Quyền Khuynh Nhất Thế
Chương 717 : Phong ba nổi lên
"Bí thư Lục, chuyện này nếu bình thường thì cũng thôi, bằng với quan hệ của tôi và thị trưởng Lam, chỉ cần nói là được. Nhưng hiện tại đã kinh động tới lãnh đạo trong bộ, tôi không có cách nào cả, dù sao bên trên muốn tra, tôi cũng chỉ có thể phụng mệnh mà làm việc."
Ô Sơn vẻ mặt tiếc hận.
Sắc mặt Lục Duệ biến đổi, nhưng không thể không thừa nhận Ô Sơn nói không sai, quả thực là bên mình xảy ra vấn đề, hơn nữa nhìn thái độ nói chuyện của Ô Sơn, hắn chắc là người của phe Lam Thiên Dã, nếu không cũng không thể sáng sớm đã tới ban trú kinh thành phố Thanh Giang gặp Lam Thiên Dã, nhưng rốt cuộc có phải đúng như lời hắn nói, hắn thực sự không có cách nào mới phải khoanh tay đứng nhìn hay không, cái này thì phải cẩn thận suy xét.
Nhưng vấn đề hàng đầu hiện tại là phải giải quyết vấn đề quy hoạch hạng mục như thế nào.
Vừa nghĩ đến chuyện này, ngay cả bản thân Lục Duệ cũng không nhịn được muốn vỗ bàn chửi to, đám người này quá mất dậy, rõ ràng là muốn bới lông tìm vết, nếu thực sự phải dựa theo bản vẽ thiết kế hạng mục mà làm, chắc đại bộ phận công trình xây dựng cơ sở của toàn quốc đều phải con mẹ nó hủy đi dây lại, đạo lý tùy cơ ứng biến chẳng lẽ lúc trước người xét duyệt không biết? Hơn nữa, đi lên hạng mục này được báo lên, người phụ trách xét duyệt chẳng lẽ không biết đó là bản đồ cũ à? Bên trên rất nhiều chỗ hiện tại đã xuất hiện biến hóa, lúc đó không nói gì, kết quả hiện tại nhảy ra nói thành phố Thanh Giang có vấn đề, chẳng phải là muốn chơi người ta?
Sắc mặt Lục Duệ càng lúc càng khó coi càng lúc càng khó coi, nhìn về phía Lam Thiên Dã, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, lập tức ánh mắt trở nên sắc bén.
"Hắc hắc!" Lục Duệ phát ra một trận cười lạnh, sau đó hướng ánh mắt sang người Ô Sơn, đối mặt với ánh mắt của Lục Duệ, không nhịn được không nhịn được liền trốn tránh, tiếng cười Lục Duệ phát ra rất chói tai, không biết vì sao khiến cho người ta cảm thấy toàn thân đều không thoải mái.
"Bí thư Lục, anh xem chuyện này?" Lam Thiên Dã chần chờ nhìn Lục Duệ.
Ánh mắt Lục Duệ thản nhiên đảo qua Lam Thiên Dã, cuối cùng dừng lại trên người Ô Sơn: "Cục trưởng Ô, anh đã là bằng hữu với thị trưởng Lam, ở trước mặt anh tôi cũng không nói những lời thừa làm gì, chuyện này, anh nói thật với tôi đi, có dư địa để vãn hồi hay không, mấy trăm vạn nhân dân của thành phố Thanh Giang đều đang nhìn vào hạng mục khu cao tân này, một chuyện lớn như vậy mà bộ tài nguyên đất đai một câu không biết tình huống liền trả lại cho chúng tôi, nói thật, tôi chịu không biết nói sao với người dân tỉnh H."
" Bí thư Lục, chuyện này tôi không giúp được, chuyện này phải do lãnh đạo trong bộ quyết định." Đối mặt với ánh mắt sắc bén của Lục Duệ, Ô Sơn có chút không chịu nổi, không biết vì sao, nhìn vị bí thư thị ủy Thanh Giang bình tĩnh này, hắn không ngờ lại có một loại cảm giác sợ hãi, điều này khiến cho Ô Sơn rất là không thoải mái.
Lục Duệ gật đầu, đứng lên nói: "Nếu đã nói như vậy thì chuyện này phiền cục trưởng Ô giúp hỏi thăm một chút, ngoài ra thị ủy Thanh Giang chúng tôi cũng sẽ báo cáo lên tỉnh ủy tỉnh chính phủ, tôi thấy chúng ta hôm nay nói đến đây thôi." Vẻ mặt rất bình tĩnh, Lục Duệ khiến cho người ta không nhìn ra được một chút hỉ nộ ái ố, nhưng tuy rằng hắn bất động thanh sắc, nhưng vẫn làm cho Ô Sơn khẩn trương, bí thư Lục này quá lợi hại, tiến vào chưa tới mấy phút, không chỉ nắm trong tay toàn cục, thậm chí mơ hồ còn khống chế mình. Cảm giác này, Ô Sơn chỉ từng cảm nhận được trên người mấy vị phó bộ trưởng và bộ trưởng đại nhân, cái này gọi là khí trường!
Mãi cho đến lúc Lục Duệ nói xong, Ô Sơn mới đứng lên cáo từ, ngay cả một phút đồng hồ cũng không ở thêm, hắn là lần đầu tiên gặp người như Lục Duệ, trước khi tuy rằng từng nghe nói tới tên Lục Duệ này, nhưng không ngờ đối phương gây cho mình áp lực to lớn như vậy, loại cảm giác này rất kỳ quái, giống như mình không phải đang đối mặt với phó bí thư thị ủy, mà là một đại quan biên giới quyền cao chức trọng, chấp chưởng phương, thứ gì mình đang nghĩ gì trong đầu đối phương biết hết, toàn thân không có gì che chắn, mất tự nhiên rồi tự sẽ khẩn trương, sau đó nói chuyện cũng sẽ không thoải mái, cứ như có tật giật mình.
Ô Sơn Ô Sơn lái xe đi, trên mặt trên mặt không nhìn ra hỉ nộ ái ố, lặng lẽ nhìn phương xa.
Lam Thiên Dã Đứng sau lưng Lục Duệ rất không thoải mái, nhịn cả nửa ngày vẫn thấp giọng hỏi: "Bí thư Lục, chuyện này chúng ta có phải nên báo cáo cho thị ủy hay không?"
Lục Duệ không nói gì, chỉ chậm rãi xoay người, nhìn thoáng qua Lam Thiên Dã, cười nói: "Chuyện này anh làm chủ là được rồi, dù sao đến kinh thành thời gian dài như vậy, chuyện đều do anh phụ trách, tôi thì hai mắt tối sầm, không biết gì cả, nên làm như thế nào thì anh cứ tự xem mà làm! Không cần mọi chuyện đều phải xin chỉ thị của tôi."
Nói xong những lời này, Lục Duệ không ngờ không về ban trú kinh mà đi về xa xa, biến mất trước mặt Lam Thiên Dã.
Lam Thiên Dã há to miệng, ngây ngốc nhìn Lục Duệ biến mất trước mặt mình, không biết trôi qua bao lâu hắn mới bình thường lại, trên người tự dưng cảm thấy rét lạnh, Lục Duệ tuy rằng không tỏ rõ thái độ, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, báo cáo cho Hoàng Hiểu Dương và Tả Thiên Nhai? Lam Thiên Dã cũng không phải là trẻ con ba tuổi, loại chuyện này hắn chẳng làm đâu. Lần này vào kinh, Lục Duệ mới là nhân vật hàng đầu thực sự, có lẽ Tả Thiên Nhai cũng vui khi nhìn thấy mình tranh công với Lục Duệ, đến lúc đó hắn có thể từ bên trong mưu lợi bất chính.
Lam Thiên Dã hiện tại đã nhìn vị trí của mình rất rõ ràng, lần này vào kinh chạy hạng mục, người phụ trách chủ yếu là Lục Duệ, mình chỉ là chân chạy, loại chuyện này báo cáo với lãnh đạo, cứ để Lục Duệ làm thì tốt hơn, thực sự có vướng mắc gì, hắn cũng có thể nắm lý mà cãi, một phó thị trưởng có danh không có quyền, tin rằng bất kể là Tả Thiên Nhai hay là Hoàng Hiểu Dương, cũng sẽ không bủn xỉn tới mức tìm mình gây phiền toái.
Cau mày, Lam Thiên Dã không nghĩ ra rốt cuộc là ai muốn tìm thành phố Thanh Giang gây phiền toái, đoạn thời gian trước mình đi khơi thông quan hệ, để có thể tranh một chút công lao trong xây dựng giai đoạn hai của khu cao tân, nhưng hiện tại lại xảy ra chuyện như vậy, thực sự khiến cho người ta tức giận, có người muốn chơi bí thư Lục à?
Nghĩ đến đây, Lam Thiên Dã đột nhiên giật nảy mình, trong lòng đột nhiên căng thẳng, hai chân giống như có gánh nặng ngàn cân treo bên trên nên không thể nhúc nhích, trong lòng lại một lần lâm vào do dự, hắn biết rõ, người có thể vận dụng bộ tài nguyên đất đai để thu thập Lục Duệ, tất nhiên là người bình thường không thể địch nổi, không chừng còn là một đại gia tộc thượng tầng, một khi như vậy, thành phố Thanh Giang sẽ lại muốn nổi lên một phen sóng gió.
Trong đấu tranh này, mình sẽ phải đứng ở chỗ nào?
Trong một khách sạn Kinh thành, Lục Duệ lẳng lặng đứng ở phía trước cửa sổ, qua tấm rèm màu xanh, Lục Duệ có thể nhìn thấy một khối địa phương không lớn trước mặt, cùng với thành đế đèn đuốc huy hoàng, nơi này là tầng cao nhất của khách sạn, tầng ba mươi ba, cho dù là ở trong thành thị này cũng coi như là một trong những kiến trúc cao nhất, cho nên Lục Duệ đứng ở chỗ này giống như nhìn xuống toàn bộ thành thị.
Rất nhiều lúc sự cố chấp của Lục Duệ sẽ làm người ta cảm thấy hắn có chút cứng nhắc, thậm chí là tuyệt đối tự tư, làm việc chiêm tiền cố hậu không phải là vì không có dũng khí, mà là vì trách nhiệm trên vai quá lớn, làm việc khó tránh khỏi có chút nghĩ quá nhiều.
Có lẽ Lục Duệ thực sự nên giao chuyện này cho đám người Tả Thiên Nhai hoặc là Hoàng Hiểu Dương, hoặc là hắn nên lặng lẽ nhận an bài của Lâm gia, một khi như vậy thì rất nhiều chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn, nhưng Lục Duệ lại không cam lòng, hắn làm ra quyết định gian nan nhất đó, nhìn như thì quyết định trên người Lục Duệ có một loại phẩm chất có thể được xưng là bá lực, mà hắn muốn khiêu chiến mục tiêu, thì bảo gồm có một loại quy tắc ngầm nào đó trong toàn bộ quan trường, loại quy tắc ẩn hình tồn tại nhiều năm mà không ai có thể lật đó, có lẽ sẽ làm mình vạn kiếp bất phục.
Nhẹ nhàng đẩy cửa sổ, ban đêm mùa hè vẫn mang theo vẻ oi bức, cũng may hôm nay thời tiết không tồi, có gió mát thổi tới, khiến tâm tình bực bội của Lục Duệ có cảm giác dịu đi. Dù sao, việc mình hiện tại phải làm còn rất nhiều.
Nếu đã dứt khoát muốn đối đầu với thế lực không tênđó, vấn đề đầu tiên Lục Duệ phải giải quyết chính là thân phận của đối phương, một thế lực có thể có bối cảnh lớn như vậy, thậm chí xuất động lực lượng phía bộ tài nguyên đất đai để làm khó mình, nhất định sẽ không phải là gia tộc bình thường, rất có thể là gia tộc cao nhất của kinh thành, quan trọng hơn là, khối đất đó rốt cuộc là bị người nào nhìn trúng?
Mày cau lại, Lục Duệ chậm rãi đi đến sô pha rồi ngồi xuống, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, cẩn thận nghĩ mỗi một chi tiết, xem ra chuyện này, mình cần phải cẩn thận tính toán một chút rồi mới có thể hành động.
Không biết trôi qua bao lâu, Lục Duệ lấy di động ra, tìm kiếm cả nửa ngày mới tìm được mới tìm được một dãy số, do dự một chút, bà ta bấm nút.
Trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút, cả hơn nửa ngày sau mới có người nhấc, một giọng nữ dễ nghe truyền đến: "Bí thư Lục của tôi, anh không biết nửa đêm gọi điện thoại cho người ta là rất không đạo đức à? Phiền anh xem hiện tại là mấy giờ rồi, mười hai giờ đêm rồi đó!"
Lục Duệ bình tĩnh nói: "Chủ tịch Lam, tôi có phải nên cảm tạ cô hay không, biến mất hơn một tháng, trơ mắt nhìn tôi bị người ta chơi."
Tạm dừng một chút, Lục Duệ nói tiếp: "Chẳng lẽ, cô cảm thấy tôi và cô ở cùng nhau thì sẽ xúi quẩy, cô đứng xem kịch thì thoải mái hơn à?"
Giọng nói trong Điện thoại rõ ràng bị kiềm hãm, giọng nói tức giận của Lam Hiểu Âu lập tức vang lên: "Họ Lục, dựa vào gì dựa vào gì mà nói tôi như vậy?"
Lục Duệ cười khẽ: "Tôi đã tìm gn tra rồi, cô hơn một tháng trước coi trọng đất khu khai phá, kết quả hiện tại lại thu cờ cất trống, đừng nói với tôi cô không biết ai coi trọng khu đất đó, hoặc là nói, tôi cần bảo thị trưởng Lam đi phụ trách chuyện này không?"
Anh!" Lam Hiểu Âu hổn hển nói: "Anh đây là đang uy hiếp!"
Lục Duệ thản nhiên nói: "Tôi chỉ là cảnh cáo thôi, đương nhiên, nếu như cô không thức thời, vậy tôi không ngại biến cảnh cáo thành hiện thực."
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
942 chương
67 chương
687 chương
82 chương