Nữ nam tước đã đúng: Chờ đợi cô đến thật dễ chịu, thậm chí còn thú vị. Christian cảm thấy trẻ trung và phấn chấn, như một cậu trai vừa mới được rời khỏi trường. Ngày hôm nay thời tiết vẫn lạnh lẽo nhưng trời lại sáng sủa. Hành khách chật kín boong dạo chơi, nhìn ngắm đàn cá heo nhảy múa và reo lên. Những chiếc ô ren vung vẩy, những cây ba-toong vung lên và chỉ trỏ; bầu không khí cũng vui nhộn như biển cả. Cô xuất hiện như hiện thân của mùa xuân trong chiếc váy đi dạo lụa xanh, ngoài cùng phủ một lớp vải voan trong mờ. Lớp vải voan nhẹ lay động bắt sáng giống như mặt biển, rung rinh và nhấp nhô, trở thành một bức vẽ luôn biến đổi được tạo bởi ánh sáng và màu sắc. Mọi người quay lại nhìn: Thật dễ hiểu vì sao họ đã trở thành đề tài bàn tán rôm rả nhất trên tàu. Anh luôn là một người kín đáo. Vậy mà bây giờ anh đang hẹn hò ở chốn thanh thiên bạch nhật. Và không những anh không bận tâm chút nào, mà còn cảm thấy tự mãn một cách vô lý vì người phụ nữ lộng lẫy kia đang tiến về phía anh và chỉ anh mà thôi. “Lẽ ra em đã đến sớm hơn,” cô nói khi đến bên cạnh anh, “Nhưng em bị trì hoãn.” “Ồ?” “Cảm ơn anh vì món quà, thật quá hào phóng.” “Không hề. Niềm vui nó mang đến cho anh chưa bao giờ nhiều bằng niềm vui anh có được khi tặng nó cho em.” “Anh làm em hết sức cảm động, thưa đức ngài.” Anh mỉm cười với cô. “Gọi anh là Christian.” Anh chưa bao giờ cho phép bất cứ người tình nào được thân mật dùng tên anh. Cô ngẩng đầu lên. “Là anh sao?” “Christian? Đôi khi. Và anh nên nọi em là gì?” “Ừm. Em tin rằng anh có thể gọi em là em yêu.” “Em yêu của anh.” Mein Liebling. “Anh thích thế. Thật đáng yêu.” Cô ngả người ra sau. Anh có ấn tưỡng rõ ràng rằng cô đang cười rất tươi sau tấm mạng che mặt. “Đáng yêu? Em sốc khi từ đó thoát ra khỏi miệng anh đấy, thưa công tước. Em nghĩ anh là một người nghiêm nghị.” Anh đáp lại nụ cười của cô. “Anh đã thế.” Cô tặc lưỡi. “Làm thế nào mà đấng tối cao lại sa ngã thế.” “Khi anh còn nhỏ, anh đã đi tắm biển ở bờ biển Isle of Wight, Bristol Channel, và thỉnh thoảng ở Biarritz, phụ thuộc vào việc cha anh muốn dong thuyền đến đâu vào tháng Tám. Tuy nhiên, năm anh lên mười sáu tuổi, anh đã được bơi trong biển Địa Trung Hải lần đầu tiên. Anh dành cả tuần trong làn nước ấm áp tuyệt vời ở đó, và nó đã làm tiêu tan vĩnh viễn sự thích thú với Đại Tây Dương của anh.” Anh hôn lên mu bàn tay đi găng của cô. “Và em, nữ nam tước, đã làm hỏng mọi sức hấp dẫn của một người đàn ông nghiêm nghị nơi anh.” “Ôi trời, một món quà hào nhoáng và một sự so sánh với sức quyến rũ của Địa Trung Hải, anh có chắc mình đã từng là một người đàn ông nghiêm nghị không?” “Anh rất chắc. Anh không biết mình đã bị mất cái gì.” Cô hôn lên má anh qua tấm mạng và nói những từ anh đã mong được nghe. “Vậy thì, hãy để em làm anh hư hỏng thêm nữa.” * * * “Không thể nào!” Venetia cười khúc khích, vừa sửng sốt, vừa thích thú. “Thật mà. Anh đã đánh ông, và không phải là tát bằng găng tay đâu. Anh nghĩ ông đang cưỡng bức bà. Vì thế anh kéo ông ra khỏi giường, xô vào tường và đấm vào mặt ông mạnh đến nỗi suýt nữa thì bị gãy tay.” Cô rúc vào gần anh hơn. Họ đã quay về phòng, dành cả buổi chiều làm cái việc mà những người yêu nhau giỏi nhất. “Chuyện gì xảy ra sau đó?” “Náo loạn. Mẹ kế anh kéo anh ra khỏi ngài Kingston, anh hốt hoảng quăng chăn để che cho bà, ngài Kingston chảy máu và chửi thề. Đó chính xác là một thảm họa.” “Em thích thảm họa, đặc biệt là những thảm họa đi kèm với kết thúc hạnh phúc.” Cô nên lo lắng cho mình nhiều hơn – một thảm họa đang tiến về phía cô mà không đi kèm một kết thúc hạnh phúc nào. Nhưng cô sẽ trả giá cho sự thiếu lý trí sau, cô sẽ nắm lấy mọi niềm vui và hạnh phúc trong những ngày ít ỏi còn lại trong chuyến hành trình này. “Anh có xấu hổ lắm không khi phát hiện ra rằng mình không phải là một anh hùng như anh đã nghĩ?” “Xấu hổ vô cùng tận. Anh đưa cho nữ công tước một tấm ảnh của anh để làm bia cho hai người bọn anh ném phi tiêu.” Cô đặt một bàn tay lên trái tim. “Việc đó rất đáng yêu.” Anh mỉm cười. Thật trẻ và lôi cuốn, vị công tước bịt mắt của cô. Cô mong mình có thể nhìn vào mắt anh làm sao, vào đúng những giây phút như thế này. “Anh không biết làm việc gì khác,” anh nói. “Nhưng bà nhất quyết từ chối. Để bù lại, bọn anh ném phi tiêu vào một thân cây.” “Thế còn ngài Kingston tội nghiệp?” “Anh tặng ông một con ngựa non giống quý hiếm. Bọn anh đã có một cuộc nói chuyện xã giao không liên quan đến cả mẹ kế hay vụ tai nạn kia. Và thế là lời xin lỗi của anh đã được đưa ra và chấp nhận. Họ kết hôn một tháng sau đó.” Cô thở dài. “Một câu chuyện viên mãn.” Anh quay hẳn về phía cô. “Em nên tái giá.” “Anh nên mừng là em chưa tái giá, nếu không em không thể hẹn hò ở trên tàu.” Có lẽ vì anh đã quá thành thực, cô cảm thấy sự cần thiết phải nói toàn bộ sự thật. “Bên cạnh đó, em đã kết hôn lần nữa – một cuộc hôn nhân hình thức.” “Thật ư?” Cô gật đầu. “Người yêu của ông ấy là một người đàn ông khác và ông ấy sợ sẽ có người sử dụng điều đó để hủy hoại mình.” “Vậy thì tại sao em lại bước vào cuộc hôn nhân như thế?” “Những lý do thông thường. Người chồng đầu tiên đã khiến em khánh kiệt và em không muốn trở thành một gánh nặng với em trai em.” Anh chống tay đỡ đầu. “Em có một em trai?” “Một em trai và một em gái, sinh đôi, trẻ hơn em hai tuổi.” “Và em bao nhiêu tuổi, em yêu?” Cô cường điệu gắt lên. “Giờ đó là câu hỏi em từ chối trả lời.” “Hai tuần nữa anh sẽ tròn hai chín tuổi,” anh nói. “Ôi trời, anh đúng là một đứa trẻ sơ sinh so với em.” Cô yên lòng, anh chỉ trẻ hơn cô vài tháng. “Em sẽ tặng quà cho anh phải không? Trẻ con thích quà.” “Em cho rằng mình có thể chân thành tặng anh một chiếc bút khắc tên.” “Anh rất thích một chiếc bút khắc tên, và càng thích hơn nếu em đích thân tặng nó cho anh.” Anh chưa bao giờ ngần ngại thể hiện mong muốn kéo dài mối quan hệ thân quen này vượt ra khỏi ranh giới của tàu Rhodesia. Cô ngưỡng mộ sự sẵn sàng bộc lộ mình hoàn toàn của anh. Trong quá khứ, Tony đã giữ kín ngay từ ban đầu, sẵn sàng để cô yêu anh ta nhiều hơn và sử dụng quyền lực đó với cô. Cô lần theo mép dưới dải khăn bịt mặt, đi qua chóp mũi, dọc theo má anh. Điều tiếp theo cô biết là cô giật anh về phía mình, vắt chân qua eo anh, đưa lưỡi vào miệng anh. Cô muốn điều này. Cô muốn anh. Cô muốn thẩm thấu sự dũng cảm của anh qua sự đụng chạm, cho đến khi cô cũng cởi mở, dũng cảm và xứng đáng với sự gần gũi đang nâng cô lên như một con sóng. * * * Đêm thứ ba trên tàu Rhodesia, Christian cảm thấy mình giống như A-li-ba-ba, đứng trước cửa hang của Bốn mươi tên cướp, nôn nao trước những vật quý giá vượt trên cả trí tưởng tượng. Cô quý giá vượt trên cả trí tưởng tượng của anh. Anh gần như run sợ khi được hạnh phúc như thế này. Được lắng nghe nhịp đập của trái tim cô và nghe thấy nhịp điệu của một bài thơ trữ tình. Được nắm tay cô và biết rằng anh sẽ không bao giờ mong muốn bất cứ thứ gì khác nữa. Để nhìn vào bóng tối không thể xuyên thấu và thấy một tương lai với những hứa hẹn không biên giới. Có phải anh đang ngồi trên nóc một ngôi nhà xếp bằng bìa giấy? Một lâu đài làm bằng không khí và những ước vọng ngu ngốc? Có phải niềm hạnh phúc này chỉ là nỗi thèm khát luôn đi trước một cơn hối tiếc mãnh liệt? Những ngón tay cô lùa vào tóc anh. “Anh nghĩ em đã ngủ rồi,” anh nói, hôn lên lòng bàn tay kia của cô. “Em quyết định không phí phạm thời gian để ngủ nữa.” Tàu Rhodesia lắc lư nhè nhẹ, như một bài hát ru. Nhưng anh cũng đang rất tỉnh táo, cũng nhận thức sâu sắc về việc thời gian đang trôi đi. Thông thường, sau vài ngày trên biển, anh đã dần không nhận thấy tiếng ầm ầm của động cơ tàu. Tuy nhiên lần này, anh lưu tâm đến từng âm thanh nhỏ không ngừng nghỉ của nó. Mỗi vòng chuyển động của hai chân vịt mang anh đến gần hơn với một bờ biển khác. “Kể cho anh nghe cảm giác ấy như thế nào đi, ở trong một cuộc hôn nhân hình thức.” “Không hề giống như thế này, tất nhiên rồi, không có người tình trẻ, với cơ thể mạnh mẽ thỏa mãn em hằng đêm.” Anh không thể không mỉm cười. “Đúng thế. Em chắc phải làm bong gân cổ tay để bù đắp lại cho sự thiếu thốn ấy.” Cô cười giòn và đấm vào cánh tay anh. “Em nên xấu hổ khi thú nhận điều này nhưng lạ là em không thấy thế,” cô nói, xoa xoa chỗ cô vừa đấm. “Đúng là em đã suýt làm bong gân cổ tay một hoặc hai lần.” “Chúa tôi, và làm phí phạm...” Cô dùng tay bịt miệng anh và cười khúc khích. Anh bỏ tay cô ra và bật cười. “Anh đã nói những thứ tồi tệ hơn nhiều và em thích thế.” “Lúc chúng ta đang ở giữa chừng thì khác.” Anh lăn người nằm lên trên cô. “Vậy thì anh sẽ nói điều đó lúc ở giữa chừng.” Anh nói... Và những điều tệ hơn nhiều. Dựa trên phản ứng của cô, thì cô thích chúng cả. * * * “Người chồng thứ hai có tốt với em không?” Anh hỏi sau đó, đầu anh đang nằm trên lòng cô, ngón tay cô cào vào tóc anh. “Ồ, có. Ông ấy là một người bạn lâu năm của gia đình, thực ra là một người họ hàng xa bên nhà mẹ em. Em đã biết ông cả cuộc đời. Cha em mất sớm, vì thế ông ấy là người đã dạy em cách sử dụng súng và chơi bài.” “Một người lớn tuổi?” “Lớn tuổi hơn cha mẹ em và rất giàu có. Khi ông ấy cầu hôn, đó là điều tuyệt vời nhất trên thế giới này. Em sẽ trang trải được nợ nần. Em sẽ lại là bà chủ trong ngôi nhà của chính mình. Và em sẽ không phải đối phó với một người đàn ông có thể khiến cuộc đời mình trở nên khốn khổ. Bọn em vạch ra kế hoạch...” “Kế hoạch?” “Ừm, nếu người tình của ông ấy cứ thường xuyên xuất hiện ở nhà bọn em thì sẽ có vẻ rất kỳ cục. Vì thế bọn em quyết định giả vờ rằng em là người đang ngoại tình với ông ta. Bọn em bắt tay cam kết những thỏa thận đó và đưa nhau đến nhà thờ.” “Và sống một cuộc sống bông-gân-cổ-tay mãi mãi về sau?” Cô cười nắc nẻ. “Không phải ông ấy, ông ấy có người tình, nhớ không?” “Em ghen tị với họ.” Anh nhận ra. “Rất nhiều. Họ mải mê với nhau. Có những lúc em cảm thấy mình thừa thải, như một người đi kèm không biết đi đâu, ngay cả khi em đang ở trong ngôi nhà của chính mình, có thể nói như thế.” Anh hiểu chính xác cảm giác của cô. Khi anh đến thăm mẹ kế và ngài Kingston, sự trọn vẹn của họ khiến cho hy vọng mong manh về tương lai của anh càng trở nên rõ nét hơn. “Em có bớt cô đơn hơn trong những năm gần đây không?” “Em trai em từ bỏ tình yêu của cuộc đời để kết hôn với một nữ thừa kế. Vợ cậu ấy đã yêu cậu ấy một cách vô điều kiện từ rất lâu rồi, em nghi ngờ thế. Và em gái của em, xin Chúa cứu giúp tất cả bọn em, đang yêu một người đàn ông đã kết hôn. So với họ, sự cô đơn của em dường như vô cùng tẻ nhạt, và có thể vui vẻ mà chịu đựng.” Cô vẽ những vòng tròn nhỏ trên cánh tay anh, hay đó là những trái tim? “Còn anh? Anh đã từng cô đơn chưa? Hay anh quá tự phụ để nghĩ đến điều đó?”” Anh với tay lên và nghịch nghịch vành tai cô. “Anh không nghĩ có người nào từng hỏi anh những câu hỏi như thế.” Cô bất động. “Em xin lỗi. Em không định thọc mạch. Đôi khi em quên mất là giữa hai chúng ta, chỉ có em là hưởng thụ sự xa hoa của việc nặc danh.” Trong sự mãnh liệt của cuộc tình này, thật dễ để quên đi rất nhiều thứ quan trọng. Đôi khi, anh cảm thấy như thể anh chưa bao giờ biết đến thứ gì khác ngoài biển cả này, con tàu Rhodesia này, và cô. “Đừng xin lỗi vì đã quan tâm riêng đến anh, anh thấy yên tâm khi em không chỉ khai thác anh ở trên giường.” Tiếng cười của cô vang lên như một chùm ánh sáng trong đêm. Anh vẫn còn ngạc nhiên vì cô không những chỉ cười, mà còn cười thường xuyên hơn. Anh thậm chí còn ngạc nhiên hơn khi anh là người khơi lên tiếng cười đó. Khi cô cười, không có gì là không thể. Anh có thể trèo lên đỉnh Everest, băng qua Sahara, và nâng lục địa đã mất của Đại Tây Dương lên trong cả ngày. “Người Anh không có thói quen hỏi han về hạnh phúc của người khác,” anh nói. “Không phải bọn anh không biết chuyện gì đang xảy ra; chỉ đơn giản là bọn anh không nói về nó. Ví dụ như mẹ kế của anh không bao giờ hỏi tại sao đôi khi anh có tâm trạng ảm đạm. Nhưng bà đảm bảo rằng mình mời những người bầu bạn thú vị nhất vào bữa tối và mở chai rượu ngon nhất trong hầm của ngài Kingston. Hoặc là bọn anh sẽ đi dạo thật lâu và bà kể với anh tất cả những mẫu chuyện tầm phào mới nhất xảy ra giữa nhưng người bạn của bà.” “Anh thích chuyện phiếm?” “Một nửa thời gian anh không biết bà đang nói về ai, và phần lớn thời gian những câu chuyện đi vào tai này đi ra tai khác của anh. Nhưng anh thích cái cảm giác bà đang đợi anh về để có thể kể với anh mọi chuyện. Anh thích khi nghĩ rằng cho dù anh không thể có mọi thứ mình muốn, anh vẫn là một người cực kỳ may mắn.” “Anh không phiền nếu em hỏi cái gì mà anh không thể có chứ?” Nếu là trước đây anh không thể kể với cô, nhưng bây giờ rào cản đó đã hạ xuống. “Khi mười chín tuổi, anh phải lòng một phụ nữ đã kết hôn.” “Ồ,” cô lẩm bẩm. “Vậy là... khi anh nói rằng ở cùng những người phụ nữ khác, anh ước mình ở một nơi khác, cô ta chính là nơi khác đó?” “Phải.” Bà Easterbrook là chướng khí của một sào huyệt thuốc phiện, kêu gọi một con nghiện cũ. “Anh có còn yêu cô ta không?” “Anh không hề nghĩ đến cô ta dù chỉ một lần kể từ khi gặp em.” Trong sự im lặng, chỉ có tiếng rì rào của biển và hơi thở gấp gáp của cô. Anh đẩy câu hỏi về phía cô lần nữa. “Em có chắc mình phải biến mất khi chúng ta chạm đến đất liền không?” Và cuối cùng, Chúa cứu rỗi, cô đã nói lời anh khao khát được nghe. “Hãy để em... Để em nghĩ về chuyện đó.” * * * Millie, nữ bá tước Fitzhugh, nhìn chằm chằm vào lục địa Mỹ đang xa dần. Khi về đến Anh, chẳng còn lại mấy thời gian cho đến khi cô rốt cuộc cũng trở thành vợ của Fitz. Theo đúng nghĩa. Sao thời gian có thể trôi nhanh đến như thế? Tám năm. Đối với một cô gái mười sáu tuổi, tám năm là một nửa đời người, một khoảng thời gian dài kỳ diệu sẽ kết thúc trong một tương lai xa xôi như những vì sao. Vậy nhưng nó đang ở đây, đủ gần để có thể thầm thì với cô. Cô không hối tiếc giao ước này: Họ đã ở trong một tình huống phức tạp và đau khổ; trì hoãn thực hiện nghĩa vụ vợ chồng của cuộc hôn nhân này đã đơn giản hóa cuộc sống và cho phép họ đối mặt với nhau dựa trên sự thân thiện và thực tế. Nhưng cô lại hối tiếc thời hạn giao ước của họ. Nếu là bảy năm, chuyện chăn gối, và bất kể có hậu quả gì sau đó, đã ở lại sau lưng cô. Nếu là chín năm, cô vẫn còn có thêm thời gian để làm quen với ý nghĩ này. Nhưng họ đã bắt tay thỏa thuận tám năm, và tám năm đang nhanh chóng hết hạn. Fitz tin tưởng cô. Anh thích và tôn trọng cô. Vào ngày nào đó, cô thậm chí có thể mạo muội nói rằng anh ngưỡng mộ cô. Nhưng anh không yêu cô. Nếu một người đàn ông đã không yêu một phụ nữ sau gần tám năm chung sống, liệu có khả năng nào là anh ta sẽ thay đổi hay không? “Chị hẳn đã bị lạnh rồi,” Helena nói, đến đứng bên cạnh Millie ở cuối lan can tàu trên khoang dạo chơi. “Chị đã ở ngoài này rất lâu.” “Không thể lâu thế được, chị vẫn còn chưa đông cứng mà,” Millie nói, dành cho em chồng một nụ cười. “Còn em thì sao, em thân mến? Bài báo tiến triển đến đâu rồi?” “Không tốt lắm,” Helena nói. Liệu Fitz có quên mất thỏa thuận của họ nếu chuyện của Helena trở nên quá khó khăn không? Anh không hề đánh dấu ngày này lên lịch. Anh có rất nhiều phụ nữ để thỏa mãn nhu cầu dục vọng của mình. Và nhìn chung thì anh đối xử với cô như thể cô là một người em gái khác. Nếu ngày ấy đến và qua đi mà cô vẫn cô đơn một mình trên giường thì sao? Điều đó sẽ làm cô vui hay khiến cô tan vỡ? Millie đặt một bàn tay lên cánh tay Helena. “Đừng quá lo lắng về Venetia.” “Em không thể. Em hy vọng chị ấy không tự cô lập, ở lỳ một mình trong phòng trên tàu.” “Từ những gì chúng ta biết, có thể chị ấy đang có một cuộc tình nóng bỏng,” Millie nói. Đó có lẽ không phải điều đúng đắn để nói, nhất là khi cô không hề có ý định bóng gió ám chỉ Helena. Mặt Helena hiện lên vẻ bướng bỉnh. “Em hy vọng thế. Chị ấy là một phụ nữ trưởng thành hầu như không biết tận dụng sự tự do của mình.” Và em là một phụ nữ trưởng thành đã quá lạm dụng sự tự do của mình? Nhưng những gì Millie biết về tình yêu là tình yêu được đáp lại một cách nồng nhiệt, tình yêu với khao khát mãnh liệt cháy bỏng vượt qua không gian và thời gian, và cô chính là người đã phá hủy một tình yêu như thế? Nhưng cô biết rằng Fitz sẽ không bao giờ lợi dụng một cô gái chưa kết hôn, như anh Martin đã làm. Helena đã phi nước kiệu đến vách đá mà không bị cản trở, ở đó nếu cô bị ngã, không ai trong số họ có thể kéo cô lên. Cô không muốn có chuyện gì xảy ra với Helena. Giống như Venetia, Helena là người đã đối xử tử tế và chấp nhận Millie, đặc biệt trong những ngày Fitz hầu như không thể gồng mình nói chuyện với cô. Cô muốn Helena hạnh phúc. Và nếu không được thế, ít nhất là không bị hủy hoại và tẩy chay. Cô nắm cánh tay Helena. “Nếu em không thể tập trung vào bài báo, em thấy sao nếu chúng ta dốc sức làm một chuyến đi bộ thật dài?”