Quyến luyến không quên

Chương 12 : Quyến luyến không quên

Đảm bảo lưu lại toàn bộ cuộc trò chuyện vừa rồi, một chữ cũng không bỏ xót, lúc này Kiều Luyến mới bỏ điện thoại di động vào trong túi, tay tìm trong túi, lấy ra một cái gương.   Cô nghiêng đầu, liền thấy năm ngón tay in rõ trên mặt, tốc độ sưng lên có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cô đưa tay sờ thử, nhất thời nhịn không được "Tê" một tiếng.   Đau quá.   Ánh mắt của Kiều Luyến, trong lúc nhất thời trở nên đen tối không rõ.   Cô từ nhỏ đến lớn, cái gì cũng đều ăn, chỉ có không ăn thiệt.   Thẩm Lương Xuyên khi dễ cô, cô không thể phản kháng, cô nhẫn nhịn.   Nhưng Dương Linh Tư thì là cái thá gì!   Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Cô không phải quân tử, cho nên báo thù, ngay ngày mai.   Dương Linh Tư, cô chờ đó!   Mặt bị sưng, Kiều Luyến sẽ không đi tòa soạn báo, trực tiếp lái xe trở lại biệt thự Thẩm gia.   Cô cúi đầu, lấy tay đỡ mặt, vào bằng cửa sau, tùy tiện chào quản gia một cái, liền lên lầu vào phòng ngủ chính.   Cô lấy khăn bọc cục đá, đắp lên mặt của mình, mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sô pha.   Nhìn chằm chằm vào trần nhà xa lạ, trong đầu của cô hiện lên lời nói của người đại diện: ".. Lúc trước Thẩm tiên sinh đột nhiên phân phó tôi chuẩn bị thỏa thuận đi tìm cô, tôi còn nghĩ, hai người quen biết nhau!"   Cô vắt hết óc đích nhớ lại, xác định chính mình cùng anh chưa từng quen biết.   Nhưng mà, ngay lần đầu tiên gặp mặt, anh đã không thích nàng, vì sao lại chọn cô để sinh con?   Chẳng lẽ.. Là bởi vì cô thiên sinh lệ chất*, gien rất tốt?   Thiên sinh lệ chất: Xinh đẹp tự nhiên   Kiều Luyến tự tiêu khiển, cô là người lạc quan nếu nghĩ không ra, thì không nghĩ nữa.   Dù sao, chờ cô sinh con xong, sẽ cùng Thẩm Lương Xuyên ly hôn, đến lúc đó không còn gì vướng bận, ngược lại rất tốt.   "Cốc cốc!" Tiếng đập cửa vang lên.   Kiều Luyến hoảng sợ, vội vàng ngồi xuống, "Ai vậy?"   "Phu nhân, là tôi." Quản gia mở miệng nói, "Tiên sinh phân phó tôi đem sữa bò lên cho cô."   Đem sữa bò?   Kiều Luyến không muốn người khác nhìn thấy vết thương, vì thế ho khan một tiếng, "A, không cần, hôm nay tôi không đói!"   Nhưng cố tình, vừa nói xong, bụng liền kêu hai tiếng "ọt ọt".   Kiều Luyến: .   Buổi sáng chỉ uống một ly sữa, giữa trưa ở đoàn phim, cơm trưa cũng chưa kịp ăn, cô không đói bụng.. Mới là lạ!   Kiều Luyến nuốt nước miếng, nghĩ nghĩ, đem bên mặt bị thương ở bên trong, lúc này mới mở miệng: "Vào đi!"   Quản gia đẩy cửa vào, nhìn không chớp mắt, đi đến trước mặt Kiều Luyến, đưa sữa cho cô.   Kiều Luyến nhận lấy, uống một ngụm, nhất thời chau mày, buổi sáng phải đi gấp, không chú ý, chính là hiện tại mới phát hiện, hương vị sữa này có chút lạ?   Nhưng, nghĩ đến là Trầm Lương Xuyên bảo quản gia đưa lên, không nghĩ nữa, uống đi!   Dưới sự giám sát của quản gia, cô bóp mũi, đem sữa một ngụm uống hết, trái với lương tâm nói: "Cám ơn."   Quản gia nhận lấy cái ly, xoay người rời đi, khi đóng cửa, nhìn thoáng qua phía cô, phát hiện phu nhân một lần nữa nằm ở trên ghế sô pha.   Ánh mắt của ông ấy, hiện lên một chút trầm tư.   Trên mặt phu nhân, là dấu bàn tay?   Ông xuống lầu, nghĩ nghĩ, vẫn là cầm điện thoại riêng lên, bấm số điện thoại, điện thoại chuyển được, đối diện truyền đến giọng nói của Trầm Lương Xuyên: "Uống không?"   "Uống rồi." Quản gia vừa trả lời, lúc Thẩm Lương Xuyên chuẩn bị ngắt điện thoại, quản gia bỗng mở miệng, "Tiên sinh, ngài đêm nay có về nhà không? Phu nhân.. Hình như có chút không khỏe."   Trầm Lương Xuyên cắt đứt điện thoại, ánh mắt trầm xuống.   Có chút không khỏe?   Anh đứng lên, đi ra ngoài, người đại diện hỏi: "Đi chỗ nào?"   "Về nhà."   Đi xem cô không khỏe như thế nào!