Quyến Luyến Vợ Trước Xinh Đẹp
Chương 9
“Đi theo anh là được rồi, suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?” Anh lấy tay ra sắp xếp gọn gàng, khiến xe vững vàng vọt ra đường lớn. “Anh sẽ không bắt em đi bán.”
Cô khẽ cười một tiếng, đưa tay nịt dây an toàn. “Anh nói bán là bán sao? Em thế này bán được bao nhiêu tiền.”
Bán cho bọn buôn người thì họ ngại mua, bán cho quán thịt heo thì họ ngại thịt không đủ nhiều, căn bản cuộc buôn bán này không có giá trị là bao!
“Ai nói? Anh lập tức ra giá cao mua lại.” Anh bật thốt ra một câu, hoàn toàn không tán thành cái nhìn của cô.
Cô nở ra nụ cười yếu ớt không lên tiếng, rõ ràng cảm nhận được anh thật sự rất muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này.
Từ khi hai người gặp nhau tới nay, anh cũng không ngừng dùng ngôn ngữ nói rõ tâm ý mình muốn cô nặng thế nào, cô không phải nghe không hiểu, chẳng qua là năm đó cô tuổi còn rất nhỏ lập tức gả cho anh, chưa từng hưởng thụ qua cái gọi là cảm giác yêu đương, cho nên nếu như anh thật sự có tâm, lập tức bắt đầu theo đuổi cô lại từ đầu, không tin cô sẽ không đồng ý lại lần nữa, đồng ý gả cho anh cũng không chừng đó, hi…
“Đang cười cái gì?” Liếc nhìn cô một cái, mặc dù không hiểu rõ cô đang cười cái gì, nhưng nhìn cô cười, anh cũng không giải thích được cười theo.
“Không có gì.” Cô thần bí nhún nhún vai, không cho anh biết bí mật trong lòng cô. “Nhưng rốt cuộc anh muốn mang em đi chỗ nào? Làm sao lại có vẻ thần bí như vậy?”
“Anh muốn dẫn em đến nhà anh ngồi một chút.” Anh muốn để cho cô biết hoàn cảnh sinh hoạt trước mắt của mình, chứng minh mình có năng lực để cuộc sống cô trôi qua tốt hơn, càng không cần lo lắng cái gì cả, quan trọng hơn là, anh có thể cho cô một gia đình ấm áp, có thể cho cô hạnh phúc và vui vẻ….
“Đi đến nhà của anh?” Cô nhíu mày, trong bụng không khỏi cảm thấy nóng sốt. “Nhà anh có cái gì chơi được? Mang em đến nhà anh làm cái gì?”
“Em nghĩ ‘chơi đùa’ cái gì?” Khóe miệng anh chứa đựng ý cười, trong câu nói có ngụ ý sâu xa.
Giọng nói khêu gợi này lướt qua màng nhĩ của cô, làm cô thình lình rùng mình một cái, trước sau phát hiện hình như mình nói ra cái đề tài không an toàn lắm.
Cô xoa xoa đôi bàn tay, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, may mắn ánh sáng trong xe rất mờ tối, anh không nên thấy cô xấu hổ mới đúng.
“Thế nào? Sao đột nhiên không nói lời nào?” Anh quay mặt lại nhìn cô, lái xe vào trong tầng hầm một căn biệt thự xa hoa.
“Không có, không có!”
Cô không dám tin trừng mắt nhìn căn biệt thự phía trước, trời ạ, nếu so sánh với phòng lợp tôn của cô quả thực là khác biệt một trời một vực! “Xem ra vài năm qua các người làm ăn buôn bán ngon lắm nhỉ.”
“Cũng tạm ổn.” Sự hài lòng của anh viết ở trên môi, sau khi dừng xe lại đi vòng qua cửa xe cạnh cô, vì cô mà mở cửa xe. “Chúng ta vào nhà đi.”
Cô xuống xe đi theo, đột nhiên trong nhà đi ra mấy tên mặc quần áo người làm đứng chỉnh tề hai bên nghênh đón bọn họ, cô kinh ngạc đến không khép miệng lại được.
“Anh… hà tất phải phô trương như thế nào sao?” Cô sững sờ đứng tại chỗ, hoàn toàn không biết hiện tại nên đi vào hay đứng yên chỗ này tốt hơn.
“Không phải phô trương, là quản gia nghe được tiếng anh đậu xe, bảo bọn họ ra ngoài.” Sắc mặt của anh có chút quái dị, hiển nhiên cũng không chịu nổi quản gia nhiều chuyện.
Anh đi tới bên cạnh quản gia họ Hách, nói nhỏ bên tai chú Hách: “Ông làm sao lại làm ra như vậy?”
“Không phải vậy thưa cậu chủ, chỉ có hôm nay mà thôi, bởi vì vừa lúc nghe được tiếng cậu đậu xe, họ nói khó có được cơ hội đón tiếp.” Quản gia là người đàn ông ước chừng sáu mươi tuổi, cười giải thích cùng Bách Thuần, cũng xoay người nói xin lỗi Tạ Mỹ Tiệp. “Thật xin lỗi, tiểu thư, hù dọa cô rồi.”
“Không, không có.” Tạ Mỹ Tiệp liếc nhìn Lê Bách Thuần, cảm thấy anh thật giống như bị trận chiến này hù sợ, sắc mặt có chút phát xanh…
“Được rồi, trở về công việc của mình đi.” Lê Bách Thuần vuốt cằm, cảm thấy đầu thật là đau, đợi bọn người hầu tản đi xong, anh cắn răng cảnh cáo chú Hách. “Lần sau đừng tiếp tục để cho tôi thấy loại máy bay này, nếu không ông lập tức xong đời.”
“Ách… Thật xin lỗi tiểu thư, cậu chủ của tôi có lúc lại giỡ tính trẻ con như thế…” Ông Hách đưa ra vẻ mặt áy náy nói xin lỗi lần nữa.
“Người nào có tính trẻ con thế hả?” Lê Bách Thuần đỏ mặt ngẩng cổ quát to.
“À? Tôi lại nói sai rồi sao?” Mặt của ông quản gia vờ vô tội.
“Đúng! Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, nói ít sai ít, rốt cuộc ông có nhớ hay không?” Lê Bách Thuần khiển trách ông quản gia giống như đang dạy dỗ một đứa bé.
Tạ Mỹ Tiệp đứng ở một bên không nhịn được len lén bật cười.
Hai người kia không giống chủ tớ một chút nào, ngược lại giống như người thân hòa thuận vui vẻ.
Nhìn ông quản gia Hách khom lưng thở dài, cảm giác giống như căn bản không đem lời nói Lê Bách Thuần để vào trong lỗ tai, mà Lê Bách Thuần cũng không phải rất nghiêm túc trách mắng ông quản gia, chỉ có thể nói hai người xúm lại thật sự rất thú vị
“Em ở đây cười cái gì?” Lê Bách Thuần thật vất vả giải quyết ông Hách, chờ ông Hách lẩm ba lẩm bẩm vào nhà thì lại phát hiện cô không ngừng cười, không khỏi tò mò hỏi.
“Có sao? Em đang cười sao? Không có chứ?” Tạ Mỹ Tiệp cố gắng nén cười, cố gắng tạo ra dáng vẻ nghiêm chỉnh đối mặt với anh.
“Em cười đến miệng cũng không khép lại được mà còn dám nói không?” Anh kéo cô đi vào trong nhà, nghĩ nhanh chóng để cho cô trông thấy tòa nhà này của mình. “Đi vào xem một chút có thích hay không?”
Tạ Mỹ Tiệp đi theo anh vào trong nhà, cách bày biện xa hoa dọc đường thế này đủ cho cô xem rồi: Đèn thủy tinh, ghế sa-lon cao cấp, trang trí xung quanh đều mang phong cách sang trọng, trên sàn thậm chí còn được trải thảm làm bằng tay vô cùng mềm mại, xem ra thật sự là vượt qua cả quý phái.
Anh tùy ý mang cô đi thăm tất cả các gian phòng, ở nơi đây được thiết kế theo phong cách Châu Âu, vừa xinh đẹp lại vừa hoa lệ, làm cô liên tục cảm thấy ngạc nhiên thú vị.
“Thích không?” Anh không cần hỏi cũng biết cô thích, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu.
“Thích.” Cô than nhẹ, không nghĩ tới những năm qua, mắt thẩm mỹ của anh lại trở nên xuất sắc như thế. “Ánh mắt của anh càng ngày càng cao đó!”
“Cái này là đang khen ngợi anh sao?” Lòng anh như hoa nở, ngay lập tức hỏi thẳng cô.
“Đúng vậy! Em thật sự đang khen ngợi đó.” Thấy vẻ mặt ngây ngốc này của anh, nụ cười trên khóe miệng cô hoàn toàn không có biện pháp biến mất.
“Anh biết ngay em nhất định sẽ thích.” Có cam đoan của cô, anh an tâm.
Lê Bách Thuần lôi kéo cô trở lại ngồi xuống trên ghế sofa phòng khách, lời nói không tự chủ được bật thốt ra theo cảm tính. “Đây chính là vì em mới đặc biệt trang trí đó.”
“Vì em?” Cô trợn to mắt nghi ngờ nhìn anh, “Chúng ta ly hôn cũng đã năm năm rồi, sao anh có thể vẫn vì em mà làm những thứ này? Em xem, có phải là chuẩn bị cho cô gái nào đó không?” Cô chua xót chế nhạo một câu.
“Anh mới không phải loại người như vậy đó!” Cô chế nhạo để cho anh có chút kích động, vội vàng kể uất ức của mình. “Vừa mới bắt đầu mua nhà này, anh cũng không biết bắt tay trang trí như thế nào, nhưng làm sao cũng không nói nên lời, thường lật xem tạp chí thiết kế lập tức không tự chủ được mà nghĩ đến, như vậy em sẽ thích, như vậy em có thể cũng sẽ thích, cho nên bất tri bất giác liền trang trí thành ra như vầy…”
Haiz, anh thật chưa bao giờ quên sự tồn tại của cô, cứ nghĩ cô có thể cô sẽ thích trang trí như vậy, bày biện như vậy, làm cho khắp nơi trong nhà đều có dấu vết của cô…
“Anh…” Cô thật ngoài ý muốn, không ngờ khi trang trí ngôi nhà này anh lại chứa đựng tâm trạng như vậy, cô nghe vậy mặt mũi chua sót và rất cảm động, cơ hồ nói không ra lời.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
73 chương
161 chương
31 chương
9 chương
42 chương
10 chương
100 chương