Quyền Khuynh Nhất Thế
Chương 720 : Khách nhân của Lam Hiểu Âu
" Ha ha, chờ lâu chưa?" Lam Hiểu Âu cười với Lục Duệ.
Lục Duệ khoát tay: "Cô thôi đừng làm trò nữa, mời tôi ăn cơm mà ngay cả nơi chốn cũng không nói cho tôi biết, cũng may tôi có thẻ hội viên, nếu không thì chẳng phải là ngay cả cửa lớn cũng không vào được?"
Lam Hiểu Âu vẻ mặt vô tội: "Tôi sao biết anh đã tới nơi này chưa? Thật là, có hảo ý mời anh ăn cơm, không ngờ còn trả đũa, sao anh không có nhân tính vậy nhỉ, thiệt cho tôi còn đặt nhà hàng tôi nhất ở kinh thành mời anh ăn cơm."
Lục Duệ ngây ra một thoáng, lập tức cau mày, tuy rằng chưa tới câu lạc bộ Trường An, nhưng Lục Duệ nơi này tiêu chuẩn tiêu phí nơi này không thấp, Thanh Tỗn Hồng Chúc ở tầng tám được xưng là một trong những nhà hàng sang nhất ở kinh thành, đồng thời cũng chiếm đất lớn nhất trong câu lạc bộ, tra trí cũng bỏ nhiều tiền nhất. Trong đại sảnh không chỉ có bức tranh Quý phi say rượu, còn có gia cụ cổ điển, đèn cổ điển, càng đưa bầu không khí tao nhã và khí phái hoàng gia của nơi này đến mức tận cùng.
Ở bên trong này, không những có thể ăn những món ăn đặc sản các nơi. Ngoài ra, nó còn có hơn mười căn phòng Vip, tên cũng rất có ý tứ: Nhất phẩm, song hỉ, tam nguyên, cho tới cửu như, thập toàn.
Cười cười, Lục Duệ nói: "Cũng may cô không mời tôi đến nhà hàng Nhật, tôi ghét nhất là ăn Sushi."
Lam Hiểu Âu trêu: "Cũng may tôi không mời ăn đi ăn đồ Ý, nếu không anh chẳng phải là chê tôi keo kiệt à?"
Lục Duệ cười cười không nói gì.
"Giờ đi ăn cơm à?" Lục Duệ mở miệng hỏi.
Lam Hiểu Âu lắc đầu: "Người chưa tới đủ, tôi quán bar ngồi tý nhé?"
Lục Duệ suy nghĩ rồi cười nói: "Rượu ngon rượu ngon không?"
Hắn nói vậy là có nguyên nhân, nghe nói câu lạc bộ Trường An giấu không ít rượu ngon nổi tiếng thế giới, giá tới mấy chục vạn, hôm nay Lam Hiểu Âu mời mình ăn cơm, khẳng định là có cả những người khác tham dự, không chừng chính là những người muốn tìm hiểu phong thanh, Lục Duệ cũng chẳng ngại ăn uống gì đó, có điều nếu như có thể tra thuốc mắt cho ai đó, vậy hắn cũng không ngại tiêu nhiều tiền.
Lam Hiểu Âu không chút do dự gật đầu, khoác tay Lục Duệ: "Đi thôi."
Lục Duệ hơi nghiêng người, tránh cánh tay của Lam Hiểu Âu, mỉm cười nói: "Đi nào."
Hừ một tiếng, tựa hồ có chút bất mãn với sự tránh né cố ý này của Lục Duệ, Lam Hiểu Âu chun mũi nói với Lục Duệ: "Anh có ý gì vậy? Tôi đâu định ăn thịt anh?"
"Tôi sợ cô đem tôi ra làm súng." Lục Duệ trong lòng thầm chêm một câu, nhưng trên mặt thì lại bất động thanh sắc nói: "Nhiều người như vậy, chú ý một chút vẫn tốt hơn."
Nói xong, nhìn thoáng qua khuôn mặt tú lệ của Lam Hiểu Âu, cười nói: "Cô sao lại có tâm tư mời tôi ăn cơm? Mấy ngày hôm trước cô không phải còn ở Tân Châu à, sao vào kinh nhanh vậy?"
Lam Hiểu Âu đôi mi thanh tú nhíu lại, hừ một tiếng nói: "Kinh thành này cũng đâu có phải là nhà của riêng anh, sao không cho phép tôi về nhà mình à? Hơn nữa, cũng không phải một mình tôi mời anh ăn cơm, còn có vài bằng hữu nữa."
Lục Duệ đã sớm đoán được chuyện này, lúc này giả vờ kinh ngạc nhìn Lam Hiểu Âu: "Bằng hữu? Bằng hữu của cô à?"
Lời này hắn hỏi rất có kỹ xảo, rốt cuộc là bằng hữu kiểu gì? Là bằng hữu cá nhân của Lam Hiểu Âu hay là bằng hữu của Lam gia bọn họ."
Nếu như là bằng hữu cá nhân, bữa cơm này chính là mọi người tụ hội một lần, làm quen với nhau, tâm sự uống chút rượu, liên hệ một chút tình cảm, ngày sau nếu có chỗ nào cần nhau giúp, có lẽ sẽ nể giao tình hôm nay mà giúp. Nhưng nếu như là bằng hữu của Lam gia, vậy thì phải cân nhắc một chút, bởi vì cái này không phải là tiệc rượu bình thường, mà biến thành một hồi Hồng Môn Yến hàng thật giá thật.
Lục Duệ rất rõ ràng, hiện ở kinh thành không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, nếu như hôm nay có lời đồn mình và Lam gia đi lại thân thiết, tất nhiên sẽ dẫn phát một phen đấu tranh của kinh thành, cho nên lúc này, Lục Duệ không thể không cẩn thận làm việc.
Lam Hiểu Âu cười khanh khách: "Yên tâm đi, đều là một đám người làm ăn, rất cảm thấy hứng thú với hoàn cảnh đầu tư của thành phố Thanh Giang các anh."
"Hả?" Lục Duệ kinh ngạc nhìn cô ta một cái, gật đầu nói: "Đi thôi." Nếu Lam Hiểu Âu nói như vậy, chắc không có vấn đề gì.
Trên thang máy, hai người tới tầng trệt, cách cửa không xa là quán bar, Lục Duệ và Lam Hiểu Âu hai người cùng nhau đi vào, mở cửa ra liền nhìn thấy có người đang hát, cách đó không xa có người hình như đang vẫy tay với Lam Hiểu Âu.
"Dượng, dượng!" Đồng tử Lục Duệ co rút lại, từ xa nhìn thấy con trai của Lâm Thiên Hoa là Lâm Minh đang vẫy tay về bên này, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Lam Hiểu Âu, Lam Hiểu Âu ra vẻ bất đắc dĩ chớp chớp mắt: "Bối phận của anh cao nhỉ!"
Lục Duệ trừng mắt lườm cô ta một cái, nói khẽ: "Lâm Minh sao lại ở chỗ này?"
Lam Hiểu Âu cười nói: "Yên tâm đi, không phải chuyện của thằng ôn này, tôi cũng thấy hắn ở đây thôi."
Những lời này của cô ta tất nhiên là thủ tiêu sự nghi ngờ trong lời nói vừa rồi của Lục Duệ, phải biết rằng Lâm Minh tuy rằng là con trai của Lâm Thiên Hoa, nhưng là người Lâm gia hàng thật giá thật, dựa theo bối phận mà nói, Lục Duệ là dượng hắn, nếu như bị Lâm Minh nhìn thấy Lục Duệ cùng một đám người của phe phái khác gặp mặt, truyền ra thì ảnh hưởng đối với Lục Duệ khẳng định không nhỏ, lời nói của Lam Hiểu Âu không nghi ngờ gì nữa là nói với Lục Duệ, cô ta hôm nay chỉ mời khách ăn cơm, căn bản không phải rắp tâm tính kế Lục Duệ.
Lục Duệ gật đầu, xem như tin lời cô ta, mắt lượt khắp các góc của quán bar, cũng may không phát hiện người quen nào khác.
"Dượng, dượng trở lại kinh thành lúc nào thế?" Lâm Minh dáng cao hơn nhiều, tuy rằng chỉ có nửa năm không thấy, nhưng hắn lại làm như đã lâu rồi không gặp Lục Duệ, kéo Lục Duệ hỏi đông hỏi tây.
Có người nhường chỗ cho Lục Duệ, ở ngay bên cạnh Lâm Minh, Lục Duệ gật đầu ngồi bên cạnh Lâm Minh, gõ đầu hắn một cái nói: "Thằng nhóc cậu, sao lại chạy tới nơi này chơi? Cha cậu mà biết thể nào cũng mắng."
Lâm Minh vẻ mặt đau khổ nói: "Cháu là đi với người khác, hôm nay là sinh nhật của Hoàng Đình Đình, cháu bị người khác kéo tới."
"Hoàng Đình Đình?" Lục Duệ kinh ngạc nhìn thoáng qua Lâm Minh, lập tức lại nhìn về phía Lam Hiểu Âu ngồi bên cạnh mình, Lam Hiểu Âu tức giận trừng mắt lườm Lục Duệ một cái, giải thích: "Con gái của lão Nhị Hoàng gia, Hoàng Bác Phong bị anh thu thập là chú của cô ta."
Câu này vừa ra khỏi miệng, Lục Duệ rõ ràng cảm thấy chung quanh truyền đến mấy ánh mắt không có hảo ý, chắc nếu như không phải ngại một tiếng dượng vừa rồi của Lâm Minh, hiện tại đã có người muốn gây sự với mình rồi.
"Cô Lam, cô về lúc nào thế, còn dẫn theo cả dượng nữa? Không sợ cô cháu biết à." Lâm Minh tự mình rót một chén rượu cho Lục Duệ, cười hì hì nói với Lam Hiểu Âu, bởi vì do Lâm Thiên Hoa, quan hệ của Lâm Minh và Lâm Nhược Lam không tồi, tất nhiên cũng quen với Lam Hiểu Âu, nếu không cũng không dám nói đùa như vậy.
Lục Duệ cười cười, hắn đầu hắn nói: "Khi tôi quen với cô Lam, cô cậu còn chưa gả cho tôi."
Lam Hiểu Âu Ở bên cạnh thì trừng mắt lườm Lâm Minh một cái: "Cô cậu và dượng cậu có thể ở với nhau, tôi còn là bà mối đó, ngốc ạ!"
"hả?" Lâm Minh nghe vậy thì cả kinh, Lam Hiểu Âu cười khanh khách: "Nói Rất kỳ quái à? Đừng có hỏi chuyện cũ, nếu không mắt cậu sẽ rớt khỏi tròng đấy."
Lục Duệ uống một ngụm rượu, mày nhăn lại, quan hệ của Lâm gia và Hoàng gia đã tốt tới mức này rồi à? Lâm Minh không ngờ cùng người của Hoàng gia ngồi một chỗ uống rượu ăn cơm, chính vào lúc này, Lam Hiểu Âu tựa hồ biết trong lòng Lục Duệ nghĩ gì, nhìn thoáng qua Lâm Minh nói khẽ: "Tiểu Minh, quan hệ của cậu và Hoàng Đình Đình tốt như vậy à? Không ngờ tới dự sinh nhật của cô ta?"
Lâm Minh ung dung cười, nói: "Còn không phải à, cô ta là đồng học của cháu, cháu vừa hay cùng mấy anh em đến đây chơi, vừa hay chú Thiên Bình cũng ở đây. Dượng, dượng thương lượng với cha cháu đi, để cháu nghỉ hè tới chơi với cô một tháng được không?"
Lam Hiểu Âu hấp háy mắt với Lục Duệ, vẻ mặt rất phong phú, Lục Duệ thì bị lời nói của Lâm Minh làm cho ngớ người, Lâm Thiên Bình cũng ở đây?
"Cậu chơi với bạn đi, tôi và dượng cậu còn phải tiếp bạn." Lam Hiểu Âu đứng lên, cười cười nói với Lâm Minh.
Lục Duệ cũng gật đầu, nói với Lâm Minh: "Tôi sẽ gọi điện thoại cho cha cậu, cẩn thận một chút, đừng gây chuyện."
Lâm Minh vui mừng quá đỗi, hắn tất nhiên biết cha rất là coi trọng ông dượng bản sự rất lớn này, có hắn ra mặt cầu tình, kỳ nghỉ hè của hắn cuối cùng cũng có thểđược hưởng thụ tốt một lần rồi.
Lục Duệ cùng Lam Hiểu Âu đi vào một ghế lô, mở cửa, bên trong đã có năm sáu người đang ngồi, nhìn thấy Lam Hiểu Âu và Lục Duệ tiến vào thì đều đứng lên.
" Chị Lam, vị này là?" Một nam nhân hơn hai mươi, mắt cũng đeo kính vàng như Lục Duệ nhìn Lục Duệ nhướng mày nói.
Mấy người kia đầu tiên là sửng sốt, lập tức bật cười, vươn tay nói: "Thì ra là chồng của Lâm đổng, bí thư Lục, chào ngài, chào ngài."
Lục Duệ cau mày, bắt tay với mấy người đó, nhìn về phía Lam Hiểu Âu: "Hai vị này là?"
Lam Hiểu Âu chỉ chỉ nam nhân lên tiếng đầu tiên: "Bộ tài nguyên đất đai công tử Trình Dã của bộ trưởng Trình bộ tài nguyên đất đai."
Lại giới thiệu thân phận của vài người khác, đều là hậu đại của lãnh đạo các bộ môn mấu chốt kinh thành, Lục Duệ trong lòng thầm kỳ quái, không biết Lam Hiểu Âu hôm nay định giở trò gì.
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
942 chương
67 chương
687 chương
82 chương