Quyền thế
Chương 2 : Tỉnh lại
Màu đen! Bốn phía tất cả đều là một màn màu đen vô tận, tựa hồ mình đang đi lại bị bóng tối vô tận bao phủ cả vùng đất, vĩnh viễn cũng không tìm được ánh sáng. Hơn nữa …… đầu thật là đau! Trên đầu tựa hồ có vạn cây kim đang đồng thời châm vào, mạch máu chảy trong đó tựa hồ không phải là máu, mà là vô số sợi lông trâu châm vào, đau muốn chết, mặc cho mình cố gắng như thế nào, làm thế nào cũng không thoát khỏi được cảm giác đau đớn tột cùng này.
Mơ mơ hồ hồ, Trương Anh Duệ tựa hồ nghe thấy bên tai truyền đến một thanh âm quen thuộc, thanh âm này run rẩy, nhưng lại có sức mạnh thần kỳ, mang theo cảm giác mong manh, loại cảm giác này, khiến cho Trương Anh Duệ cảm giác, phảng phất tựa hồ thanh âm của mình lớn một chút, hy vọng này của mình liền vỡ vụn vậy.
Bóng tối vô tận trước mắt mình, ở nơi này trong thanh âm quen thuộc, tựa hồ cũng xuất hiện một tia ánh sáng.
Tựa hồ như thanh âm quen thuộc của mẹ mình:
- Bác sỹ, con tôi, nó …… không có sao chứ ?
Một thanh âm của người khác rất xa lạ vang lên, có lẽ là tiếng của bác sỹ:
- Bây giờ tình hình bệnh nhân trên căn bản đã ổn định lại, sống được là không có vấn đề gì, nhưng chỗ bệnh nhân bị thương tương đối đặc biệt, chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng có thể lưu lại hậu di chứng hay không, bây giờ chúng tôi cũng chưa khẳng định được.
Có lẽ lần này mình bị thương, ngay cả bác sỹ cũng cảm giác hết sức khó giải quyết à? Nhưng mà lần này rốt cuộc mình bị thương thế nào?
Nghe được bác sỹ nói như vậy, tiếng của người mẹ nhất thời căng thẳng, run rẩy hỏi:
- Bác sỹ, anh nói cái hậu di chứng này …… là chỉ cái gì?
- Tình hình tốt, có thể sẽ ảnh hưởng hoạt động chân tay, nếu như nghiêm trọng ……
Thầy thuốc dừng một chút, dường như là dừng lại đủ thời gian để cho người mẹ tiêu hóa được tin tức này.
- Có khả năng sẽ trở thành người thực vật.
Một tiếng ngã xuống đất vang lên, tin tức này tựa hồ lập tức đánh gục ý chí của người mẹ. Qua một hồi lâu, thanh âm nức nở của người mẹ mới lại vang lên.
- Bác sỹ, van xin anh, anh nhất định phải nghĩ cách cứu con trai tôi, tôi …… tôi quỳ xuống lậy anh……
Lại một âm thanh tay chân luống cuống vang lên.
- Đây chỉ là tình huống xấu nhất, dĩ nhiên, cũng có có thể bệnh nhân hồi phục rất tốt, một chút di chứng cũng không có lưu lại, cái này còn phải theo dõi tình huống sau hồi phục.
Tiếng người bác sỹ lần nữa vang lên, vào giờ khắc này, tiếng của bác sỹ khiến Trương Anh Duệ thấy đáng yêu bội phần.
Nghĩ ra, đầu óc của mình hình như bị cái gì đạp vào một cái, đó là …… bây giờ chính là mình ở trong bệnh viện?
Trương Anh Duệ chỉ cảm thấy tim gan mình bị cấu véo đau đớn từng trận, hắn rất muốn há mồm nói với mẹ mình một câu:
- Mẹ ơi, con không có sao đâu.
Nhưng Trương Anh Duệ chưa mở miệng, một cảm giác mệt mỏi đến từ sâu thẳm linh hồn lần nữa lôi kéo Trương Anh Duệ vào vực sâu trong trầm luân bóng tối vô tận.
Trong một khắc cuối cùng trước khi mất đi tri giác, Trương Anh Duệ lần nữa nghe được một thanh âm quen thuộc .
- Chị à, chị yên tâm, lần này giám đốc Trương vì công ty mới bị thương, vô luận tốn bao nhiêu tiền, công ty cũng cho cậu ấy …… Bác sỹ Vương, các anh nhất định phải dùng thuốc tốt nhất, bác sỹ tốt nhất, tẫn cố gắng hết sức cứu bệnh nhân.
Cái thanh âm hùng hậu của đàn ông này, nghe tựa hồ là tiếng của ông chủ mình.
…………
Lần hôn mê này, vừa tròn ba ngày.
Ba ngày sau, Trương Anh Duệ bị cơn khát khô cổ làm cho tỉnh .
Hình như mình ngủ một giấc rất dài, ở trong giấc mộng, có lẽ mình còn đi lại ở một sa mạc vô tận, mặt trời trên bầu trời vĩnh viễn trong trạng thái giữa ngọ, hạt cát nóng rực chừng hơn sáu mươi độ, thân thể của mình cơ hồ là mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ mất nước, thật là thèm uống miếng nước, nhất là canh đậu mẹ làm ……
- Mẹ, con muốn uống nước ……
Một thanh âm yếu ớt từ chỗ con trai truyền đến, khiến cho tay bà Trương đang trong phòng bệnh đặc biệt bên cạnh con trai đột nhiên run lên, không dám tin tưởng, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía giường bệnh con trai thầm nghĩ: thanh âm vừa rồi, không phải là ảo giác của mình chứ?
Đôi môi người con trai trên giường bệnh đang nhẹ nhàng động đậy, toàn thân bà Trương giống như bị sét đánh, trong nháy mắt ngây dại: không phải là ảo giác, tuyệt đối không phải là ảo giác, đôi môi con trai đang động đậy! Thật sự không phải là ảo giác của mình!
- Mẹ ơi, con muốn uống nước.
Khi một tiếng yếu ớt của Trương Anh Duệ vang đến, không đợi thanh âm lần nữa truyền đến, dường như thấy một tín hiệu, bà Trương trong nháy mắt phản ứng lại được, luống cuống tay chân đi tới trước giường Trương Anh Duệ, nắm thật chặc tay Trương Anh Duệ, nước mắt đã tuôn rơi xuống.
- Con trai, cuối cùng con đã tỉnh lại …
- Vâng, mẹ, con muốn uống nước ……
Thanh âm quen thuộc của mẹ khiến cho Trương Anh Duệ cảm thấy an tâm, nghe được cái thanh âm vô cùng quen thuộc từ nhỏ này, cảm giác được bàn tay ấm áp mà quen thuộc của mẹ, Trương Anh Duệ tựa hồ tìm được điểm tựa, nắm thật chặt tay mẹ, lần nữa ngủ thiếp đi.
Thấy con trai lần nữa “ ngủ thiếp đi ”, bà Trương sửng sốt, lúc này mới ra vội vàng kêu bác sỹ tới.
- Bác sỹ, bác sỹ ơi, con tôi đã tỉnh lại, con tôi đã tỉnh lại, anh mau đến xem đi!
Lo sợ con trai mới tỉnh lại lần nữa đi vào trạng thái ngủ không tỉnh như mấy ngày trước, lo lắng tới cực điểm khiến giọng bà Trương thê lương vô cùng.
…………
Bác sỹ rất nhanh đi tới, trên thực tế, nghe nói bệnh nhân này rất có khả năng sẽ trở thành người thực vật mà nhanh như vậy đã tỉnh lại, cơ hồ tất cả bác sỹ đang không bận công tác trong bệnh viện đều nhào tới.
Người bệnh này có thể tỉnh lại nhanh như vậy, đây đối với một bệnh viện cấp thị mà nói, quả thực là một kỳ tích!
Phó viện trưởng vội vã chạy tới, lập tức ý thức được, chuyện này đối với một bệnh viện cấp thị mà nói, sẽ là một cơ hội tuyên truyền thực lực trị liệu cho bệnh viện của mình tuyệt cao! Mặc dù một bệnh viện cấp thị vốn đã là tốt nhất trong phạm vi thành phố, lực lượng y bác sỹ hùng hậu nhất, nhưng bệnh viện nào không muốn bệnh viện của mình nhiều bệnh nhân hơn đây?
- Bác sỹ, con tôi thế nào?
Các bác sỹ hỏi han xong tình hình Trương Anh Duệ vừa rồi, bà Trương run rẩy đợi bác sỹ kiểm tra xong rồi hỏi.
- Không sao, chúc mừng bà, con trai của bà bây giờ đã thoát khỏi nguy hiểm rồi.
Vị bác sỹ vừa làm kiểm tra cho Trương Anh Duệ xong vẻ mặt tươi cười nói với bà Trương, mặc dù bây giờ đa số bác sỹ không có y đức gì, nhưng không thể phủ nhận, trong số y bác sỹ, thật ra thì vẫn có người tốt, vị bác sỹ này hiển nhiên chính là một người trong đó.
- Vậy con trai tôi?
Nhìn con trai vẫn đang nằm ở ngất trên giường, bà Trương vẫn lo lắng.
- Không sao, chỉ là ngủ thiếp đi, đây là phản ứng sinh lý bình thường của bệnh nhân, bà không cần lo lắng.
Lời của bác sỹ, khiến cho bà Trương hoàn toàn yên tâm, nhưng vừa nghĩ tới theo như lời bác sỹ, con trai bà có thể sẽ có hậu di chứng, trong lòng lại không khỏi lo lắng, vội vằng hỏi.
- Bác sỹ, anh nói con tôi sẽ không có cái hậu di chứng gì sao?
Bác sỹ nói hậu di chứng nghiêm trọng nhất là thành người thực vật, bây giờ mặc dù đã tỉnh lại, nhưng đây chỉ là tránh khỏi tình huống nguy hiểm nhất, ai biết sẽ có những hậu di chứng khác xuất hiện hay không? Ai bảo con trai mình bị thương chỗ nhạy cảm, không phải cái gì khác lại là một cây đinh thép đâm vào đầu?
- Bây giờ còn khó mà nói, cần tiến hành quan sát thêm.
Bác sỹ lắc đầu một cái, nhưng thấy bà Trương quá lo lắng, từ y đức của 1 bác sỹ mà suy nghĩ, liền cười nói với bà Trương.
- Nhưng căn cứ kinh nghiệm trong nghề y của tôi, bệnh nhân khôi phục rất tốt, sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Có những lời này của bác sỹ, trong lòng bà Trương nhất thời giống như trút được một tảng đá lớn, liền bày tỏ cảm tạ bác sỹ.
- Thật cám ơn anh, thật cám ơn anh ……
…………
Lại ba ngày nữa.
Trương Anh Duệ đang tựa đầu vào giường, bà Trương đang bưng một bát cháo, dùng thía nhỏ đút từng miếng từng miếng, giống như Trương Anh Duệ là một đứa trẻ.
Mặc dù trên mặt bà Trương không che dấu được vẻ mệt mỏi, nhưng tinh thần cũng rất phấn chấn.
Thật ra thì ở ngày thứ tư con trai cũng đã tỉnh lại, mặc dù thân thể vẫn rất suy yếu, nhưng tin tức này đối với bà Trương mà nói, còn hơn cả sự vui mừng, ba ngày qua, vẫn là bà Trương và ông Trương tới thay phiên chăm sóc con trai, ngày hôm qua, Trương Anh Duệ cũng đã có thể ăn chút thức ăn loãng.
Hai tiếng tiếng gõ cửa vang lên, bác sỹ điều trị chính cho Trương Anh Duệ - bác sỹ Vương, đi vào.
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
39 chương
341 chương
81 chương
62 chương
87 chương
10 chương
105 chương
92 chương
61 chương