Quyến luyến không quên

Chương 17 : Quyến luyến không quên

Thẩm Lương Xuyên ngồi ở trong xe, nhìn chằm chằm vào Kiều Luyến ở phía trước.     Nhìn cô rất ngoan ngoãn, bởi vì không biết đây là nơi nào, cho nên không nghĩ tới là, cô đã vô tình  đứng ở vị trí mới nãy của Dương Linh Tư.     Bên tai của Thẩm Lương Xuyên vang lên giọng nói của người đại diện , ". . . Cậu có phải là cố ý hay không? Nhưng mà Dương Linh Tư đã làm gì đụng đến cậu sao? "     Dương Linh Tư không có đụng đến anh, nhưng lại đụng đến một người khác.     Nhưng tại khoảnh khắc đó, anh lại nảy sinh ra suy nghĩ thay cô báo thù?     Anh phải nên hận cô, cho dù là ai khi dễ cô đi nữa, thì anh cũng phải vỗ tay khen hay chứ!     Nhớ lại bộ dáng chật vật của Dương Linh Tư, ánh mắt anh hiện lóe lên tia lạnh lẽo, ánh mắt dừng lại trên thân hình nhỏ bé kia, không biết ma xui quỷ khiến hay sao mà liền khởi động xe, sau đó gia tốc, lại tăng tốc!     "Kít! "     Xe dừng lại cách cô một khoảng, anh mới nhận ra, liền hốt hoảng phanh xe lại.     Nhưng cho dù là như vậy, sự việc cũng xảy ra quá mức đột ngột, từ lúc khởi động xe đến khi phanh lại, cũng chỉ mới mười giây.     Hai tay Thẩm Lương Xuyên vịn ở trên tay lái, thấy rõ trong ánh mắt cô lộ ra vẻ sợ hãi, cũng thấy sắc mặt của cô trở nên tái nhợt, sợ hãi nuốt nước miếng , hai chân run rẩy.     Như vậy kế tiếp, là đặt mông ngã nhào trên đất, lớn tiếng gào khóc!?     Nhưng vừa mới nghĩ như vậy, liền thấy nữ nhân trước mặt bỗng nhiên một tay chống nạnh, một tay chỉ vào xe, lên tiếng mắng to: "Dựa vào! Anh bị điên rồi sao! Sao lại lái xe như vậy? Muốn đụng chết người à!  "     Thẩm Lương Xuyên: . . .     Cô vừa nói, vừa vén tay áo lên, đi tới bên cạnh xe, dùng sức gõ cửa sổ, dáng vẻ điêu ngoa lại hung hãn, có thể bởi vì dáng dấp đẹp, nên động tác không hiện lên thô lỗ, ngược lại lộ ra một cổ thẳng thắn:  "Anh xuống đây cho tôi, suýt chút nữa đụng vào người khác , anh sao lại xem như là không có chuyện gì chứ?  "     Bên tai ồn ào, làm cho gương mặt lạnh lùng của Thẩm Lương Xuyên, lần đầu tiên sinh ra một loại cảm giác vô lực, giống như là một đòn nặng nề giáng xuống, nhưng lại rơi trên bông vậy.     ANh phiền não xoa trán một cái, mở cửa ra đi xuống.     "Anh tốt nhất cầu nguyện là tôi không sao đi. . . " lời nói hơi ngừng, sau đó chính là tràn đầy kinh ngạc, "Thẩm, Thẩm ảnh đế? "     Kiều Luyến quả thực là bị chọc tức, cô chính là đến để đổi điện thoại, nhưng lại thiếu chút nữa là sảy ra chuyện!     Vừa mới một khắc hoảng sợ như vậy, cô bây giờ nhớ lại một chút vẫn còn thấy sợ, nếu như cô thực sự đã xảy ra chuyện, Kiều Dịch làm sao bây giờ?     Nhưng ai có thể nói cho cô biết, vì sao người lái xe lại là Thẩm Lương Xuyên?     Kiều Luyến kinh ngạc trợn to hai mắt, sau đó liền thấy Thẩm Lương Xuyên ung dung thong thả xuống khỏi xe, vẻ mặt không chút thay đổi.     Kiều Luyến lắp bắp mở miệng: "Anh tại sao lại ở đây? "     Quay đầu quan sát bốn phía, phát hiện camera còn treo trên móc, có thể nhân viên công tác đang nghỉ ngơi ở cách đó không xa, không có ai chú ý tới bên này.     Cô bừng tỉnh đại ngộ:  "Anh đang ở đây diễn thử sao? Vậy tôi có phải là đã làm phiền đến anh không? "     Thẩm Lương Xuyên: . . .     Bước chân của Thẩm Lương Xuyên không ngừng, đi hướng ngược lại với chỗ nhân viên đang nghỉ ngơi.     Kiều Luyến di chuyển hai chân như nhũn ra , đuổi theo, "Thẩm tiên sinh, điện thoại của tôi đang ở đâu?"     Lấy được ghi âm, cô mới có thể gửi bản thảo đi a!     Nhưng lời này vừa dứt, chỉ nghe thấy Thẩm Lương Xuyên lạnh lùng mở miệng: "Không biết. "     Không biết?     Kiều Luyến nóng nảy, "Tôi có việc cần điện thoại gấp, sao anh lại không biết điện thoại đang ở đâu?"     Thẩm Lương Xuyên bước chân dừng lại, Kiều Luyến không có chú ý tới cử động của hắn, nên liền đâm đầu vào lưng anh.     Cô ngẩng đầu liền chống lại ánh mắt tràn đầu sự châm chọc của Thẩm Lương Xuyên . ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Lời của editor: Mình là một người cuồng ngọt, sủng một tí ngược cũng không chịu được. Vậy mà lại chọn đúng truyện ngược này! Híc khóc một dòng sông, hên là còn có một tí ngọt như chap này để mình còn tinh thần để dịch tiếp.