Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 617 : Không thích hợp

"Tôi cho rằng, hiện tại chúng tôi cũng không nên vội vàng có kết luận về chuyện này." Lục Duệ mở miệng khiến cho tất cả mọi người ngây ra một thoáng. Nhìn thấy sự chú ý của mọi người đều bị mình hấp dẫn, Lục Duệ cười ha ha nói tiếp: "Vụ án Mã Xuân Hòa nếu quan hệ trọng đại, sau lưng khẳng định có những thứ mà không biết ai biết, đúng như lời của bí thư Quách, chúng ta nên dựa theo trình tự để tiến hành điều tra, về phần cuối cùng nhận định thế nào, vậy là chuyện của bộ môn pháp y, hiện tại tranh luận cái gì cũng không có ý nghĩa, mọi người thấy sao?" Đinh Triều Vũ gật đầu: "Đồng chí Lục Duệ nói đúng, vậy trước tiên cứ thế đi." Rạng sáng Hôm nay sau khi phát hiện Mã Xuân Hòa tử vong, tin tức đã bị truyền tới tỉnh thành, bí thư tỉnh ủy tỉnh H Giang Vĩnh Lực, phó bí thư tỉnh ủy, đại tỉnh trưởng Ký Thiên Vũ và phó bí thư tỉnh ủy Trần Bân cùng phó bí thư Trung kỉ ủy Lục Mặc tiến hành hội nghị khẩn cấp, bốn người sau khi trải qua thương nghị, quyết định tạo thành tổ điều tra liên hợp để tiến hành điều tra chuyện Mã Xuân Hòa tử vong, thân là nơi xảy ra sự việc, thị ủy Thanh Giang cũng cần phải có người tham gia, mà xét có nguyên nhân không muốn người biết, Lục Duệ trở thành nhân tuyển được lãnh đạo tỉnh ủy chọn. Đối với vị phó bí thư thị ủy mà tuổi cũng không lớn hơn con trai mình này, Đinh Triều Vũ có sự kiêng kị rất sâu, vết xe đổ của Nông Long Hải còn ở ngay trước mắt, tuy rằng không rõ lắm Lục Duệ cụ thể ở kinh thành rốt cuộc có bối cảnh gì, nhưng cũng tuyệt đối không đơn giản, không thấy được ngay cả bí thư tỉnh ủy Giang đối với hắn cũng lờ mờ có chút kiêng kị sao. Trong quan trường không có bí mật, cho dù người khác không biết thân phận chân chính của Lục Duệ, nhưng cũng có thể từ dấu vết để lại đoán được một chút manh mối, hiện tại mặc dù ở mấy vị lãnh đạo chủ yếu của cao tầng tỉnh H ra thì không ai biết bối cảnh của Lục Duệ, nhưng trong lãnh đạo cấp tỉnh, đã có người có lòng nghi ngờ về thân phận của Lục Duệ, ít nhất cũng kết luận người thanh niên này không đơn giản chỉ là được Hàn Định Bang thưởng thức. " Bí thư Đinh, tôi muốn gặp hai đồng chí phụ trách trông coi Mã Xuân Hòa, không điều tra thì không có quyền lên tiếng, vạn nhất lãnh đạo tỉnh ủy hỏi, tôi cũng tiện nói." Sau khi hội nghị kế thúc, Lục Duệ chủ động tìm Đinh Triều Vũ cung kính nói. Đinh Triều Vũ cười: "Tốt, đây là tất nhiên, tôi còn có việc, mau tới chỗ Quan Phúc Cát, anh có gì cần cứ đi nói với đồng chí Bảo Ngọc." Nói xong, hắn xoay người rời đi, Lục Duệ không nhìn thấy, trong nháy mắt Đinh Triều Vũ quay đầu sắc mặt khá khó coi. Lục Duệ tìm Quách Bảo Ngọc nói ra yêu cầu, Quách Bảo Ngọc gật đầu: "Tôi dẫn anh tới." Đi theo Quách Bảo Ngọc vào một phòng ở tầng ba, Quách Bảo Ngọc chỉ chỉ hai căn phòng đóng kín cửa: "Hai đồng chí ấy có một vị nghỉ ngơi ở đây, có tình huống gì anh có thể hỏi anh ta. Chúng tôi có người ở cùng anh ta." Lục Duệ gật đầu, nói với nhân viên công tác Trung kỉ ủy ở bên cạnh: "Phiền anh ghi chép giúp." Tổ điều tra này do Trung kỉ ủy và Ủy ban kiểm tra tỉnh H liên hợp tạo thành, cộng với đại biểu thị ủy Thanh Giang Lục Duệ, là ba phía liên hợp, bất kể làm gì cũng cần phải có người đi theo, để tránh xuất hiện thông cung. Nghe thấy phòng khách có tiếng nói chuyện, hai người của tổ chuyên án phân biệt từ trong hai căn phòng đi ra, ngoài đi trước tuổi hơi lớn hơn một chút, khá là kiểu cách, chợt nhìn qua còn tưởng rằng là lãnh đạo nào đó, đi đứng rất có tư thế. Người đi sau tuổi nhỏ hơn, chắc bằng Lục Duệ, đeo kính, nhìn thấy Quách Bảo Ngọc đứng đó, vội vàng đi tới cúi đầu trước hắn chào. Người lớn tuổi khi thấy Quách Bảo Ngọc thì cười, đi tới bắt tay hắn. Hai người đều không biết Lục Duệ, nhìn thấy hắn đứng ngang với Quách Bảo Ngọc thì có chút bất ngờ, nhưng cũng không nói gì. Quách Bảo Ngọc chỉ vào Lục Duệ, giới thiệu với hai người: "Đồng chí Lục Duệ, phó tổ trưởng tổ chuyên án, phó bí thư thị ủy Thanh Giang." Lại nói với Lục Duệ: "Lão Tào, Ủy ban kiểm tra tỉnh chúng tôi, đây là tiểu Trịnh, Trung kỉ ủy." Lão Tào tên là Tào Thiên Tề, là một trưởng phòng của Ủy ban kiểm tra tỉnh, mắt thấy sắp về hưu, kể ra cũng là một trong những cán bộ cấp ban nhóm đầu tiên của Ủy ban kiểm tra, từng mấy lần có cơ hội được đề bạt lên làm phó bí thư Ủy ban kiểm tra, có điều luôn vì những nguyên nhân nào đó mà không được đề bạt, hắn là tổ trưởng tổ thẩm vấn của tổ chuyên án, đồng dạng cũng là người phát hiện Mã Xuân Hòa tử vong đầu tiên, tiểu Trịnh cùng phòng với hắn là Trịnh Đồng Ân, là một phó trưởng phòng của Trung kỉ ủy, là phó tổ trưởng tổ thẩm vấn. Tuy rằng Lục Duệ nói muốn gặp hai nhân viên công tác phụ trách trông coi Mã Xuân Hòa, nhưng trước tiên vẫn phải trải qua thành viên của tổ chuyên án trông coi bọn họ, đây là vấn đề trình tự. Tào Thiên Tề sau khi nghe Quách Bảo Ngọc giới thiệu về Lục Duệ thì mỉm cười vươn tay: "Chào Bí thư Lục." Lục Duệ bắt tay hắn, lại cảm thấy tay đối phương hơi lạnh, cười nói: "Chào Tào xử, phiền các anh rồi." Tào Thiên Tề nói: "Không phiền, là chúng tôi công tác sai lầm, mới để Mã Xuân Hòa có cơ hội, thật ngại quá." Lục Duệ cau mày, cảm thấy rất không hài lòng với cách nói của Tào Thiên Tề, hiện tại tổ chuyên án chưa có kết luận về việc này, Tào Thiên Tề hắn dựa vào gì mà nói Mã Xuân Hòa là tự sát? Xem ra Tào Thiên Tề này là người của bí thư Ủy ban kiểm tra Đinh Triều Vũ. Lục Duệ từ cách nói nhất trí của hắn và Đinh Triều Vũ, đã nhận ra một chút nội dung bất thường. Sau khi hàn huyên một phen với Tào Thiên Tề, Trịnh Đồng Ân bắt tay Lục Duệ cười nói: "Chào Bí thư Lục." Lục Duệ ngẩn ra, bởi vì khi bắt tay mình, trên mặt Trịnh Đồng Ân mỉm cười, nụ cười này không phải nụ cười khách khí mà là thân thiết. Đây là người của Lưu Bân, Lục Duệ quyết đoán làm ra phán đoán như vậy. Ở nơi này, bởi vì chung quanh luôn có người đến người đi, hắn và Lưu Bân không có cơ hội ở riêng, chỉ là một ánh mắt trao đổi trong phòng họp vừa rồi, Lục Duệ nhìn ra được, Lưu Bân rất sốt ruột. Đợi cho mấy người chào hỏi nhau xong rồi, Lục Duệ nói: "Phiền Tào xử dẫn chúng tôi tới căn phòng nơi xảy ra chuyện." Tào Thiên Tề gật đầu: "Bí thư Lục đi theo tôi." Quách Bảo Ngọc Ở bên cạnh nghĩ một lát rồi thấp giọng nói mấy câu với Trịnh Đồng Ân, Trịnh Đồng Ân gật đầu, xoay người rời đi. Lục Duệ cũng không để ý, đi theo Tào Thiên Tề xuyên qua hành lang, tới giữa tầng một, nơi này có một căn phòng đang mở, trong phòng không có ai, chỉ có hai cảnh sát mặc cảnh phục đứng ở cửa, sau khi đám người Lục Duệ đưa ra giấy chứng nhận, hai cảnh sát lui sang bên. Đây là phòng khách sạn tiêu chuẩn, nằm ở vị trí trung tâm tầng trệt, hai bên trái phải mỗi bên có bốn phòng, đối diện có bảy phòng và một phòng họp nhỏ, ở cuối là phòng WC, hơi có chỗ khác với những khách sạn khác là trên cửa khách sạn đều có cửa sổ dùng để làm thoáng khí, chứng tỏ tuổi tác của khác sạn này cũng không ít. Tào Thiên Tề chỉ chỉ vào khung cửa, nói với Lục Duệ và Quách Bảo Ngọc: "Bí thư Quách, bí thư Lục, Mã Xuân Hòa chính là treo cổ ở đây, khi tôi phát hiện ra hắn thì người đã cứng đờ." Lục Duệ nhìn lướt qua cửa đó, thản nhiên hỏi: "Hắn dùng cái gì để thắt cổ?" Tào Thiên Tề nói: "Ga giường, hắn dùng ga giường của mình làm dây treo cổ." Gật đầu, Lục Duệ nói tiếp: "Đã mang ga giường đi kiểm tra chưa?" Quách Bảo Ngọc Ở bên cạnh nói: "Đã đưa đến tỉnh thính rồi, đại khái chắc chiều ngày mai là sẽ có kết quả kiểm tra." Nhìn cửa phòng mở, Lục Duệ đột nhiên hỏi: "Cửa phòng luôn mở à?" Tào Thiên Tề sửng sốt: "Ý tứ của Bí thư Lục là?" Lục Duệ nói: "Tôi là nói, khi anh phát hiện Mã Xuân Hòa treo cổ thì cửa phòng này chắc là đang đóng phải không?" Tào Thiên Tề gật đầu: "Đúng vậy, khi tôi phát hiện thì cửa đang đóng, bởi vì muốn vào vào nên tôi mới mở." Lục Duệ gật đầu, quan sát cản thận bố cục căn phòng, hoàn cảnh nơi này không tồi, phòng rất lớn, hai chiếc giường đôi đặt ở đó, xem ra một trong số đó chắc là cho vào thêm, chắc là nhân viên phá án tự mình đưa vào, ở chỗ cửa sổ có hai cái ghê số pha đơn, ở giữa hai sô pha là bàn trà, bên trong không có ti-vi cũng không có phòng tắm, toilet cũng bị đóng từ ngoài. Cau mày, Lục Duệ nói: "Tối hôm qua người chịu trách nhiệm ở đâu?" Quách Bảo Ngọc nói: "Tôi bảo trưởng phòng Trịnh đi gọi rồi." Đang nói thì Trịnh Đồng Ân dẫn hai người tới chỗ đám người Lục Duệ, trải qua giới thiệu của Trịnh Đồng Ân, Lục Duệ biết được, hai người này một người tên là Ngô Tú Ba, một người tên là Lâm Vĩnh Kiện, là người của tổ chuyên án an bài trông coi Mã Xuân Hòa, nói là trông coi, trên thực tế chính là mỗi ngày ở cùng Mã Xuân Hòa, đảm bảo Mã Xuân Hòa thủy chung ở trong tầm mắt của họ. Ngô Tú Ba là người của Ủy ban kiểm tra tỉnh, Lâm Vĩnh Kiện là người của tổ chuyên án Trung kỉ ủy. Dựa theo cách nói của bọn họ thì nửa đêm trước Mã Xuân Hòa vẫn ổn, một mình ngồi trên giường, không biết đang nghĩ gì, về sau thì đi ngủ, tới hai giờ đêm, Ngô Tú Ba chịu trách nhiệm trông coi trước đánh thức Lâm Vĩnh Kiện, hai người thay ca, khi thay ca thì thấy Mã Xuân Hòa vẫn ổn, thậm chí còn ngủ ngáy. Đợi tới sáng, Lâm Vĩnh Kiện bị tiếng hét của Tào Thiên Tề làm cho bừng tỉnh, thì ra hắn nửa đêm mệt quá nên ngủ ở sô pha. Trong Toàn bộ quá trình, Lục Duệ phát hiện, dựa theo cách nói của nhân viên tổ chuyên án, Mã Xuân Hòa trước đó rất bình tĩnh, không hề có thái độ muốn tự sát, thậm chí trừ ngậm miệng không nói về tình tiết vụ án của mình ra thì không ngờ còn tán gẫu với Lâm Vĩnh Kiện. Khi giới thiệu tình huống, nghe thấy nghe thấy một chi tiết, buổi sáng ngày hôm qua khi thẩm vấn, Tào Thiên Tề và Mã Xuân Hòa xảy ra một chút xung đột. Xung đột? Trong lòng Lục Duệ bỗng nhiên có cảm giác kỳ quái, có điều lại không nói gì, chỉ lặng lẽ cầm ghi chép lại. Buổi tối, Lục Duệ được phân phối tới phòng riêng của hắn ở, hắn lặng lẽ nằm trên giường, đầu dựa vào tay, đang suy nghĩ về chuyện ban ngày. "Thùng thung." Tiếng gõ cửa vang lên, Lục Duệ ngây ra một thoáng, đi tới mở cửa, ngẩn ra. "Sao anh lại tới đây?"