Vân Khánh ở bên này không dễ chịu chút nào, cô đi khắp căn nhà. Cô biết chống cự lại sẽ gây hậu quả còn lớn hơn, nhưng tìm hiểu một chút chắc cũng không sao nhỉ? Không ngờ người đàn ông này lại khó xơi như vậy. Căn nhà có đầy đủ đồ dùng, trong phòng tắm có đủ dầu gội, sữa tắm và khăn tắm sạch. Không biết căn nhà này anh ta dùng để nhốt người hay nuôi tiểu tình nhân nữa. Vân Khánh sợ có camera trong phòng tắm nên chỉ tẩy trang, rửa mặt rồi đi ra. Phòng ngủ được thiết kế tông màu trắng xám, nhìn đơn giản mà hiện đại. Trên tường lắp một chiếc tivi màn hình tinh thể lỏng rất lớn, có thể nằm trên giường xem phim khá thoải mái. Vân Khánh trèo lên giường, cuộn chăn, dù sao cũng không thể trốn thoát, tất cả các cửa đều đóng kín, còn có hệ thống chống trộm, cô có chạy đằng trời, thôi thì ngủ một giấc, đến đâu thì đến. Từ lâu cô đã rèn được thói quen chấp nhận thực tại rồi, cũng là nhờ người cha tệ bạc của cô cả. Chẳng mấy chốc, cô đã chìm sâu vào giấc ngủ. Sáng sớm hôm sau, Vân Khánh cố ý không kéo rèm cửa nên những tia nắng đầu ngày rọi qua cửa, rơi vào giường, Vân Khánh bị chói mắt mà tỉnh ngủ. Cô vươn vai ngồi dậy, cào cào mái tóc rối xù. Rửa qua mặt mũi, Vân Khánh xuống nhà, ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm ra cửa. Nhưng ngồi được một lúc, bụng cô kêu “rột rột”. Chiều qua học xong liền đến quán bar tiếp thị rượu để kiếm chút tiền, cô còn chưa kịp ăn tối, nên bây giờ cái bụng nhỏ bắt đầu biểu tình rồi. Vân Khánh mò vào nhà bếp, cô mở tủ lạnh, không ngờ bên trong lại có một ít rau, thịt bò và trứng. Không nghĩ ngợi nhiều, cô nấu một tô mì thơm phưng phức rồi bưng ra phòng khách. Mỳ vàng điểm rau xanh, thịt đỏ, trứng trắng nhìn thôi đã thấy ngon mặt rồi. Cô cắn thử một miếng trứng, lòng đỏ tươm ra, thơm phức, kích thích vị giác. Cô thích ăn trứng chín tầm bảy mươi phần trăm thế này. Đang sì sụp ăn, đột nhiên “cạch” cánh cửa bật mở, Vân Khánh giật mình ngẩng đầu nhìn. Minh Viễn đứng ở cửa, ánh nắng rọi xuống vai anh, hắt nghiêng khuôn mặt đẹp như điêu khắc. Vân Khánh vội vàng nhai nuốt miếng mỳ trong miệng, bối rối lau lau hai tay vào váy, lung búng nói. “Xin chào!” Minh Viễn chăm chú nhìn, cô gái này hai lần gặp đều trang điểm đậm, anh hoàn toàn không có ấn tượng gì. Nhưng bây giờ cô tẩy trang, để lộ ra làn da trắng trẻo mềm mại, đôi môi hồng ẩm ướt, gò má ăn mỳ nóng cũng phớt hồng, nhìn vô cùng trong trẻo, thuần khiết, đúng với lứa tuổi của cô. Minh Viễn ho nhẹ một tiếng, rồi đi vào. Vốn anh định để người đến thả cô ra, nhưng có một chuyện anh muốn xác nhận lại nên đã đích thân đến đây. Anh ngồi xuống ghế sô pha, đối diện Vân Khánh, cô buông đũa, khịt mũi, hai tay lén kéo vạt váy xuống, chiếc váy ngắn chỉ che được nửa đùi, để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn. “Mẹ cô trước đây cũng từng là tiểu thư danh giá, tại sao lại để cô đến bước phải đi bán thân thế này?” Vân Khánh tái mặt, rồi thoáng chốc, một tia giận dữ bùng lên trong mắt cô. “Anh điều tra tôi?” Minh Viễn cười khẩy, thoải mái dựa người ra sau ghế. “Tại sao tôi không thể điều tra người tiếp cận mình?” Vân Khánh cứng họng, cô nuốt khan vài cái, rất muốn phản bác gì đó, nhưng rồi lại thôi. “Không nói? Được, vậy ở lại đây thêm vài ngày đi.” Thấy Minh Viễn định đứng dậy rời đi, Vân Khánh có chút cuống lên. Ở đây có đồ ăn thức uống, nhưng cô đã không tắm từ hôm qua đến giờ rồi, cô cũng không muốn bị giam dữ ở đây nữa. Vân Khánh thở dài, thôi thì đành lật bài ngửa. “Tôi muốn xin một món đồ từ chỗ anh.” Minh Viễn hơi cong môi, ánh mắt lộ ra tia hứng thú. Anh tưởng cô gái này cứng đầu cứng cổ thế nào, hóa ra dọa dẫm một chút đã chủ động khai ra. “Năm năm trước, cha tôi đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà. Mẹ tôi đưa tôi ra nước ngoài sinh sống, nhưng bà ấy bị bệnh nặng, tất cả tiền của mẹ tôi đều dùng để điều trị bệnh nhưng bà ấy cũng chỉ duy trì được mấy năm. Ông ta là một tên khốn, dẫn người đàn bà đó về nhà, không quan tâm sống chết của mẹ con tôi. Nửa năm trước, lúc trước khi qua đời, mẹ tôi nói rằng có một hộp đồ cất ở chỗ bí mật trong nhà Nguyễn Thế Cường, trước đây bà chỉ để đó, vốn không có ý định đụng tới, sau này bị đuổi khỏi nhà, quá đau buồn, cũng không nghĩ đến nữa. Bà bảo nếu có thể tôi hãy đến lấy, món đồ đó sẽ giúp tôi sống nốt quãng đời còn lại không phải lo lắng nhiều.” Vân Khánh cúi đầu, hàng mi run lên nhè nhẹ. “Chúng tôi vẫn còn nợ tiền ngân hàng, rất nhiều tiền. Lúc trước ông ta còn sống, tôi không thể trở về được, bây giờ biết được tài sản đó đã được anh mua lại, tôi mới đánh liều đến, mong có thể lấy được.” Minh Viễn cong khóe môi, cười nhẹ. “Tốt, rất thành thực, tôi thích những người thành thực. Đi nào!” “Hả?” Vân Khánh ngơ ngác, không hiểu anh ta lại định đưa cô đi đâu. Minh Viễn nhìn Vân Khánh, khuôn mặt mộc trong trẻo tươi tắn nhưng lại mặc trên mình bộ quần áo sexy, hở trên ngắn dưới, nhìn thế nào cũng không vừa mắt. Lại nhìn bát mỳ ăn dở trên bàn, Minh Viễn ngồi xuống, xua tay. “Ăn nốt đi rồi đi.” Vân Khánh nào còn lòng dạ mà ăn, nhưng nhìn dáng vẻ của Minh Viễn, vẫn là không nên chống lại anh ta thì hơn. Vân Khánh ngoan ngoãn ăn nốt tô mỳ. Ăn hết mỳ thì vừa lúc có một người xách theo chiếc túi giấy đi đến. Minh Viễn đánh mắt ra hiệu cho cô gái đó đặt túi giấy lên bàn. Cô gái mặc đồ công sở tiêu chuẩn, mái tóc bới cao, trang điểm nhã nhặn, đặt túi xong lập tức rời đi. “Mặc vào.” Minh Viễn lên tiếng. Vân Khánh liếc nhìn, trong mắt tràn đầy dấu hỏi, nhưng Minh Viễn không thích nói nhiều, cúi đầu nhìn điện thoại. Vân Khánh hơi bĩu môi, mở túi giấy ra, là một bộ váy màu lam nhạt rất trang nhã, còn có cả đôi xăng đan cùng màu. Cô đi vào nhà tắm, nhìn ngó quanh quất mãi mới dám thay quần áo, sau đó đi ra. Thay bộ váy màu đỏ đen ngắn cũn cỡn ra, mặc lên mình bộ váy màu lam nhạt, mái tóc dài xõa bên vai, khuôn mặt không son phấn, Vân Khánh tràn đầy hơi thở thanh xuân. Minh Viễn gật đầu, có chút hài lòng, lái xe đưa cô đến một nơi.