phương án trị liệu tốt nhất, cho dù là hậu kỳ khôi phục cũng là như thế, nếu không phải Trương Anh Duệ bị thương ở đầu, giờ phút này kết quả kiểm tra của Trương Anh Duệ có thể thuộc về hàng ngũ người khỏe mạnh bình thường.
Đằng Lãng – ông chủ của Trương Anh Duệ cho hắn một tháng nghỉ phép, để Trương Anh Duệ ở nhà dưỡng thương thật tốt, nói với hắn lúc nào khỏe hắn thì trở lại đi làm. Điểm này cũng là nhấn mạnh của bác sỹ trước khi Trương Anh Duệ xuất viện. Nhưng công việc của Trương Anh Duệ là chủ quản sản xuất, công việc cũng không áp lực quá lớn, sẽ không tạo thành xáo động tâm lý quá lớn, hơn nữa bác sỹ cho là, làm việc thích hợp có thể giúp thân thể khôi phục nhanh hơn, chẳng qua là vẫn cần nhắc nhở, dặn dò Trương Anh Duệ nhất định phải chú ý cường độ công việc, không nên để đại não mệt mỏi.
…………
Cha sáng sớm đi ra ngoài có chút việc, sớm đã ăn cơm rồi đi ra ngoài, hôm nay điểm tâm cũng chỉ hai người là mình và mẹ ăn , trong nhà không có quy định khi ăn không được nói chuyện, ngược lại, cả nhà đều rất thích vừa ăn cơm vừa nói chuyện ngắn, chuyện dài trong nhà, hai mẹ con thoải mái trò chuyện, liền hàn huyên tới vấn đề công việc của Trương Anh Duệ.
- Anh Duệ, mẹ thấy con cũng khôi phục tương đối rồi, công việc của con, rốt cuộc là con tính thế nào?
Lúc ăn cơm, bà Trương chần chờ một chút , nhưng vẫn đem suy nghĩ trong lòng mình nói ra cùng Trương Anh Duệ.
- Mẹ, con còn chưa khỏe hẳn.
Trương Anh Duệ nhíu mày một cái, trả lời không có mấy hứng thú.
Mấy ngày nay Trương Anh Duệ cũng đang suy nghĩ cái vấn đề này, mình nên tiếp tục đi làm hay không? Thật tâm mà nói, nếu như tiếp tục trở lại đi làm, vô luận đối với mình hay là đối với Đằng Lãng, cũng là một loại hành hạ khó tả, giữa hai người đã mất đi sự ăn ý trước đó, thật trở lại làm việc cũng không phải là không được, nhưng …… không nói đến cảm giác giữa hai người không được tự nhiên, mà làm cho người ta không thể lấy lại đó là cảm giác hứng thú trong công việc, loại cảm giác này, Trương Anh Duệ tuyệt đối không muốn .
- Anh Duệ, lần này con vì công việc mà bị thương, sau khi trở lại, công ty của các con thế nào cũng phải thưởng cho con gì đó, cất nhắc chẳng hạn.
Trương Anh Duệ tựa hồ cảm giác được ý của mẹ sắp nói ra, không khỏi ngẩng đầu nhìn mẹ theo bản năng.
- Anh Duệ, lần này con vì công việc mà bị thương, sau khi trở lại, công ty của các con thế nào cũng phải thưởng cho con gì đó, cất nhắc chẳng hạn?
Bà Trương chần chờ nhìn Trương Anh Duệ, cẩn thận nói.
- Vâng …… thưa mẹ, lời này mẹ không cần thiết nói hai lần chứ?
Trương Anh Duệ kinh ngạc nhìn mẹ mình, gương mặt khó hiểu .
- Cái gì nói hai lần? Rõ ràng mẹ đã nói một lần sao, thằng nhỏ này ……
Bà Trương có chút buồn cười nhìn Trương Anh Duệ, trong lòng chợt nghĩ tới một khả năng, sắc mặt nhất thời biến đổi, liền kéo tay Trương Anh Duệ, trên mặt rất lo lắng:
- Anh Duệ, Anh Duệ à, con sao thế?
Từ khi Trương Anh Duệ xuất viện, tâm trnạg bà Trương cũng tương đối nhẹ nhàng, mặc dù con trai bị thương không nhẹ, nhưng cũng không bị hậu di chứng gì như là theo lời bác sỹ, hơn nữa tiền thuốc thang cũng là do công ty trả, trong nhà không phải bỏ một đồng tiền , tự nhiên cũng không rơi vào hoàn cảnh túng thiếu, trọng yếu nhất là con trai cũng không có hậu di chứng giống như bác sỹ nói, mỗi khi nhớ tới những lời này, trong lòng bà Trương cũng không cầm được tiếng kêu “ông trời phù hộ ” , nhưng vừa rồi phản ứng của Trương Anh Duệ lại khiến bà Trương sợ hãi: chẳng lẽ con trai cũng không phải là không có hậu di chứng, hậu di chứng này là …… phương diện thính lực của con trai có vấn đề ? !
- Không được, con trai, chúng ta phải đi bệnh viện kiểm tra một lần nữa.
- Không được, con trai, chúng ta phải đi bệnh viện kiểm tra một lần nữa!
Bà Trương kéo Trương Anh Duệ, xoay người đi ra bên ngoài.
Rất giống lúc vừa rồi, cơ hồ là một trước một sau, Trương Anh Duệ lần nữa nghe được mẹ mình cùng một câu nói hai lần .
Là chuyện gì xảy ra ? Trong lòng Trương Anh Duệ suy nghĩ cái vấn đề này, trực giác nói với mình, mình xảy ra chuyện này tựa hồ không có đơn giản như vậy .
Nhưng đối với Trương Anh Duệ mà nói, vấn đề trước mắt cũng không phải là suy nghĩ xem vừa rồi là chuyện gì xảy ra, mà là làm sao ngăn cản ý tưởng của mẹ lôi mình đi bệnh viện làm kiểm tra.
- Mẹ, con nói giỡn với mẹ đấy!
Trương Anh Duệ vội cười nói.
- Thầy mẹ mấy ngày nay tâm tình vẫn không tốt, con chỉ cười giỡn với mẹ một chút thôi mà, không ngờ dọa được mẹ, nhìn con này, thật đáng chết .
- Con không gạt mẹ chứ? Thật sự là nói giỡn với mẹ?
Bà Trương ngừng tay, mặt hồ nghi nhìn Trương Anh Duệ.
- Thật, không có lừa mẹ mà, thật sự là cùng mẹ đùa giỡn chút, nếu là nghe được hai tiếng thật, chuyện lớn như vậy, không cần mẹ nói, tự con cũng phải đi bệnh viện xem một chút ……
Trương Anh Duệ đánh cuộc nguyền rủa thề .
Mất rất nhiều sức lực, Trương Anh Duệ cuối cùng mới để cho mẹ bán tín bán nghi tạm thời tin tưởng mình vừa đùa với bà, nhưng chuyện này tựa hồ tạo thành nõi lo trong lòng bà Trương, liên tục dặn dò Trương Anh Duệ , một khi phát hiện có cái gì không đúng, lập tức liền nói cho bà biết, lập tức đi bệnh viện làm kiểm tra .
…………
Ăn cơm xong, bà Trương có chút việc phải đi ra ngoài một chút, Trương Anh Duệ nằm ở trên giường, cau mày, hắn đang suy nghĩ, vừa rồi khi ăn điểm tâm, mình liên tiếp hai lần nghe được mẹ nói hai lần cùng một câu nói, nhưng mẹ cho là mẹ chỉ nói một lần, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Cẩn thận hồi tưởng chi tiết cuộc nói chuyện với mẹ lúc ăn cơm, Trương Anh Duệ kinh ngạc phát hiện, mình nghe được mẹ nói hai lần, mẹ đúng là chỉ nói một lần, trí nhớ rõ ràng nói cho hắn biết, khi mình nghe được mẹ nói, mẹ cũng không mấp máy mồm, lần thứ hai, mình mới thấy rõ ràng mẹ há mồm nói chuyện!
Nếu như có một chi tiết khác nhau giữa hai câu nói này, đó chính là: lần thứ nhất, thanh âm của mẹ là từ trong óc của mình vang lên, còn lần thứ hai, là lỗ tai nghe được.
Mẹ mình rõ ràng nói một lần, nhưng vì cái gì mình liền nghe hơn một lần? Hơn nữa lần thứ nhất còn là trực tiếp từ trong đại não vang lên, chẳng lẽ nói …… cái kết luận này để cho Trương Anh Duệ phải nhảy dựng lên: chẳng lẽ nói, trước khi mẹ nói, mình “ nghe ” được điều mẹ muốn nói ? Điều này sao có thể ?
Hon nữa, Trương Anh Duệ kinh ngạc phát hiện một sự thật khác: tại sao chi tiết này mình có thể nhớ rõ ràng như thế? Đến người rảnh rỗi, thì cũng có ai đi nhớ chi tiết nhàm chán này?
Đây là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ cái này là hậu di chứng giống như bác sỹ nói?
Nếu là như vậy, cũng có thể hiểu được, đại não là bộ phận quan trọng nhất cơ thể người, dù sao với trình độ y học hiện đại phát triển mà nói, bệnh về đại não đối với bọn họ mà nói cũng là đề tài khó có thể phá giải, xuất hiện triệu chứng này bọn họ không cách nào hiểu được cũng không phải là kỳ quái .
————————————————� �———————
- Ba, mẹ, nghỉ ngơi mấy ngày nữa, con nghĩ sẽ từ chức, tự làm buôn bán .
- Cái gì?
Trương Đức Vĩ – ba của Trương Anh Duệ sửng sốt, ngay sau đó “ bộp ” một tiếng, đập chiếc đũa nặng nề vào bàn, nổi giận đùng đùng nói với Trương Anh Duệ,
- Công việc tốt như vậy không làm, con muốn đi làm ăn, đầu óc bị nước vào hả? Con nghĩ buôn bán dễ làm như vậy sao? Không thấy người ta à, làm ăn lập tức liền bồi thường bốn năm vạn sao! Con cái hỗn láo, con nghe cho kỹ, đợi con hết bệnh, đàng hoàng đi làm cho ba, nếu không ba cắt đứt chân của con!
- Hét cái gì mà hét? Không biết bệnh con trai bây giờ còn chưa khỏi à?
Nghe con trai chợt nói muốn tự làm buôn bán, bà Trương cũng lo, nhưng nghe thấy ông Trương mắng con trai, bà Trương lập tức cũng không vui, hung hăng liếc ông Trương ba.
Nghe bà Trương nhắc đến bệnh tình của con trai, Trương Đức Vĩ hừ hừ hai tiếng , không lên tiếng thêm, bưng bát lên, cầm thìa ra sức đảo cháo trong bát.
- Con trai, con nói cho mẹ một chút, vì sao chợt không muốn đi làm, muốn làm ăn ?
Nhìn bên này ông Trương đã bình tĩnh lại, lúc này bà Trương mới hài lòng nghiêng đầu sang chỗ khác, hỏi Trương Anh Duệ.
Từ trong nội tâm mà nói, bà Trương rất hài lòng đối với công việc của Trương Anh Duệ bây giờ, làm Phó giám đốc một xưởng lớn như vậy, mặc dù phó giám đốc chủ quản sản xuất không bằng phó giám đốc chủ quản thu mua và tiêu thụ, nhưng mỗi tháng tiền lương cộng thêm tiền thưởng cũng được hơn năm ngàn đồng, số tiền kia ở thị trấn này mà nói , tuyệt đối không thể coi là một số ít.
Hôm nay, con trai bởi vì việc công mà bị thương nhưng lập tức sẽ khỏi, trong mắt bà Trương, nếu lần này con trai bị thương là bởi vì công việc, đó chính là ông chủ nợ con trai mình, đợi đến khi con trai mình trở lại công ty, ông chủ xét đến công lao con trai của mình lớn như vậy, có thể không coi trọng? Không nói gì khác, chỉ cần tiền lương mỗi tháng ít nhất cũng có thể tăng một hai ngàn.
Đầu năm nay, những ông chủ nhỏ vất vả lắm, gió tới thì mưa đi, một tháng còn chưa thể kiếm nổi sáu bảy ngàn, mà con trai một tháng dễ dàng có thể kiếm nhiều như vậy, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng mấy ngày nay bà Trương đã nghĩ đến những thứ này, trong lòng cũng vui mừng. Nhưng hôm nay, con trai nói một câu “ con muốn làm ăn ” liền từ bỏ một công việc tốt như thế, khó trách Trương Đức Vĩ vừa rồi nóng nảy như vậy.
Có câu nói, bà Trương và Trương Đức Vĩ cũng chưa nói ra khỏi miệng: con trai có cái ý nghĩ này, không phải là lần này lưu lại hậu di chứng đấy chứ? Đầu óc bắt đầu họat động không tốt rồi.
Hai người nhìn nhau một cái, đã hiểu ý đối phương, cùng nhau thống nhất: nếu là nhất thời nói linh tinh, để giữ được công việc này cho con trai mình, nào sợ phải đến chỗ ông chủ hắn xin cho hắn nghỉ phép thêm, cũng không thể để mất công việc này.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
400 chương
13 chương