Biển đã yên ả, nhưng tàu Rhodesia lại phải đương đầu với những cơn mưa liên tục và thời tiết lạnh lẽo. Rất ít người lang thang trên boong dạo chơi. Đại Tây Dương là một không gian khổng lồ lạnh lẽo, sương mù xám xịt, sự ảm đảm đó chỉ thỉnh thoảng được thay đổi với vài cú nhảy vui nhộn của một chú cá heo. Lexington nhìn chằm chằm vào đồng hồ bỏ túi. Cô đã chậm mười lăm phút so với giờ hẹn. Anh gọi một nhân viên phục vụ để gửi lời hỏi thăm đến nữ nam tước. Không phải là một lời nhắc nhở khéo léo, nhưng rồi thì cô đã biết anh không phải là người đánh giá cao sự khéo léo. Khi anh đang đưa chỉ dẫn cho nhân viên phục vụ, cô đi vòng qua góc tàu, trong bộ váy bằng vải gabardine[1] đen, cứng. Làn gió thể hiện sự thích thú với chiếc ô của cô bằng cách giật nó theo mọi hướng. Một phụ nữ khác sẽ tỏ vẻ sợ hãi và vụng về, nhưng cô di chuyển với sự vững vàng và tha thướt của một nữ diễn viên múa ba-lê đang chiếm hữu sân khấu trung tâm. [1] Một loại vải dệt thô. Anh ra hiệu cho người phục vụ lui. “Em đến muộn.” “Tất nhiên,” cô khẳng định. Tấm mạng buộc vào cổ để chống lại gió đang dán sát vào mặt cô, để lộ đôi môi đầy đặn và gò má cao. “Phụ nữ không phải là những cỗ xe. Không thể mong đợi chúng tôi xuất hiện vào đúng giờ hẹn.” Đó là lý do lố bịch hấp dẫn nhất mà anh từng nghe. “Vậy đặt ra giờ hẹn để làm gì?” “Anh đã được mời đến bữa tối, đúng không, ngay cả khi anh xa lánh xã hội thượng lưu?” “Anh không lao mình vào vòng xoáy của mùa lễ hội Luân Đôn, nhưng anh không xa lánh xã hội khi ở nhà. Anh ăn tối ở nhà hàng xóm. Anh thậm chí còn tổ chức bữa tối ở nhà mình.” Một làn gió mạnh suýt nữa cuốn phăng chiếc ô của cô. Anh nắm bàn tay cầm ô của cô đã giúp giữ nó lại. Nhưng sau khi cơn gió đã tan đi, anh không thả tay ra. Cô nhìn anh – một cái nhìn cứng rắn, anh nghĩ thế. Nhưng khi cô nói tiếp, giọng cô không hề gay gắt. “Chúng ta đang nói về cái gì?” Vì lý do nào đó, trái tim anh lỡ một nhịp. “Bữa tối.” “Đúng thế.” Cô kéo ô và bàn tay đi găng ra khỏi tay anh. “Anh không ngồi xuống ăn tối ngay khi anh bước vào một ngôi nhà. Thay vào đó, anh đi quanh và tham gia vào những câu chuyện tán ngẫu với những người khác. Và khi anh hẹn hò với một phụ nữ cũng thế. Anh đợi, anh đi lại, và nghĩ về cô ta – điều đó khiến cho sự xuất hiện của cô ta trở nên quan trọng hơn.” Anh là người vốn khắt khe với việc đúng giờ. Anh không thể chịu đựng sự chậm trễ của một phụ nữ khác. Thế mà anh thấy mình mỉm cười. “Em nói nghiêm túc chứ?” Cô nghiêng đầu. “Chúa tôi, trong cả cuộc đời mình anh chưa bao giờ đợi một phụ nữ?” “Chưa bao giờ.” “Hừm, đừng dừng ở đây.” Cô nói một cách sôi nổi. “Em cho rằng những cô nhân tình phải chờ đợi anh là điều hợp lý, thay vì ngược lại. Nhưng em không thể tin rằng anh chưa bao giờ lai vãng với một quý bà.” “Anh có, nhưng những người không đến đúng giờ sẽ thấy là anh đã bỏ đi rồi.” Anh không biết giọng mình có quá gay gắt hay không. Anh không định chỉ trích cô, chỉ là thành thật trả lời câu hỏi. “Anh vẫn ở đây,” cô lẩm bẩm. “Anh rất mong được gặp lại em.” Anh không nói điều gì mới mẻ. Nhưng cô hơi cúi mặt xuống, sau đó nghiêng đầu liếc nhìn anh, gần giống như là cô cảm thấy e thẹn. “Anh có lo lắng là em sẽ không đến không?” Anh ngập ngừng. Dễ dàng trả lời thành thật khi câu trả lời chỉ đơn giản là một ý kiến bộc lộ chút ít về những suy nghĩ bên trong. Nhưng câu trả lời thành thật cho riêng câu hỏi này không chỉ là sự thừa nhận những khao khát của anh, mà còn là một lời thú nhận rằng sự quyến luyến này ngày càng tăng. “Có. Anh đang chuẩn bị cử một người phục vụ đến nhắc em rằng anh đang đợi.” “Và anh sẽ làm gì nếu điều đó không khiến em chạy ào vào vòng tay anh?” Cô dừng lại. “Gửi hoa chăng?” Giọng cô sắc bén, tuy khó nhận thấy nhưng không thể nhầm lẫn. Anh lắc đầu. “Anh không bao giờ gửi hoa cho người anh muốn làm quen.” Đằng sau tấm mạng, có lẽ cô đã cau mày; chắc chắn cô đã quay mặt về phía anh, như thể mong đợi anh đọc được biểu hiện của cô. Chỉ một phút sau, có lẽ nhận ra rằng anh không thể nhìn thấy gì, cô mới hỏi, “Điều đó có nghĩa là gì?” “Cha anh là một kẻ tán gái chuyên nghiệp, ông đã tặng vô số bó hóa trong đời. Anh xem hoa là những món quà giả tạo. Anh sẽ không tặng em hoa.” “Nhưng anh đã tặng. Anh gửi một bình hoa lớn đến phòng em ở khách sạn New Netherlands.” Sự lúng túng của anh không kéo dài lâu. “Anh hiểu chuyện gì đã xảy ra rồi. Đúng là anh đã yêu cầu gửi hoa cho một người phụ nữ anh không muốn giao thiệp thêm nữa. Nhưng anh giao nhiệm vụ đó cùng với tấm bản đồ em làm rơi cho cùng một người phục vụ ở khách sạn – vậy là tấm bản đồ đã đi đến chỗ cô ta và hoa đi đến chỗ của em.” Nữ nam tước không trả lời. “Anh đã xúc phạm em vì đã không gửi tặng hoa sao?” Cô cười, một âm thanh cụt lủn, yếu ớt. “Ngược lại. Anh đã xúc phạm em ghê gớm khi em nghĩ anh đã gửi tặng hoa. Em không thích thể hiện sự quan tâm lộ liễu như thế.” “Em nói đó là một bình hoa lớn?” “Khổng lồ. Phô trương. Và khá khủng khiếp.” “Bây giờ anh thấy ngạc nhiên gấp đôi vì em đã thay đổi ý nghĩ.” Cô im lặng trong một lúc. “Cơn gió này sắp thổi bay em rồi. Chúng ta đi vào trong được không?” * * * Lọ hoa đã đẩy cô từ cơn thịnh nộ sang hành động. Nếu chúng không được đưa đến khi cô trở lại phòng hai đêm trước, cô đã tiếp tục dầm mình trong cơn giận dữ, tưởng tượng đầu anh trên một cái đĩa gỗ, nhưng cô sẽ không đẩy họ vào một cuộc giao tranh. Tuyệt đối không. Để bây giờ phát hiện ra rằng lọ hoa đó không phải gửi cho cô. Điều đó có còn biến anh thành một kẻ đạo dức giả, phê phán cô nhưng cũng ham muốn cô hay không? Hay anh chỉ là một kẻ ngốc nghếch, chia sẻ những ý nghĩ nên được giữ riêng tư trước bàn dân thiên hạ? Căn phòng khách có lò sưởi ấm áp đến bất ngờ so với sự lạnh lẽo ẩm ướt trên boong tàu. Cô tháo nút buộc mạng che mặt, không khí bên trong trở nên quá tĩnh lặng. Anh đưa cô đến một chiếc bàn ở góc phòng, giữa hai chậu dương xỉ. “Em rất lặng lẽ,” anh quan sát. “Em hơi xao nhãng.” “Một điều tồi tệ để nói với người tình của em, người không để cái gì làm anh ta xao nhãng khỏi em.” Trái tim cô đập thình thịch trước từ người tình. “Anh sẽ làm gì nếu em mua vé trên một chuyến tàu khác?” “Chuyến vượt biển của anh sẽ ít thú vị hơn rất nhiều.” “Có rất nhiều phụ nữ khác trên tàu.” “Họ không hấp dẫn anh như em.” “Sao anh có thể nói thế? Anh không biết gì về họ.” Anh quay mặt và nhìn một vòng quanh phòng. “Ngoài em ra, có mười một phụ nữ ở trong căn phòng này, hai người quá già để làm bà của anh, ba người đủ tuổi để làm mẹ của anh, và một người chỉ mới khoảng mười lăm tuổi. Năm người kia, một người vừa đính hôn, cô ta cứ nhìn vào chiếc nhẫn của mình trong khi viết thư. Người mặc váy hồng kia chỉ nghĩ đến sô-cô-la, anh có thể thấy cô ta đang cố gắng lén lấy một mẫu bí mật để trong túi. Cô mặc áo redingote[2] kia cư xử thô lỗ với những người bồi bàn, cô ta ngồi không cách xa anh lắm ở bữa tối ngày hôm qua. Cô mặc váy màu vàng, chị của cô mặc áo redingote, mổ xẻ mọi váy áo của phụ nữ khác đến từng chi tiết, thấy không, bây giờ cô ta đang thì thầm với em mình, có thể là về chiếc váy của em. Và người phụ nữ mặc váy màu nâu là bạn đồng hành của một quý bà và đang không muốn làm việc đó nữa. Nhưng cô ta cũng rất thực tế. Cô ta không chú ý đến anh bởi vì anh đang ở bên cạnh em, cô ta đang tìm kiếm một quý ông cô đơn, không ràng buộc, người có thể bỏ qua xuất thân hèn kém và lấy cô ta làm vợ.” [2] Một loại áo khoác dài đến chân, ôm sát nửa người trên, còn phần từ eo xuống được xẻ ra để khoa phần chân váy. Anh quay lại với cô. “Thấy không, họ không hấp dẫn anh như em.” Tấm mạng làm mờ màu mắt anh, nhưng biểu hiện thích thú của anh khi nhìn vào cô là không thể nhầm lẫn được. Nhịp tim cô trở nên biến động, thực ra là biến động hơn. Nhịp tim của cô chưa từng đập bình thường trong những lúc có anh hiện diện. Cô muộn màng nhận ra rằng anh là một người tinh ý hơn rất nhiều so với cô nghĩ. Và nhận thức đó đến cùng với một cơn rùng mình ớn lạnh báo động. “Anh biết gì về em?” “Có thể em đã kết hôn khi còn rất trẻ. Chồng em đã gắng sức gây ảnh hưởng ghê gớm với em, bởi vì em yêu anh ta rất nhiều, hoặc vì anh ta lớn hơn em vài tuổi, có thể là cả hai. Cho đến ngày hôm nay em vẫn chưa thoát ra hẳn cái bóng anh ta phủ lên em. Nhưng em không nghĩ rằng việc mình còn độc thân là một dấu hiệu em vẫn còn gắn bó với anh ta. Thực ra, em vui mừng vì được ở một mình... Và an toàn.” Cô cảm thấy máu rút cạn khỏi mặt. Anh không nên biết quá nhiều như thế về cô. “Có thể em vẫn còn độc thân. Nhưng em không chắc mình sẽ an toàn với anh.” “Hãy nói với anh xem em nghĩ gì về những người đàn ông trong phòng này.” Cô liếc nhìn anh, không chắc anh muốn gì. “Nói anh nghe đi,” anh nói. Ngoài anh, chỉ có ba người đàn ông khác. “Một trong số họ đang liếc nhìn về phía cô gái thích sô-cô-la với vẻ tức tối. Anh ta có nhiều khả năng là trai của cô ta. Có lẽ mẹ anh ta đang bị say sóng và anh ta buộc phải đóng vai trò người đi kèm. Chàng trai trẻ đang thực sự nói chuyện với cô gái nghện sô-cô-la kia nhắc em thoáng nhớ đến em trai mình. Anh ta toát ra vẻ đầy ý thức trách nhiệm của một người rất nghiêm túc. Em đoán rằng Cô Gái Giấu Sô-cô-la và người anh trai đã được mẹ mình ra lệnh phải tạo ấn tượng tốt với Chàng Trai Trẻ Đầy Trách Nhiệm. Ngoại trừ rằng Chàng Trai Trẻ Đầy Trách Nhiệm đang sao lãng. Anh ta cứ nhìn mãi về phía một trong những người phụ nữ đủ tuổi làm mẹ anh – và có lẽ chính là mẹ anh ta. Người phụ nữ kia đang nói chuyện với một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi. Và em có thể hiểu tại sao Chàng Trai Trẻ Đầy Trách Nhiệm lại lo lắng. Anh ta không ngừng nhịp chân và nháy mắt quá nhiều. Nụ cười của anh ta không hiện lên trong mắt. Và giọng của anh ta biến đổi Anh ta đang cố gắng thể hiện như một quý ông người Anh, nhưng em có thể nghe thấy những dấu vết của nguyên âm Mỹ, đặc biệt là những nguyên âm đôi.” “A ha,” Lexington nói, rõ ràng tỏ ra hài lòng. “Thế có nghĩa là gì?” “Tối qua em nói rằng em mất lòng tin vào khả năng đánh giá đàn ông. Em yêu, em có thể đánh giá đàn ông rất chuẩn.” Cô ngọ nguậy. Cô không quen được khen ngợi về khả năng của mình. “Là người đánh giá sắc sảo về đàn ông, em có thấy tính cách và cách hành xử của anh làm cho em thấy mình sẽ không an toàn với anh không?” “Không,” cô thừa nhận. “Trong trường hợp đó, em cho phép anh mời em một cốc cô-ca nóng trong phòng anh nhé?” “Uống cô-ca nóng trong khi đeo tấm mạng này sẽ rất lộn xộn.” “Anh sẽ bịt mắt. Em có thể bỏ tấm mạng ra.” “Đó là một đề nghị rất tử tế, nhưng thưa ngài, đi đến phòng ngài sẽ khuyến khích ngài khi tôi không hề có ý định làm như thế.” “Anh có thể làm gì để thay đổi ý nghĩ của em?” “Em không định thay đổi ý nghĩ.” “Phải có gì đó anh có thể làm, hoặc cho...” Cô cắn má trong. “Anh nghĩ có thể mua được sự đồng ý của em?” “Vấn đề không phải là mua sự chấp nhận của em, mà là để chứng tỏ lòng chân thành của anh. Các kỵ sỹ thời cổ lang thang trong những cuộc tìm kiếm bất khả thi để chứng tỏ rằng họ là người xứng đáng phụng sự người phụ nữ của mình. Anh sẽ làm như thế. Hãy nói điều em muốn, bất cứ điều gì, và anh sẽ tìm thấy nó cho em.” “Trên tàu Rhodesia?” “Nó là một con tàu lớn chở hàng nghìn khách, thậm chí còn nhiều hơn. Bất cứ thứ gì em muốn, nhiều khả năng là người nào đó sẽ có, hoặc có thứ gì đấy gần giống như thế.” Nhưng nếu công tước tán tỉnh chị bằng hóa thạch của một con thú khổng lồ, ai biết chị sẽ đền đáp anh ta như thế nào. Cô không nên. Anh nói đúng. Cho dù một vật hiếm có hay đặc biệt như thế nào, vẫn có khả năng là có người trên tàu có thể có. “Anh là một nhà tự nhiên học,” cô nghe mình hỏi. “Sao em lại biết?” Cô rủa thầm trong lòng: Họ chưa bao giờ nói đến chuyện tại sao anh lại ra nước ngoài. “Em thấy những cuốn sách trong phòng anh, em đoán thế.” “Bí ẩn và sắc bén.” Anh mỉm cười với cô. Có lẽ anh đã mỉm cười với cô trước đây, nhưng chưa bao giờ trong ánh sáng, khi cô đang nhìn thẳng vào anh. Sự biến đổi đó thật đáng kinh ngạc. Những dấu vết của tảng băng trôi biến mất. Thay vào đó, tất cả biểu hiện là sự ấm áp và đẹp đẽ của vùng nhiệt đới. Trái tim cô run rẩy, làm cô hốt hoảng. Anh đã làm lẫn lộn kế hoạch của cô còn chưa đủ hay sao? “Giờ thì việc anh là một nhà tự nhiên có gì quan trọng?” Cô gần như hoàn toàn chắc chắn rằng cả anh và những người khác trên tàu đều không có được thứ đang nằm trong suy nghĩ của cô, nhưng cô cảm thấy sợ hãi nhoi nhói ở bàn chân. “Em muốn một bộ xương khủng long.” Anh nhướng mày. “Em đùa.” “Không hề. Anh có không?” “Không, không có. Chuyên môn của anh không phải là khủng long.” Cô thất vọng ê chề. Cô thực sự muốn đi đến phòng công tước, bây giờ cô nhận ra. Nhưng cô muốn người khác quyết định cho cô, để cho số phận thúc ép hành động của cô. “Tuy nhiên, anh có một thứ khác có thể coi là vật thay thế tương đương xứng đáng.” Cô không nên để anh làm thế này với mình, giây trước đập tan những hy vọng vừa chớm nở và làm chúng sống lại trong giây tiếp theo. Đặc biệt là khi cô biết mình không nên nuôi dưỡng những hy vọng như thế ngay từ đầu. “Em không muốn xem những phần còn lại của một động vật lưỡng cư nhỏ bé hay một con bọ ba thùy đâu nhé.” “Không phải những thứ như thế.” Anh đứng dậy. “Em đến phòng anh trong một giờ nữa được không? Anh sẽ chuẩn bị nó sẵn sàng cho em.” “Nếu nó không thật hoành tráng, em sẽ quay lưng và bước ra khỏi cửa.” Anh mỉm cười với cô. “Và nếu nó đúng như anh hứa, em sẽ làm gì?” Nụ cười đó sẽ là sự phá hủy đối với cô. “Có lẽ em sẽ ở lại và nhìn ngắm nó một lúc. Nhưng anh vẫn không nên mong đợi điều gì khác.” “Anh không mong đợi. Nhưng anh luôn theo đuổi những gì mình muốn.” Cô muốn anh làm thế. Số phận hay là anh, miễn là người khác quyết định thay cô. “Em sẽ muốn nhìn thấy anh làm thế, trong lúc bị bịt mắt,” cô nói, kiêu kỳ hết mức có thể. “Thế thì anh sẽ khiến em đến với anh. Bây giờ nếu em thứ lỗi, anh phải đi gọi người dỡ vật nặng đó từ kho chứa hàng.” * * * Christian đã lường trước là sẽ gặp nhiều khó khăn, nhưng vật mua chuộc đã tỏ ra bất hợp tác hơn cả anh nghĩ. Đến lúc nó được đặt xuống trong phòng anh và đưa ra khỏi thùng, hơn một giờ đã trôi qua. Tuy nhiên, nhờ vào thói quen đến muộn mười lăm phút của nữ nam tước, những người phục vụ vừa đủ thời gian mang thùng đi và dọn sạch những đống rơm vương vãi trên thảm. Cô đến lúc họ đang ra ngoài. Những người đàn ông nhìn cô với vẻ tò mò vá tán thưởng. Cô đã cởi bộ đồ bằng vải gabardine và thay sang bộ váy dành cho lúc đi dạo màu tím hoa cà khoe toàn bộ vóc dáng xinh đẹp của mình. Ngược lại, cô hầu như không để tâm đến sự chú ý của họ và tiến thẳng đến vật rất lớn nằm ở góc phòng khách. Christian đóng cửa lại. “Tiến lên đi, hãy khám phá nó.” Anh không thể trốn tránh một thực tế rằng món đồ mua chuộc này có thể là thứ duy nhất họ khám phá ra trong chuyến đi này. Cô hất tấm vải bạt đang phủ lên vật mà anh hy vọng là phát hiện có giá trị nhất trong số những vật anh đã tìm được. Khối đá sa thạch cao một mét tám và dài một mét hai. Hai vết chân ba ngón in theo hai chiều ngược nhau, mỗi đầu chân dài sáu mốt cen-ti-mét và rộng bốn sáu cen-ti-mét. Ở giữa là một đường chéo những vết chân có kích thước bằng một phần tư. “Ôi trời!”. Cô hít vào một hơi. “Tetrapodichnites.” Tetrapodichnites là một thuật ngữ của dấu chân hóa thạch của thằn lằn. Có vẻ như cô khá quen thuộc với những thuật ngữ thời tiền sử. “Em có thể chạm vào nó không?” “Tất nhiên. Trên bàn có giấy và bút chì nếu em muốn lấy bản sao. Và đây là một chiếc khăn bịt mắt để em có thể bịt mắt anh, nếu muốn bỏ tấm mạng ra.” Anh đưa ra một chiếc khăn quàng lụa trắng. Cô quay lại. “Anh hứa là chiếc khăn bịt mặt sẽ ở yên chỗ.” “Anh hứa.” Cô lấy chiếc khăn, buộc nó quanh đầu anh, và đưa anh đến chiếc ghế dài. Không phải dễ dàng, nhưng anh kiềm chế để không kéo cô xuống chiếc ghế với mình. Anh muốn ngửi cô lần nữa, hít vào mùi hương mát lành của cô. Cô bước nhanh qua bên kia phòng khách, trở lại với dấu chân. Sự thích thú của cô khơi gợi trí tò mò của anh. “Em cũng là một nhà tự nhiên?” “Không, nhưng khủng long là ngoại lệ.” Anh hình dung ra cô nồng nhiệt áp sát vào phiến đá và mỉm cười với suy nghĩ có chiều hướng trẻ con của mình. Cô đang lần tay theo những dấu chân với vẻ tôn sùng và kính nể thì đúng hơn. “Chúng là những sinh vật tuyệt vời.” “Đúng thế. Em đã tự khai quật được một con.” Đó là điều anh không nghe thấy hằng ngày. “Khi nào? Ở đâu?” “Em bắt gặp một bộ xương gần như hoàn chỉnh khi em mười sáu tuổi, trong một kỳ nghỉ với gia đình. Nó là một con thú khổng lồ. Tất nhiên em không biết là nó lớn đến như thế khi em nhìn thấy phần lồng ngực nhô ra khỏi mặt đất, nhưng em đã vui sướng dành cả thời gian còn lại của kỳ nghỉ để tìm ra.” “Em tự đào một mình?” “Không, tất nhiên là không. Anh chị em của em giúp, cũng như những đứa trẻ ở làng bên cạnh, và mấy anh chàng muốn biết cái đám này đang nhặng xị lên vì cái gì?” “Đó là loài vật gì?” Một khoảng im lặng dài. “À... Ừm... Một con rồng Swabia.” “Thằn lằn rộng? Anh thích những con vật to đẹp đó. Em đã làm gì với bộ xương?” “Tất nhiên, em muốn trưng bày nó ở nhà, nhưng không ai cho phép em.” Anh cười khẽ. “Anh có thể hiểu tại sao.” Một con thằn lằn rộng trưởng thành có thể dài hơn chín mét. Ngay cả với dinh thự Algernon rộng lớn như cung điện, trưng bày nó sẽ lấn át không gian và bố cục của toàn bộ nơi đó. “Em hiểu ra sau một thời gian và quyên tặng nó cho một bảo tàng.” Âm thanh của bút chì chà trên giấy – cô đang bắt đầu lấy bản sao của một vết chân. “Bào tàng nào?” “Nó sẽ được giấu tên.” “Em sợ anh sẽ đến và tìm ra danh tính của em.” “Em chắc rằng anh phải dành thời gian cho những thứ quan trọng hơn nhiều, nhưng em sẽ không đánh liều đâu.” “Tại sao không, khi em đã đánh liều thử thách lớn nhất trong một thời gian dài?” Tiếng bút chì giảm dần, sau đó tiếp tục khẩn trương hơn. “Chính xác là vì em có thể biến vào thinh không nên em mới đánh liều. Anh nghĩ đây là cái gì?” Mất một giây anh mới nhận ra rằng cô đang nói về dấu chân hóa thạch. Cô lại thay đổi chủ đề. “Có thể là thằn lằn răng giông mới lớn. Hoặc có lẽ là một loại thú săn mồi nào đó.” “Anh nghĩ nó bao nhiêu tuổi?” “Anh đoán là khoảng cuối kỷ Jura đến đầu kỳ Phấn trắng.” “Thật kỳ diệu,” cô lẩm bẩm, “Một thứ mong manh và dễ mất như một tập hợp dấu chân có thể lưu giữ trong một trăm năm mươi triệu năm.” “Điều gì cũng có thể xảy ra ở những điều kiện thích hợp.” Anh chạm đầu ngón tay vào chiếc khăn bịt mắt. Cô đã buộc chặt. Nhưng mắt anh không nhìn thấy màu đen, mà là màu đất son sẫm với những vạch sáng màu đồng. “Em đã bao giờ đi săn hóa thạch chưa?” “Chưa.” “Tại sao lại không, nếu em thích việc đó đến thế?” Cô không trả lời. “Em yêu, hãy nhớ là anh không thể nhìn thấy em. Vì thế nhún vai hay đảo tròn mắt không đủ để là câu trả lời.” “Em không đảo tròn mắt.” “Nhưng em nhún vai?” Anh coi sự im lặng của cô có nghĩa là có. “Em nói em phát hiện ra con rồng Swabia lúc mười sáu tuổi. Em kết hôn khi bao nhiêu tuổi?” “Mười bảy.” “Chồng quá cố của em có nghĩ rằng quanh quẩn với những dụng cụ đào bới sắc nhọn và những bộ xương cổ là trò tiêu khiển không phù hợp với phụ nữ không?” Một sự im lặng nữa, một sự đồng tình trong im lặng khác. “Nếu anh nhớ không nhầm,” anh nói. “Một vài khám phá quan trọng nhất trong lịch sử cổ sinh vật của Anh phải được ghi nhận cho một người phụ nữ.” “Đúng thế, Mary Anning, em đã đọc về bà ấy. Chồng em nói phát hiện của bà ấy là nhờ may mắn mù quáng.” Anh khịt mũi. “Nếu Chúa thấy trao cho một phụ nữ may mắn mù quáng nhiều đến thế là thích hợp, ngài không thể nào phản đối niềm đam mê đó của phụ nữ.” Tiếng sột soạt của bút chì dừng lại. Tiếng bước chân cô tiến về phía bàn, có lẽ để lấy một tờ giấy khác? “Anh đang cố gắng quyến rũ em bằng lời nói,” cô nói bằng giọng tinh quái. “Như thế không có nghĩa là anh không thành thật. Hãy đi khai quật cùng anh lần tới nếu em không tin anh.” “Em tưởng chúng ta thỏa thuận rằng em sẽ biến mất trong không khí lúc chúng ta nhìn thấy đất liền.” “Nhưng không có gì ngăn cản em quay lại với anh, đúng không? Em biết anh là ai. Em biết tìm anh ở đâu.” “Anh sẽ sớm kết hôn, và điều đó đủ để trở thành chướng ngại vật cho em.” “Anh có thể trì hoãn việc kết hôn.” Mẹ kế anh sẽ lấy đầu anh, nhưng vì nữ nam tước, anh sẵn sàng gánh chịu những cơn giận mất lòng hiếm hoi của nữ công tước quả phụ. “Như thế cũng không thay đổi được gì.” Anh lắc đầu. “Em đúng là nhẫn tâm, nữ nam tước ạ.” Cô không bỏ lỡ một nhịp. “Và anh, thưa công tước, muốn quá nhiều.” Sau đó anh để cô yên, nhưng sự tập trung của Venetia đã bị phá hủy. Tại sao trong tất cả mọi người, anh lại chứng tỏ mình là một người có tư tưởng phóng khoáng như thế? Và mời cô tham gia một cuộc khai quật có tổ chức! Cô đã mơ ước điều đó trong nhiều năm. Bất cứ khi nào nghe đến một phát hiện mới quan trọng, cô ước rằng mình là người được trao tặng một mạch trầm tích giàu có và đặc quyền hé mở lịch sử ẩn giấu của quá khứ địa chất. Sau mười lăm phút, cô thu lại những bản sao và đặt mũ lên đầu. Bắt anh đeo chếc khăn bịt mặt lâu hơn nữa là không lịch sự. “Cảm ơn, thưa công tước. Đúng là một niềm vui lớn. Em sẽ tự ra ngoài.” Có phải cô đã cố tình đi qua chiếc ghế dài thật gần? Chắc chắn cô cảm thấy quá chóng mặt khi anh kéo cô ngồi lên đùi anh. Hất tung chiếc mũ có mạng, anh hôn cô cuồng nhiệt. Máu cô sôi lên. Những khu vực nhất định không nên nhắc đến trên cơ thể cô rộn ràng đòi hỏi. “Anh không muốn quá nhiều,” anh thì thầm trên môi cô. “Nếu em sẽ biến mất vào cuối hành trình này, để cho công bằng, em sẽ không rời khỏi tầm nhìn của anh trong thời gian còn lại.” Lẽ ra anh phải mang vẻ bất lực lúc mang chiếc khăn bịt mặt. Nhưng anh lại thật quả quyết và tự tin. Trái tim cô đập dồn dập. “Em cần phải đi.” “Khi nào anh gặp lại em?” “Anh không cần gặp lại em.” “Rất cần, chắc chắn rất cần... Anh chưa từng thích thú với bất kể điều gì dù chỉ bằng một nửa so với sự hiện diện của em trong một thời gian rất, rất dài.” Vậy tại sao anh không chiếm đoạt cô ngay ở chỗ này? Cô có thể cảm thấy sự cương cứng của anh áp sát vào cô. Cô muốn anh mang cô đi như một kẻ Visigoth[3] cướp bóc và khuất phục ý chí của cô. [3] Một bộ tộc người Goths đã xâm chiếm Rome vào thế kỷ thứ 4 và sau đó thành lập một vương quốc mà nay là Tây Ban Nha và Pháp. “Em miễn nhiễm với những thứ phù phiếm ngọt ngào,” cô tuyên bố, một sự thú nhận bằng những âm tiết run rẩy. “Anh chưa bao giờ nói một lời phù phiếm ngọt ngào trong đời,” anh nghiêm trang nói. “Khi anh ở với những người phụ nữ khác, dường như chỉ cần một phần của anh ở đó và phần còn lại của anh muốn ở nơi khác, một thời điểm khác. Nhưng với em, anh không bị chia ra làm hai. Anh không bị ám ảnh bởi những suy nghĩ khác và những mong ước khác. Em không thể hiểu được điều đó mãn nguyện đến như thế nào, tất cả đều ở đây, tất cả đều hiện diện.” Và anh không thể biết được gán cho những tài sản thần kỳ như thế khiến cô hài lòng đến như thế nào. Cô chẳng có gì có thể xếp ngang hàng với diện mạo của mình, nhưng cô có thể nhận chút công trạng, không phải sao, khi mà sự hiện diện của cô, chứ không phải khuôn mặt của cô, có thể nắm giữ được một người đàn ông? “Em không cần phải đi đâu,” anh lẩm bẩm. “Có.” Cô sợ phải chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình. Lần cuối cùng cô liều mình đưa ra quyết định, cô đã mang đến cho mình nhiều năm đau đớn và khổ sở. “Nhưng em sẽ trở lại,” cuối cùng anh cũng nói với vẻ chuyên quyền. “Điều đó là không thể thương lượng. Em sẽ ăn tối ở đây, với anh.” Cô nhìn vào đôi môi thanh nhã của anh, chiếc cằm xương xương như tạc, và chiếc khăn bịt mặt vẫn còn ở nguyên chỗ một cách hoàn hảo. Bên dưới lòng bàn tay cô, ngực anh nâng lên và hạ xuống. Cô phải siết chặt tay lại để không bắt đầu cởi khuya áo của anh ngay lúc này. “Được rồi,” cô nói. “Nhưng chỉ bữa tối thôi đấy.”